Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June

«Chương 040: 2019»

Dương Khác ngủ hơn mười phút rồi tỉnh lại, chẳng qua như là chưa tỉnh hẳn.

Úc Tri Niên nhỏ giọng hỏi hắn: "Có phải anh mệt chết đi được không vậy?" Miệng hắn thì nói không nhưng tay lại duỗi ra ôm Úc Tri Niên vào lòng, đầu đặt trên vai cậu, giống như làm vậy là có thể nghỉ ngơi.

Hắn hỏi Úc Tri Niên: "Anh ngủ bao lâu rồi?"

Úc Tri Niên rất ít khi thấy Dương Khác mơ hồ như vậy, vì thế cậu rất vô lương tâm lừa hắn: "Hai giờ, phim sắp chiếu xong rồi."

"...!Úc Tri Niên." Mặt Dương Khác còn đang chôn trong cổ Úc Tri Niên nói: "Quần áo diễn viên còn chưa thay đổi kìa, em nghĩ anh là thằng ngốc hả?"

Sau khi xem phim xong đi ra thì đã sắp mười giờ, người trên đường phố Tam Văn không nhiều lắm.

Ra khỏi rạp chiếu phim, xe điện và xe có rèm che là hai dòng xe cộ bình thường khá nhiều người sử dụng, giờ cũng tản ra rồi.

Khách sạn Dương Khác ở nằm ngay đối diện trung tâm mua sắm.

Hắn nói với Úc Tri Niên rằng hắn có mang theo mấy cuốn sách cậu đề cập đến lúc nói chuyện mấy ngày trước, cần Úc Tri Niên quay về khách sạn với hắn để lấy, sau đó hắn lại gọi điện cho trợ lý.

Hai người đi qua đường lớn, đi vào cửa khách sạn.

Khách sạn này là khách sạn tốt nhất ở Tam Văn, treo biển hành nghề bốn sao, chẳng qua đã xây dựng mười mấy năm nên không phải quá sang trọng, đồ dùng đã hơi cũ.

Đèn thủy tinh trong sảnh hơi mờ ảo, đi vòng qua cầu thang xoắn ốc thì trợ lý của Dương Khác vừa lúc đi tới.

Dương Khác ở tầng 9.

Lúc cửa thang máy mở ra, đến hành lang Úc Tri Niên đã ngửi thấy mùi ẩm mốc.

Điều hòa trong khách sạn không đủ dùng nên thứ mùi không tốt kia càng rõ ràng hơn.

Dương Khác có yêu cầu rất cao với hoàn cảnh khách sạn ở lại nên trong lòng Úc Tri Niên hơi khó chịu.

Ở cửa phòng, trợ lý của Dương Khác cầm ra thẻ phòng, không biết vì sao mà quét mấy lần vẫn không mở được cửa.

"Vừa rồi lúc đi ra vẫn còn quét được mà." Trợ lý lẩm bẩm, lại quét thêm lần nữa nhưng vẫn không quét ra.

Anh ta đành phải cầm thẻ phòng xuống lầu làm lại lần nữa.

Úc Tri Niên nhìn theo bóng dáng anh ta biến mất ở cuối hành lang rồi không nhịn được hỏi Dương Khác: "Anh có quen sống trong căn phòng này không?"

"Cũng được." Dương Khác nói: "Có thể ở được."

Một lát sau trợ lý trở về mở cửa, cắm thẻ phòng vào công tắc điện, điện trong phòng lập tức sáng lên.

Úc Tri Niên cảm thấy ngọn đèn hơi lóe lên.

Trong phòng trừ mùi mốc còn có một mùi khói cổ xưa.

Vali của Dương Khác đang đặt trên giá hành lý.

Hắn đi qua mở ra, lấy số sách chiếm hẳn một phần tư cái vali ra cho Úc Tri Niên.

Úc Tri Niên nhìn quanh bốn phía, nhìn thoáng qua phòng tắm, cảm thấy nơi đó chưa được quét dọn sạch sẽ, thoạt nhìn ga giường cũng rất cũ.

Dương Khác không có biểu cảm gì, như là không thèm để ý.

Hắn để trợ lý bỏ sách của Úc Tri Niên vào một cái túi to rồi quay đầu lại nhìn cậu: "Được rồi, đến chỗ em đi."

Úc Tri Niên nhìn thấy trên giường lớn hình như hơi ẩm ướt, ga giường không xõa tung.

Cậu bèn gọi Dương Khác một tiếng.

"Sao thế?" Dương Khác hỏi cậu.

Úc Tri Niên do dự rồi hỏi hắn: "Anh có muốn đến chỗ em ở không?" Phòng cậu thuê là một khu nhà mới nằm ở phía Nam nội thành Tam Văn, rộng hơn 80 mét vuông, chủ cho thuê là một luật sư.

Phòng vừa mới trang trí xong thì luật sư đó tạm thời phải ra ngoài phát triển nên để người ngoài thuê trước.

Mặc dù không xa hoa nhưng được cái mới cóng và sạch sẽ.

Dương Khác sửng sốt một chút rồi nói: "Được."

Hắn không để trợ lý đi theo mà bỏ lại sách vào rồi kéo cả vali ra ngoài cửa đón xe, đi tới chỗ ở của Úc Tri Niên.

Về đến nhà, Úc Tri Niên lấy ga giường dự phòng ra trải thành giường cho Dương Khác.

Hắn giúp cậu trải ga.

Sau đó Úc Tri Niên đi tắm trước, Dương Khác tắm sau.

Úc Tri Niên ngồi lật sách Dương Khác mang đến cho cậu ở phòng khách, ngoài ý muốn phát hiện ra là danh sách này rất đầy đủ.

Cậu nhớ rõ lúc đó mình chỉ thuận miệng nói đến mấy loại thôi, thế mà Dương Khác đều mang đến đúng cả.

Lật xem được một lát thì Dương Khác mặc áo ngủ đi tới ngồi bên người Úc Tri Niên.

Hắn cúi đầu nhìn sách trong tay cậu rồi thuận miệng hỏi: "Anh có mang nhầm không?" Hắn không đụng tới Úc Tri Niên nhưng lại dựa vào rất gần.

Hỏi xong còn cầm lấy điều khiển trên bàn trà mở TV lên, theo thói quen bật sang kênh tin tức, xem thời sự trong ngày.

"Không nhầm." Tay Úc Tri Niên đang đặt trên trang sách vuốt ve trong vô thức, tùy tiện nói giỡn mấy câu với Dương Khác: "Anh đưa chuẩn như vậy, hình như rất có năng khiếu thì phải.

Anh có thể cân nhắc thi vào khoa của bọn em này."

"Điểm môn mô hình toán học của em cũng không tồi." Dương Khác thò tay ra lấy cuốn sổ ghi chép dân tộc chí của cậu rồi hỏi: "Sao em không học tài chính?"

Úc Tri Niên lập tức im lặng, làm bộ như đang xem tin tức nên không nghe thấy, cuối cùng vẫn thẳng thắn: "Em đã chép trộm rất nhiều ghi chú của anh trong lớp ôn tập mô hình toán học.

Cảm ơn anh."

Dương Khác nói: "Không cần cảm ơn" và "Anh biết".

Tay hắn nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Úc Tri Niên, kéo cậu vào lòng, nửa ôm Úc Tri Niên ngồi xem tin tức Úc Tri Niên dựa vào trên người hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Dương Khác khiến cậu hồi hộp nhưng lại như rất bình thường, hạnh phúc và động lòng.

Chương trình thời sự trôi được nửa thì đài truyền hình phát quảng cáo.

Dương Khác nhớ đến gì đó nên hỏi Úc Tri Niên: "Em đã tìm phòng ở Hỉ Bình chưa?"

"Em chưa tìm." Úc Tri Niên hơi u sầu nói.

Lúc hai người tám chuyện, Úc Tri Niên đã từng đề cập đến vấn đề phòng cho thuê với Dương Khác.

Hỉ Bình khác Tam Văn.

Tam Văn vẫn có thể lên mạng tìm được phòng nguyên, còn Hỉ Bình thì phần lớn dân cư đã lớn tuổi, ít trao đổi tin tức với bên ngoài nên bế tắc thông tin, rất khó liên lạc.

Di động thường xuyên không thu được tín hiệu nên chỉ có thể liên lạc qua thư.

Úc Tri Niên muốn vào sống ở một thôn làng tập trung đông người để thuận tiện cho việc nghiên cứu.

Cậu đã vào núi vài lần nhưng vẫn chưa tìm được phòng ở thích hợp.

Mai Tư cũng hỗ trợ hỏi mấy hộ dân cho cậu nhưng cụ thể vẫn cần Úc Tri Niên tự mình đi xem mới biết được.

"Không được thì ở nhà trọ trước." Úc Tri Niên nói ra kế hoạch không tính là kế hoạch của mình: "Sau đó lại đi tìm phòng sau."

Dương Khác đánh giá cậu "Tự mình làm mệt mình".

Úc Tri Niên biện giải: "Cũng được mà.

Hành lý của em không nhiều lắm."

"Cảm giác như đã quen chuyển nhà rồi." Úc Tri Niên nói với Dương Khác.

Dương Khác im lặng một lát rồi hỏi lại: "Thế à?"

"Vâng." Úc Tri Niên nhớ lại nửa năm trước: "Năm em trở về làm dự án đó còn chuyển nhiều hơn bây giờ nữa, sống ở khắp nơi, đồ vật này nọ bị vứt cả đống.

Bây giờ em có rất có kinh nghiệm rồi."

Dương Khác im lặng một lát rồi mới nói: "Việc này mà cũng muốn có kinh nghiệm hả?"

Đèn trần trong phòng thuộc tông màu lạnh, tiếng quảng cáo trong TV hòa với tiếng gió của điều hòa khiến căn phòng không đến mức trở nên yên tĩnh.

"Thật ra bây giờ là tốt lắm rồi." Úc Tri Niên nói với Dương Khác: "Ít nhất..."

Ít nhất không còn buồn như vậy nữa.

Úc Tri Niên không nói ra lời này.

Cậu cảm thấy lời này quá là cố ý, như là đang nhấn mạnh rằng mình đáng thương vậy.

Huống chi lúc đó cậu cũng không cảm thấy bản thân đáng thương, nhiều nhất chỉ là trốn tránh và chết lặng thôi.

Dương Khác không hỏi đến cùng, chỉ phủ tay lên mu bàn tay Úc Tri Niên.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn mang theo nhiệt độ cơ thể đụng vào da Úc Tri Niên.

Từ sau khi tháo nhẫn, cậu không đeo lại lần nào nữa mà kẹp vào ví, sau lại sợ mất nên lại cất vào túi đựng giấy tờ tùy thân trong vali.

Chẳng qua Dương Khác không nhắc lại chuyện này, chỉ nhẹ nhàng cầm mu bàn tay Úc Tri Niên rồi nói: "Gần đây có việc bận ở công ty.

Anh sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhanh chút."

Hắn hôn lên cổ Úc Tri Niên rồi đặt cậu lên sofa.

Sofa rất mềm, Úc Tri Niên lún vào trong đệm vải mềm mại.

Một nửa sức nặng của Dương Khác đặt trên người cậu, từ cổ hôn về phía trước.

Hôn đến môi, Úc Tri Niên cảm nhận được nhiệt độ bèn khe khẽ khoác tay lên vai Dương Khác.

Phản ứng của Dương Khác rất rõ ràng, Úc Tri Niên cũng có.

Cậu hơi hơi gập chân lại.

Dương Khác hơi dời ra một tí, nhìn cậu gọi: "Úc Tri Niên." rồi lại hôn xuống dưới, cắn môi dưới của cậu nói: "Chúng ta kết hôn rồi."

Thời sự bắt đầu tiếp tục nhưng chẳng ai thèm xem nữa.

Vì không chuẩn bị trước nên đêm nay Dương Khác không làm gì cả.

Chỉ là chiếc giường mà Úc Tri Niên trải cho Dương Khác trở nên vô dụng.

Sáng sớm hôm sau, Úc Tri Niên đưa Dương Khác đi ăn bữa sáng đặc sản của Tam Văn.

Hai người đi dạo ở khu lân cận một lát rồi Dương Khác sắp phải đi.

Úc Tri Niên đưa Dương Khác đến ga xe lửa.

Lúc sắp chia tay, Dương Khác bế Úc Tri Niên lên một chút, bảo cậu tới Hỉ Bình thì nhớ chú ý an toàn, tìm được chỗ ở thì báo cho hắn.

Trên đường trở về, Úc Tri Niên mất hồn mất vía, xuống xe xong liền đi thang máy lên lầu.

Lúc mở cửa ra thấy sách trên sofa, đệm rơi trên mặt đất, điều khiển TV Dương Khác tùy tiện đặt trên bàn trà, bỗng nhiên cậu cảm thấy căn phòng mình đã ở hơn một tháng này bỗng trở nên rất lớn và trống trải.

Trong nhà gần như không có mùi của Dương Khác nữa, dường như đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Úc Tri Niên cầm sách mình đã xem lên một lần nữa, nhìn vài trang nhưng lại không thể tập trung.

Cậu cầm di động lên, rất muốn gửi tin nhắn cho Dương Khác nhưng lại cảm thấy hơi vội vàng.

Cậu nhìn chằm chằm di động, màn hình đột nhiên sáng lên, là tin nhắn của Dương Khác hỏi cậu đã về đến nhà chưa.

Úc Tri Niên trả lời lại rằng "Tới rồi".

Dương Khác lại gọi điện tới.

Nhận điện thoại, lúc đầu cả hai người chưa nói gì.

Qua vài giây Dương Khác gọi cậu: "Úc Tri Niên", rồi nói: "Lần sau anh sẽ đến Hỉ Bình với em."

Mùa mưa, ra vào Hỉ Bình không phải rất thuận tiện.

Úc Tri Niên nói: "Nếu anh tới thì em sẽ về Tam Văn."

"Không sao." Dương Khác nói: "Lần sau anh sẽ ở lại lâu hơn chút."

"Được không?" Hắn hỏi Úc Tri Niên.

Úc Tri Niên đáp được.

☁️ Vân Tình Cung ☁️.