"Ồ! Thủ đoạn dơ bẩn thế này, ngược lại thật sự dùng rất lưu loát! "

***********

"Cho nên chúng ta trực tiếp đến An Ninh tự bắt lấy kẻ thần bí đó là được!"

Nam Côn Luân bộ dạng xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử, chỉ là bị một câu của Phó Vân Mặc làm đả kích đến sĩ khí, cả ngươi giống như bị đánh thành quả cà tím, héo queo.

"Ngươi đánh thắng được hắn hả?"

Phó Vân Mặc liếc xéo Nam Côn Luân một cái, chỉ thấy người nọ như bị xì hơi, vẻ mặt bất lực, Phó Vân Mặc liền muốn cười, đứa ngốc này, làm sao lại trở thành nam chính được thế này!

Nhưng màu! dường như lúc này đến thế giới [Phong Vân Biến] này, tất cả đều đã thay đổi, ngay cả quỹ đạo sinh mệnh của Nam Côn Luân cũng thay đổi, có lẽ mọi thứ trải qua đều khác nhau, cho nên Nam Côn Luân mới có thể không có bộ dạng trưởng thành cường đại của nam chủ.

"Nghe giáo đồ của ta nói, gần đây rất nhiều môn phái ở trên giang hồ đều bị hắc y nhân tập kích, đặc biệt là Tam đại môn phái.

"

Dạ Khê Hàn nói xong, trong lòng Phó Vân Mặc lập tức căng thẳng, nói: "Kẻ thần bí kia đã bắt đầu hành động rồi! "

Mục tiêu của hắn chính là báo thù toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, hiện tại võ công của hắn đã đại công cáo thành, tất nhiên sẽ khởi động kế hoạch của hắn.

"Hiện tại võ lâm chắc hẳn đều rất hoang mang sao?"

Phó Vân Mặc hỏi, mà Dạ Khê Hàn trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Chỉ cần môn phái nào năm đó không có tham dự bao vây tiêu trừ Nam Cương tà phái vào năm đó đều có thể may mắn thoát nạn, tỷ như Dạ Nguyệt thần giáo của ta.

"

Dạ Khê Hàn ngừng một chút, nói tiếp:" Thần Nhận phái đã chịu tập kích nghiêm trọng nhất, bởi vì hành tung của Sở Hành đến nay không rõ, bọn họ trở thành rắn mất đầu! "

Phó Vân Mặc nghe tới Thần Nhận phái, liền nghĩ tới Thiên Duyên phái, cũng không biết Mạc Ly Hề thế nào rồi.

"Vậy Thiên Duyên phái thì sao?"

"Vậy Thương Vân phái thì sao?"

Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đồng thở mở miệng, mà Dạ Khê Hàn giật mình, mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân liếc nhìn nhau, có chút ăn ý không nói nên lời.

"Thiên Duyên phái không sao, nghe thám tử hồi báo, Thu Hồng Y kịp thời xuất hiện, Thiên Duyên phái cũng không có tổn thất gì, mà Ninh nhị của Thương Vân phái kịp thời đuổi tới, cũng không có gì trở ngại.

"

Dạ Khê Hàn nói xong, nhìn về phía biểu tình của Phó Vân Mặc đang thở dài nhẹ nhõm một hơi kia, không nhịn được mà nhíu mày.

"Vậy là tốt rồi! "

Phó Vân Mặc quả thực thở dài nhẹ nhõm, lại nghĩ tới Thu Hồng Y đã tới bên cạnh Mạc Ly Hề, nói vậy hai người đó cũng đã an toàn, hơn nữa!

Phó Vân Mặc nghĩ tới đây, khóe miệng không ngăn được mà gợi lên mộ nụ cười, trong lòng hy vọng Thu Hồng Y có thể thuận lợi biểu lộ tâm ý cho thật tốt!

Chỉ là nụ cười này, rơi vào trong mắt Dạ Khê Hàn, lại là một chuyện khác, Nam Côn Luân nhận thấy ánh mắt của Dạ Khê Hàn dần dần trở nên lạnh lẽo, lập tức ho nhẹ vài tiếng, làm Phó Vân Mặc lập tức từ cơn miên man bất định kia bắt đầu giác ngộ ra.

Dạ Khê Hàn không nói một lời, trực tiếp rời khỏi phòng, Phó Vân Mặc thậm chí còn không kịp nhìn thấy thần sắc của Dạ Khê Hàn, đành hướng ánh mắt cầu cứu đến Nam Côn Luân, mà Nam Côn Luân trực tiếp quay đầu hướng cửa phòng là gật đầu, ý bảo Phó Vân Mặc phải đuổi theo.

Phó Vân Mặc lúc này mới phát hiện bản thân có lẽ lúc đề cập đến Thiên Duyên phái làm cho Dạ Khê Hàn không vui vẻ, lập tức đứng dậy muốn đuổi theo, lại phát hiện hai chân mềm nhũn, vừa đứng lên liền quỳ rạp xuống đất, mà Tào Hàn đang ngồi uống trà bỗng nhiên nở nụ cười, nàng đều nghe rất rõ ràng cuộc trò chuyện của mọi người, là người có tâm nhãn nhìn hiểu người khác, nàng không nhịn được mà mở miệng.

"Không thể ngờ được máu ghen của Dạ giáo chủ lại lớn như vậy, bất quá ngươi! "

Tào Hàn giơ mắt nhìn về phía Phó Vân Mặc, ánh mắt mất đi tiêu cực vẫn không chớp nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Vân Mặc.

"Tâm của ngươi quả thật rất lớn, cư nhiên ở trước mặt Vua giấm nhà mình mà nhắc đến Thiên Duyên phái.

"

Lúc ấy (cuộc hẹn của Phó Vân Mặc và Mạc Ly Hề ở bên bờ sông) Tào Hàn cùng với Nam Côn Luân nghe được rất rõ ràng, đối với quan hệ của Phó Vân Mặc và Mạc Ly Hề cùng Dạ Khê Hàn cũng hiểu rất rõ rãng, lúc này mới nhịn không nổi mà chế nhạo.

Phó Vân Mặc cảm thấy đầu gối đau đớn, lại bị Tào Hàn nói mình như vậy liền có chút đỏ mặt, bản thân thật sự chỉ thuần túy mà quan tâm đến Thiên Duyên phái một chút mà thôi, thậm chí còn đáng khinh bỉ mà nghĩ đến tình cảnh Thu Hồng Y có thể biểu lộ tâm ý của bản thân được không thôi mà!

Nàng thật sự không phải nghĩ đến Mạc Ly Hề đâu!

Nam Côn Luân đỡ Phó Vân Mặc lên, sau đó ngồi trở lại giường, chỉ thấy Phó Vân Mặc lập tức giữ chặt cánh tay của Nam Côn Luân, nói: "Nam Côn Luân, đỡ ta đi tìm nữ ma đầu.

"

Phó Vân Mặc mới vừa nói xong, Tào Hàn lạnh lùng mở miệng: "Nếu như ngươi muốn bản thân khỏe lại thì ngoan ngoãn mà nằm xuống, đừng lộn xộn.

"

Tào Hàn nói xong, đứng lên, mở cửa phòng ra, nói: "Ta đi tìm Tào lão nhân.

"

Tào Hàn tựa hồn cũng không muốn ở trong phòng, mà Nam Côn Luân vẫn ngồi ở một bên, nói: "Tiểu Mặc tỷ, nữ ma đầu chắc không tức giận thật đâu, chỉ là ghen thôi, đại khái một chốc thì hết thôi, chi bằng chúng ta nghĩ xem tiếp theo phải làm gì bây giờ?"

Nam Côn Luân quan tâm đến Ninh Mẫn Nhi của Thương Vân phái, cũng quan tâm đến mối thù diệt môn của Nam gia, tất nhiên muốn biết làm sao để đối phó với kẻ thần bí kia.

"À! Nếu bây giờ chúng ta lên An Ninh tự, có thể tóm người vào rọ sao?"

Phó Vân Mặc chỉ có thể không nhớ đến Dạ Khê Hàn, nhưng trong lòng thật sự rất loạn, cũng không có biện pháp sắp xếp rõ ràng lại suy nghĩ của mình, chỉ muốn ra ngoài tìm Dạ Khê Hàn.

"! Có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy, đệ cảm thấy tuyệt đối không chỉ có một người có thể làm được! An Ninh tự có thể cũng có đồng lõa hay không?"

Nam Côn Luân vẫn bình tĩnh phân tích, đôi tay chống hai má, làm như vô cùng phiền não.

"Hẳn là sẽ không chỉ có một người, mà kẻ thần bí là cầm đầu, những người khác chỉ chấp hành thôi! "

Phó Vân Mặc ôm đầu mình, rồi nói tiếp: "Nếu đám người đó là người của An Ninh tự, như vậy hiện tại người của An Ninh tự hẳn là đang thả cổ nhân và cổ độc phát tán ở khắp nơi.

"

Nam Côn Luân sau khi nghe xong, thở dài, nói: "Xem ra vô luận thế nào đều phải đến An Ninh tự một chuyến, mặc dù biết đó là đầm rồng hang hổ! "

Nếu không đi, e là vĩnh viễn cũng không biết được chân tướng!

Dạ Khê Hàn đi trên đường, hô hấp không thông, nàng thừa nhận bản thân lòng dạ hẹp hòi, không muốn nghe thấy Phó Vân Mặc và Thiên Duyên phái có bất cứ liên quan gì, nàng chưa từng trải qua cảm giác này, cảm giác lo được lo mất.

Dạ Khê Hàn thở dài một hơi, nàng đã lâu không mang mặt nạ, dung mạo tuyệt sắc nhìn một lần không thể quên được, chỉ là hiện tại trên mặt lại mang theo vài tia buồn rầu, người trên đường không nhiều lắm, nhưng nhìn thấy dung mạo của Dạ Khê Hàn, đều không nhịn được mà dừng chân nhìn lại vài lần, chỉ là hiện giờ bọn họ không dám lại gần người lạ, liền chỉ dám nhìn, chứ không dám đến gần.

Mà Dạ Khê Hàn không hề có tâm tư, chỉ là đi lại không có mục tiêu ở trên đường, cũng không biết bản thân nên đi đâu, chỉ muốn đi dạo, chờ tâm tình tốt một chút rồi về, chỉ là chuyện tiếp theo, làm nàng đột nhiên bị phiền phức không kịp đề phòng.

"Là nàng ta!"

Một giọng nói hung ác truyền đến, Dạ Khê Hàn nhíu mày, giống như tâm tình đang dần bình tĩnh lại bị quầy rầy, nàng lập tức quay đầu lại, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía nam tử đang mở miệng kia, phát hiện lại là một tên hòa thượng, mà bên cạnh hắn còn có mấy tên hòa thượng.

Dạ Khê Hàn cảm giác được sát khí! nàng lập tức nắm chặt Thoát Cốt kiếm ở bên hông, lạnh lùng nhìn đám hòa thượng ở trước mặt, cũng không nói lời nào, nàng cũng không thích nhiều lời với kẻ xa lạ.

"Chính là nàng ta hại chết cư dân, nàng ta chính là Giáo chủ của Dạ Nguyệt thần giáo – Dạ Khê Hàn, là một trong tứ đại ma đầu trên giang hồ!"

Hòa thượng kia căm giận mà nói, trường côn ở trong tay đã thủ thế xong, làm như tùy lúc có thể đánh về hướng Dạ Khê Hàn, chỉ là Dạ Khê Hàn vẫn như cũ không nhúc nhích, Thoát Cốt kiếm cũng chưa tra ra khỏi vỏ, đầu óc lại suy nghĩ nhanh chóng.

Nàng rõ ràng không quen biết những người này, hơn nữa nhìn trang phục của bọn họ hẳn là người của An Ninh tự!

Nói mình là hung thủ giết chết cư dân?

Ồ! Thủ đoạn dơ bẩn thế này, ngược lại thật sự dùng rất lưu loát!

Thấy Dạ Khê Hàn đang cười lạnh, hòa thượng kia liền đổ mồ hôi lạnh, cùng không đoán ra được ác danh lan xa của Dạ Khê Hàn này đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà bởi vì tiếng gào to của hòa thượng kia, cư nhân trên đường lớn bắt đầu chỉ trỏ Dạ Khê Hàn, có một số vì sợ hãi mà bỏ chạy, có một số đối với Dạ Khê Hàn tràn ngập hận ý.

Lúc này một vật thể từ trên lầu ném xuống, Dạ Khê Hàn cũng không ngẩng đầu lên, Thoát Cốt kiếm trong tay hướng lên trên, đem cục đá kia chuẩn xác mà chặn lại, rơi xuống mặt đất, mà lúc này Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn vẫn chưa tra ra khỏi vỏ.

Cục đá, là do cư dân ở trên cao mà ném xuống, mà việc này, hiển nhiên có chút chọc giận Dạ Khê Hàn, cho nên đôi mắt của nàng lại lạnh thêm vài phần.

"Người là nữ ma đầu, giết hại cư dân, An Ninh tự của chúng ta phải thay trời hành đạo, áp tải nữ ma đầu như người về! Lên!"

Đám hòa thượng đó đang muốn xông lên, lại thấy ngân quang lướt qua ở khóe mắt, lại có mấy cây ngân châm thẳng tắp phóng đến trước mặt bọn họ, cản bước bọn họ lại, mà những hòa thượng đó lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy một nam nhân chậm rãi xuất hiện ở phía sau Dạ Khê Hàn.

"Ngươi vẫn còn thiện tâm sao.

"

Dạ Khê Hàn lạnh lùng nói, Tào Nhất Sư lại cười nói: "Ngươi không phải cũng vậy sao, nếu là trước kia, ngươi sớm đã rút kiếm rồi.

"

"Ta chỉ muốn nhìn thử xem bọn họ muốn làm gì.

"

Dạ Khê Hàn cười, nhưng mà đám hòa thượng kia nhìn nhau, đều không dám tiến lên, nhưng mà vào lúc này, nhóm cư dân bắt đầu kêu gào lên.

"Đánh bọn họ đi! Giết chết tên hung thủ này!"

"Đúng vậy! Giết chết bọn chúng!"

"Nữ nhân độc ác!"

Cũng không biết là ai nói "nữ nhân độc ác", làn cho nụ cười của Dạ Khê Hàn càng lớn, nói: "Nữ nhân độc ác, xưng hô này, ta thích.

"

Ngân quang lướt qua, Thoát Cốt kiếm đã tra ra khỏi vỏ làm người nghe tiếng sợ vỡ mật!

Nhìn thấy hình dạng kỳ quái của thanh kiếm, còn có gương mặt lạnh lùng cùng thần sắc lạnh lẽo của Dạ Khê Hàn, mọi người vốn dĩ kêu gào liền yên tĩnh lại, chỉ là từng hòn đá nhỏ, đồ ăn, trứng gà gì đó bắt đầu từ bốn phía quăng tới.

Nhưng mà Dạ Khê Hàn vẫn an tĩnh mà đứng một chỗ, cũng không di chuyển nửa bước, Thoát Cốt kiếm trong tay biến thành roi linh hoạt mà múa may ở trên không, chuẩn xác đem đống đồ vật tạp nham đó đánh bay đi, mà Tào Nhất Sư chỉ cần đứng bên cạnh Dạ Khê Hàn mà ngồi mát ăn bát vàng.

Mà đám cứ dân nhìn thấy võ công cao cường của Dạ Khê Hàn, liền không còn ném đồ vật nữa, bởi vì bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy, cục đá cứng ngắc kia một khi đụng vào thanh kiếm kỳ quái kia, lại bị đánh cho bể nát, bọn họ chỉ sợ bản thân sẽ liền biến thành cục đá kia.

Đám hòa thượng thấy thế, do dự vài cái, vẫn xông lên.

Thấy đám hòa thượng đó mang theo thần sắc sợ hãi mà vẫn xông lên, Dạ Khê Hàn cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên biết, đây không phải là ý của bọn họ.

"Đây rõ ràng là cái bẫy, ngươi chỉ cần động thủ, liền nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"

Đầu ngón tay của Tào Nhất Sư đã cầm lấy ngân châm, tựa hồ chỉ cần giơ tay, thì đám người trước mặt sẽ thấy Diêm Vương.

"Cho dù ta không động thủ liền tẩy cũng không sạch, huống hồ! ta căn bản không để ý đến thứ đó! "

Dạ Khê Hàn cười, ánh mắt kết tụ khí lạnh, Thoát Cốt kiếm trong tay bay tới, quấn lấy cây côn của hòa thượng, chỉ thấy cây côn yếu ớt giống như đồ sứ mà rơi xuống đất, ở trong cái quấn của Thoát Cốt kiếm liền hóa thành những mảnh vụn nhỏ, làm cho bọn họ không nhịn được mà ngừng lại.

Trong mắt tràn đầy sợ hãi!

[Phong tuyết thất tuyệt]! Thoát Cốt kiếm, bọn họ không phải chưa từng nghe qua trình độ hung tàn này!

Nhưng mà!

-------Hết chương 92-------