***

5 năm qua quả thực là quãng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời của anh. Anh dường như lạc trong đêm tối muốn tìm lối thoát nhưng chính anh lại không muốn thoát ra khỏi. Anh quyết định rời xa thành phố đó, anh cùng gia đình chuyển vào đây sinh sống.

Cho đến khi gặp được chị, lần va phải chị trong nhà hàng, anh biết lần ngã đó khiến chị đau lắm nhưng chị không một giọt nước mắt nào cũng không la hét om xòm lên. Anh cảm nhận rằng cô gái này mạnh mẽ thật.

Lần thứ hai gặp lại chị là ở bệnh viện, chị chủ động xin số điện thoại và facebook của anh, anh cũng sẵn lòng mà đưa cho. Chị hằng ngày nhắn tin trên mess hỏi thăm anh dặn dò anh, chị quên mất rằng anh là bác sĩ mấy cái chuyện chị nói anh nắm trong lòng bàn tay, anh chỉ xem lâu lâu mới trả lời lại. Anh thấy chị cũng dễ thương lắm cũng chịu kiên trì mà nhắn cho anh mỗi ngày mặc dù anh chẳng thèm trả lời lại.

Đến khi chị hẹn anh ra ngoài rồi còn tỏ tình với anh, anh cũng thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thường. Anh từ chối, cứ ngỡ chị sẽ khóc lóc một trận nhưng không ngờ chị lại hùng hồn tuyên bố rằng sẽ theo đuổi anh, bám theo anh đến khi anh chấp nhận mới thôi.

Anh muốn cười lắm nhưng không dám cười, trong tình cảnh như vậy mà cười thì có chút sỉ nhục chị nên thôi anh nén lại. Hằng ngày chị đến bệnh viện lắm lúc đem theo cơm, đồ ăn vặt, bánh kẹo vào cho anh.  Mặc cho anh chẳng cảm ơn tiếng nào nhưng vẫn đều đặn vào bệnh viện, chỉ để nhìn anh rồi thôi, trời mưa to gió lớn cũng không ngại mà chạy vào bệnh viện cho bằng được.

Có hôm anh thấy chị ngủ gụt trên bàn làm việc của anh,  anh đoán công việc đã bận rộn như vậy mà còn dám vào đây anh thật sự không hiểu chị nghĩ gì nữa, có cần quyết tâm đến như vậy không?

Anh bật cười, anh biết lúc đó chính anh đã rung động vì chị nhưng anh lại không muốn chị biết. Anh trốn tránh chị tỏ ra lạnh nhạt với chị nhưng chị thì khác, anh càng giữ khoảng cách thì chị càng đeo bám anh dữ dội hơn.

Anh không muốn làm chị tổn thương, anh sợ khi chấp nhận tình cảm chị rồi thì chị sẽ vì anh mà lo lắng nhiều hơn nữa, vì anh biết anh vẫn còn yêu Nguyệt. Anh không muốn chị phải đau lòng vì mình bởi lẽ anh không phải là chàng trai tốt, anh lạnh nhạt như vậy sẽ khiến chị tủi thân hơn cho nên mới hết lần này đến lần khác nói những câu đau lòng với chị, anh muốn chị với anh cắt đứt liên lạc hoàn toàn.

Đến khi chị thật sự biến mất anh cảm thấy hối hận vô cùng, anh muốn được chị ở bên cạnh hơn bao giờ hết. Rõ ràng là anh cố chấp muốn rời xa chị vậy mà giờ đây chính anh muốn bắt chị lại giữ chị ở cạnh mình.

Anh vốn không phải là người lạnh lùng trầm tính như thế, kể từ khi có chị bên cạnh anh đã giống như là anh của trước kia. Anh vui vẻ hẳn lên, nói cũng nhiều hơn lại còn thể hiện tình cảm ra bên ngoài đến mức tốt không thể tốt hơn. Là vì chị cho nên anh mới là anh, không còn phải chịu đựng một mình nữa.

...

"Anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng là ở một mình đến hết đời. Ấy mà khi khổng khi không em xuất hiện trong cuộc đời anh...thật là "phiền phức" "

Ánh mắt chan chứa tình cảm anh dành trọn cho chị. Mười ngón tay đan chặt vào nhau cùng bước trên một lối về, thật may mắn vì anh cũng tìm được tình yêu cho đời mình.

"Anh có hạnh phúc không?"

"Hỏi thừa" dứt câu anh đặt lên môi chị một nụ hôn.

Đấy! Người này cứ thích hôn chị một cách bất ngờ như thế nhưng mà...chị thích lắm.

"Làm bạn gái anh nha" anh nắm lấy tay chị sẵn tiện vén mấy cọng tóc sang một bên.

"Anh nói câu này có hơi muộn nhỉ?"

"Đúng là có hơi muộn nhưng anh còn cơ hội được nói với em. Em trả lời anh đi"

"Được rồi, em đồng ý làm bạn gái của anh" chị ôm lấy anh nụ cười trên môi chưa hề tắt.

***

Đôi khi chị cảm thấy câu chuyện tình yêu của mình thật thú vị. Không có chuyện người thứ ba xen vào, không có sự ngăn cản của hai phía gia đình, mọi thứ dường như đều thuận buồm xuôi gió. Có phải chị là người may mắn nhất rồi trên đời này không?

Công việc của cả hai đều bận rộn có lắm lúc anh phải ở bệnh viện mấy ngày liền. Tần suất ở cạnh nhau của cả hai bị hạn chế, vì điều này mà khiến anh phiền muộn không thôi.

"Anh nhớ muốn phát điên rồi!" trong phòng làm việc của anh, anh ôm chặt chị trong lòng. Anh nhớ chị, nhớ mùi nước hoa trên người chị.

"Ấy! Buông em ra để người khác thấy thì kì lắm"

"Để anh ôm chút  xíu thôi" anh làm nũng?

Trời đất. Bác sĩ lạnh lùng, ít nói của tôi đâu rồi?

"Bác sĩ của em định ôm em như thế này mà nhịn đói ư? Hay anh ăn chút gì nha, em có mang thức ăn vào cho anh nè"

"Em làm đấy hả? Vất vả cho em quá đi làm về mệt rồi mà còn phải nấu nướng nữa"

"Hì hì, miễn anh thích là được, em cảm thấy không vất vả chút nào. Anh mau ăn đi"

"Được được, không phụ tấm lòng của em anh sẽ ăn hết" anh cưng chiều chị mà nhéo nhéo vào má chị, da chị mềm mềm thật thích a.

"Mấy hôm nữa em lại bay sang Nhật nữa rồi, anh ở đây nhớ đừng có bỏ bữa dùm em. Anh là bác sĩ mà anh không tự lo cho bản thân anh tốt gì tất"

"Sang đó bao lâu?"

"Khoảng 3 ngày."

"Em là phiên dịch viên mà sao cứ bay sang nước ngoài thế? Chẳng phải chỉ ở trong văn phòng mà dịch mấy cái tài liệu thôi sao?"

"Em kiêm luôn thư kí của sếp"

"Như vậy sao em làm hết, rất vất vả, không được, em đảm nhiệm một lúc hai công việc như thế sẽ mệt lắm. Giảm bớt cái vụ thư kí đó đi, với lại...thư kí thì hay ở gần sếp, mà anh thì không thích em ở gần lão sếp đó"

"Không có chuyện như anh nghĩ đâu, tại vì thư kí trước đã tạm nghỉ sinh em bé rồi nên thay chị ấy đỡ một thời gian thôi. Anh đừng bận tâm quá"

"Hừm công ty có biết bao nhiêu người sao không để người khác vào làm, sếp của em có phải... có ý gì với em không"

"Ửng? Ầy anh đừng nghĩ lung tung chứ. Sếp em không để ý đến emđâu, mà dù có đi chăng nữa thì em cũng để ý mình anh thôi"

"Coi như là em biết tốt xấu đấy"

Có người bác sĩ nào đấy đang thầm mắng lão sếp đáng ghét kia. Hừ!!!