*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngữ khí Dạ Khê Hàn thêm vài phần yêu mị, tựa như yêu tinh, nhưng lại là yêu tinh hại người.."

*******************

Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đưa cho mỗi một hộ gia đình ở phía trước một chút ngân lượng, gõ gõ cửa nhà, sau khi đưa bọn họ ngân lượng, mới nhanh chóng rời đi, cứ thế tiếp tục, đã hơn nửa canh giở, đêm cũng đã tối, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân cũng về tới khách điếm.

"Trấn Bình An có một Phật miếu, ngày mai đi hỏi thăm một chút đi!"

Phó Vân Mặc nói, Nam Côn Luân đồng ý, vốn dĩ chỉ muốn điều tra vụ án Nam gia bị diệt môn, tính toán từ quyển Kinh Phật đột nhiên xuất hiện tại Nam gia mà bắt đầu điều tra, thì lại bị chính nữ ma đầu làm đảo lộn, liền đem việc này phải gác lại.

Phó Vân Mặc đẩy cửa vào, bận rộn cả một ngày, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, thời điểm lúc nàng đóng cửa lại, lại cảm thấy trong phòng có chút không ổn...!

Dường như còn một thêm một hít thở khác, Phó Vân Mặc lập tức nhìn lại, không có điểm nến, trong phòng chỉ còn một mảnh đen nhánh, nhưng Phó Vân Mặc lại rõ ràng thấy được một người mặc y phục màu lam nhạt, hai cánh tay khoanh trước ngực dựa vào mép giường nhìn nàng.

Quỷ a?!

"Ngươi dám la lên, ta lập tức phế đi đôi tay của ngươi." Còn không đợi Phó Vân Mặc nói chuyện, người nọ đã mở miệng, thanh âm quen thuộc cực kỳ, trong ngữ khí lạnh băng mang theo vài phần hung ác, tựa như một thanh đao lạnh lẽo, thẳng tắp đâm vào tim người...!

Là...là Dạ Khê Hàn...!

Phó Vân Mặc thấy nàng lạnh giọng cảnh cáo, lập tức không dám nói lời nào, tay chậm rãi luồn ra phía sau, muốn mở cửa bỏ trốn, lại vào lúc này, người nọ cử động, đi lên thêm vài bước, nói: "Ngươi dám trốn lần nữa, ta phế đi hai chân của ngươi."

Phó Vân Mặc vừa nghe, hai chân giống như gốc cây, động cũng không động đậy, hay là nữ ma đầu này còn có yêu thuật gì hay sao?

Kỳ thật Phó Vân Mặc không muốn thừa nhận, là bản thân sợ đến mức cả người cứng đờ.

Dạ Khê Hàn từng bước tới gần, Phó Vân Mặc muốn động, lại không động được, nàng liền sợ cái nháy mắt tiếp theo, Thoát Cốt kiếm kia sẽ quấn lên hai chân chính mình, sau đó đem mình phế đi, nhớ đến Thoái Cốt kiếm kia, cánh tay trái Phó Vân Mặc bỗng nhiên ẩn ẩn đau lên.

Dạ Khê Hàn dựa thật sự gần, Phó Vân Mặc thậm chí có thể ngửi được mùi hương lạnh mát trên người nàng, nhưng mà ánh mắt lại không dám nhìn lên trên người Dạ Khê Hàn, cả người tựa như đều đang run rẩy, trong lòng nghĩ chính mình có phải sắp đi đời nhà ma hay không.

Dạ Khê Hàn một tay nắm lấy cằm của Phó Vân Mặc, cưỡng ép nàng ấy nhìn mình.

Phó Vân Mặc lúc này mới thấy rõ dung mạo của nữ ma đầu, nàng ấy không có mang mặt nạ, người đẹp trước mắt đẹp như một bức họa, nhưng đây là một bức họa biết giết người.

"Thời điểm ta bắt ngươi trở về, võ công của ngươi quả thực yếu không thể nói nổi...thậm chí không biết khinh công."

Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, trong lòng chửi thầm nói: Có người ức hiếp người khác như vậy như ngươi sao?

"Nhưng mà ngươi lại có thể cùng Nam Côn Luân từ nhà lao của ta chạy thoát, còn có thể dùng lộ trình đi vào trấn Bình An như vậy, chỉ có nhân tài học khinh công mới có thể làm được."

Khi Dạ Khê Hàn nói chuyện, từng hơi thở ấm áp phả lên trên mặt của Phó Vân Mặc, mang theo một mùi hương lạnh mát, như là mùi hoa, lại là như mùi hương hoa mai vào mùa đông, bỗng nhiên làm người ta thần trí mơ hồ.

"Ngươi đem [Phong Vân Quyết] giấu ở đâu?" Ngữ khí Dạ Khê Hàn thêm vài phần yêu mị, làm như yêu tinh, nhưng lại là yêu tinh hại người, đóa hoa rất đẹp này, nhưng lại có độc.

"Ta không có..."

Phó Vân Mặc muốn lắc đầu, chính là lực đạo cánh tay của Dạ Khê Hàn rất lớn, cằm của bản thân cũng sắp bị bóp nát, đừng nói lắc đầu, nàng động cũng không động được, bản thân nằm trong tay Dạ Khê Hàn, quả thực giống như một con kiến...bóp một cái, chết liền.

Nhưng vào lúc này, cách vách phòng truyền đến tiếng đánh nhau, thần kinh Phó Vân Mặc căng thẳng, ý thức được Nam Côn Luân nguy hiểm, còn muốn nói gì đó, Dạ Khê Hàn lại nói thêm một câu.

"Đi theo ta."

Phó Vân Mặc còn chưa kịp khôi phục tinh thần, Dạ Khê Hàn liền đem nàng khiêng lên để trên người, như đang cầm một cái chăn bông, thoát ra ngoài cửa sổ...!

Cái gì mà đi theo ta, rõ ràng là khiêng ta đi mà....!

Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, chỉ là lúc này nàng sợ Dạ Khê Hàn đang muốn mạng của nàng.

Nàng không biết rằng, lần sau tại thời điểm Dạ Khê Hàn lại nói ra câu này, lại là quang cảnh không giống như vậy nữa.

Phó Vân Mặc ngửi mùi hương trên người Dạ Khê Hàn, bỗng nhiên liền hôn mê bất tỉnh, thời điểm trước khi nàng mất hết ý thức, chính là mê hương!

Chờ đến khi Phó Vân Mặc tỉnh lại lần nữa, nàng đã ở trong một miếu hoang, một bên là lửa trại, một bên là Dạ Khê Hàn, nàng ấy đang ngồi ở bên cạnh nàng.

Phó Vân Mặc nhìn nàng ấy đang nhắm mắt tĩnh tọa, trên trán một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt dưới ánh lửa chiếu rọi xuống vẫn tái nhợt như cũ, cảm giác giống như là bị thương, Phó Vân Mặc cảm thấy mình tìm ra cơ hội rồi, lúc này nàng xê dịch, thấy Dạ Khê Hàn bất động, liền lại xê dịch, tính toán nhân cơ hội này rời đi, lại vào lúc này, người nọ lại lạnh lùng mở miệng.

"Ngươi dám động đậy thêm nữa, ta liền phế đi chân của ngươi."

Phó Vân Mặc vừa nghe, ý niệm tính toán đào tẩu trong lòng của nàng trong nháy mắt héo úa, nàng thở dài, ngoan ngoãn ngồi ngây ngốc bên người Dạ Khê Hàn, động cũng không dám động, trong lòng ủy khuất cực kỳ, chạy đường xa như vậy, còn không phải chỉ mất một buổi tối là bị người ta bắt lại rồi sao, lãng phí sức lực.

Lúc này, một người nam nhân đi đến, bước chân có chút không ổn, tay che lấy ngực, sắc mặt tái nhợt mà quỳ gối trước mặt Dạ Khê Hàn, mà trong lúc nà Dạ Khê Hàn mở bừng mắt.

"Người đâu?"

Nam nhân này là người ngồi cùng bàn với tên Lâm viên ngoại kia, cũng là người được Dạ Khê Hàn phái đi bắt Nam Côn Luân, nhưng mà ngay lúc này Dạ Khê Hàn lại không nhìn thấy người tên Nam Côn Luân kia.

"Thuộc hạ nhất thời khinh địch, không biết võ công của tiểu tử kia lại tiến bộ nhiều đến như vậy, nhất thời không bắt được hắn lại bị hắn đả thương..."

Nếu không kịp thời tránh thoát, sợ là hắn trọng thương khó mà chạy thoát, lại nói nội công của Nam Côn Luân tiến bộ vượt bậc, lại có kiếm pháp Thương Vân phái, còn có mấy chiêu kiếm pháp kỳ quái, chưa bao giờ nhìn thấy qua, vừa dị thường vừa quỷ dị, hắn thật sự khinh địch, mới bị bại trận.

"Ta không muốn nghe lý do!"

Dạ Khê Hàn bỗng nhiên động thủ, tay áo vung lên, nội lực kia như mãnh hổ lao ra, lại đem tên nam nhân kia đánh bay lên trên tường, phun ra một ngụm máu tươi, Phó Vân Mặc vừa thấy, sợ tới mức không nhẹ, lập tức co rụt thân mình, nép vào một góc, run bần bật.

"Đem người tìm trở về! Nếu không giết ngươi!"

Thanh âm Dạ Khê Hàn không lớn, lại ở một số từ ngữ mấu chốt đặc biệt nhấn mạnh, làm cho người khác không thể không sợ nữ nhân này bước tiếp theo có rút Thoát Cốt kiếm giết người hay không.

Nhưng vào lúc nà, Dạ Khê Hàn lại che lại ngực mình, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Phó Vân Mặc vừa nhìn thấy, Dạ Khê Hàn bị nội thương?

"Giáo chủ, ngài...!"

"Câm miệng! Lui ra!"

Dạ Khê Hàn giương mắt nhìn thân sắc lo lắng của nam nhân kia, cuối cùng rời đi, nàng mới thu hồi ánh mắt, sau đó ánh mắt hung hăng lại dừng ở trên người Phó Vân Mặc.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì?"

Khóe miệng Dạ Khê Hàn có vết máu, nhiễm đến mức khuôn mặt tuyệt sắc tái nhợt của nàng lại nhiều thêm vài phần vẻ đẹp của yêu tinh, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, giống như một yêu tinh với vẻ đep tuyệt đỉnh.

Phó Vân Mặc nuốt nuốt nước miếng, nàng nói không nên lời cảm xúc hiện tại của mình là gì, nhưng khẳng định là bởi vì Dạ Khê Hàn.

"[Phong Vân Quyết] ở trên tay các ngươi..."

Đây là một câu nói khẳng định, ngay lúc Dạ Khê Hàn đem người khiêng trở về, nàng đã dùng chân khí thâm nhập vào trong cơ thể Phó Vân Mặc, có thể cảm giác ngay được chân khí nội lực có cùng mình có chút tương tự nhau, nàng biết, đó là [Phong Vân Quyết], bởi vì khi nàng truy lùng hành tung của người Thẩm gia, thông qua dọ thám mà biết được.

Lúc này Phó Vân Mặc không dám nói tiếp nữa, vừa nói liền cảm thấy chột dạ, tuy rằng kỹ thuật diễn của nàng rất giỏi, nhưng hiện tại Dạ Khê Hàn thoạt nhìn giống một con yêu tinh sắp ăn thịt người, đang lúc sinh tử trước mắt như thế, còn kỹ thuật diễn gì nữa, có thể bảo trì không run rẩy là không tệ rồi.

Dạ Khê Hàn vươn tay, Phó Vân Mặc lập tức dùng tay đỡ trụ, hô: "Đừng giết ta!"

Ai ngờ Dạ Khê Hàn chỉ là kéo Phó Vân Mặc qua, hơn nữa sức lực rất yếu, hơn nữa bàn tay nàng lạnh giống như khối băng, làm cho Phó Vân Mặc lơ đãng rung mình một cái.

"Giúp ta vận công...chữa thương..."

Thanh âm Dạ Khê Hàn có chút suy yếu, bàn tay sau khi kéo Phó Vân Mặc thì rút lại, tay Dạ Khê Hàn thẳng tắp buông xuống, lại không có nửa điểm sức lực.

Phó Vân Mặc lập tức đứng lên, dán vách tường đang chuẩn bị thừa dịp Dạ Khê Hàn bị thương mà đào tẩu, chính là ánh mắt người nọ dõi theo mình, đến cuối cùng lại là một tiếng thở dài, nhắm hai mắt lại, ngã xuống mặt đất.

Phó Vân Mặc vừa thấy, cất bước muốn chạy ngay, lại nghe thấy người nọ thầm khẽ nói ra hai chữ.

"Cứu ta..."

Phó Vân Mặc vừa nghe, trong lòng mềm nhũn, dừng lại bước chân, khéo mắt lại thấy thanh Thoát Cốt kiếm dựa vào cột tường.

Thần kinh lại căng thêm một chút, cất bước chạy ra miếu hoang, chỉ là chạy không được hai bước, rồi lại ngừng lại, quay đầu nhìn lại, tại ngọn lửa trong miếu hoang kia, Dạ Khê Hàn vừa động lại tiếp tục bất động.

Cứu ta...!

Phó Vân Mặc hừ lạnh một tiếng, suốt ngày hung dữ, còn muốn ta cứu ngươi, kiếp sau đi!

Chỉ là nàng mới bước thêm được một bước, tựa như nhớ tới gì đó, nàng kéo phần áo ở cánh tay trái lên, nơi đó thế nhưng lại được thoa thuốc...khó trách vẫn luôn cảm thấy cánh tay trái hơi lành lạnh.

Nữ ma đầu kia thế mà giúp mình thoa thuốc...!

Không...không cứu!

Phó Vân Mặc lại bước thêm một bước, tay nắm chặt, giãy dụa lên xuống mấy lần, thở dài.

Meo, nữ ma đầu, xem như kiếp trước ta nợ ngươi!

Phó Vân Mặc quay đầu lại, nàng quay lại miếu hoang, đỡ Dạ Khê Hàn lên, lại phát hiện cả người nàng lạnh như băng, giống như một khối thi thể.

"Ê! Ê! Nữ ma đầu!" Phó Vân Mặc lay người Dạ Khê Hàn, thời điểm nàng cho rằng Dạ Khê Hàn thật sự hoàn toàn ngất xỉu, thì Dạ Khê Hàn lại mở bừng mắt, trong mắt nàng ấy có ánh nước, còn có cảm xúc nhè nhẹ mà chính nàng nhìn không thấu.

"Làm sao cứu ngươi, ngươi nói a!"

Dạ Khê Hàn nghe được Phó Vân Mặc miệng đóng miệng mở, lại nghe không rõ ràng lắm nàng ấy nói cái gì, cuối cùng nhìn biểu tình gấp gáp của Phó Vân Mặc, tựa hồ đã đọc hiểu được ý tứ của Phó Vân Mặc.

"Chưởng...đối chưởng...vận công...chữa thương."

Chưởng đối chưởng?

Phó Vân Mặc lập tức kéo Dạ Khê Hàn ngồi ngay ngắn, để nàng dựa vào cây cột, sau đó ngồi xếp bằng ở trước người nàng ấy, dùng chưởng pháp đối vào bàn tay của nàng ấy.

nhắm hai mắt, bắt đầu vận công.

Nàng biết bản thân nên vận công như thế nào, chính là không biết làm thế nào vận công chữa thương a, chỉ là giờ khắc này, chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, nàng cố gắng đem chân khí vận đến lòng bàn tay, quả nhiên lòng bàn tay Dạ Khê Hàn giống như có lực hút mà hút vào, trong nháy mắt Phó Vân Mặc có thể cảm giác được trong cơ thể Dạ Khê Hàn có chân khí vận hành, nội lức nàng ấy so với mình mạnh hơn nhiều, chút công lực này của mình căn bản là như muối bỏ biển....!

Chỉ là Phó Vân Mặc cũng không buông tay, kiên nhẫn mà vận chân khí để du tẩu khắp cơ thể của Dạ Khê Hàn, chỉ là không ngờ tới, chân khí của mình lại cực kỳ hữu hiệu, không biết qua bao lâu, Phó Vân Mặc có thể cảm giác được chân khí hỗn loạn trong cơ thể Dạ Khê Hàn đã từ từ khôi phục trở lại.

Mà ngay lúc chân khí kia trở lại trong khi cơ thể mình, Phó Vân Mặc rốt cuộc cũng chống đỡ không được, hôn mê bất tỉnh, cúi người về phía trước, nàng liền ngã vào trong lòng ngực Dạ Khê Hàn.

Dạ Khê Hàn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Phó Vân Mặc nằm trong lòng ngực mình, trong mắt chợt lóe lên tia ôn nhu, sau đó lại dần dần trở nên vô lực mà nhắm mặt lại, tiến vào giấc ngủ.

-------Hết chương 28------.