Trong khách điếm yên tĩnh, Lâm Phương nằm dài trên giường, bị Lý Dục tận tình đùa bỡn thân thể mỹ lệ mê người của nàng. Trong lòng Lâm Phương hối hận vô cùng, miệng vẫn không ngừng khóc lóc mắng chửi, trong lòng cực kỳ hận tên Lý Dục kia. Hận hắn hèn hạ vô sỉ, hận thủ đoạn hạ lưu của hắn, đồng thời trong lòng lại bắt đầu nhớ đến Trọng Sơn đã đối xử với nàng thật là tốt, nhớ tới cuộc sống hạnh phúc trong dĩ vãng giữa hai người.
Lâm Phương nước mắt nhạt nhòa, thầm hận bản thân đã không biết quý trọng, tự tay hủy diệt đi hạnh phúc tốt đẹp nhất của cuộc đời nàng, hủy diệt tất cả những gì vốn thuộc về mình, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Trong lòng Lâm Phương có chút hối hận, đó là một loại đau khổ vô thanh, nàng hiểu được cả đời này đã lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục, khó có thể quay đầu. Duy chỉ có một điều tiếc nuối, đó là đã có lỗi với Trọng Sơn, không thể vì hắn mà bảo vệ trinh tiết cho đến cuối cùng. Có lẽ đây là sự trừng phạt của trời cao đối với nàng, trừng phạt nàng trong dĩ vãng đã mắc phải quá nhiều sai lầm.
Trong lòng Lâm Phương cảm thấy hận lắm, hận ông trời vô tình, hận thiên địa bất công. vì sao nàng chỉ vì nhất thời kích động, thì trời cao đã đối đãi với nàng như vậy, ngay cả một chút cơ hội hối hận muốn làm lại từ đầu cũng không có, ông trời thật quá ư tàn khốc mà. Nàng cũng hận chính bản thân mình, hận tính cách bướng bỉnh của nàng, hận cho sự lựa chọn của nàng. Chẳng những cuối cùng khiến chính nàng phải hối hận vô cùng, mà ngay cả Trọng Sơn cũng phải chịu khổ theo, tất cả đều là sai lầm của nàng.
Nhớ tới những khoái lạc trong dĩ vãng, lúc này nàng mới hiểu được, nàng trước kia thật sự vô cùng hạnh phúc, đáng tiếc là cho đến tận bây giờ nàng cũng chưa từng để ý qua, hôm nay muốn quay đầu lại, thì mọi chuyện đã muộn mất rồi. Nghĩ đến khi cùng Trọng Sơn trải qua một quãng thời gian hạnh phúc, trái tim nàng tựa như lá rụng nhẹ bay trong gió, bản thân vô lực. Có lẽ chỉ có đợi đến kiếp sau, nàng mới có thể cùng với Trọng Sơn làm lại từ đầu.
Trong lòng Lý Dục lúc này nhiệt huyết sôi trào, trong mắt tràn đầy nhục dục. Song thủ của Lý Dục cầm lấy hai khối nhũ phong tuyết bạch kia, dùng sức mà xoa bóp. Nhìn nhục đoàn mềm mại mà vô cùng đàn tính kia, trong tay hắn không ngừng biến ảo thành các loại hình trạng, hơn nữa Lâm Phương vẫn không ngừng khóc lóc mắng chửi, thật sự là khiến Lý Dục trong lòng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, miệng vẫn không ngừng cười hắc hắc. Đùa bỡn một hồi lâu, Lý Dục bắt đầu cỡi quần khố của nàng, đáng tiếc trong lòng Lâm Phương vạn phần không cam lòng, muốn giãy dụa, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bàn tay đáng hận của hắn, chậm rãi cởi quần của nàng.
Trong mắt Lý Dục lộ ra thần thái vô cùng hưng phấn, rất nhanh lột bỏ quần tử của nàng, chỉ còn lại có một cái bạch sắc tiểu khố, đang bao quanh sơn cốc thần bí mê người. Ánh mắt của Lý Dục chăm chú nhìn sơn cốc kia đang từ từ nổi lên, trên khuôn mặt nở một nụ cười tà dị. Song thủ vuốt ve đồn bộ phong mãn vun cao của nàng, dùng sức mà xoa bóp, miệng lớn tiếng cười nó: "Thật sảng khoái, thật mềm và trơn nhẵn a, lại rất đàn tính, thật là không tồi. Xem đại thối này, tuyết đồn này, thật không hổ là đại mỹ nhân a! Hắc hắc, tin rằng phía dưới kia lại càng hấp dẫn người ta a!" Nói xong bèn đắc ý cười to.
Trong lòng Lâm Phương cực kỳ tuyệt vọng, biết hôm nay không thể tránh khỏi ma chưởng của hắn, nàng vẫn lớn tiếng mắng: "Súc sinh, cút ngay, ngươi sẽ sớm gặp báo ứng, ngươi sẽ không được chết tử tế, ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi cái tên ác ma này, không được, đừng" Tiếng thết thê lương thảm thiết kia, chẳng những không hề khiến Lý Dục tức giận, ngược lại càng khiến hắn hưng phấn hơn. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lý Dục nhìn Lâm Phương vẫn không ngừng khóc lóc chửi rủa, ngón tay phải của hắn xoa nắn nhũ đầu phấn hồng ngọc nộn, dùng sức xoa nắn. Lúc đó Lâm Phương bắt đầu kêu lên thảm thiết, vẻ mặt thống khổ kia, khiến trong lòng Lý Dục nổi lên một cảm giác đắc ý, nụ cười trên khuôn mặt càng đậm thêm. Lý Dục tách song thối của Lâm Phương,khiến sơn cốc thần bí nhấp nhô kia toàn bộ đã xuất hiện trong mắt Lý Dục. Lý Dục cười đầy tà ác, hữu thủ cách lớp tiểu khố mỏng manh, bên trên sơn cốc thần bí nhấp nhô kia nhẹ nhàng vuốt ve, vừa dùng ánh mắt tà dị mà quan sát Lâm Phương, xem vẻ mặt nàng có gì hay không.
Lâm Phương cảm giác rằng địa phương thần bí của nàng đã bị công kích, trong lòng lộ ra nụ cười sầu thảm, huyết lệ trong lòng lẳng lặng tuôn rơi. mang theo vẻ hối hận và xấu hổ nhục nhã, Lâm Phương lớn tiếng thét lên đầy sợ hãi "không được", tình cảnh thê lương kia quả thực chỉ khiến Lý Dục thêm điên cuồng, hữu thủ đang dùng lực, thăm dò địa phương thần bí kia của Ngọc Nữ kiếm. Lâm Phương lớn tiếng khóc lóc, trong mắt tràn ngập nước mắt xấu hổ nhục nhã.
Chính vào lúc này, khi hữu thủ của Lý Dục nhẹ nhàng muốn lần vào bên bờ của tiểu khố mà tiến vào trong. thì đột nhiên có một cổ khí tức nồng đậm mà bi tráng, trong nháy mắt đã bao trùm tiểu ốc. Trong lòng Lý Dục chấn động, vẫn còn chưa kịp có phản ứng, thì một nhân ảnh đã phá cửa sổ xông vào, một cổ chưởng lực hung ác vô cùng đánh thẳng tới ngực của Lý Dục. Khi Lý Dục định nhãn, nhìn thấy đó là Vạn Trọng Sơn, trong lòng cũng cảm thấy cả kinh, không thể tưởng được hắn không ngờ ở vào thời khắc quan trọng nhất, đến phá hoại chuyện tốt của mình. Trong lòng Lý Dục đối với hắn cực kỳ căm hận, thầm nghĩ: "Ngươi đã đến đây chịu chết, thì đừng trách ta vô tình."
Khi đó Lý Dục vội vàng cử động, hữu thủ tiếp lấy một chưởng của Vạn Trọng Sơn. Vốn là trong ấn tượng của Lý Dục, hắn đúng là chỉ cần năm thành công phu, cũng có thể giết được Vạn Trọng Sơn. Nhưng khi một chưởng này chạm nhau, thần sắc của Lý Dục cũng phải biến đổi, thân thể không khỏi thối lui hai bước, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị. Lý Dục nghĩ cũng không rõ, vì sao mới chỉ một ngày không gặp, công lực của Vạn Trọng Sơn đã tăng thêm bội phần như vậy, đây là một sự tình không thể lường trước được.
Vạn Trọng Sơn một chưởng chấn lui Lý Dục, không để cho hắn có cơ hội kịp thở, lại thuận thế xông lên. Mỗi một chưởng đều toàn lực mà phát ra, cố tình tấn công vào tử địa của hắn, nhưng đáng tiếc Vạn Trọng Sơn tự mình cũng hiểu được, điều này chẳng thực tế chút nào, nhưng trong lòng có chút uất hận không cam tâm!
Nguyên lai khi Vạn Trọng Sơn đến bên ngoài cửa sổ, thì vừa lúc thấy Lý Dục tách song thối của Lâm. Nhìn bộ dạng của Lâm Phương thương tâm muốn chết, tình cảnh toàn thân xích lõa, Vạn Trọng Sơn đã hiểu được, Lâm Phương nhất định đã bị Lý Dục chế trụ huyệt đạo, bị hắn tùy ý mà khi dễ làm nhục. Khi nghĩ vậy trong lòng của Vạn Trọng Sơn bị lửa giận thiêu đốt, toàn thân phát tán ra một cổ ý niệm quyết liều mạng vô cùng bi tráng, hoàn toàn gạt bỏ chuyện sinh tử của mình sang một bên, dứt khoát xông tới.
Lâm Phương ở trên giường đột nhiên trông thấy Vạn Trọng Sơn xuất hiện, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc. Huynh ấy tới cứu ta ư, huynh ấy nhất định nghe được lời kêu gọi của ta với huynh ấy, thật tốt quá. Một dòng nước mắt kinh ngạc nhịn không được từ hai gò má của nàng chảy xuống. Miệng của Lâm Phương kinh hãi hét to: "Trọng Sơn, cẩn thận đó, muội thật vui mừng quá đỗi khi huynh có thể kịp đến cứu muội."
Lý Dục sau khi liên tiếp bị Trọng Sơn chấn lui vài thước, từ từ ổn định cước bộ. Nhìn Vạn Trọng Sơn, trong mắt Lý Dục lộ ra nụ cười lạnh cực kỳ âm hiểm nói: "Ngươi đã đến đây chịu chết, ta cũng thành toàn cho ngươi, dù sao ta cũng có ý định muốn giết ngươi từ lâu. Hôm nay ngươi đã đến thì đừng nghĩ đến chuyện sống sót mà rời khỏi đây." Nói xong song thủ biến thành quyền đầu, quyền phong vô cùng mãnh liệt rất nhanh đã bức Vạn Trọng Sơn từng bước từng bước lui lại đằng sau.
Vạn Trọng Sơn quét mắt liếc nhìn Lâm Phương, lớn tiếng hỏi: "Phương muội, muội không việc gì chứ?" Ngữ khí đầy vẻ lo lắng vô cùng, quan tâm vô hạn. Đồng thời Vạn Trọng Sơn vừa phải né tránh quyền kình của Lý Dục, bởi vì hắn hiểu được quyền kình của Lý Dục bá đạo vô cùng, nếu trúng thì chắc hẳn phải chết, vì vậy bản thân phải ngàn vạn lần cẩn thận.
Lâm Phương nghe xong lời nói của Lý Dục, mới có phản ứng. Nàng hiểu được Trọng Sơn tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Dục, trong lòng lo lắng hối hận vô cùng. Đều bởi tại mình, khiến cho hai người vốn yêu thương nhau, hôm nay một bị làm nhục, một gặp phải nguy cơ tử vong, điều này sao không khiến cho nàng thương tâm hối hận cho được, càng thêm hận bản thân mình!
Lâm Phương lớn tiếng nói: "Trọng Sơn, muội không việc gì đâu, huynh mau chạy đi. Huynh không phải là đối thủ của hắn đâu, huynh hãy quên muội đi, cố gắng sống cho tốt. Muội cả đời này vĩnh viễn chỉ yêu thương huynh, vĩnh viễn chỉ yêu thương một mình huynh mà thôi, huynh phải ghi nhớ đấy. Cả đời này muội phải xin lỗi huynh, nếu có kiếp sau, muội sẽ chỉ yêu thương một mình huynh thôi, đến lúc đó hy vọng huynh sẽ nhớ rõ. Chạy mau đi, không cần phải quản tới muội." Tất cả chân tình, tại thời khắc này mới được thổ lộ, có phải là đã quá quá muộn màng không? Rất nhiều thứ một khi đã mất đi, thì vĩnh viễn không thể nào cứu vãn lại. Ngươi đã không biết quý trọng, ngươi có lẽ đã được định sẵn phải vĩnh thế tịch mịch, từ từ trong tịch mịch khôn cùng kia,mà nhớ lại đoạn hồi ức từng đánh mất của mình.
Vạn Trọng Sơn nghe vậy, sắc mặt biến đổi không ngừng, trong mắt lộ ra thần sắc tang thương. Vừa tránh né công kích của Lý Dục, vừa trả lời Lâm Phương: "Cả đời này ta không thể quên rất nhiều thứ, mà thứ khó quên nhất chính là đoạn thời gian khoái lạc mà muội và ta đã từng trải qua. Nếu thật sự muốn ta phải quên đi đoạn ký ức mỹ hảo ấy, trừ Phi cả đời này chúng ta chưa từng gặp nhau. Đáng tiếc trời cao đã định sẵn cho chúng ta gặp nhau, điều này đã là định mệnh trong cuộc đời của chúng ta, ta vĩnh viễn không thể quên được đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm kia, từ tận đáy lòng của ta, hình bóng của muội đã vĩnh viễn khắc sâu rồi. Mặc kệ là kiếp nầy, hay là kiếp sau, ta vĩnh viễn sẽ ghi nhớ những hồi ức tốt đẹp này. Nếu trời cao còn có thể cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ vẫn lựa chọn cùng nàng trọn đời yêu thương nhau, cho dù cuộc sống đó có vô cùng chua xót, tràn ngập gian khổ & cay đắng, ta cũng sẽ không chút nghi ngại, sẵn sàng cùng nàng vượt qua mọi chuyện." Trong thanh âm tang thương, có cả sự cố chấp, vô oán vô hối.
Trong mắt Lâm Phương chảy xuống những giọt nước mắt càng khiến cho cõi lòng thêm tan nát. Những ân tình sâu nặng và những lời thề non hẹn biển đã hiện ra trước mắt nàng, đáng tiếc thời khắc này đã trở nên quá xa vời không còn níu giữ lại nữa rồi. Đối với nàng mà nói. hạnh phúc mỹ hảo khi trước, nàng vẫn chưa từng cố gắng nắm giữ lấy nó, đợi đến bây giờ khi mong muốn, thì tất cả đã trở nên hết sức mơ hồ, làm cho người ta khó có thể nắm bắt, rốt cuộc đã không thể tìm lại lần nữa những cảm giác xưa kia.
Lâm Phương nhẹ giọng khóc nói: "Tha thứ cho muội nhé, Trọng Sơn. kiếp này là muội đã phụ huynh, muội sẽ sám hối, cầu mong kiếp sau có thể báo đáp thâm tình mà huynh đã trao cho. Cả đời này giữa chúng ta có lẽ vẫn còn thiếu chút gì đó, nhưng kiếp sau sẽ không như vậy nữa. Hãy tin muội, kiếp sau muội sẽ quý trọng thật tốt đoạn duyên phận giữa hai chúng ta. Huynh mau đi đi, không cần phải lo cho muội, đây âu cũng là số mệnh của muội, kiếp này của muội, không đáng để huynh làm như vậy." Trong mắt Lâm Phương chảy xuống một giọt nước mắt sám hối, phảng phất như vì sai lầm đã phạm phải kiếp này.
Lý Dục bên cạnh cười lạnh nói: "Tình yêu đẹp quá nhỉ. đáng tiếc hôm nay Vạn Trọng Sơn ngươi hãy bỏ cái ý định muốn trốn thoát khỏi tay ta đi, hôm nay ngươi chết chắc rồi." Nói xong công lực mãnh liệt gia tăng, công thế trong nháy mắt đã tăng lên gấp mấy lần, đến lúc này, áp lực lên Vạn Trọng Sơn nhất thời đã vô cùng nặng nề, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có. Thân hình Vạn Trọng Sơn trong không gian chật hẹp, nhanh chóng chớp động, né tránh công kích của Lý Dục.
Vạn Trọng Sơn thời khắc này, nếu không phải Hoa Tinh vì hắn mà đả thông kinh mạch, khiến cho công lực của hắn tăng lên gấp bội, thì đã sớm chết trong tay của Lý Dục rồi. Bất quá lúc này Lý Dục đã dùng tới bảy thành công lực, Vạn Trọng Sơn đã có vẻ vô cùng nguy hiểm. Vì né tránh quyền kình bá đạo âm độc của Lý Dục kia, Vạn Trọng Sơn sớm đã cố gắng hết mức rồi, đáng tiếc hắn cũng không chịu ly khai khỏi nơi này. Bởi vì hắn hiểu được, hắn một khi rời khỏi đây, Lâm Phương tuyệt đối sẽ không tránh khỏi kết cục bị Lý Dục cưỡng gian.
Nhưng mà với võ công hiện tại của hắn, còn rất xa mới là đối thủ của Lý Dục, hắn thực sự là hữu tâm vô lực! Trong lòng Vạn Trọng Sơn tràn ngập bi phẫn và cảm giác đau thương, trong lòng nhịn không được muốn hét lên điên cuồng, trời cao ơi, người vì sao lại vô tình như vậy, lại tàn nhẫn đến thế? Vì sao chúng ta yêu nhau sâu đậm như vậy, lại phải chịu kết cục ly biệt, phải trải qua vô vàn gian truân như vậy? Chẳng lẻ đây là ý định ban đầu của người, đã như vậy, vì sao lại để cho chúng ta gặp nhau? Ông trời, ta hận ngươi lắm! Ta hận!
Lâm Phương nhìn Vạn Trọng Sơn, trong mắt nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng biết hắn sẽ không chịu bỏ đi, cũng rất khó đào tẩu khỏi tay của Lý Dục. Lâm Phương không dám nghĩ đến người mà nàng yêu thương, lại phải chết ở đây như vậy, nàng hy vọng hắn có thể sống thật tốt, vĩnh viễn sống sót. Cho dù nàng có phải chết, hắn cũng phải sống tốt. Lâm Phương khóc lóc nói: "Trọng Sơn, huynh hãy đi mau lên, huynh chẳng lẻ không muốn báo thù sao? Không muốn báo đại nhục đáng xấu hổ trong đời này của muội hay sao? Không muốn giết chết tên tiểu nhân hèn hạ mặt người dạ thú này hay sao? Chính hắn đã hủy hoại cuộc sống của chúng ta, huynh không được quên. Huynh phải nhớ lấy, phải sống cho tốt, tương lai mới có cơ hội báo thù. Huynh mau đi đi!" Để hắn có ý chí mà chạy trốn, Lâm Phương chỉ có thể dùng cừu hận mà nhắc nhở hắn, phải thật kiên cường mà sống cho tốt, như vậy mới có cơ hội để báo thù.
Vạn Trọng Sơn nghe vậy, trong lòng chấn động. Phải rồi, đoạn huyết hải thâm thù này sao có thể kết thúc như vậy được. Không được, ta phải báo thù, ta phải sống sót, ta phải giết Lý Dục. Nghĩ vậy, Vạn Trọng Sơn đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ tới kế hoạch mà hắn và Đường Mộng đã bàn bạc, mình thật là hồ đồ, thiếu chút nữa đã gặp chuện rồi. Liếc mắt nhìn Lâm Phương, trong mắt Vạn Trọng Sơn hiện lên vẻ kiên định, thân hình toàn lực bắt đầu chớp động, chậm rãi tiến về phía song khẩu. Lý Dục cười lạnh nói: "Còn muốn chạy ư, đã quá muộn rồi. Ngươi hôm nay hãy bỏ ý định sống sót mà rời khỏi đây đi, xem quyền." Dứt lời, một đạo quyền kình vô cùng cường hoành đánh thẳng vào ngực của Vạn Trọng Sơn. Sắc mặt Vạn Trọng Sơn đại biến, thân thể nghiêng sang bên trái, hữu thủ toàn lực phát ra một chưởng, muốn đánh lệch quyền kình của Lý Dục. Nhưng mà, Lý Dục đã được xưng là Địa Bảng đệ nhất, thì võ công cường hoành tự nhiên không cần phải nói đến, Vạn Trọng Sơn mặc dù công lực đã gia tăng rất nhiều, nhưng muốn đánh lệch quyền kình của Lý Dục, có lẽ cũng không hề dễ dàng.
Quyền chưởng giao nhau, Vạn Trọng Sơn mượn lực phản chấn, thân hình dời xa ba thước, tránh được quyền kình cường hoành bá đạo kia. Đồng thời hữu thủ cắt về phía sườn trái của Lý Dục, muốn bức khai thân thể của Lý Dục đang chắn phía trước cửa sổ. Vạn Trọng Sơn toàn lực tiếp một kích của Lý Dục, trong lòng khí huyết đảo lộn, thầm kinh ngạc không thôi, hắn hiểu được mình nếu còn tiếp tục lưu lại đây, chỉ có chết chắc mà thôi. Như vậy tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, không báo được cừu, cũng chẳng cứu được người trong lòng yêu thương, chuyến đi này của hắn, hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
Trong mắt Lý Dục hiện lên một tia hàn quang, không thể tưởng được Vạn Trọng Sơn này không ngờ bản lãnh so với suy nghĩ của hắn còn cao hơn rất nhiều. Lý Dục hừ lạnh một tiếng, âm hiểm cười nói: "Vạn Trọng Sơn chịu chết đi, ta xem ngươi còn có thể sống sót mà đào thoát khỏi tay ta không?" Nói xong hữu thủ biến thành quyền, một đòn công ra. Quyền đầu hoàn toàn bình thường trong nháy mắt đột nhiên xảy ra biến hóa, bỗng trở thành một sắc ám hồng, quyền đầu có hình dạng to lớn hung hiểm quái dị vô cùng. Một quyền phát ra, nhất thời một đạo quyền kình ám hồng, mang theo âm thanh sấm đánh vang trời, thanh thế khiến cho người ta phải sợ hãi, đang bao vây lấy Vạn Trọng Sơn tứ phía.
Sắc mặt của Vạn Trọng Sơn đại biến, trong mắt hiện lên chút mất mát. Một nụ cười tang thương sầu thảm hiện lên trên khóe môi, trong lòng hắn hiểu được lúc này đây, mình có lẽ sẽ khó có thể trốn thoát khỏi lưới tử vong đang giăng ra. Mặc dù hắn hiểu được mình sẽ phải chết, nhưng mà con người khi phải đối mặt với sống chết chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đều trở nên rõ ràng, muốn đánh cược với hy vọng cuối cùng kia. Trong lòng Vạn Trọng Sơn mang theo cừu hận, vẻ không cam lòng, đề tụ công lực toàn thân, tại thời khắc nguy hiểm này, hắn không muốn bó tay chờ chết như vậy, hắn phải cùng với trời cao đánh cuộc, đánh cuộc một keo với vận mệnh của bản thân.
Lâm Phương nhìn Trọng Sơn gặp nguy hiểm, nhịn không được khóc rống lên: "Trọng Sơn huynh phải cẩn thận, cẩn thận! Mau tránh đi, mau lên. Lý Dục, ngươi cái tên ác ma, ngươi không được giết Trọng Sơn, không được, ngươi chẳng lẻ làm hại ta còn chưa đủ hay sao? Ác ma, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu." Lâm Phương chỉ biết bất lực khóc lớn, ánh mắt dõi theo thân ảnh không ngừng chuyển động của Trọng Sơn.
Trên khuôn mặt của Lý Dục nở nụ cười lạnh đầy tàn khốc, ánh mắt âm hiểm cực kỳ, song thủ huy động, bộ pháp chuyển động nhanh chóng đuổi theo thân hình của Trọng Sơn đang né tránh kia. Hiển nhiên là cố tình muốn giết chết Trọng Sơn, diệt đi mối họa sau này. Quyền pháp tuyệt thế cường hoành bá đạo. Bôn Lôi quyền pháp giống như thiểm điện như bóng theo hình bám theo đằng sau thân hình của Vạn Trọng Sơn, mỗi một lần đều sượt qua thân thể của hắn, hung hiểm cực kỳ.
Vạn Trọng Sơn mắt thấy tình hình càng ngày càng nguy hiểm, hắn hiểu được nếu muốn cố cưỡng lao ra khỏi song khẩu kia, có lẽ là không được. Vì phải báo thù, vì phải sống sót, trong đầu Vạn Trọng Sơn lúc này bắt đầu xoay chuyển, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đào tẩu đây? Vô tình liếc mắt nhìn Lâm Phương ở trên giường trong mắt Vạn Trọng Sơn thoáng hiện lên vẻ hy vọng, thân hình toàn lực phóng về hướng của Lâm Phương.
Lý Dục thấy thế, trong lòng chỉ cười lạnh một tiếng, thân thể trong nháy mắt xuất hiện trước người của Lâm Phương, ngăn cản con đường xông tới của Vạn Trọng Sơn. Nhìn Vạn Trọng Sơn đang xông tới, trong mắt Lý Dục hiện ra tiếu ý âm lãnh, tìm chết, kiếp sau tốt nhất không nên gặp phải ta. Từ hữu thủ, một quyền không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện trong không trung, ngay phía trước người của Vạn Trọng Sơn, nhắm ngay ngực hắn mà bổ tới. Một khi bị kích trúng, Vạn Trọng Sơn có lẽ phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng mà khi Vạn Trọng Sơn phóng về phía Lâm Phương, hắn cũng biết Lý Dục sẽ không để hắn tới gần Lâm Phương, cho nên hắn sớm đã có chuẩn bị. Lúc này vừa thấy quyền đầu của Lý Dục kích tới, trong lòng Vạn Trọng Sơn hiện lên chút cao hứng, mấu chốt thành bại chỉ là nhất cử lúc này, hắn hôm nay có thể sống sót mà trốn thoát khỏi gian tiểu ốc này, còn phải xem một quyền này. Song thủ của Vạn Trọng Sơn vận tụ công lực toàn thân, thi triển Ngự Tự Quyết, đón đở Bôn Lôi thần quyền vô cùng bá đạo kia.
Quyền chưởng đụng nhau, một thân ảnh trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, chính là Vạn Trọng Sơn. Nguyên lai Vạn Trọng Sơn nghĩ tới trước tiên phải dẫn dụ Lý Dục rời khỏi song khẩu, sau đó nương theo quyền kình cường hoành của Lý Dục, khiến thân thể của hắn bị chấn bay ra ngoài. Đó là biện pháp duy nhất có thể rời khỏi gian tiểu ốc này. Còn Lâm Phương chỉ hy vọng vào Đường Mộng rat ay giải cứu, hy vọng nàng có thể thuận lợi mang Lâm Phương rời khỏi, như vậy hắn cho dù có phải chết chết trong tay Lý Dục cũng vô cùng đáng giá rồi.
Ánh mắt của Lý Dục biến đổi, cả giận nói: "Hay cho một tên Vạn Trọng Sơn, muốn chạy trốn phải không? Bỏ cái ý định ấy đi. Lưu lại tính mạng cho ta." Dứt lời nhân ảnh đã phóng ra khỏi song khẩu mà đuổi theo. Lý Dục đứng giữa không trung, đảo mắt nhìn qua bốn phía, thấy Vạn Trọng Sơn đang mang nội thương muốn bỏ chạy theo hướng tây, chỉ cách hắn một khoảng cách mấy trượng. Trong mắt Lý Dục lộ ra vẻ tàn nhẫn, trong miệng phát ra tiếng rít nhẹ lên thẳng tới trời, thân hình thẳng tiến đuổi theo Vạn Trọng Sơn.
Lâm Phương đang ở trên giường thấy Vạn Trọng Sơn bị đáng bay ra ngoài, trong lòng lo lắng vô cùng, không biết thương thế của hắn thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng hay không. Sau khi nghe được lời tự thuật của Lý Dục, nàng mới từ từ bình tĩnh trở lại, trong lòng chỉ cầu xin trời cao, nhất định phải phù hộ huynh ấy vẫn sống tốt. Nhìn lên mái nhà, trong mắt Lâm Phương hiện lên vẻ sầu thảm, tựa hồ đang hướng về phía trời cao vô tận kia, sám hối một điều gì đó chăng?