Lại nói sau khi Hoa Tinh tẩy đi dịch dung của Ám Vũ, vẻ mặt của hắn biến đổi rất nhanh, đầu tiên là kinh dị,sau đó là kinh hãi, rồi đến vui sướng hạnh phúc, cuối cùng trong mắt hắn bắn ra thần thái mê người, lẳng lặng nhìn thiếu nữ Ám Vũ. Cảm nhận được trong ánh mắt của Hoa Tinh ánh lên một tia nhu tình, nhớ tới mình với Hoa Tinh hai người tiếp xúc nhau, Ám Vũ trong lòng nổi lên một trận hổ thẹn, nhưng đáng tiếc lại không có biện pháp trốn tránh, chỉ còn cách đưa song thủ ôm lấy ngực, để che dấu đi đôi kiều đỉnh mỹ lệ.

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ của mỹ nhân ở trước mặt, tâm lý của Hoa Tinh trong lòng có chút ngạc nhiên không nói được thành lời. Đây là một dung nhan tuyệt mỹ, tuyệt đối không hề thua kém mỹ nhân trên Thiên Tiên phổ Lý Vân La, làm cho tâm linh của Hoa Tinh chấn động. Khuôn mặt Ám Vũ mang thần sắc băng thanh ngọc khiết, trong đôi mắt nàng có một lớp mê vụ (sương mù), lộ ra vẻ tang thương cùng thê lương, khiến nàng có thêm nàng ba phần kiều nhược (xinh đẹp yếu đuối) khiến người khác muốn thương tiếc nàng thật tốt.

Trong lòng Hoa Tinh lúc này thầm nhủ bản thân quả là hết sức may mắn, còn may là mình không có giết nàng, bằng không sẽ là một sự đáng tiếc lớn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế kia, Hoa Tinh trong lòng càng thêm kiên định phải chinh phục được nàng, đưa nàng vào chốn tư phòng. Hoa Tinh đang nghĩ xem hắn nên dùng hủ đoạn gì, nếu dùng sức mạnh thì vô cùng không tốt, như vậy sẽ khiến trong lòng nàng lưu lại một dấu vết vĩnh viễn không thể xóa bỏ được, nên dùng kế, nhưng là kế gì đây? Hắc Dục Mê Tình chăng? Cái này có thể lắm, nhưng Hoa Tinh hiểu được,đây cũng không phải phương án tối ưu, vì cái này cơ hồ có điểm ti bỉ (hèn hạ). Nhìn dung nhan băng thanh ngọc khiết kia, trong lòng Hoa Tinh thật không không nỡ làm như vậy với nàng, có lẽ động chi dĩ tình (khiến nàng phải động tình), mới là tốt nhất.

Hắn nhớ lại đại sư phụ từng có nói, nữ nhân có rất nhiều loại, nhưng vô luận là loại nào đi nữa, chỉ cần là mỹ nữ, thì phải vô cùng thương tiếc nàng ta, mà không được cưỡng ép nàng. Mặc dù lúc đầu có thể ngươi sẽ có một cảm giác mới mẻ, một loại cảm giác vô cùng kích thích, nhưng đây không phải là một kế sách lâu dài, ngươi chỉ có thể thỉnh thoảng sử dụng mà thôi.Còn nếu muốn vĩnh viễn chiếm được phương tâm của mỹ nhân, cuối cùng cũng duy nhất chỉ có cách dụng tình mà thôi. Hữu tình hữu dục, mới đúng là tình cảm thật, còn hữu dục vô tình, thì chỉ như là một loại giao dịch mà thôi. Hữu tình vô dục còn không kéo dài được lâu, vô tình vô dục làm sao mà có thể kéo dài được?

Nhìn Hoa Tinh, Ám Vũ thấy trong mắt hắn có nhiều thứ, khiến cho thiếu nữ này động tâm (động lòng) chính là ánh mắt đầy thâm tình mà tà dị. Nhìn ánh mắt của Hoa Tinh, Ám Vũ đột nhiên có một loại cảm giác muốn buông thả bản thân. Ngẫm lại vừa rồi, song thủ của Hoa Tinh vuốt ve thân thể xử nữ mềm mại của mình, nghĩ đến cảm giác tê liệt kỳ diệu khi thân thể mình bị hắn ôm ấp trong lòng, sắc mặt Ám Vũ đỏ bừng lên, mình có phải là đã trở nên xấu xa hay không, Vì cái gì hết thảy những gì xảy ra đều trở nên rất rõ ràng trong óc của nàng, cảm giác tuyệt vời kia còn khiến nàng cảm thấy vừa mừng vừa thẹn, còn có một chút chờ mong nữa? Ám Vũ nhìn hắn, trong mắt chớp động một chút mê hoặc (mập mờ, mơ hồ), lại thêm một chút nhu tình. hoặc giả đây có lẽ đây chính là trái tim người thiếu nữ(thiếu nữ chi tâm)!

Hoa Tinh suy nghĩ rất lâu, cũng quyết định động chi dĩ tình (dụng tình). Nếu thật sự là không được, mới sử dụng cái thứ chân khí kỳ quái Hắc Dục Mê Tình, tóm lại một câu, Hoa Tinh là muốn nàng, quyết sẽ không để nàng có thể đào thoát khỏi tay mình. trong mắt Hoa Tinh lúc này hắc sắc quang hoa dĩ nhiên là biến mất, Nhẹ nhàng đi đến trước người của Ám Vũ, trong mắt Hoa Tinh hàm chứa thâm tình, tĩnh lặng nhìn vào đôi mắt của nàng.

Song thủ của Hoa Tinh nhẹ nhàng gỡ bỏ song thủ của nàng, song nhũ đầy đặn mê người lại hiện ra trước mắt của Hoa Tinh, Hoa Tinh khẽ thở dài nói: "Đẹp quá, ta thật sự thập phần may mắn khi lúc trước không giết chết nàng, bằng không đó sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ta. Khi ta nhìn thấy dung nhan chân thật của nàng, ta đã quyết định, cả đời này nàng vĩnh viễn phải thuộc về ta, bởi vì điều này đã được định trước, đây chính là vận mệnh. Nàng nhất định phải là nữ nhân của Hoa Tinh, bằng không lúc trước nàng đã chết trong tay ta rồi, không phải sao?" Trong ngữ khí của Hoa Tinh tràn ngập vẻ bá đạo, nhưng lại rất cuốn hút lòng người, khiến cho người ta không tự chủ được mà hãm nhập (rơi vào).

Ám Vũ nhìn hắn, không hề giãy dụa, nàng biết giãy dụa cũng chỉ uổng công, huống chi thân thể của mình sớm đã bị hắn vuốt ve qua. Nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập thâm tình, Ám Vũ hiểu được trái tim mình đang từ từ bị luân hãm. Nàng thậm chí còn có chút bị mê muội bởi thâm tình của Hoa Tinh, bởi vì thâm tình khiến cho nàng không thể nào hận hắn, ngược lại khiến cho lòng nàng từng bước từng bước trầm xuống. nếu ngay từ đầu Hoa Tinh vô tình bắt giữ nàng, ép nàng phải thất thân với hắn, thì tối thiểu nàng còn có thể hận hắn. Nhưng Hoa Tinh tịnh không hề làm như vậy, Hoa Tinh đã lựa chọn phương thức khác, một phương thức khiến nàng vừa mừng vừa sợ.

Đối với dung mạo của bản thân, sâu trong lòng nàng hiểu được đó là đại biểu của cái gì, nàng tuyệt đối tự tin không hề thua kém bất kỳ ai trong thiên hạ, bởi vậy nàng tình nguyện lựa chọn cái chết, cũng là muốn bảo trụ (giữ) sự trong sạch thánh khiết của bản thân. Đối với tương lai, nàng cũng có nghĩ tới, thiếu nữ nào trong tình yêu mà không mơ mộng, liệu có ai mà không hề có những ảo tưởng mỹ lệ chứ? Nàng cũng từng nghĩ tới nàng sẽ thích một nam tử, mà người đó cũng sẽ yêu nàng, nàng vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh hắn, sống hạnh phúc cả đời bên hắn.

Đáng tiếc giấc mộng không trở thành sự thật, giấc mộng luôn vô cùng mỹ lệ, nhưng sự thật lại cùng vô tình tàn khốc.Lần đầu tiên khi nàng giết người, nàng đã hiểu được đạo lý này, nàng biết cả cuộc đời này, đối với một sát thủ mà nói, thì không có gì là hạnh phúc cả, chỉ có thống khổ mà thôi. Hơn sáu năm làm sát thủ đã khiến nàng thấu hiểu được nhiều thứ,thấy thế gian lạnh nhạt cũng như tình người (nhân tình) thay đổi,nàng hiểu được nếu muốn trong biển người rộng lớn, tìm được một nửa chân chính của mình, điều đó thực sự không hề dễ dàng, cho nên nàng tin rằng không có, cũng không muốn đi tìm nửa kia của nàng. Bởi vì nàng lo sợ, đến cuối cùng, người đó sẽ lưu lại trong trái tim nàng một vết thương không thể lành lại.

Nhưng vào thời khắc này, nhìn thần thái mê người của Hoa Tinh, Ám Vũ hiểu được nàng cơ hồ đã rơi vào nhu tình của hắn. nàng mong Hoa Tinh đối với nàng sẽ thô bạo hơn một chút, cũng không muốn bản thân lún sâu hơn. bởi vì nàng hiểu được điều đó sẽ không thu được kết quả, chỉ có thể là nỗi thống khổ mà thôi, Nhưng nàng không nghĩ được trái tim nàng, cuối cùng cũng từ từ tan vỡ, lưu lại dấu vết rất sâu trong tim không thể nào xóa bỏ được. Nhưng đồng thời trong lòng nàng lại có một chút chờ mong, đối với Hoa Tinh, nam tử anh tuấn tuyệt luân nhưng lại thập phần tà dị, con tim người thiếu nữ kỳ thật cũng thập phần thích hắn. Chỉ là sẽ không có kết quả tốt, nàng không dám nghĩ đến, cũng không dám tin. Kỳ thật trong lòng nàng cũng muốn Hoa Tinh đối xử với nàng tốt hơn một chút, ít nhất cũng để lại trong nàng dấu vết của một cuộc tình đẹp đẽ. Có lẽ đây chính là tâm tư của người thiếu nữ.

Lẳng lặng nhìn Hoa Tinh, trong mắt Ám Vũ hiện lên một chút chờ mong. Người thiếu nữ nào mà chẳng hy vọng đến một ngày kia mình có thể tìm được bạch mã vương tử trong mộng, sống một cuộc sống hạnh phúc,trọn đời ở bên hắn, nhưng không biết điều này có thể trở thành sự thật giống như tâm nguyện của mình hay không? Hoa Tinh có phải là người trong mộng của nàng hay không? Ám Vũ yên lặng hỏi mình, Có thể đúng, cũng có lẽ không đúng? Nàng cũng không biết nữa.

Hoa Tinh nhìn vào ánh mắt của nàng nàng, những biến hóa trong mắt nàng nhất nhất đều được hắn ghi tạc trong lòng, trong lòng suy đoán tâm tư của nàng. Nhìn song nhũ mỹ lệ động nhân kia, lúc này đây so với lúc trước quả là bất đồng (khác biệt). Lúc trước duyên cớ là vì Ám Vũ dịch dung, dung mạo nàng tịnh không có vẻ xuất chúng, cho nên Hoa Tinh dù rằng nghĩ nàng rất đẹp, nhưng hắn cũng không muốn chiếm giữ nàng, nhưng lúc này, phối hợp với dung nhan thiên hạ tuyệt mỹ, là đôi ngọc nhũ đẹp đến kinh tâm động phách, hấp dẫn sâu thẳm bên trong Hoa Tinh.

Thấy nàng không có ý phản kháng, Hoa Tinh biết trong lòng nàng nàng nhất định đang bận tâm suy nghĩ sự tình, Từ lúc hai người bắt đầu tiếp xúc, Hoa Tinh hiểu được nàng che dấu tình cảm của bản thân tốt lắm,khiến người ta không thể nhận ra. Hoa Tinh nhìn đôi môi mọng đỏ mê người kia, nhẹ nhàng tựa đầu lại gần khuôn mặt nàng, thừa dịp khuôn mặt nàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ, trong nháy mắt, hắn ngậm lấy đôi môi mỹ lệ động nhân của nàng, nhẹ nhàng ôn nhu nhấm nháp, tất cả đều là ôn nhu, giống như là nụ hôn âu yếm giữa hai người yêu nhau trong thiên hạ.

Ám Vũ hồi phục tinh thần, định giãy dụa, nhưng nàng tựa hồ cũng cảm giác được sự ôn nhu của Hoa Tinh, trong mắt nàng hiện lên một chút ngạc nhiên, yên lặng nhìn hắn. Hai người hai đôi môi tiếp xúc nhau, bốn mắt dối diện nhìn nhau, lẳng lặng nhìn đối phương. Hoa Tinh song thủ nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, có vẻ như phải cẩn thận như vậy. Ám Vũ nhìn hắn, mặc hắn nhấm nháp đôi môi của nàng, trong lòng nổi lên một chút vui mừng, Có lẽ bởi vì sự ôn nhu cũng như trận trận thâm tình trong mắt hắn.

Bốn mắt gặp nhau, sâu thẳm bên trong Ám Vũ cảm nhận được trong mắt Hoa Tinh một chút đông ái (mê mẩn) cùng thương tiếc, điều này khiến cho trái tim nàng nổi lên một trận chua xót không ngừng, chẳng lẽ Hoa Tinh, tên ma tinh (ngôi sao xấu) này không lẽ lại là người mà số mệnh quyết định cho nàng. Nhìn khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt hàm chứa thâm tình, trong lòng Ám Vũ ở thời khắc này tựa hồ lựa chọn buông thả bản thân, không hề kiên trì bảo vệ bức tường thành trong lòng nàng, bởi vì nàng đã quá mệt mỏi rồi, cũng khiến cho người khác phải đau lòng. Khi nàng hoàn toàn buông thả, trong lòng có một trận vui sướng không ngừng tăng lên, tràn ngập cả toàn thân, khiến nàng cảm thấy thời khắc này thật dễ chịu và thoải mái, phảng phất như loại bỏ được tảng đá đang đè nặng trái tim nàng, cả thân thể đều cảm thấy dễ chịu.

Nàng nhẹ nhàng mở hàm răng, để Hoa Tinh tiến vào bên trong lãnh địa của mình, mặc hắn tận tình tận hứng. Nhìn thấy trong mắt Hoa Tinh hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên, Ám Vũ đột nhiên hiểu được trái tim nàng phảng phất từ lúc này bắt đầu cảm thấy hạnh phúc vui sướng, chẳng lẻ cuộc đời này nàng với hắn thật sự là có duyên phận với nhau? Bằng không vì sao từ trước đến nay không người nào nhìn thấu được dịch dung thuật của nàng, hắn lại dễ dàng nhìn thấu, chẳng lẽ bắt đầu từ ngày nàng dịch dung, là để chờ đợi hắn đến. chờ hắn ra tay xóa đi vi tầng ngụy trang phía bên ngoài của nàng, từng lớp từng lớp bóc trần làm lộ ra một thiếu nữ thẹn thùng xấu hổ, mặc hắn tận tình nhấm nháp. Sáu năm dịch dung, tựa như chỉ chờ đợi thời khắc này xảy đến, Đây chẳng lẻ không phải duyên phận sao? Nghĩ như vậy nên Ám Vũ đã nghĩ thông suốt rất nhiều sự tình, nhịn không được buông thả tâm linh(tâm thần) của nàng, mặc hắn nhấm nháp.

Hoa Tinh cũng giống như vậy, từ trong mắt Ám Vũ nhận ra rất nhiều sự tình, Lúc nàng chủ động khai mở đôi môi, chịu để gã tận tình nhấm nháp hương vị ngọt ngào, Trong mắt Hoa Tinh bắn ra quang mang, lộ vẻ cực kỳ ngạc nhiên, nhưng trong lòng hắn vô cùng cao hứng, hắn biết được Ám Vũ đã chấp nhận hắn, hắn đã thành công được một nửa rồi. còn lại phải dựa vào nỗ lực của bản thân, hắn tin rằng mình hoàn toàn có thể chiếm giữ được vị mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần này, tất cả chỉ còn là vấn đề về thời gian mà thôi.

Song thủ của Hoa Tinh dùng sức ôm chặt lấy nàng, biểu hiện gã đối với nàng hết sức có lòng (tâm ý), cái lưỡi linh hoạt của hắn hết sức trêu đùa cái lưỡi đinh hương đang thẹn thùng của nàng, dùng sức quấn lấy nó. Ám Vũ toàn thân vô lực nằm trong lòng hắn, mặc hắn tận tình lĩnh lược (lĩnh hội,tìm hiểu) hương vị ngọt ngào xử nữ của nàng, trong lòng xấu hổ không nói nên lời, trong mắt hàm chứa một chút mong chờ, nàng lẳng lặng nhìn hắn. Bất tri bất giác, hai người đều nằm ở trên giường, Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm nàng, tay hắn đùa nghịch song nhũ thập phần đàn hồi co dãn, hắn dùng sức vuốt ve. Nhìn thiếu nữ mỹ lệ động nhân(động lòng người) trong lòng, trong lòng Hoa Tinh đột nhiên nổi lên một loại cảm giác tự hào, một loại của một nam nhân khi chinh phục được nữ nhân.

Lại hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Hoa Tinh nhẹ giọng thì thầm nói: "Vũ nhi, ta từ nay về sau có thể gọi muội như vậy không? Trở thành nữ nhân của ta đi, ta sẽ giúp muội cứu thoát muội muội của Vũ nhi, khiến cho muội ấy vĩnh viễn sống cùng với Vũ nhi, có được không?"

Ám Vũ nhìn cặp ma thủ của Hoa Tinh chính đang xoa bóp đôi kiều đĩnh của nàng, trên song nhũ truyền lại từng trận cảm giác tô ma (tê liệt) khiến nàng toàn thân vô lực, trong lòng cũng không khỏi nổi lên một cổ dục tình. Nghe được Hoa Tinh nói, Ám Vũ không khỏi toàn thân chấn động, ánh mắt nàng nhất thời trở nên rõ ràng, nàng bắt đầu quay đầu lại nhìn hắn, mắt gã kiên định lại thêm thâm tình làm rung động sâu thẳm bên trong phương tâm của người thiếu nữ. Cho tới bây giờ nghĩ lại, đã tới bước này, cũng chỉ còn có hy vọng hắn có thể cứu ra được muội muội của nàng, khi đó nàng sẽ tẩy đi dịch dung của muội muội nàng, hai tỷ muội vốn dĩ khuôn mặt giống nhau, tin rằng không có mấy người có thể nhận ra được.

Vũ nhi, chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng lại bao hàm ý nghĩa sâu đậm, có lẽ đây là lời hứa hẹn cả đời, không phải sao? Nàng hờ hững quay đầu,trong lòng nổi lên biết bao nhiêu chua xót trong lòng! Ánh mắt nhìn về phía Hoa Tinh, Ám Vũ hỏi: "Nhất định là cả cuộc đời chứ?"

Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ kiên định mà lại thâm tình, trịnh trọng đáp: "Phải,cả cuộc đời ta, Vũ nhi, muội có nguyện ý (đồng ý) không?"

Ám Vũ nhìn hắn, trong mắt ngập tràn nước mắt, trong lòng nổi lên những chua xót không thể nói thành lời. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hảo mộng tối dịch tỉnh, tích tích thị tình lệ, tự tự đô thị huyết, văn giả giai tâm toái!

( Dịch nghĩa: Mộng đẹp cũng thành sự thật, những giọt nước mắt vì tình mà rơi,từng chữ như những giọt máu,khiến lòng của những văn nhân cũng tan vỡ)

Nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt nàng nhịn không được yên lặng chảy xuống. Hoa Tinh thấy vậy trong lòng cũng có chút chua xót, hắn nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của nàng. Nhưng Hoa Tinh đột nhiên nhớ tới lời của đại sư phụ từng nói,lý giải cho việc tình duyên cả đời đột nhiên tan vỡ, mềm lòng chính là nguyên nhân duy nhất. Hiện suy nghĩ lại, những lời đại sư phụ đã nói có thể là thật, Hắn đối với nữ nhân tựa hồ đều có chút mềm lòng đặc biệt là với những nữ nhân xinh đẹp. Nhưng đối phó với nam nhân, Hoa Tinh lại vô cùng tàn nhẫn, điều này có lẽ là bản tính của hắn.

Ám Vũ trong lòng nghĩ về những lời Hoa Tinh đã nói, trong lòng không khỏi nổi lên một trận ngọt ngào.Nhìn Hoa Tinh vẫn đang nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt của nàng, Ám Vũ nhịn không được lại khóc lớn hơn, đó là nưốc mắt của sự cao hứng, đại biểu cho chân thâm tình (tình cảm chân thật sâu bên trong) của người thiếu nữ, là tâm tư thuần khiết nhất. Hoa Tinh thấy nàng khóc lớn, nhất thời sửng sốt, nhịn không được an ủi nàng nói: "Vũ nhi đừng khóc, từ nay về sau đã có ta chiếu cố muội, muội sẽ không phải chịu bất cứ một thương tổn nào nữa, ta cam đoan như vậy."

Đôi mắt Ám Vũ đẫm lệ nhìn hắn, cánh tay ngọc(ngọc tí) tròn trịa nõn nà nhịn không được ôm lấy cổ Hoa Tinh chủ động dâng hiến đôi môi ngọt ngào, dùng sức bắt đầu quấn lấy đôi môi của Hoa Tinh. Giờ khắc này Ám Vũ trong lòng cảm động không thôi, đôi môi mềm mại của nàng nhiệt tình đáp lại Hoa Tinh, chiếc lưỡi đinh hương bí mật vượt qua, cùng với cái lưỡi đang ngây ngốc của Hoa Tinh quấn quýt triền miên. Hoa Tinh tâm thần chấn động, thân thể hắn nằm đè lên ngọc thể mềm mại nhu nhuyễn của Ám Vũ, nhiệt tình hôn nàng, đồng thời song thủ cỡi quần tử (quần) ở hạ thân của Ám Vũ.

Ám Vũ cảm nhận được động tác của Hoa Tinh, hiểu được tâm tư của hắn, trong lòng vừa mừng vừa thẹn. nghĩ đến việc bản thân nàng cố gắng bảo tồn tấm thân xử nữ suốt hơn hai mươi năm qua, hôm nay bị hắn phá thân, trong lòng nàng cũng có chút kinh hoàng cũng như chờ đợi, vô cùng mâu thuẫn. Vừa có sự sợ hãi, lại có sự mong chờ, hy vọng hắn chiếm lấy đóa hoa xinh đẹp của nàng,cũng là đóa hoa đẹp nhất, tất cả đều đang hiến hiến cho nam tử mà nàng chỉ mới gặp mặt một lần đã yêu hắn sâu đậm.

Bên trong mật thất (phòng ngầm), chính là đang diễn ra một cảnh tượng mê người. Hoa Tinh cố sức cởi bỏ toàn bộ y phục của Ám Vũ, nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp mê người kia, Hoa Tinh vội vàng thoát y, nhẹ nhàng nằm đè lên ngọc thể mềm mại mỹ lệ, dụ nhân vô bì (quyến rũ người khác vô cùng), tận tình hôn nàng. Ám Vũ thẹn thùng vô cùng, hai chân khép chặt, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng bảo vệ những điểm nhạy cảm khiến nàng phải xấu hổ, trong lòng cực kỳ khẩn trương.

Hoa Tinh nhìn song nhãn khép chặt của Ám Vũ, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn, miệng hắn từ ngọc nhũ kéo một đường dài một đường chạy xuống bên dưới, tận tình nhấm nháp sự mỹ lệ của Ám Vũ. Hoa Tinh trong lòng cực kỳ động, Ám Vũ quả thật rất đẹp, trên thân là đôi ngọc nhũ, phong đồn (mông) cùng tuyết phu (làn da trắng như tuyết), nếu so với những mỹ nhân mà hắn đã từng tiếp xúc thân mật thì nàng còn đẹp hơn nhiều. Hoa Tinh trong lòng không khỏi đắc ý và tự hào, rất nhanh đã khiến hắn không thể dừng lại được.Song thủ của hắn gỡ đôi tiểu thủ của Ám Vũ, phong cảnh mỹ lệ động nhân yên lặng bày ra trước mắt, Hoa Tinh trong mắt nhanh chóng bắn ra hắc sắc quang hoa. Tách ra song thối (hai chân) tròn trại đầy đặn của nàng, đóa hoa kiều diễm nhất của Ám Vũ lộ ra, chấn động sâu thẳm bên trong Hoa Tinh.

Ám Vũ sau khi bị Hoa Tinh tách song thối, trong lòng cực kỳ xấu hổ, cực lực muốn khép lại song thối, đáng tiếc nàng lại không có biện pháp. Hoa Tinh trong mắt quang hoa màu đen lưu động, chỉ thấy Hoa Tinh vùi đầu vào giữa hai chân nàng, tận tình nhấm nháp đóa hoa kiều diễm của nàng. Ám Vũ nhịn không được kiều mị hét lên, âm thanh từ từ vang dội trong mật thất, kích thích Hoa Tinh.

Sau khi tận tình nhấm nháp đóa hoa kiều diễm của Ám Vũ, Hoa Tinh ôm lấy Ám Vũ, hai người đắm chìm vào trong dục tình, vuốt ve thân thể của đối phương. Song thủ của Hoa Tinh vuốt ve mỗi một tấc trên ngọc thể của nàng, dưới sự thiêu đốt của nhiệt huyết, Hoa Tinh cuối cùng cũng nhịn không được giữ lấy Ám Vũ. Trong tiếng hét kiều mị uyển chuyển của Ám Vũ, Hoa Tinh phá tan hết thảy mọi trở ngại tiến vào ngọc thể của Ám Vũ, hai người cuối cùng đã trở thành một thể. Nhìn đóa huyết sắc mân côi (hoa hồng), kiều diễm vô cùng, Hoa Tinh trong lòng tràn ngập tự hào cùng đắc ý, thi triển hết những kỹ xảo học được từ trên người của tiểu Bình, hai người không ngừng quấn lấy nhau, cuối cùng nhau tiến tới thiên đường khoái lạc.

Sau khi mây mưa qua đi, Hoa Tinh nhìn ngọc thể mềm mại của vị tuyệt thế mỹ nhân, trong mắt có một chút thương tiếc nhẹ giọng hỏi: "Vũ nhi, xin lỗi, ta thật quá thô lỗ, có làm đau muội nhiều không?" Nhìn thấy Ám Vũ không thể tái tiếp thu hoan lạc, từ kiên đỉnh (dương v*t) hùng tráng của hắn bắn ra ba lượt, Khiến nàng toàn thân vô lực, Hoa Tinh nhịn không được tự trách mình. Trong ngữ khí mang một chút khiểm ý( hối lỗi).

Ám Vũ vô lực nhìn hắn, trong mắt lộ ra một chút vui mừng, cảm nhận được hắn đối với nàng vô cùng quan tâm đến nàng giống như nàng đã là thê thiếp của hắn vậy, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Không cần phải nói xin lỗi, huynh chỉ cần nhớ huynh đã hứa cả đời này đối xử với muội như thê tử, có những lời này, trong lòng muội đã vô cùng thỏa mãn rồi. Muội biết huynh vừa rồi kỳ thực rất tốt với muội, vô cùng ôn nhu, muội biết tâm ý của huynh. Kỳ thật lúc ở khách điếm, huynh nói sẽ cho muội thêm một cơ hội cơ hội khi thời khắc đến, muội biết mình đã thích huynh rồi." Ngữ khí nhàn nhạt, hàm chứa ngôn ngữ nhẹ nhàng của trái tim người thiếu nữ.

Hoa Tinh nhìn nàng, hai tay nhẹ nhàng ôm nàng nàng vào lòng. Ngón tay vuốt ve cánh hoa vừa bị thương của nàng, nhẹ giọng nói: "Đau lắm không, Vũ nhi vợ ta, cả đời này ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, mặc dù cuộc đời ta có lẽ sẽ có nhiều nữ nhân, cũng có thể có nhiều thê thiếp, nhưng ta đều đối xử công bằng với các nàng,mỗi người các nàng trong lòng ta đều quan trọng như nhau, đều có địa vị giống nhau trong trái tim ta"

Ám Vũ sắc mặt đỏ bừng lên, nàng thẹn thùng vô cùng. cảm nhận được tay của Hoa Tinh đang vuốt ve những địa phương trên cơ thể mềm mại của nàng, trong lòng vừa mừng vừa thẹn. Ám Vũ rất ưa thích Hoa Tinh vuốt ve thân thể của nàng, nàng biết đó là phương thức biểu đạt yêu thương của Hoa Tinh đối với nàng.

Ám Vũ nhẹ giọng thì thầm: "Cám ơn huynh, muội hy vọng đây chỉ là một mộng cảnh, vĩnh viễn cũng không cần phải tỉnh lại. Bởi vì chỉ có trong mộng tưởng muội mới có thể tìm được trái tim thuần chất của người thiếu nữ. muội sợ khi tỉnh lại thì tất cả sẽ hóa thành tro bụi, khiến trái tim muội tan nát, chỉ còn sự ngự trị của nước mắt! Sáu năm làm sát thủ,đã khiến cho muội hiểu rõ ấm lạnh của nhân tình thế thái, hiểu được trên thế gian này không có bao nhiêu chân tình (tình cảm thật). đối với muội mà nói, từ trước tới nay không dám có những vọng tưởng lớn lao trong tình yêu, Cho nên muội mới chôn vùi traí tim của mình trong tòa thành do muội dựng lên, vĩnh viễn phong bế tình cảm bản thân. Nhưng cả đời này, ông trời luôn không ngừng đả kích muội,khiến muội càng phải chôn sâu tâm linh của bản thân,chôn vùi nó dưới tầng tầng lớp lớp, khiến muội không muốn phải đối mặt với hồng trần." Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của người thiếu nữ lộ ra tâm sự thê lương cũng như tang thương của nàng.

Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm lấy nàng,nhẹ nhàng êm dịu vuốt ve thân thể của nàng, tả thủ nhẹ vỗ về ngọc nhũ mềm mại của nàng, như là đang an ủi tâm linh của nàng. Song thủ của Hoa Tinh mang theo một cỗ khí lưu kỳ dị, một loại chân khí ôn hòa thanh lương( mát lạnh) trong nháy mắt tràn vào ngọc thể của nàng, tựa như là một ngọn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng xóa bỏ những bi thương trong tâm linh của nàng, từng chút từng chút biểu đạt sự yêu thương cũng như thương tiếc của hắn đối với nàng.

Sâu thẳm bên trong Ám Vũ cảm nhận được được cổ chân tình kia, nhẹ nhàng nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt của hắn, lặng im không nói, trong mắt toát ra một tia ái ý (yêu thương). Hoa Tinh nhìn khuôn mặt mỹ lệ của người ngọc, đôi môi nhỏ nhắn của nàng đang hé mở, hơi thở thơm tho tỏa ra, hết thảy đều vô cùng mê người,khiến cho người ta phải vô cùng thương tiếc. Hoa Tinh nhịn không được ham muốn của bản thân, cúi đầu hôn lên đôi môi thơm tho xinh xắn của nàng, lại một lần nữa rơi vào trong vào nhu tình mật ý của Ám Vũ.

Ám Vũ sắc mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy, nàng cảm nhận được cặp ma chưởng của Hoa Tinh lại bắt đầu loạn động, trong lòng vừa vui vừa sợ. Nàng biết tình huống của mình bây giờ, cho dù muốn cho Hoa Tinh được tận hứng, thì bản thân nàng cũng là vô lực tiếp thu, nhịn không được phải rời khỏi đôi môi hắn yêu kiều ngữ nói: "Không muốn, Hoa Tinh. Muội không muốn đâu, huynh, không được loạn động, không muốn nữa mà!"

Hoa Tinh trong mắt lộ ra một chút trìu mến, trong lòng hắn cũng biết nàng vừa mới thưởng thức tư vị của ái tình, thân thể nàng quả là không thể tiếp tục tiếp nhận thêm. Nhưng Hoa Tinh lại thích thẹn thùng của nàng, hữu thủ cố ý nhẹ nhàng trêu chọc nàng, thừa lúc nàng mở miệng, lại tiến vào bên trong miệng của nàng, kích thích tình dục trong nàng, hắn mỉm cười nhìn bộ dạng thẹn thùng vô cùng mỹ lệ của nàng. Ám Vũ bị Hoa Tinh công kích, toàn thân không tự chủ vặn vẹo uốn éo, trong mắt toát ra thần thái mê người cực kỳ kiều mỵ, bộ dáng ấy kích động thật sâu bên trong Hoa Tinh. Nếu không phải hắn hiểu được tình huống thân thể nàng bây giờ, Hoa Tinh tuyệt đối sẽ lại nằm đè lên người nàng, nhấm nháp thật tốt tư vị mỹ lệ của nàng,

Nhìn bộ dạng rung động lòng người của Ám Vũ, Hoa Tinh hít sâu một hơi, ý niệm vừa động, trong cơ thể chân khí của Băng Hồn Quyết nhanh chóng xoay chuyển, một cỗ chân khí mát lạnh (thanh lương) dâng tràn trong thể nội, loải bỏ dục tâm của hắn. Nhìn ngọc thể mỹ lệ rung động lòng người của Ám Vũ, trong lòng Hoa Tinh lại một lần nữa cảm kích trời cao (thượng thiên), đã tặng cho hắn một đoạn ký ức tuyệt vời khiến hắn cả đời này khó quên, đồng thời cũng cho hắn một vị mỹ nhân mỹ lệ tuyệt trần thế này, điều này khiến cho hắn vô cùng vui vẻ cao hứng. Nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng nàng, Hoa Tinh đồng thời truyền vào nội thể của nàng một đạochân khí, khiến nàng tỉnh táo lại trở lại.

Nhìn ngọc thể xinh đẹp động lòng người của nàng, Hoa Tinh đứng dậy mặc quần áo, đồng thời cười nói: "Ta chân chính xá tội cho nàng. Vũ nhi, nàng đẹp quá! Để ta mặc quần áo cho nàng có được không?" Dứt lời, Ám Vũ sắc mặt đỏ lên,cố gắng đứng dậy, nàng chính mình mặc quần áo, tựa hồ cũng có chút thẹn thùng bẽn lẽn, Nhìn bộ dạng thẹn thùng vô cùng mỹ lệ của Ám Vũ. Hoa Tinh mặc quần áo rất nhanh, thấy Ám Vũ chưa có mặc xong được một nửa, bèn ôm cổ nàng, khẽ cười nói: "Thế nào nàng lại chờ ta mặc quần áo giúp nàng vậy, tốt a,tới đây nào, Vũ nhi, để ta giúp nàng mặc lại quần áo."

Ám Vũ sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng nói: "Huynh khi dễ người ta, chỉ khi dễ người ta thôi." Song thủ của Hoa Tinh vuốt ve ngọc nhũ cao vút của nàng ( đình đình ngọc lập: dong dỏng cao như được làm bằng ngọc), trên khuôn mặt mang vẻ theo nụ cười tà dị, khẽ cười nói: "Ai bảo ta kiều thê Vũ nhi của ta lại mỹ lệ như vậy chứ? Vi phu vừa nhìn thấy nàng, liền nhịn không được muốn thương tiếc nàng thật tốt." Sau một lúc làm ầm ĩ, Hoa Tinh cũng đã mặc xong quần áo cho nàng, rồi giải khai huyệt đạo của nàng.

Nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng, trong mắt Hoa Tinh lóe lên một tia quang mang tà dị, nhẹ nhàng cười nói: "Nàng trước hết nên che mặt rồi hẵng cùng ta ra ngoài được, bằng không với bộ dáng này của nàng mà ra ngoài, sẽ có một đoàn sắc lang đi theo, hắc hắc. ta quả thật không thích!"

Ám Vũ thẹn thùng, trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng nói: "Huynh mới là đại sắc lang, đại bại hoại, còn nói người khác."

Hoa Tinh cười nói: "Ta là đại sắc lang, vậy thì nàng sẽ là gì? Nàng sẽ là kiều thê của sắc lang, cả cuộc đời nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về Hoa Tinh ta. hắc hắc, kiều thê, đến đây nào, để đại sắc lang hôn nàng một chút." Nói xong liền ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng thơm tho của nàng.

Ám Vũ trong mắt lộ ra một tia thâm tình, không hề giãy dụa, mặc hắn ầm ĩ. Sau một lúc quấn quít triền miên, Ám Vũ bèn sử sang lại y phục, lấy vải trắng bó lại ngực, che đi dung nhan tuyệt thế cùng với Hoa Tinh ly khai. Hoa Tinh dẫn nàng đến trước một cửa tiệm bán y phục, sau khi mua cho nàng một ít quần áo, tiếp đó dịch dung cho nàng, che đi dung nhan tuyệt mỹ dung nhan kia, Sau đó đưa nàng quay trở lại khách điếm.

Trên đường đi, Hoa Tinh khẽ nhíu mày nhìn nàng, trong tim vừa là đau lòng, vừa là đắc ý. trong mắt mang một tia đắc ý và tự hào, Hoa Tinh thỉnh thoảng nhìn nàng, mỗi lần như vậy Ám Vũ đều nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ như trách hắn không biết thương tiếc nàng thật tốt, khiến cho nàng bây giờ đi đường thập phần đau đớn. Vào lúc nàng có cảm giác toàn thân bị xé rách, thì bên cạnh đó, nàng lại yêu thích nam tử này, người đã lấy đi ngọc thể thánh khiết mỹ lệ của nàng. nhìn hắn ta cười đắc ý, Ám Vũ nhịn không được muốn ôm lấy hắn, để xem hắn còn đắc ý đến mức nào nữa.