*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ta đang nghĩ, nếu như hắn biết ngươi xảy ra chuyện gì, hắn có khi nào từ Linh Lung sơn trang mà ra đây không?"

*********************

Phó Vân Mặc sau khi chờ giáo đồ Dạ Nguyệt thần giáo rời đi, lúc này nàng mới phát hiện bản thân đanh trốn ở phía sau Dạ Khê Hàn, khoảng cách cực gần, làm nàng lập tức giật bắn người ra vài bước.

Không đúng, nàng làm sao lại theo bản năng làm ra loại hành động này...!

Nàng làm sao lại cho rằng trốn sau lưng Dạ Khê Hàn thì an toàn?

Dạ Khê Hàn mới là người nguy hiểm nhất a!

"Tên đồng bọn tốt của ngươi thật sự học được khinh công không tồi a, ngay cả Nghĩa Phong cũng không đuổi kịp."

Tuy nói khinh công của Nghĩa Phong không tính là đỉnh cao, nhưng muốn truy kích một hoàng mao tiểu tử giang hồ, không ngờ tới lại đuổi không kịp, thật không biết nên trừng phạt Nghĩa Phong thế nào, mới có thể giải tỏa cơn giận trong lòng Dạ Khê Hàn.

"Chắc là vận khí tốt đi!"

Nghe người nọ trái một câu Nghĩa Đường chủ, phải một câu Nghĩa Đường chủ, chắc thân phận của Nghĩa Phong này là người của Dạ Nguyệt thần giáo, võ công mèo ba chân kia của Nam Côn Luân làm sao mà so được, cách giải thích duy nhất là hắn cơ trí hoặc là vận khí, đem người ẩn thân đi.

Dù gì người ta cũng là nam chính [Phong Vân Biến] a!

Dạ Khê Hàn chỉ là hừ lạnh một tiếng, không nêu ý kiến.

"Ta đang nghĩ, nếu như hắn biết ngươi xảy ra chuyện gì, hắn có khi nào từ Linh Lung sơn trang mà ra đây không?"

Dạ Khê Hàn quay đầu, lạnh lùng nhìn Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy bị ánh mắt lạnh băng kia nhìn tới làm cả lông cả người đều dựng lên, nàng lui về phía sau vài bước, vội vàng hỏi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Ai ngờ, Dạ Khê Hàn vung tay áo lên, lại có một tay áo thụng* từ trong ống tay áo Dạ Khê Hàn phóng ta, sau đó giống như là rắn cuốn lấy eo Phó Vân Mặc.

*水袖: Tay áo thụng (một trong những kỹ năng biểu diễn của tuồng cổ Trung Quốc, dùng ống tay áo thụng biểu diễn những động tác phản ánh tâm trạng nhân vật)

Phó Vân Mặc kinh hãi, đây là yêu thuật gì?

Chỉ là còn chưa đợi Phó Vân Mặc suy nghĩa nhiều thêm, Dạ Khê Hàn liền kéo Phó Vân Mặc, kéo tới bên người nàng.

"Ngày sau nếu ngươi dám lui về phía sau vài bước như vậy, rời khỏi ta ngoài năm bước, rta có thể cho ngươi thử xem thủ đoạn tàn nhẫn của ta."

Tay Dạ Khê Hàn run run, tay áo thụng kia buông xuống, sau đó bị Dạ Khê Hàn thu hồi về trong tay áo.

Phó Vân Mặc vẫn còn run, Dạ Khê Hàn này làm sao cứ thích uy hiếp người khác như vậy chứ?

Dựa vào cái gì a? Chỉ dựa vào võ công cao cường của bản thân? Hừ!

Tuy rằng trong lòng phẫn nộ, nhưng Phó Vân Mặc trước sau chỉ có thể chịu đựng, nghĩ một ngày nào đó, võ công của mình nhất định phải luyện cao hơn so với Dạ Khê Hàn.

Phó Vân Mặc không biết Dạ Khê Hàn muốn làm gì, chỉ là ngoan ngoãn đi theo Dạ Khê Hàn, lúc cúi đầu suy nghĩ bản thân phải làm sao đào tẩu, thì ở phía trước Dạ Khê Hàn dừng bước, Phó Vân Mặc nhất thời không phản ứng, một đầu đụng vào lưng Dạ Khê Hàn.

Phó Vân Mặc có chút sợ, muôn lui về phía sau, mới lui được ba bước, liền lập tức ngừng lại, nhớ đến cảnh cáo năm bước của Dạ Khê Hàn, Phó Vân Mặc cũng không dám ở ngay lúc này tìm cái chết.

Dạ Khê Hàn quay đầu nhìn Phó Vân Mặc, đôi mắt đẹp ngân quang lưu chuyển kia, không biết đáng tính toán cái gì, thời điểm tâm Phó Vân Mặc khẩn trường đập đến nhảy loạn, Dạ Khê Hàn vươn tay ra, nội lực từ đầu ngón tay xuất ra trở nên sắc bén, lại đem cắt đứt mấy sợi tóc trên đầu Phó Vân Mặc, sau đó nắm ở trong lòng bàn tay.

"Ngươi...ngươi làm gì?"

Phó Vân Mặc sờ sờ đầu tóc mình, làm sao mà mấy người này đều thích đầu tóc của mình vậy.

"Ta tin, tên đồng bọn tốt của ngươi rất mau sẽ quay trở lại tìm ngươi."

Khóe miệng Dạ Khê Hàn gợi lên một nụ cười nhạt, nhưng mà ý cười chưa hiện dưới đáy mắt, nếu nói là cười, thì chi bằng nói, giống như miệng của một con sư tử chuẩn bị xé thức ăn, lộ ra hàm răng bén nhọn.

Phó Vân Mặc nhìn nhúm tóc nhỏ kia, trong lòng đại khái cũng suy nghĩ cẩn thận Dạ Khê Hàn muốn làm gì, lúc này, Phó Vân Mặc nghe thấy tiếng bước chân, dõi mắt nhìn lại, lại thấy được tên nam nhân ngày ấy ở miếu hoang chậm rãi bước về hướng Dạ Khê Hàn.

Dạ Khê Hàn lúc này quay đầu nhìn về phía nam nhân kia, ánh mắt trở nên cực lạnh lẽo.

"Thuộc hạ có tội, xin Giáo chủ trách phạt."

Chỉ thấy Nghĩa Phong quỳ một gối xuống đất, Phó Vân Mặc thật ra rất có hứng thú nhìn hành động của hai người, tình cảnh này quả thực giống như hoàng đế và thái giám, một người cao cao tại thượng, một người vô cùng hèn mọn.

Dạ Khê Hàn mở bàn tay ra trước mặt Nghĩa Phong, lộ ra vài sợi tóc trên lòng bàn tay.

"Sai người đi đến Linh Lung sơn trang, giao cho Nam Côn Luân, để hắn tới khách điếm Hồng Phúc tại trấn Hồng Phúc."

Nghĩa Phong tiếp nhận tóc trong tay Dạ Khê Hàn, theo bản năng ngẩng đầu đưa mắt nhìn Phó Vân Mặc, chỉ thấy người nọ cách Dạ Khê Hàn không quá ba bước, biểu tình có chút sợ hãi.

"Vâng, Giáo chủ."

Nghĩa Phong đứng lên, lúc xoay người đang muốn rời đi, Dạ Khê Hàn lại âm thầm mở miệng: "Sau khi làm xong chuyện này, trở về trong Giáo lãnh phạt, một trăm roi."

Dạ Khê Hàn nói xong, Nghĩa Phong quay đầu, lại hướng Dạ Khê Hàn quỳ một gối xuống đất.

"Tạ Giáo chủ ban ân không giết."

Nói xong, Nghĩa Phong quay đầu rời đi, Phó Vân Mặc lại có chút buồn cười, người này...!chịu một trăm roi, còn nói cảm ơn nữ ma đầu này, chuyện này quả thực là chuyện lạ thiên hạ mà.

Một trăm roi này giáng xuống, thật sự là sống dở chết dở, nàng thà tình nguyện bị một nhát kiếm chấm dứt bản thân luôn cho rồi.

Bất quá Phó Vân Mặc lại bắt đầu đau lòng thay cái người thi hành hình phạt kia...tạo nghiệt gì bản thân phải đánh xuống một trăm roi...!

Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ đến điều này, phải nhanh chạy đi, nếu Nam Côn Luân tới, thì chính là đầu người mua một tặng một.

"Đi thôi, đến trấn Hồng Phúc."

Phó Vân Mặc không nói một lời mà đi theo Dạ Khê Hàn đến trấn Hồng Phúc, nơi này cũng chỉ là một trấn nhỏ, nhưng dân phong mộc mạc, sinh hoạt phẳng lặng vui thích mang theo chút bình phàm, ngược lại là một cái trấn nhỏ không tệ.

Dạ Khê Hàn cùng Phó Vân Mặc vào một khách điếm, gọi chút đồ ăn, bất quá lần này Dạ Khê Hàn kêu thêm món thịt gà xào, làm cho Phó Vân Mặc có chút ngoài ý muốn.

" Ngươi không phải nói...không thể ăn thịt sao?"

"Vết thương khỏi rồi."

Dạ Khê Hàn không có nhìn Phó Vân Mặc, chỉ là vành tai có chút đỏ hồng lên, Phó Vân Mặc không có phát hiện.

Vết thương khỏi rồi? Nhanh như vậy?

Vậy còn không cần dựa vào ta giúp ngươi vận công chữa thương?

"À..."

Phó Vân Mặc chỉ là đáp lại, không nói gì thêm, trong đầu đều nghĩ làm sao để thoát khỏi nữ ma đầu, nữ ma đầu hiện tại thương thế đã khỏi rồi, nàng càng trốn không thoát...!

"Ta đi nhà xí."

Phó Vân Mặc nói xong, Dạ Khê Hàn cũng không cản nàng, Phó Vân Mặc liền đi, chỉ là cũng không phải muốn chạy trốn, thật sự người có tam cấp a.

Tới hậu viện, nhìn đại thức từ nhà xí đi ra, trên người hắn có một mùi thảo dược, giống như hằng năm cùng thảo dược làm bạn mới lây dính hương vị này.

"Đại thúc xin dừng bước!"

Phó Vân Mặc kéo đại thúc kia lại, đại thúc hiển nhiên có chút đề phòng, nhưng mà khi nhìn đến gương mặt hảo cảm của Phó Vân Mặc, hơn nữa ánh mắt tựa hồ có chút khẩn thiết, liền tình tính nhẫn nại muốn nghe Phó Vân Mặc muốn nói gì.

"Đại thúc chính là đại phu?"

Đại thúc kia vừa nghe, ngay sau đó gật gật đầu, cười nói: "Ngươi làm sao biết được?"

"Trên người của ngài có một mùi thảo được, tức là nói khẳng định suốt này đều tiếp xúc với thảo dược, tất nhiên là một đại phu."

"Ha ha, đích xác là thế, tiểu cô nương, ngươi là có chuyện muốn hỏi ta?"

Vị đại thúc này là Lý đại phu tại trấn Hồng Phúc, y thuật không tồi, hơn nữa thu phí cũng không cao, được dân ở đây kính trọng yêu quý, ngày thường thích tới khách điếm Hồng Phúc uống trà, ăn bánh bao.

"Vâng...Xin hỏi vị đại thúc này, nếu trên người dính chút mùi hương, để cho bị người khác truy bắt hành tung, làm sao để có thể tiêu trừ mùi hương này."

Phó Vân Mặc hỏi xong, Lý đại phu vuốt vuốt hàm râu của mình, sau một lúc trầm ngâm, nói: "Loại hương này lão phu đã từng nghe qua, có vài loại, thông thường được người trong giang hồ dùng để truy lùng hành tung..."

Lý đại phu kia thoáng bước lên một tấc, giật giật cái mũi, ngửi ngửi mùi hương trên người Phó Vân Mặc.

"Loại này trên người ngươi gọi là Truy Hồn hương, mùi hương này là mãnh liệt nhất và khó có thể tiêu trừ."

Tuy rằng ở trước nhà xí mà hỏi vấn đề này thực sự không nên, nhưng mà Phó Vân Mặc lại vội muốn biết.

"Có biện pháp nào có thể giải không?"

Phó Vân Mặc vội vàng hỏi, ánh mắt Lý đại phu bỗng nhiên chợt lóe lên, nói: "Có, vừa lúc trên người ta có một loại bột Tiêu Hồn, là thuốc bột mà thợ săn ngày thường dùng để lau lên thân để che đi thân khí, làm cho con mồi không cảnh giác bọn họ, có lẽ cái này đối với Truy Hồn hương có hiệu quả."

Lý đại phu nói xong, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, kỳ thật bột Tiêu Hồn còn có một công dụng, chính là ở trong nhà xí bôi lên trên mũi, có thể tạm thời che chắn được một ít mùi hương.

"...Đa tạ đại phu, chỉ là trên người ta không có ngân lượng, ngân lượng của ta đều bị nữ ma đầu lấy hết rồi..."

Ngay sau đó Phó Vân Mặc giả trang một bộ dạng đáng thương, bộ dáng có vẻ như chịu ủy khuất lớn, Lý đại phu kia vừa thấy, tâm lập tức mềm nhũn.

"Cũng không phải thứ gì quan trọng, tặng cho ngươi..."

Lý đại phu đem lọ thuốc cho Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc liên thanh nói cảm tạ, lúc Lý đại phu chuẩn bị rời đi, Phó Vân Mặc lập tức lại nói: "Không biết đại thúc có loại thuốc nào, có thể làm cho người khác tạm thời tứ chi vô lực không...?"

Lúc Phó Vân Mặc ra tới, vẻ mặt dường như không có việc gì, sau đó ngồi xuống.

Dạ Khê Hàn nhìn nàng một cái, lạnh lùng mà nói một câu: "Làm sao lâu như vậy?"

"Bụng ta không thoải mái."

Đôi mắt Phó Vân Mặc chớp cũng không chớp một cái mà nói dối, Dạ Khê Hàn nhìn Phó Vân Mặc, không hề nói gì thêm, lúc Phó Vân Mặc đi nhà xí, đồ ăn đều đã đưa lên, sau khi hai người ăn cơm nước xong, Dạ Khê Hàn đi thanh toán, không biết cùng chưởng quầy nói gì, vị chưởng quầy kia liên tục gật đầu, đưa cho Dạ Khê Hàn một gói thuốc bột nhỏ.

Sau khi Phó Vân Mặc nhìn thấy, tâm dâng lên đề phòng, cũng không biết gói thuốc kia là gì.

Hai người cùng ở chung một phòng, Phó Vân Mặc ngủ dưới đất, mà Dạ Khê Hàn ngủ trên giường, chờ sau khi Phó Vân Mặc đem chăn trải ra xong, xem sắc trời vẫn còn sớm,, liền dựa vào cửa sổ nhìn người tới người lui trên đường cái, kỳ thật nàng đã đem viên thuốc Lý đại phu đưa cho này cầm trong tay, đây là loại thuốc mê có thể làm cho người khác tứ chi vô lực trong thời gian ngắn, nàng trong lòng đang nghĩ làm thế nào xuống tay.

"Điếm tiểu nhị."

Dạ Khê Hàn kêu Phó Vân Mặc một tiếng, Phó Vân Mặc có chút chột dạ, nhưng vẫn là ra vẻ trấn định mà quay đầu nhìn về phía Dạ Khê Hàn.

"Làm gì?"

Phó Vân Mạc đối với xưng hô này có chút hoài niệm, khi đó ở Tứ Hải lâu, cuộc sống thật sự xem như không quá tồi, tuy rằng Trương Ma Tử mỗi ngày đều kiếm chuyện với nàng, nhưng cuộc sống như vậy vẫn xem như không có trở ngại.

Trong tay Dạ Khê Hàn kẹp một gói thuốc bột kia, phóng lên trên bàn.

"Đây là thuốc bột điều trị dạ dày, pha nước uống."

Vì để ứng phó một ít tình huống, khách điếm nào cũng giống nhau đều sẽ chuẩn bị một số dược vật đơn giản, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Phó Vân Mặc sau khi nghe được, tâm trở nên rung động, nơi nào đó mềm mại, tựa như bị hung hăng đánh trúng một cái.

Hôm nay bất quá là do mình thuận miệng nói dối một câu, nữ ma đầu này cư nhiên lại để trong lòng...!

Nữ ma đầu này...rốt cuộc là loại người gì đây?

Thế nào lại làm tâm tình của mình lúc cao lúc thấp thế này...!

Thấy Phó Vân Mặc đang ngẩn người, Dạ Khê Hàn không kiên nhẫn mà nói một câu: "Mau lên."

Phó Vân Mặc đi qua, nhìn gói thuốc bột trên bàn, nàng bỗng nhiên có một ý nghĩ cả gan, rất manh động, rất mau tìm đường chết...!

"Nữ ma đầu...đa tạ ngươi...để cảm tạ..."

Phó Vân Mặc đem viên thuốc kia đưa vào trong miệng của mình, sau đó tại một khắc Dạ Khê Hàn không kịp phản ứng, cúi người hôn lên.

Môi nữ tử, mềm mại thơm thơm, đây là lần đầu tiên Dạ Khê Hàn cảm nhận được, nàng phản ứng không kịp, thậm chí không biết tại sao Phó Vân Mặc lại làm vậy, trong lúc nhất thời đầu lại trống rỗng, toàn thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập nhanh.

Phó Vân Mặc thừa dịp Dạ Khê Hàn thất thần, đem viên thuốc trong miệng truyền qua, Dạ Khê Hàn chỉ cảm thấy có dị vật tiến vào, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thêm, viên thuốc kia đã bị bản thân nuốt vào.

Nàng lập tức hồi phục tinh thần, đem Phó Vân Mặc đẩy ra, thậm chí dùng tới nội lực, đẩy đến vai trái Phó Vân Mặc có chút đau lên.

"Ngươi đút cái gì cho ta?"

Ánh mắt Dạ Khê Hàn thật lạnh, tựa như một thanh đao bằng băng, lúc nhìn Phó Vân Mặc, cơ hồ như đang nhìn một tội nhân, rét lạnh, vô tình.

"Xin lỗi...xin lỗi, nữ ma đầu, đa tạ ngươi."

Không biết tại sao, Phó Vân Mặc đưa mắt nhìn gói thuốc bột trên bàn, lòng nàng có chút đau, nhìn ánh mắt Dạ Khê Hàn, nàng cảm thấy đau lòng...

--------Hết chương 31---------.