*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Phó Vân Mặc thậm chí còn nghĩ đến....chẳng lẽ đi theo nam chính thật sự có thịt ăn?"

***********************

Mấy sợi tóc hoàng kim rơi vào trong mắt, Mạc Ly Hề đứng lên, mắt lạnh lùng nhìn Thu Hồng Y, nói: "Nàng ấy ở đâu?"

Thu Hồng Y một bước ung dung đi tới trước bàn của Mạc Ly Hề, sau đó đem tóc đặt lên trên bàn Mạc Ly Hề, nói: "Ta đã cứu bọn họ ra, ngươi ngay cả một câu cảm ơn ta cũng không có sao?"

Trên mặt của Thu Hồng Y vẫn nụ cười như cũ, Mạc Ly Hề hơi chau mày lại, nghi hoặc nói: "Ngươi cứu bọn họ?"

Thu Hồng Y cười yêu mị, ánh mắt lưu chuyển, nói: "Đúng vậy."

"Ngươi tại sao lại cứu bọn họ?"

Mạc Ly Hề không thích diễn xuất của Thu Hồng Y, bởi vì nàng ấy luôn là người làm việc không có chừng mực, làm việc đôi khi căn bản không nói đạo lý.

"Bởi vì muốn ngươi nợ ta một ân tình a!"

Thu Hồng Y giang tay ra, nhún vai, bộ dáng cùng vẻ mặt thể hiện không sao cả, Mạc Ly Hề lại bỗng nhiên cười nói: "Ta phải làm sao tin ngươi?"

Thu Hồng Y quỷ kế đa đoan, tóc hoàng kim này cũng có khả năng nàng dùng một số cách làm ra, không nhất định thật sự đã cứu Phó Vân Mặc.

"Nha ~ muốn biết sao ~?"

Thu Hồng Y cười khẽ, sau đó bắt đầu cởi đai lưng của bản thân.

"Ngươi muốn làm gì?!"

Nhìn Thu Hồng Y đột nhiên cởi bỏ y phục, Mạc Ly Hề nhíu chặt mày đưa tay muốn ngăn cản, nhưng tay nàng lại không nhanh bằng, chỉ thấy y phục màu đỏ từng cái từng cái đỡ cởi ra, lộ ra một áo yếm, Thu Hồng Y nghiêng thân mình, liền làm cho Mạc Ly Hề thấy được miệng vết thương xấu xí kia xuất hiện ở vòng eo.

Mạc Ly Hề vừa nhìn thấy, quả nhiên thấy vết thương tựa như do kiếm gây ra lại không giống do kiếm gây ra, giống như bị ngân châm đâm làm bị thương lại không giống như vết thương do ngân châm gây ra.

"Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn, có lẽ ngươi đã nhìn thấy qua vết thương do Thoát Cốt kiếm lưu lại,"

Thu Hồng Y nói xong, sau đó đem y phục mặc lại, buộc đai lưng xong, động tác liền mạch lưu loát.

Mạc Ly Hề trầm mặc, sau khi nhìn đến miệng vết thương kia, nàng có thể tưởng tượng tình huống lúc ấy của Thu Hồng Y có bao nhiêu nguy hiểm, giờ phút này còn có thể đứng trước mặt mình, cũng là do mạng người này lớn.

"....Miệng vết thương của ngươi chưa được xử lý tốt, đây là của Thiên Duyên phái.."

Mạc Ly Hề một bên nói một bên từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, lại bị Thu Hồng Y làm gián đoạn.

"Nếu ngươi là bởi vì nữ điếm tiểu nhị kia mà đưa thuốc cho ta thì không cần, ta càng thích ngươi nợ ta một tình."

Thu Hồng Y phát ra tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, sau đó lùi về phía sau vài bước, nhìn Mạc Ly Hề nói: "Cái ân tình này nha ~ khi nào muốn ngươi trả, lúc đó ta liền tới tìm ngươi ~ Tạm biệt Mạc sư tỷ!"

Nói xong, mũi chân Thu Hồng Y điểm một nhấn, hoàn toàn biến mất trong màn đêm đen kia, chỗ mũi chân vừa chạm qua kia, tro bụi phun lên giống như một đóa sen, là Sinh Liên của Thiên Duyên phái.

Rốt cuộc vì sao mà ngươi lại biến thành như vậy chứ?

Vì sao muốn rời khỏi sư môn, một chút đường sống cũng không để lại cho bản thân mình?

Thu sư muội....!

- -------------------------

Trong bóng đêm, Phó Vân Mặc không tìm ra được bất kỳ phương hướng gì, chỉ cố hết sức căng mắt, lại thấy Dạ Khê Hàn đứng ở trước mặt mình...!

"Nữ....nữ ma đâu?"

Phó Vân Mặc có chút sợ hãi, ai ngờ người nọ lại đem mình ôm vào trong ngực, cái ôm ấm áp kia lại còn có mùi hương của Dạ Khê Hàn.

"Ngươi vẫn là chạy thoát...."

Thanh âm lạnh lẽo của Dạ Khê Hàn truyền đến, trong lòng Phó Vân Mặc cả kinh, không biết từ lúc nào, vốn dĩ Dạ Khê Hàn đang ôm mình, lại biến thành bị Thoát Cốt kiếm quấn lấy, cuốn lấy toàn thân của mình.

"Giết ngươi."

Phó Vân Mặc từ trong ác mộng mà bừng tỉnh, cả người đều là mồ hôi lạnh, sờ sờ thân thể của mình, sau khi xác nhận thật sự không có Thoát Cốt kiếm, lúc này mới yên tâm.

"Hù chết lão nương..."

Phó Vân Mặc dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ đến ngay cả khi trong mộng, Dạ Khê Hàn đều hô muốn giết mình, trong lòng nghĩ đến liền cảm thấy sợ, nếu lần sau vẫn bị bắt được, như vậy...!

Phó Vân Mặc không dám nghĩ tiếp nữa.

"Cốc cốc."

Tiếng đập cửa truyền đến, ngay sau đó là thanh âm của Nam Côn Luân: "Tiểu Mặc tỷ, thức chưa?"

"Thức rồi, sao vậy?"

Phó Vân Mặc nhanh chóng thay cho mình một bộ y phục, liền nghe thây Nam Côn Luân nói tiếp: "Trang chủ nói có chuyện muốn nói với chúng ta, để chúng ta đi đến Đúc Kiếm đường tìm nàng ấy."

"Được."

Phó Vân Mặc đáp ứng, trong lòng nghĩ Tuyết Tâm có gì muốn nói với mình và Nam Côn Luân?

Nghĩ không ra, sau khi đơn giản rửa mặt, liền ra ngoài cửa tụ họp với Nam Côn Luân, cùng đi đến Đúc Kiếm đường.

Lại nói tiếp, Đúc Kiếm đường chiếm ba phần năm diện tích Linh Lung sơn trang, nói là Đúc Kiếm đường, chi bằng nói là Đúc Kiếm trường, tiến vào Đúc Kiếm đường này, bên trong đều hừng hực lửa nóng cùng âm thanh rèn kiếm, có mười cái lò đúc kiếm, chín cái hằng năm đều nổi lửa, chỉ có một cái vẫn luôn phong ấn, đó là lò đúc kiếm mà Tuyết Tâm chuyên dụng.

Phó Vân Mặc đã từng nhìn thấy qua Đúc Kiếm đường này, ba lò đúc kiếm đúc binh khí tuyệt hảo, ba lò đúc kiếm đúc binh khí ưu phẩm, ba lò đúc kiếm đúc binh khí thượng phẩm, mà một lò đúc kiếm kia của Tuyết Tâm, là đúc binh khí cực phẩm.

Tạm thời Phó Vân Mặc chỉ biết đến trong chốn giang hồ rất nhiều binh khí đều đến trừ Linh Lung sơn trang, trong đó có Huyền kiếm của Mạc Ly Hề là binh khí cực phẩm, Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn còn có Tiên Nhân kiếm của Thương Vân phái, về những mặt khác Phó Vân cũng không biết rõ.

Chỉ nhớ đến Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn, Phó Vân Mặc liền cảm thấy không lạnh mà run, sờ sờ cánh tay trái của mình, chỗ đó vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.

Bóng ma tâm lý này cũng thật lớn a...!

Tuyết Tâm từ sớm đã chờ ở trước Đúc Kiếm đường, cơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu, nở một nụ cười ôn hòa về phía Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân.

"Xin chào hai vị."

Chỉ một cái chớp mắt như vậy, Phó Vân Mặc còn cho rằng người này không có bị mù, thế nhưng lại chuẩn xác mà nắm giữ vị trí của mình và Nam Côn Luân.

Nước trong giang hồ này quả nhiên rất sâu a!

"Chào Trang chủ."

"Chào Trang chủ."

Tuyết Tâm hướng hai người tiến lên vài bước, sau đó dừng lại, nói: "Hôm nay để hai vị đến đây, thực sự là có chút đường đột, hai vị cùng ta có duyên, kỳ thật ta là muốn tặng cho hai vị hai thanh binh khí."

Lời đồn trong giang hồ, tính cách Tuyết Tâm kỳ thật vẫn rất cổ quái, tuy rằng giúp mọi người làm điều tốt nhưng muốn từ trên tay nàng có được một sốt binh khí là vô cùng khó khăn.

Mà lời đồn đãi bởi vì Tuyết Tâm nhìn không thấy, cho nên các giác quan còn lại cực kỳ nhạy bén, tuy mắt không thể nhìn thấy, nhưng tâm nhãn của nàng lại có thể thấy được rõ ràng, ai là người ai là quỷ, chỉ cần nói chuyện, liền có thể cảm nhận ra.

Tuy rằng nói như vậy mang theo chút sắc thái thần kỳ, nhưng căn cứ theo sự quan sát của Phó Vân Mặc, năng lực của Tuyết Tâm đích thực không đơn giản.

Mà hiện tại nàng ấy nói muốn tặng cho mình và Nam Côn Luân binh khí, quả thực là bánh có nhân từ trên trời rớt xuống a!

Cái này quả thực là nhân phẩm bùng cháy a!

"Chuyện này...vô công bất thụ lộc, nào dám vô duyên vô cơ lại nhận ý tốt của trang chủ..."

Tuy rằng rất muốn, nhưng vẫn là nên thu liễm một chút, cuối cùng lập tức nhận ngay, cảm nhận được bộ dạng hiện tại của mình thật sự rất tham lam.

" Đúng vậy Trang chủ, hơn nữ nhiều ngày qua còn quấy rầy sơn trang, đã vô cùng áy náy, ngươi..."

Nam Côn Luân còn chưa nói xong, Tuyết Tâm lại cười cười, nụ cười kia tựa như một đóa bạch liên hoa thuần tịnh không giới hạn thời gian.

"Ta nói tặng các ngươi, chính là tặng các ngươi, không cần nhiều lời."

Tuyết Tâm kiên trì, thậm chí cũng không cùng hai người khách sáo qua lại.

Bên tai Phó Vân Mặc thanh âm keng keng từ thợ rèn, nơi này không thể nói là nơi an tĩnh được, nhưng Tuyết Tâm đều ở chỗ này, cùng âm thanh ở nơi này hết thảy đều không hợp, thậm chí để Phó Vân Mặc rất nhanh chóng liền bỏ tiếng giã rèn bên tai.

"Lần này đến đây, kỳ thật muốn hỏi hai vị muốn vũ khí thế nào?"

Tuyết Tâm hỏi, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân hai mặt nhìn nhau.

Bánh có nhân này thật sự là trên trời rơi xuống?

Phó Vân Mặc thậm chí còn nghĩ đến....chẳng lẽ đi theo nam chính thật sự có thịt ăn?

Tuy rằng nam chính này đôi lúc ngẫu nhiên hạ chỉ thấp chỉ số thông minh của bản thân làm cho mình bị hoang mang.

Nam Côn Luân khó xử mà gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời hỏi hắn muốn vũ khí dạng gì, hắn cũng không nói nên lời, hắn bắt quá chỉ là một tên mới ra giang hồ, võ công còn thấp như vậy, đối với vũ khí lại còn chưa nhận thức được.

Phó Vân Mặc lại lớn mật có một ý tưởng, sau đó giương mắt nhìn Tuyết Tâm, cẩn thận mở miệng: "Chuyện này....Trang chủ, có thể làm vũ khí nào có thể khắc chế Thoát Cốt kiếm hay không a?"

Lời vừa nói ra, đầu tiên là Tuyết Tâm nhíu mày, lại rất mau liền giãn ra, khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Lúc trước có nghe Nam Côn Luân nhắc đến Phó Vân Mặc bị Dạ Khê Hàn bắt được, giờ nghe thấy, e là đã ăn không ít đòn dưới Thoát Cốt kiếm rồi.

"Chuyện này, ta cần phải suy nghĩ."

Thoát Cốt kiếm cùng Huyền kiếm, đều là tác phẩm đắc ý của nàng, trong khoảng thời gian ngắn, nếu muốn binh khí có thể khắc chế Thoát Cốt kiếm, thì nàng nhất thời chưa có chủ ý.

"Vậy, Trang chủ, ta chỉ cần một thanh kiếm linh hoạt là được rồi."

Một trong những bí quyết của [Qu ỷ kiếm] chính là linh hoạt, nếu là một thanh kiếm linh hoạt sắc bén, như vậy [Quỷ kiếm] có thể phát huy một cách tốt nhất.

"Được..."

Tuyết Tâm gật gật đầu, trong lòng yên lặng đem yêu cầu của hai người ghi nhớ, lại nghe thấy Phó Vân Mặc mở miệng hỏi: "Trâng chủ, ta Phó Vân Mặc tuy rằng không phải là người có quyền thế gì, nhưng cũng không vô duyên vô cớ nhận ân huệ của ngươi, táng gia bại sản cũng phải báo đáp ngươi, Trang chủ có chuyện gì yêu cầu chúng ta đi làm, cứ việc nói."

Phó Vân Mặc cảm thấy chuyện thiếu ân tình này, so với thiếu tiền còn phiền toái hơn nhiều, nhanh chóng trả thì tốt hơn.

Tuyết Tâm hiển nhiên có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Phó Vân Mặc là một nữ tử xuất thân là một điếm tiểu nhị, thế nhưng lại có khí độ như vậy.

"Phó cô nương nếu đã nói như vậy....ta thật ra cũng có một việc muốn nhờ hai vị."

Tuyết Tâm nói xong, trong lòng Phó Vân Mặc cũng hiểu rõ, trao đổi bình đẳng, thao tác này mới là bình thường nha!

"Nếu hai vị có đi đến Diêm Vương cư, hoặc có thể gặp gỡ Tào Nhất Sư biệt hiệu Diêm Vương Sầu, nhờ hai vị giúp đỡ tại hạ xin một loại thuốc, tên là Khai Linh đan."

Tuyết Tâm nói xong, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó gật gật đầu, nói: "Được, Trang chủ, chúng ta nhất định làm được."

"Thật sự làm phiền hai vị, Linh Lung sơn trang không thường đi lại trên giang hồ, mà hai mắt của ta...cũng không tiện cho việc đi lại, chỉ còn phiền các ngươi."

Kỳ thật Tuyết Tâm ngay từ đầu cũng không có quyết định này, xét cho cùng nàng biết võ công của hai người kỳ thật không cao, chế tạo vũ khí tặng bọn họ thật ra để cho họ có thêm một ít năng lực tự bảo vệ bản thân.

"Không phiền, nhận được ân ban tặng binh khí của Trang chủ, tất nhiên nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng phải báo đáp Trang chủ."

Nam Côn Luân nói xong, Phó Vân Mặc gật gật đầu, tiểu tử này rốt cuộc cũng biết vài câu khách sáo rồi.

Lúc này, một đệ tử vội vàng đi tới, sau đó bên tai Tuyết Tâm nhẹ nhàng nói một câu, tuy rằng thanh âm của đệ tử kia cực nhỏ, nhưng Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân vẫn là nghe thấy được.

"Không thấy Viên sư muội đâu."

Lời này vừa nói ra, mày Tuyết Tâm nhíu chặt, Phó Vân Mặc thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi mắt màu tím kia của Tuyết Tâm tràn ngập một loại cảm xúc lo lắng thế nào.

"Hai vị, tại hạ có việc trong người, thất lễ, Tiểu Lâm, dẫn hai vị đi nghỉ ngơi, chuẩn bị bữa ăn chiêu đãi."

Phó Vân Mặc nhìn bóng dáng của Tuyết Tâm mà xuất thần.

Tuyết Tâm nói xong, lướt qua hai người mà rời đi, xem bước đi uyển chuyển vừa nhẹ nhàng vừa vững vàng, một chút cũng không giống người nhìn không thấy.

------Hết chương 33----------.