Về đến phòng, Thương Mặc Uyên đem băng ở chân sau của tuyết hồ từ từ mở ra, nhìn thấy vết thương đã kết vảy, trong mắt Thương Mặc Uyên hơi phức tạp.

Sao có thể?

Mặc dù hiệu quả trị liệu của tuyết liên rất tốt, nhưng chỉ mới qua một đêm, thật sự thân kì đến vậy sao?

Lương Mộ Hi lại không chú ý đến sự phức tạp trong mắt Thương Mặc Uyên, nhìn thấy miệng vết thương của mình đã kết vảy, không tự chủ được động đậy một cái, phát hiện không còn đau như trước nữa, Lương Mộ Hi vui quá trời luôn.

Hôm qua nàng còn cảm thấy linh lực của bản thân đột nhiêu tăng lên rất nhiều, buổi tối dùng linh lực thử trị liệu vết thương, không ngờ lại tốt lên nhanh như vậy.

Xem ra, đi ra ngoài thật sự là một lựa chọn sáng suốt, Thiên Sơn quanh năm là tuyết, tuy rằng là một nơi thích hợp để tu luyện, nhưng mà nàng vừa mới ra ngoài thì linh lực liền tăng lên, điều này nên nói là như thế nào?

Tuy là xuất môn bất lợi, vừa ra ngoài liền đối mặt với mạng sống bị đe dọa, nhưng trong họa có phúc, linh lực của mình tăng cao, cách mức tu luyện thành người lại gần thêm một bước, Lương Mộ Hi làm sao lại không vui cơ chứ?

Lẽ nào đây chính là “ đại nạn không chết ắc có hậu phúc” trong truyền thuyết?

Tư tưởng của hai người hoàn toàn không giống nhau, Thương Mặc Uyên kiểm tra miệng vết thương cho Lương Mộ Hi một lát, phát hiện chỉ cần vài ngày như thế thì có thể khỏi hẳn. Bảo Tịch Viên đem đóa tuyết liên ngày hôm qua đến, tiếp tục nghiền nát rồi đắp lên cho Lương Mộ Hi. Tuyết liên vừa tiếp xúc với Lương Mộ Hi, nàng lập tức cảm thấy toàn thân khoan khoái, đột nhiên hiểu thông suốt cái gì rồi, Lương Mộ Hi mắt sáng rực nhìn đóa hoa tuyết liên còn lại mấy cánh đó, trong mắt có một tia tham lam.

Lẽ nào chính là do vật này khiến cho linh lực của mình tăng lên?

Dục vọng muốn trở thành người quá mãnh liệt, Lương Mộ Hi cũng không kịp nghĩ đến hậu quả, không nói hai lời liền bổ nhào đến cắn lấy tuyết liên, muốn lấy làm của riêng.

Tịch Viên đứng một bên nhìn thấy, có chút gấp gáp, cũng không khống chế được lực đào, phất tay một cái liền hất Lương Mộ Hi qua một bên.

Mắt thấy tuyết liên sắp ở trong tay, Lương Mộ Hi còn chưa kịp vui mừng, kết quả đã bị một chưởng của người kia hất ngã rồi, Lương Mộ Hi cảm thấy toàn thân mình như bị vỡ ra, ngực đau rát, “ phốc” một tiếng nôn ra một ngụm máu tươi, Lương Mộ Hi liền mất hết tri giác.

“ Tịch Viên, ngươi làm gì đó?”

Sự việc diễn ra quá nhanh, Thương Mặc Uyên không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Mộ Hi bị Tịch Viên đập văng qua một bên, nhìn thấy Lương Mộ Hi ói ra máu, Thương Mặc Uyên bỗng cảm thấy tim nhoi nhói, hai tay vừa vung lên, một sợi chỉ bạc bay ra, chỉ trong nháy mắt đã đem tuyết hồ đến bên người.

Sốt ruột kiểm tra Lương Mộ Hi, phát hiện tuyết hồ hơi thở mong manh, Thương Mặc Uyên không chút do dự lấy từ trong ngực ra một cái bình, đổ ra một viên thuốc chuẩn bị đút cho Lương Mộ Hi uống.

“ Vương gia, không được, đây là thuốc thánh thượng đưa cho người để giữ mệnh a! Dù biết rằng bản thân phạm sai lầm, nhưng Tịch Viên không thể đứng nhìn Thương Mặc Uyên vì cứu một con hồ li nho nhỏ mà đặt bản thân vào trong nguy hiểm.

Thiên Sơn tuyết liên còn được, mười năm vẫn có thể có mười mấy cây như thế, nếu như gấp gáp thì còn có thể thúc giục Tuyết Quốc sớm ngày đem đến, nhưng mà Vô Cực Hoàn này thì không giống vậy a, trên thấy gian này cũng chỉ có ba viên, có thể khởi tử hồi sinh, làm cho người ta thoát thai hoán cốt ( thay da đổi thịt á), nội lực tăng cao, đây là thuốc mà Thương Kình Thiên đã phải bỏ ra cái giá rất cao mới tìm được Thiên Cơ Tử nhờ luyện thành, tập trung tất cả những dược liệu quý hiếm nhất trên thế gian này, làm sao có thể cho một con hồ li uống thế này?

“ Vương gia, người không được hồ đồ a!” Nắm chặt lấy tay của Thương Mặc Uyên, Tịch Viên nhìn thấy Thương Mặc Uyên để ý đến tuyết hồ này như vậy, cũng biết bản thân mình phạm lỗi không thể bỏ qua, nhưng mà… hắn không cho phép tính mạng của Thương Mặc Uyên bị đe dọa được.

Vô Cực Hoàn chỉ có ba viên, bệ hạ đã dặn chỉ vào lúc nguy cấp nhất mới được dùng để giữ mạng, như vậy sao có thể?

“ Tịch Viên, ngươi vượt quá rồi đó!” ánh mắt lạnh nhạt nhìn cánh tay đang bị năm chặt của mình, Thương Mặc Uyên nhíu mày, trong mắt là một màn sương lạnh băng.

“ Vương gia, thuộc hạ không thể trơ mắt nhìn người không màng đến an nguy của bản thân được! Người muốn phạt thuộc hạ cũng được, thuộc hạ không thể để người làm như thế!” Ánh mắt của Thương Mặc Uyên rơi xuống tay của hắn khiến cho Tịch Viên cảm thấy tay của mình giống như băng đá đập vào vậy, cực kì cứng rắng, đau đớn vô cùng. Nhưng hắn vẫn không chịu chùn lại.

“ Buông tay!” vốn không thích người khác đến gần, Thương Mặc Uyên lúc này đã nổi giận rồi.

“ Xin thứ lỗi cho thuộc hạ không thể!” lời còn chưa nói hết, Tịch Viên chỉ cảm thấy một luồng lực đạo xông đến y, trong nháy mắt y đã bị đánh văng vào vách tường, chấn động quá lớn khiến cho ngũ tạn của y đều bị thương tổn, che lấy ngực mình, Tịch Viên chỉ thấy miệng có vị tanh ngọt, Tịch Viên vẻ mặt không thể tin được nhìn Thương Mặc Uyên, mở to mắt nhìn Thương Mặc Uyên không nói hai lời đem một viên Vô Cực Hoàn đưa vào trong miệng Lương Mộ Hi, trơ mắt nhìn Thương Mặc Uyên dùng nội lực nghiền nát toàn bộ thân dưới của tuyết liên, sau đó đặt lên bụng tuyết hồ, dùng nội lực ép toàn bộ tuyết liên ngấm vào trong, Tịch Viên nhìn đến mắt đều trợn tròn.

Vương gia hắn, lúc nào họ được võ công? Hơn nữa còn cao như thế? Sao hắn ( Tich Viên) lại không biết?

Bị tất cả những gì diễn ra trước mắt dọa cho ngốc lăn, Tịch Viên quên luôn cả vết thương rất nghiêm trọng trên thân thể mình, cho đến khi phun ra một ngụm máu tươi, hắn mới mau chóng điều tức, tránh cho chân khí của mình chạy toán loạn mà tẩu hỏa nhập ma.

Đợi đến lúc Tịch Viên điều tức xong, Thương Mặc Uyên bên kia cũng đã kết thúc, ngón tay đang dò xét mạch đập của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt, may mà cứu kịp.

Mặc dù không biết mình vì sao đột nhiên lòng tràn ngập sự đồng tình, nhưng Thương Mặc Uyên thực sự không thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn Lương Mộ Hi chết như vậy.

Tại sao nhỉ? Rõ ràng là vừa cứu sống một con hồ li nho nhỏ mà thôi, hắn vậy mà lại luyến tiếc nó?

Ánh mắt có chút phức tạp nhìn thân thể yếu ớt của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên cảm thấy trong lòng hơi đau nhói, giống như là bị kim đâm vậy.

Hắn đây là làm sao?

“ Vương gia…” tất cả đều đã không để thu lại, Tịch Viên hơi tức giận nhìn tuyết hồ đang ngủ, luôn cảm thấy con hồ li này mang đến không ít phiền toái cho vương gia nhà mình.

“ Tịch Viên, tự mình đi Thận Hành Tư chịu phạt đi, không có sự cho phép của bổn vương, không được ra ngoài!” Thận Hành Tư là nơi vương phủ chuyên thẩm vấn phạm nhân, người đến nơi đó thẩm vấn, đều thú nhận tất cả mọi việc, từ đó có thể thấy, hình phạt ở đó, có bao nhiêu tàn khốc!

Nếu như không phải nhìn ở tấm lòng của Tịch Viên, phỏng chừng Thương Mặc Uyên đã ban cho hắn cái chết.

Nhưng mà, do hắn chống cự như vậy, thương hại đến tuyết hồ, thì nên nhận đại giới.

“ Vâng, vương gia, thuộc hạ đã biết!” vẫn biết mặc dù Thương Mặc Uyên nhìn có vẻ cái gì cũng không để ý, nhưng việc gì đã quyết định, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng không thể thay đổi được, lúc nãy, thật là hắn quá phận rồi!

Hắn làm sao có thể thao túng vương gia chứ?

“ Chuyên hôm nay, bổn vương không muốn người thứ ba biết!” chuyện lúc nãy do tình thế cấp bách mà để lộ bản thân biết võ công, Thương Mặc nhìn Tịch Viên, cuối cùng lựa chọn tin tưởng người đàn ông này.

“ Thuộc hạ hiểu rõ, những chuyện này nếu như bị người thứ ba biết được, thuộc hạ sẽ tự sát tạ tội!”

“ Được rồi, lui xuống đi!”

“ Thuộc hạ tuân mệnh!” Mặc dù bị phạt đi Thận Hành Tư, Tịch Viên cũng không có một chút bất mãn nào, hắn là người Thương Vương phái đến chuyên trách bảo vệ cho Thương Mặc Uyên, từ nhỏ hắn đã biết mình phải thề sống chết bảo vệ một người.

----- Lời ngoài truyện----

Ô ô, sao lại không có ai để lại lời nhắn thế này? Các bạn thân mến có ý kiến gì xin cứ nói ra, như vậy mình mới sớm sửa chữa chứ, phải không?