“Nói cũng đúng. Bất quá thiếu gia, tiểu nhân cảm thấy bởi vì công tử tâm tính ngây thơ, vì vậy y cho ngài đáp án nhất định là không có chút nào giấu diếm, là ý nghĩ nội tâm chân thật nhất! Này không hẳn không tốt. . . . . . Hay là, thiếu gia lo lắng chuyện khác?” Vấn đề công tử không rõ cũng không quan hệ a! Từ từ chờ là được, công tử bất quá là tâm trí còn dừng lại ở thời kỳ hài đồng, cũng không đại biểu sẽ không trưởng thành , một ngày nào đó có thể nói cho thiếu gia đáp án .

Mộ Dung Viêm Hạo cười khổ.”Ta lo lắng nếu là Tử Đồng trả lời không phải điều ta muốn, ta sẽ trở nên đáng sợ giống cha . Đối với đồ vật mình muốn , bất kể là người là tâm, đều phải là của mình.”

“Ngài mới không giống lão gia, không phải là tiểu nhân , lão gia làm người ta cảm thấy đáng sợ. . . . . .”

“Ta không đáng sợ?” Bên ngoài hắn đồng dạng là người tàn nhẫn a! Nhiều năm qua bồi dưỡng đã trở thành thói quen, thậm chí biến thành một phần bản tính.

“Kia không giống , nói như vậy có lẽ đối với ngài cùng lão gia là bất kính , bất quá tiểu nhân cảm thấy, lão gia tựa như quỷ, trừ thủ đoạn bên ngoài giống như không có tâm. Nhưng thiếu gia không phải , ngài đối với công tử, đối với chúng ta đều tốt cực kỳ, sẽ cảm thấy ngài tàn khốc , cũng chỉ có địch nhân ngài.” Đây chính là lý do hắn hầu hạ thiếu gia cho tới hôm nay, thủy chung không có ý nghĩ rời đi, hắn Định Duệ là phó nhân thuê dùng chứ không phải là đầy tớ bán mình, nếu thiếu gia là người không tốt, hắn sớm tìm cơ hội cao chạy xa bay rồi.

“Thật sự là vậy phải không?” Từng có một đoạn thời gian, hắn cho là mình căn bản không có tâm.

“Dĩ nhiên, ta bảo đảm!” Đầu trên cổ mãnh liệt điểm. “Cho nên ngài chi bằng yên tâm đi hỏi công tử, cho dù tìm được đáp án không phải là ngài muốn , ta tin tưởng ngài nhất định sẽ không giống lão gia đi thương tổn công tử , bởi vì ngài thật lòng quý trọng công tử, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho y, căn bản không thể nào nhẫn tâm thương tổn y.” Lấy thái độ thiếu gia đối với công tử yêu thương như mạng xem ra, muốn hắn thương hại công tử, so với mặt trời mọc hướng tây còn khó hơn.

Ánh mắt sâu kín tập trung phương xa, Mộ Dung Viêm Hạo vì hắn nói mà nhận thấy.”Đúng a! Ta thà rằng hy sinh mình, cũng không nguyện ý đả thương y một phân một điểm nào.” Có lẽ, thật sự là hắn quá lo lắng.

* * *

Giống như là trời cao muốn khảo nghiệm tâm của hắn , giải quyết công việc hôm nay sau, Mộ Dung Viêm Hạo một vòng qua đình viện muốn trở về phòng, đã nhìn thấy Tử Đồng ôm thật chặt Vô Tình, ở trên khuôn mặt cương nghị tuấn của hắn hôn xuống, lòng đố kỵ ở ngực nhất thời như lũ bất ngờ bộc phát, không thể áp chế.

“Tử Đồng! Ngươi đang ở đây làm cái gì?” Lần trước không cẩn thận dọa Tử Đồng, lần này hắn theo bản năng đem động tác thả mềm rất nhiều, cẩn thận không làm sợ y đem người cấp ôm đến ngực mình.

“Hạo?” Nghe thấy được hơi thở dễ ngửi trên người hắn, Tử Đồng lập tức quên mất y mới vừa đang làm cái chuyện gì, vui vẻ trở về ôm Mộ Dung Viêm Hạo.

Bị y như vậy làm nũng hắn là rất vui vẻ, nhưng không đủ để dẹp loạn lòng đố kị cùng đau lòng khi hắn vừa thấy một màn kia. Tử Đồng lại tại thời điểm hắn không có ở đây hôn những người khác!

Môi của y chỉ có thể là của một mình hắn , bất kể là nam nhân khác hoặc nữ nhân đều không nên nhận được nụ hôn của y.

“Ngươi mới vừa đang làm cái gì vậy?”

Tử Đồng nghi ngờ nháy mắt mấy cái, y hiện tại mặc dù đầu đã tương đối thói quen sinh hoạt bình thường , nhưng là gặp chuyện sau quên chuyện trước bản lĩnh vẫn quá lớn.”Làm cái gì? Cái gì làm cái gì? Tử Đồng mới vừa nói chuyện với Vô Tình a!”

“Ta không phải nói cái này, ta là nói. . . . . .” Thấy một bên Vô Tình muốn giải thích chuyện vừa mới phát sinh, Mộ Dung Viêm Hạo khoát khoát tay muốn hắn đi xuống trước. Hắn nghĩ một mình cùng Tử Đồng nói chuyện , muốn nghe chính miệng y giải thích. “Ta là nói ngươi mới vừa tại sao muốn hôn Vô Tình?”

“Tại sao muốn hôn Vô Tình?” Tử Đồng đôi mi thanh tú nhẹ nhíu, tựa hồ đã quên mình mới vừa rồi đã làm gì.

Mới vừa y vẫn nói chuyện, nhưng là Vô Tình cũng không nói chuyện, y thật nhàm chán. Sau đó Vô Tình đột nhiên thở dài một hơi, y mới phát hiện tâm tình Vô Tình thật giống như không tốt. . . . .sau đó ni?

Sau đó y liền không nhớ ra được Vô Tình hắn nói những thứ gì, chỉ nhớ rõ hắn lúc nói chuyện thật giống như rất buồn rầu, rất bi thương, cho nên. . . . . .

“A! Ta nhớ ra rồi, bởi vì Vô Tình tâm tình không tốt, đau lòng, cho nên Tử Đồng hôn nhẹ hắn, hi vọng hắn có thể tâm không đau đau.” Mỗi lần y đau lòng, thời điểm khóc, Hạo cũng là như vậy hôn nhẹ gương mặt của y an ủi y, sau đó y liền cảm thấy rất vui vẻ, thật cao hứng. Y thích Vô Tình , cho nên hi vọng hắn có thể cao hứng, không nên không vui, không nên thương tâm.

Trả lời như hắn đoán trước được, không có tình cảm dư thừa, không có tâm tư dư thừa.

“Nếu như Hạo thương tâm, thời điểm mất hứng, ngươi cũng sẽ đối với ta làm như vậy sao?”

Tử Đồng rất nhanh gật đầu.”Nếu như Hạo mất hứng, Tử Đồng cũng như vậy hôn nhẹ ngươi.”

“Vậy thì có cái gì bất đồng?” Bất kể là đối với hắn, hoặc là đối với Vô Tình, cũng là đồng dạng đối đãi, vậy thì có cái gì bất đồng?

Hắn thích y ngây thơ, thích y ngốc ngốc, nhưng hắn ngây thơ cùng ngốc ngốc, lại khiến cho mỗi người trong suy nghĩ y cũng là đồng dạng địa vị; tựa như hài tử, một hài tử làm sao có thể có hiểu nội tâm dục vọng của hắn, làm sao hiểu tình nhân giữa dục vọng độc chiếm ?