*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tới nơi này đã một tháng, ngay từ đầu Phó Vân Mặc vẫn luôn cho rằng bản thân đang nằm mơ, nhưng các loại ăn uống tiêu tiểu đều chân thật đến như vậy, về sau nàng liền tiếp nhận sự thật này.
Muốn sống sót, thứ cần thiết không phải là có cơm ăn sao? Nếu như chính mình vừa vặn đã ở Tứ Hải lâu, thì liền ở Tứ Hải lâu tìm công việc chân chạy vặt vậy.
Chưởng quầy của Tứ Hải lâu họ Lý, là người thành tinh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, công phu được luyện thuần phục, bọn tiểu sau lưng đều kêu hắn là Lý nhân tinh.
Vốn dĩ tiểu nhị ở khách điếm chỉ giới hạn là nam nhân, nhưng tại lúc Phó Vân Mặc nói trên giang hồ có nhiều nữ hiệp như vậy, nam nhân có thể làm được thì nữ nhân cũng làm được, sau đó vị chưởng quầy thấy nàng cũng có vài phần tư sắc, làm chân chạy vặt trong khách điếm có thể thu hút thêm khách khứa, liền đồng ý, còn bố trí cho nàng cùng Tiểu Ngọc Nhi ở chung một phòng.
Phó Vân Mặc đem một đầu màu vàng kim buộc lại dùng dây quấn lại thành đuôi ngựa, phải mặc y phục lao động theo yêu cầu chưởng quầy Tứ Hải lâu, trước tiên phải làm việc thật tốt, ngay từ đầu bởi vì màu sắc mái tóc của nàng khiến cho rất nhiều người tới đây vây xem, thông thường vấn đề hỏi nàng đều là: Ngươi có phải người Tây Vực hay không? Phó Vân Mặc đều nhất quyết phủ nhận, chẳng qua là nàng tự nhuộm tóc mình mà thôi, như thế nào lại biến thành loại con quỷ tóc vàng mắt xanh lông đỏ chứ?
Chẳng qua mấy thứ mới mẻ cũng đều nhanh nhàm chán, Phó Vân Mặc về sau cũng không còn gặp vấn đề này nữa, hơn nữa nàng tay chân lanh lẹ, đầu óc linh hoạt, được rất nhiều người khách yêu thích.
Lý chưởng quầy tất nhiên đối với nàng cũng có chút cưng chiều, tỷ như thời điểm khách khứa cho nàng một ít tiền boa, hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Phó Vân Mặc tới nơi này đã một tháng, hơi hiểu biết được tình huống ở nơi này, đại khái cũng không khác biệt mấy với trong tiểu thuyết.
Tứ Hải lâu ở giữa Nguyên Cơ thành, mà Thiên Cơ thành mỗi năm lại là nơi tổ chức đại hội võ lâm, Tứ Hải lâu là địa điểm mà người trong võ lâm thường ghé tới.
Bởi vì Thiên Cơ thành ở vị trí trung tâm giữa ba đại môn phái, cho nên nhân sĩ võ lâm lui đến rất nhiều, nhưng vì Thiên Cơ thành là thành trì có chủ tọa trấn thủ, cũng không bị làm hỗn loạn.
Nói đến Tứ Hải lâu sản nghiệp lớn mạnh như ngày hôm nay cũng là nhờ lâu chủ hiện tại.
Lại nói tiếp, võ lâm này có năm đại cao thủ, tứ đại ma đầu, tam đại môn phái, hai đại sơn trang, một đại thần giáo.
Nam đại cao thủ phân biệt là: Ninh Bất Khuất thuộc Thương Vân phái, Sở Hành thuộc Thần Nhận pháo, Mạc Ly Hề thuộc Thiên Duyên Phái, Tào Nhất Sư thuộc Diêm Vương sầu cùng Dạ Khê Hàn thuộc Dạ Nguyệt thần giáo.
Tứ đại ma đầu phân biệt là: Dạ Khê Hàn thuộc Dạ Nguyệt thần giáo, và Hắc Đoạt Mệnh và Bạch Tác Hồn tự xưng Hắc Bạch Song Sát, yêu nữ Thu Hồng Y.
Tam đại môn phái phân biệt là: phía Bắc Thiên Cơ thành – Thương Vân Phái; phía Đông Thiên Cơ thành – Thần Nhận phái; phía Tây Thiên Cơ thành – Thiên Duyên phái.
Hai đại sơn trang là Linh Lung sơn trang cùng Nguyệt Lạc sơn trang.
Chỉ có một đại thần giáo đó chính là giáo phái mọi người đều sợ hãi – Dạ Nguyệt thần giáo.
Tương truyền trong giang hồ này có một tuyệt thế võ công [Phong vân quyết], là Võ thần Triệu Thiên Lâm sáng tạo ra, [Phong Vân quyết] là tâm huyết suốt đời của hắn.
Giang hồ nghe đồn, [Phong Vân quyết] được luyện thành, ai ai trong giang hồ đều tranh nhau tìm kiếm võ công bí tịch.
Mười lăm năm trước, Triệu Thiên Lâm sau khi đi về cõi tiên, Triệu gia liền mất tung tích, vì muốn có được [Phong Vân quyết], người trong võ lâm vẫn luôn đang tìm hướng đi của Triệu gia, nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì, hơn nữa con nối dõi của Triệu Thiên Lâm lại ít ỏi, dưới gối chỉ có một nhi tử, ốm yếu bệnh tật, chỉ sợ là Triệu gia đã sớm tuyệt tử tuyệt tôn.
Tuy nói như thế, nhưng những người trong võ lâm tựa hồ không có ý buông tha việc truy lùng tung tích [Phong Vân quyết], chỉ là hành tung Triệu gia vẫn cứ không có manh mối.
Phó Vân Mặc nghe người kể chuyện ở Tứ Hải lâu kia nói chuyện đến nước miếng tung bay, nói [Phong Vân quyết] lợi hại nhiều như thế nào, trào phúng đến mức phi thiên độn địa, Phó Vân Mặc không khỏi trợn mắt trắng kinh hãi.
Được rồi, [Phong Vân quyết] còn có thể lên trời luôn sao? Thôi đi!
"Tiểu nhị! Thêm trà!"
Nghe được người khách kêu to, Phó Vân Mặc lập tức lau khô khóe miệng dính trà của chính mình, tay chân lanh lẹ mà đi thêm trà cho khách.
[Phong Vân quyết] này, Phó Vân Mặc ở tiểu thuyết đã từng xem qua, căn cứ tiểu thuyết miêu tả, thật sự là võ học mạnh nhất trong giang hồ, mà nam chính khẳng định sẽ có được nó, rốt cuộc đó là hào quang của nam chính sao! Nhưng mà nàng còn chưa xem tới [Phong Vân quyết] chân chính lên sàn thì đã bị xuyên thẳng vào trong tiểu thuyết.
Đúng rồi, nam chính! Nam Côn Luân cũng nên xuất hiện rồi! Tiểu thuyết nói, thời điểm Nam Côn Luân vừa vào thu sẽ xuất hiện, ở ngoài cửa Tứ Hải lâu đói đến té xỉu, sau đó được Lý chưởng quầy thu nhận, vẫn luôn ở tại Tứ Hải lâu làm chân chạy vặt, cũng là làm chân chạy vặt trong khoảng thời gian này, hắn kết giao với nữ chính, chưởng môn của Thiên Duyên phái – Mặc Ly Hề.
Về sau lại cơ duyên xảo hợp, cứu được nữ nhi của Ninh Bất Khuất chưởng môn của Thương Vân phái – Ninh Mẫn Nhi, cho nên mới có thể bái sư gia nhập Thương Vân phái, đồng thời thân phải gánh vác [Quỷ kiếm kiếm pháp] của Nam gia, công phu không thể không được nhắc tới trong giang hồ.
Phó Vân Mặc nhìn trên người mình dần dần càng mặc nhiều y phục hơn, đã vào Thu, thời tiết trở nên lạnh căm, xem ra nam chính xuất hiện liền ở đây mấy ngày rồi, lá rụng cũng nhiều hơn...!
Đúng rồi, quay đi quay lại lại đến lúc quét rác rồi!
"[Phong Vân quyết] a..."
Tiên sinh kể chuyện kia còn đang nói, Phó Vân Mặc lắc lắc đầu, còn đang nói về [Phong Vân quyết]...Aii...[Phong Vân quyết] nếu như lợi hại như thế, không biết có thể giúp ta xoay tròn một cái xuyên trở về hiện đại hay không đây?
Ba...Mẹ...Ông nội...Ta rất nhớ các người....!
Đột nhiên biến mất không thấy, bọn họ nhất định lo lắng gần chết mất thôi.
Còn có người đại diện kia luôn hoang mang rối loạn, điện thoại của nàng ta chắc chắn bị gọi đến nổ tung lên rồi.
Còn nàng thì tiền đồ còn đang từ từ đi lên, không nghĩ đến còn chưa được chân chính tỏa sáng thì liền kết thúc...!
"Tiểu Mặc, ngẩn người ra đó làm gì! Khách quan muốn thêm trà!" Là tiếng của Trương Đại Ma Tử, ở Tứ Hải lâu này chỉ có vài chân chạy vặt, mỗi người đều ở chung rất tốt, trừ bỏ Trương Đại Ma Tử này, luôn ỷ vào chính mình là nguyên lão của Tứ Hải lâu, đối với người mới là hô tới đuổi đi, liền đối với người nữ tử có chút nhan sắc như Phó Vân Mặc, cũng sẽ không ngoại lệ.
Đáng đời cho hắn độc thân!
"Đến đây!"
Phó Vân Mặc trong miệng sảng khoái đáp lời, trong lòng thì trốn trong tối mắng chửi Trương Đại Ma Tử này là cẩu độc thân.
Trương Đại Ma tử lớn lớn cao cao to to, ngũ quan cũng đoan chính, bởi vì quá gương mặt quá dài nên thay vì tên hắn là Trương Ma Tử thì mọi người ở đây đều gọi hắn là Trương Đại Ma Tử.
Hơn nữa đối với người khác vừa keo kiệt vừa khắc nghiệt, Phó Vân Mặc luôn cùng nói với Tiểu Ngọc Nhi, Trương Đại Ma Tử xứng đáng độc thân, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại luôn nói là Trương Đại Ma Tử là ngươi không tệ, ngẫu nhiên vẫn sẽ giúp bằng hữu một tay, Phó Vân Mặc cảm thấy càng nói với nàng càng không thông, liền không nói nữa, dù sao nàng cũng không thích Trương Đại Ma Tử.
Phó Vân Mặc vừa châm thêm trà xong, Trương Đại Ma Tử lại truyền đến âm thanh.
"Tiểu Mặc, đến phòng bếp bưng thức ăn a! Làm việc như thế nào mà chậm rì vậy!"
Hừ, thật đúng là cho rằng bản thân là chưởng quầy sao? Chờ nàng có thời gian, nàng nhất đính sẽ chỉnh hắn thật tốt mới được!
Phó Vân Mặc đi ra sau bếp, trong bếp có ba người đầu bếp, người đều rất tốt, đều có tay nghề làm đồ ăn ngon, trong đó đầu bếp Trần là tốt nhất, mỗi lần Phó Vân Mặc đến bưng thức ăn, nếu có canh nóng, luôn sẽ làm cho Phó Vân Mặc làm một chén cho nàng uống mới cho nàng đi.
Lần này cũng không ngoại lệ, Phó Vân Mặc đến bưng thức ăn, vừa vặn đầu bếp Trần cũng hầm xong một ít canh gà mái, đưa cho Phó Vân Mặc một chén.
"Nha đầu Tiểu Mặc, đến đây uống canh."
"Thạch Đầu ca, còn như vậy nữa, ta sẽ bị người làm cho béo lên mất." Tuy rằng nói như vậy nhưng mà Phó Vân Mặc cũng không khách khí đem chén canh nóng uống tới không thấy đáy.
Đầu bếp Trần đại danh kêu là Trần Thạch, mọi người đều thân thiết mà kêu hắn là Thạch Đầu ca, cũng là sau này làm đầu bếp, đối xử với mọi người nhân hậu, ngẫu nhiên còn được chừa lại đồ ăn ngon cho bọn tiểu nhị ăn, ai cũng đều thích hắn.
Đầu bếp Trần có đứa con trai, đã mười bảy tuổi rồi, có thể lấy vợ, hắn thấy Phó Vân Mặc lớn lên đẹp như vậy, làm việc lại tốt, tính tình lại không dông dài, liền nghĩ muốn nàng làm con dâu của mình, chuyện này ai nấy đều có thể nhìn ra.
Đương nhiên cũng bao gồm Phó Vân Mặc, chỉ là Phó Vân Mặc rất nhanh liền cự tuyệt ý tốt của đầu bếp Trần, tỏ vẻ chính mình muốn lấy sự nghiệp làm trọng.
Đầu bếp Trần cũng không hiểu rõ, nữ tử nhà bình thường này, cũng không phải là người trong giang hồ, như thế nào lại muốn lấy sự nghiệp làm trọng chứ? Cho dù là vậy, hắn cũng không có làm khó người khác, tuy rằng không thể làm người nhà, nhưng mà đầu bếp Trần vẫn là đối với Phó Vân Mặc thật sự tốt.
Phó Vân Mặc thật sự cảm tạ nơi này, ở một nơi xa lạ, có người đối xử với mình thật tốt, là trời cao ban ân, cũng là bản thân may mắn a.
"Đúng rồi, nha đầu Tiểu Mặc, tháng sau chính là đại hội võ lâm mỗi năm một lần, những ngày tới nhân sĩ võ lâm tới Tứ Hải lâu sẽ rất nhiều, ngươi phải cẩn thận chiêu đãi, đừng đắc tội người trong giang hồ, chúng ta trêu vào không được đâu."
Đầu bếp Trần hảo tâm nhắc nhở, nghe đầu bếp Trần nói đến chuyện đại hội võ lâm lần này, mấy người trong bếp bắt đầu mồm năm miệng mười mà nói đến những chuyện phát sinh trong đại hội võ lâm năm trước.
Đều là nào môn phái nào đó xem ai không vừa mắt, liền trực tiếp đánh loạn lên, nhưng mà trong Tứ Hải lâu vẫn luôn có một quy củ, chính là không ở trong Tứ Hải lâu động võ, đã là người trong võ lâm thì cũng ngoan ngoãn tuân thủ, bên này đánh xong, liền đi ra bên ngoài đánh tiếp.
Phó Vân Mặc thật sự tò mò, rốt cuộc ông chủ của Tứ Hải lâu cũng là thành chủ của Thiên Cơ thành có loại năng lực gì, cư nhiên có thể làm cho người trong võ lâm ngoan ngoãn nghe lời, tiểu thuyết đối với thành chủ Thiên Cơ thành miêu tả cũng cực kỳ thần bí, chỉ biết hắn là nam nhân, về sau cũng không biết như thế nào.
Trong bếp vẫn còn đang thảo luận, trong đó Phó Vân Mặc còn nghe được cái tên Mạc Ly Hề này, chưởng môn của Thiên Duyên phái, cũng là một trong năm đại cao thủ có tuổi trẻ nhất, bất quá cũng chỉ hai mươi tuổi, một người khác cũng là cao thủ hai mươi tuổi, chính là Dạ Khê Hàn thuộc Dạ Nguyệt thần giáo.
Phó Vân Mặc không có nghe tiếp liền lui ra, trực tiếp đem thức ăn bưng đi, chuyện giang hồ này nghe cũng thú vị, nhưng đều là nhìn thấy tinh phong huyết vũ, tuy rằng rất muốn chứng kiến cho biết, nhưng lại sợ hãi, đối với Phó Vân Mặc mà nói, tất cả đều là mới mẻ và lạ lẫm.
Tuyệt thế võ công...tuyệt thế nội công...Đây đều là thứ xa xôi không thể với tới được, nhưng là những thứ đó lại phát sinh bên người bản thân mình.
Một tháng trôi qua, đích thực là có một số ít võ lâm nhân sĩ ở Tứ Hải lâu đi lại, nhưng mà cũng không nhiều lắm, hơn nữa bọn họ đều là môn phái tạp nham, không gây chuyện huyên náo, võ công cũng chẳng ra sao, nàng cũng chưa được chân chính nhận thức qua cái gọi là võ lâm cùng giang hồ.
Bất quá tiểu thuyết lại đem võ lâm này miêu tả đến đại khí hào hùng, võ lâm mỗi năm đều sẽ tổ chức đại hội võ lâm một lần, là luận võ thuật cũng là giao lưu một chút đại sự trong võ lâm.
Nói đến nam chính bái sư gia nhập Thương Vân phái, Thương Vân phái kia dùng mười ba kiếm đã từng tại lần đầu tiên ở đại hội võ lâm liền đánh bại trở thành anh hùng hảo hán.
Ninh Bất Khuất cứ như vậy lần đầu tiên trong đời làm minh chủ võ lâm.
Lại nói đến Thần Nhận phái, một tay đao pháp ngang ngược đến cực điểm, liền tính muốn thắng được Kết thần đao, sợ là thực lực đã giảm dần không ít.
Còn có Thiên Duyền phái luôn rất khiêm tốn, liền ở một lần đại hộ võ lâm, lấy kiếm pháp biến hóa bất thường bảy lần bắt bảy lần tha liền đánh bại các môn phái, chưởng môn trẻ tuổi Mạc Ly Hề cứ như vậy bị đẩy lên hàng ngũ năm đại cao thủ, hơn nữa bởi vì vẻ mỹ mạo của nàng, còn được người trong giang hồ xưng là Mạc tiên tử.
"Tiểu nhị, dẫn khách."
Một tiếng chuông bạc thanh thúy vang lên đem thần hồn của Phó Vân Mặc đều gọi về hết, chỉ thấy ba vị nữ tử hóa trang như nữ hiệp rồi tiến vào khách điếm, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, dáng người ưu nhã, xem phục sức trên người các nàng đều giống nhau, thoạt nhìn hẳng là chung một môn phái, bất quá khí chất cùng dáng người thật bức người, đích thực bất đồng với người trong võ lâm mà Phó Vân Mặc thường gặp hàng ngày.
"Kính chào chư vị khách quan, mời đi bên này."
Phó Vân Mặc nửa cong eo, cười cười nhìn hai nữ tử ngồi xuống, trong đó có một nữ tử liếc mắt liền nhìn thấy mái tóc vàng kim của Phó Vân Mặc, đôi mắt liền sáng lên, nói: "Ngươi như thế nào lại có mái tóc màu vàng kim như vậy, thật xinh đẹp a!"
Nàng kia nói xong liền muốn duỗi tay chạm vào đầu tóc của Phó Vân Mặc, lại bị nữ tử bên cạnh tương đối trầm ổn ngăn trở.
"Sư muội, không được vô lễ." Nàng kia trầm giọng nói, nữ tử tuổi tác còn nhỏ kia liền miếu máo thu hồi tay.
"Không sao, không sao." Đây cũng không phải là lần đầu tiên, có một lần một tên hài tử còn trực tiếp bắt lấy đầu tóc của nàng, thẳng tắp đem đầu tóc của nàng nhổ xuống mấy cọng, lần đó nàng thật sự tưởng rằng bản thân sẽ ném tên hài tử kia vào nhà xí giam hắn mấy canh giờ, còn đỡ là cha của tên hài tử đó còn có chút nhân tính, cho nàng vài đồng tiền để tạ lỗi, Phó Vân Mặc liền tha thứ cho cha con hắn.
Đúng vậy, Phó Vân Mặc hiện tại đã có thể vì mấy đồng tiền mà khom lưng khom lưng.
"Sư muội, ăn xong rồi chúng ta phải mau giúp chưởng môn chuẩn bị xong xuôi mọi việc, lão nhân gia nàng sẽ đến Thiên Cơ thành mau thôi.
"Sư tỷ, Mạc sư tỷ mới hai mươi, ngươi lại luôn miệng gọi là lão nhân gia, ta nghe cũng không thích."
"Sư muội, không thể kêu là Mạc sư tỷ, phải kêu là chưởng môn."
"Được được được."
Phó Vân Mặc nghe hai vị nữ tử trước mắt nói chuyện với nhau, bỗng nhiên cả người chấn động, đầu óc cùng tinh thần đều đi đâu hết rồi...!
Mạc sư tỷ? Chưởng môn? Có phải là Mạc tiên tử – Mạc Ly Hề trong truyền thuyết hay không? Nữ chính sắp đến rồi....!
Phó Vân Mặc không khỏi lộ ra nụ cười gian, giang hồ mà nàng mong chờ rốt cuộc cũng đã tới rồi sao?.