"Đợi đã...nếu hắn không muốn người khác biết thân phận của hắn, mà nếu như hắn biết chúng ta đã bắt Hạ Lân đi thì..."

***********

"Không gấp, chúng ta từ từ nói."

Phó Vân Mặc nhấp một ngụm trà, rồi nói tiếp: "Trước tiên nói tình huống chỗ ngươi trước."

Nam Côn Luân gật đầ, cùng nhìn thoáng qua Viên Uyên, nói: "Lúc ấy Ninh Bất Khuất cũng có tham gia bao vây vào chuyện tiêu diệt Nam Cương tà phái, nhưng có điều không phải là chủ lực, chủ lực là sư huynh của hắn – Thương Trọng Lễ."

Nam Côn Luân dừng một chút, rồi nói tiếp: "Năm đó, Thương Trọng Lễ hình như cùng một nhóm người chủ lực mở ra một hội nghị bí mật, rốt cuộc Đao Kiếm môn, Ninh An tự cùng Thiên Bình tự ngăn chặn ở phía sau, mới để cho một số môn phái của võ lâm Trung Nguyên thuận lợi thoát được, trong đó bao gồm luôn cả ba đại môn phái."

Nam Côn Luân nói xong, Viên Uyên liền tiếp tục nói: "Nhưng mà Ninh Bất Khuất nói, chuyện năm đó Đao Kiếm môn, Ninh An tự cùng Thiên Bình tự bị ngăn cản ở phía sau, có thể có ẩn tình khác, chỉ là chuyện này làm sư huynh của hắn là Thương Trọng Lễ chết đi, chân tướng liền bị chôn vùi."

"...Có ẩn tình?"

Phó Vân Mặc nhăn mày lai, vẫn luôn xoa cằm, bỗng nhiên nhớ tới Mạc Ly Hề đã từng nhắc qua, sư phụ nàng ấy mỗi khi nhắc đến chuyện này, đều mang vẻ mặt áy náy, ngay từ đầu Phó Vân Mặc tưởng rằng lần bao vây tiêu diệt đó do chết quá nhiều người, nên lúc đó đã để lại bóng ma tâm lý của sư phụ của Mạc Ly Hề, chỉ là hiện giờ xem ra, hình như chuyện không hề đơn giản.

"Ân...Ninh Bất Khuất nói lúc sư huynh của hắn nhắc đến chuyện này, lựa chọn trốn tránh không nhắc đến, chỉ nói là bọn họ tự nguyện ngăn cản ở phía sau, là anh hùng của võ lâm Trung Nguyên, nhưng mà....Ninh Bất Khuất luôn cảm thấy, Thương Trọng Lễ chắc chắn đã che giấu gì đó."

Phó Vân Mặc khoanh tay trước ngực, thân hình nghiêng về sau, mày nhăn lại, quay đầu nhìn về phía Dạ Khê Hàn, cũng thấy thần sắc của nàng ấy không được tốt lắm.

"Nam Côn Luân, manh mối ở chỗ ta là, rất có thể người của Nam Cương tà phái còn chưa chết hết."

Phó Vân Mặc vừa nói như thế, trái tim của Nam Côn Luân run rẩy, nói: "Còn chưa chết hết?"

"Ừ...Đợi một lát ta mang ngươi đi gặp một người thì ngươi sẽ rõ."

Phó Vân Mặc mở ra nút thắt, chờ Nam Côn Luân và Viên Uyên ăn cơm xong, Phó Vân Mặc mới mang theo Nam Côn Luân và Viên Uyên lên lầu, toàn bộ quá trình Dạ Khê Hàn không nói một câu nào.

Thời điểm mở cửa, Ninh Viễn Hành ghé lên mặt bàn ngủ rồi, mà hắc y nhân xa lạ vẫn đang nặng nề ngủ ở bên cạnh kia, hoàn toàn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Có lẽ nghe được tiếng vang, Ninh Viễn Hành cảnh giác mà tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy là người quen, lúc này mới an tâm.

"A, Nam tiểu tử?"

Ninh Viễn Hành thấy được Nam Côn Luân, không thể ngờ một năm không gặp, Nam Côn Luân đã thành thục rất nhiều.

"Ninh tiền bối...đã lâu không gặp a!"

Ánh mắt của Nam Côn Luân từ trên người của Ninh Viễn Hành di chuyển đến hắc y nhân đang nằm ở bên giường kia.

"Tiểu Mặc tỷ, tỷ nói chính là người này sao?"

Nam Côn Luân chỉ hắc y nhân xa lạ kia, còn Phó Vân Mặc thì gật đầu, nói: "Hắn là..."

Phó Vân Mặc mới nói hai chữ, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Dạ Khê Hàn, chỉ thấy nàng ấy liếc nhìn mình một cái, âm thầm mở miệng.

"Hạ gia sớm đã bị diệt môn, mà hắn chính là Hạ Lân, thiếu chủ của Hạ gia."

Dạ Khê Hàn nói xong, Nam Côn Luân và Viên Uyên mang vẻ mặt khó có tin nổi, nhưng còn chưa kịp kinh ngạc, Phó Vân Mặc liền mở miệng: "Hắn vốn dĩ đã chết, nhưng nay hắn còn sống, hơn nữa trên người còn mang theo cổ độc của Nam Cương tà phái."

"Quả nhiên...! Quá tà rồi!"

Trong lòng Nam Côn Luân có chút sợ hãi, luôn nghe nói Nam Cương tà phái tà ma như thế nào, hiện tại một người vốn dĩ đã chết nay vẫn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình, điều này làm sao mà bản thân không sợ hãi được chứ.

"Kỳ thật cũng không tà ma gì, chỉ là do hỗn hợp của độc và độc, tạo thành một hiệu quả không thể tưởng được."

Ninh Viễn Hành bỗng nhiên mở miệng, dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người, làm hắn trong nháy mắt trở nên xấu hổ...!

"Khụ khụ...Cái này là do Tào Hàn nha đầu kia vẫn luôn nhắc lại mãi, ta nghe nhiều nên biết thôi."

Ninh Viễn Hành nhớ tới nha đầu Tào Hàn kia, vừa nhớ tới chuyện gì đó quả thực đã tiến vào trạng thái "chơi một mình", dây thần kinh lải nhải ở quanh miệng cứ liên tục lập lại một chuyện, nghe nhiều tự nhiên sẽ nhớ thôi.

"Chính là nói, người diệt hai nhà Nam, Hạ, rất có thể là dư nghiệt của Nam Cương tà phái?"

"Có khả năng là thế, hơn nữa ta đã cùng giao thủ với một kẻ thần bí, hắn rất có thể là độc thủ luôn ẩn núp ở phía sau."

Phó Vân Mặc nói xong, còn chưa đợi Nam Côn Luân nói gì, nàng lại nói tiếp: "Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì, ta đánh không lại tên đó, hắn biết rất nhiều loại võ công, thậm chí còn có [Đao kiếm vô lượng] đã thất truyền từ lâu, nội lực của vô cùng kinh người."

Phó Vân Mặc ra dấu chữ thập, nói: "Ta giao thủ với hắn, chỉ được quá mười chiêu."

Lời này vừa nói ra, Nam Côn Luân cũng chấn kinh, võ công của Phó Vân Mặc không tính là đứng đầu, nhưng để nàng ấy chỉ tiếp được mười chiêu của kẻ khác, võ công của kẻ này thật sự cao đến kinh người.

"Lợi hại như vậy..."

Nam Côn Luân không khỏi cảm thán, trên đời này cư nhiên còn có người có thể luyện võ đến tình trạng này sao...!

"Không..."

Viên Uyên lắc đầu, rồi nói tiếp: "Mỗi một môn võ công đều có bí quyết cùng sự độc đáo ở trong đó, nếu đem các võ công của thế gia luyện thành, rất có thể tạo thành một tình huống bị phản phệ."

Viên Uyên từ nhỏ đã thấy qua thì không quên được, Viên gia sưu tầm rất nhiều võ công để phân tích, nàng nhờ vậy mà nhớ rất kỹ.

"Có một số võ công xung khắc với nhau, nếu như ép buộc tu luyện, vậy liền sẽ tạo ra sự bài xích, ta không biết hắn dùng biện pháp gì có thể đem sự bài xích phản phệ này áp chế xuống được, dù sao thân thể của hắn nhất định cũng sẽ gặp phải sự phản phệ của võ học...vậy thì cũng có thể..."

Lời của Viên Uyên còn chưa nói xong, Phó Vân Mặc lại nói tiếp này: " Vậy cũng có thể vì cái gì, hắn đến bây giờ mới xuất hiện....lúc trước vẫn luôn không thấy hắn xuất hiện ở trên giang hồ..."

"Cũng có khả năng hắn dùng thân phận độc thủ ẩn núp mà luôn hành động..."

Ninh Viễn Hành nói, mà Nam Côn Luân lập tức lắc đầu, nói: "Nếu hắn muốn [Quỷ kiếm và [Phong Vân quyết], hắn hẳn là nên đích thân xuất hiện từ sớm để ra tay giết chết chúng ta rồi...nhưng mà hắn cũng chưa có làm vậy..."

Nam Côn Luân nói xong, Phó Vân Mặc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nàng lập tức nói: "Ta nhớ ra rồi, hắn từng nói ta và Nam Côn Luân vận khí tốt, nếu không đã sớm chết rồi...vậy có thể thân thể hắn xảy ra vấn đề gì hay không, cho nên khoảng thời gian chúng ta hành tẩu giang hồ mới không có cách nào ra tay với chúng ta?"

"Có khả năng."

Dạ Khê Hàn gật đầu, trả lời Phó Vân Mặc, ngay sau đó nói tiếp: "Hơn nữa nhân vật như vậy, ta hành tẩu trên giang hồ mấy năm nay, cũng chưa từng nghe qua hoặc gặp qua lần nào."

"Đợi đã...nếu hắn không muốn người khác biết thân phận của hắn, mà nếu như hắn biết chúng ta đã bắt Hạ Lân đi thì..."

Ninh Viễn Hành nói, mà Nam Côn Luân ngay sau đó lắc lắc đầu, nói: "Nếu hắn muốn quỷ kiếm cùng phong vân quyết, hắn tự mình ra tay giết chúng ta hẳn là rất sớm phải tới rồi...!Chỉ là hắn cũng không có làm như vậy..."

Phó Vân Mặc nghĩ tới một giả thiết, nếu Hạ Lân là một quái vật do kẻ thần bí kia chế tạo ra, mà Tào Hàn cùng Tào Nhất Sư lại có khả năng làm Hạ Lân khôi phục lại một chút bản tính, vậy hắn cuối cùng sẽ...!

Dạ Khê Hàn nghe đến đây, trong lòng cả kinh, lập tức nhướng mày nói: "Chia thành hai đường, Nam Côn Luân cùng điếm tiểu nhị, công pháp của các ngươi tương đồng, phối hợp lại thỏa dáng, ở lại nơi này bảo vệ Hạ Lân, Ninh nhị, cả ngươi, cùng ta đi tìm Tào tiền bối cùng Quái y."

Dạ Khê Hàn chỉ vào Viên Uyên, nói xong, cầm lên Thoát Cốt kiếm muốn rời đi, mọi người trong nháy mắt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc bọn họ ở chỗ này phân tích câu chuyện, Tào Hàn cùng Tào Nhất Sư rất có thể sẽ lọt vào tập kích của kẻ thần bí.

"Nữ ma đầu, các ngươi mọi việc đều phải cẩn thận."

Phó Vân Mặc kỳ thật cũng muốn hợp sức cùng Nam Côn Luân ngốc này, nàng cũng muốn cùng với nữ ma đầu, nhưng nữ ma đầu quả thực nói đúng, bản thân cùng Nam Côn Luân đều có công pháp tương đồng nhau, nếu kháng địch, sức phản công sẽ tăng thêm một nửa.

"Tiểu Mặc tỷ, nếu kẻ thần bí tới chỗ chúng ta thì làm sao bây giờ?"

Nam Côn Luân sau khi nghe được Phó Vân Mặc chỉ tiếp được mười chiêu của kẻ kia, bản thân đối với kẻ đó liền có một chút sợ hãi.

"Giặc tới thì đánh, nước tới thì nâng nền, sợ gì chứ!"

Không sợ? Không sợ mới lạ đó!

Bản thân Phó Vân Mặc cũng không nhịn được mà run lập cập, nói không sợ, kỳ thật là sợ muốn chết, nhưng bây giờ như hành quân đánh giặc, quân tâm cần phải ổn định, cho nên bản thân cũng phải ổn định mới được!

- ----------------

Bên kia, Dạ Khê Hàn, Ninh Viễn Hành cùng Viên Uyên một đường đi tới y quán ở thành Bắc, chỉ thấy cửa lớn của y quán bị đạp nát, lão y sư cùng đống thảo dược ở bên trọng bị nằm lộn xộn ở dưới đất.

"Chết tiệt!"

Dạ Khê Hàn nói tiếng "chết tiệt" liền chạy vào y quán, chỉ thấy Tào Nhất Sư đã ứng phó với hai tên hắc y nhân, mà Tào Hàn đang đứng ở chỗ xa bảo vệ đan lô (lò luyện đan), ôm chặt trong lòng, giao toàn bộ địch nhân cho Tào Nhất Sư, chỉ là bộ dáng thất thố của nàng ta vẫn có thể nhìn ra được nàng ta hiện tại có bao nhiêu thấp thỏm.

Hai tên hắc y nhân kia, mặc y phục đen, từ đầu đến chân không có chỗ nào có một chút khe hở, nhưng tà hơn là, bọn chúng cơ hồ có thể chống đỡ được mỗi chiêu mỗi thức của Tào Nhất Sư, cho dù bị Diêm Vương châm của Tào Nhất Sư đâm trúng, bọn họ cũng không hề có cảm giác đau đớn, lại tiếp tục tấn công.

"Ánh mặt trời..."

Dạ Khê Hàn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, hoàng hôn đã sắp trở thành bầu trời đêm, chỉ có dư lại một ánh tà dương, thứ này đối với hắc y nhân căn bản không có ảnh hưởng, nhưng bọn chúng vẫn ý thức được mà che lại đôi mắt.

Cũng không phải là võ công của Tào Nhất Sư không tốt, thân là một trong năm đại cao thủ như hắn, làm sao võ công lại không tốt được, nhưng mà Diêm Vương châm của hắn cho dù đã châm vào tử tuyệt của hắc y nhân, thì bọn chúng vẫn không chết, còn phải làm cho bọn chúng không tiến đến gần Tào Hàn, làm cho Tào Nhất Sư vô cùng phân tâm.

Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn, cuốn lấy cổ của hắc y nhân kia, chỉ thấy hắc y nhân giãy giụa vài cái, vẫn tránh không thoát, mà từ miệng vết thương trên cổ, chảy ra màu máu đỏ sậm, một mùi thối rữa truyền tới, Tào Nhất Sư cũng nhịn không nổi mà lui về phía sau.

Dạ Khê Hàn trong lòng buồn bực dẫn đến tàn nhẫn, cái lôi kéo này, bị Thoát Cốt kiếm siết chặt lại, đầu của hắc y nhân kia lại theo đó mà rơi xuống, đầu mình rơi ở hai nơi, sợ đến mức Viên Uyên lui về phía sau vài bước, sớm biết thủ đoạn của Dạ Khê Hàn hung tàn, ai mà biết lại hung tàn đến như vậy.

Mà hắc y nhân không có đầu thẳng tắp ngã xuống, vẫn không nhúc nhích.

"Tào tiền bối, Diêm Vương châm của ngươi hình như không chấp nhận kẻ đã chết này..."

Dạ Khê Hàn cũng không quen trêu chọc, chỉ là nụ cười bỗng trở nên cứng ngắc, nói: "...Điệu hổ ly sơn..."

Dạ Khê Hàn nhìn về phía Tào Nhất Sư, nói: "Không có đầu là xong, nơi này giao lại cho các ngươi!"

Dạ Khê Hàn thu hồi Thoát Cốt kiếm, lập tức chạy trở về, chạy về phương hướng của khách điếm...!

- ---------------

Bên trong gian phòng của khách điếm, bị cơn gió lạnh tiến vào qua khe cửa sổ làm nổi lên một trận run run, bản thân Nam Côn Luân có [Phong Vân quyết] hộ thể, vốn không lạnh mới đúng, nhưng trận lạnh lẽo này từ trong lòng mà trào ra.

"Hy vọng chỗ Tào tiền bối không có chuyện gì..."

Nam Côn Luân nhìn Hạ Lân đang nằm ở trên mặt đất, sau đó nhìn thần sắc ngưng trọng của Phó Vân Mặc.

"Làm sao vậy, Tiểu Mặc tỷ?"

Phó Vân Mặc cảm giác được sự lạnh lẽo này rất không bình thường...cảm giác giống như cùng kẻ thần bí đó đánh nhau vào ngày đó...một loại cảm giác lạnh thấu tim.

"Lần này, vận khí tốt còn tiếp tục chiếu cố đến các ngươi nữa không?"

Một giọng nam trầm thấp mang theo sự âm u truyền đến, Phó Vân Mặc nghe được cả người đều phát run, nàng nắm chặt Vân Trung Tiên, nhìn bộ dạng cùng vẻ mặt đầy kinh ngạc đến ngây người của Nam Côn Luân, không tránh khỏi làm trái tim càng thêm sợ hãi hơn...!

"Nam Côn Luân....nếu như ta có thể sống sót, ta nhất định xé nát cái miệng quạ đen của ngươi..."

--------------Hết chương 81---------.