Đào Thiên Hương ở tại trong phủ của Tỳ Ngự, thân phận không rõ. Không phải là nô bộc của hắn, cũng không phải là thiếp thất linh tinh, chỉ là tính trong lời nói, chỉ có thể biết là hắn phi thường coi trọng một vị khách quý.

Nàng ở bên trong phủ chuyện gì cũng không cần làm, luôn luôn có người hầu hạ. Bởi vậy khi nàng vừa mới vào thì thật vô cùng không quen. Đột nhiên trong lúc đó trở nên thực nhàn, phi thường nhàn, không phải ăn thì ngủ, giống như một phế nhân, ngay cả muốn làm thứ gì cũng không được, quả thực nàng nhàm chán chết đi được.

Nàng nghĩ, nàng đại khái thật sự không có mệnh thiên kim tiểu thư, trời sinh là mệnh gian khổ, cho nên chính mình tìm việc làm. Nàng chạy khắp mọi nơi, không để mình nhàn rỗi.

Nàng vui vẻ khi có công việc để làm, ở Tỳ Quốc chỗ nào cũng có chợ, nhưng khổ nỗi người đi theo phía sau phụ trách an toàn của nàng – hộ vệ Nhâm Ngạn.

“Đào cô nương, người đi ra ngoài đã một lúc rồi. Chúng ta có phải cần phải trở về hay không?”

Chợ búa náo nhiệt, hắn hai tay bao lớn bao nhỏ, chính là “chiến lợi phẩm” của nàng. Gắt gao đi theo phía sau nàng, nhịn không được lông mày nhăn lại, nàng gần như đến chợ liền mừng rỡ quên phải đi về, đi mọi nơi, mua mọi thứ, thật không có chừng mực.

Hắn vừa phải thực hiện nhiệm vụ bảo đảm sự an toàn của nàng, vừa lấy thân kiêm luôn người giúp nàng xách đồ. Mà trong chợ đám đông nhiều lắm, phần tử qua lại cũng phức tạp, hắn một mặt muốn chú ý bên cạnh có tình trạng cố tình hay không, mặt khác vừa muốn theo sát sau lưng nàng, thật là hết cách.

“Không có, ta còn có mấy vị hương liệu chưa tìm được, để cho ta tìm lại xem. “Đào Thiên Hương tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm.

Nàng đã lâu không tự mình xuống bếp nấu món mình thích. Lúc này thế nào cũng phải tìm được hương liệu nàng muốn, nếu không thì sẽ không cam tâm trở về. Tuy rằng nàng chỉ nấu những món bình thường, những người này không chỉ có không biết thậm chí còn tránh né, e sợ không kịp.

Bởi vậy nàng chỉ có thể nghĩ, thói quen ẩm thực của hai thế giới không giống nhau, khẩu vị yêu thích cũng không đồng, không đến bắt buộc nhưng nàng cũng chỉ hảo nhận thức. Dù sao nàng cũng là thân tha hương, cho dù nếu không quen cũng không có lựa chọn khác.

Nhiều lắm khi nàng làm cơm giải toả nỗi nhớ nhà, không có người thấy coi như xong, nàng có thể chính mình giải quyết.

Mắt thấy Đào Thiên Hương không tính trở về, Nhâm Ngạn đành phải nhận mệnh tiếp tục đi theo, không hề nói nhiều.

Nhưng vào lúc này, chợ búa náo nhiệt bỗng xôn xao kỳ quái, một người dùng khăn dài bố màu xám che nửa người mình, chạy lảo đảo ở giữa đám đông, luân phiên đụng vào người qua đường, khiến cho không ít mắng chửi.

“Ai nha! Làm quỷ gì vậy?”

“Chuyện gì xảy ra với người này vậy?”

“Đụng vào người khác cũng không xin lỗi, vội vàng đi đầu thai hả?”

Đào Thiên Hương và Nhâm Ngạn đứng ngay gần đó, vừa vặn nhìn thấy người kia chạy đã mệt, sức lực chống đỡ hết nổi té ngã, khăn dài bố ở trên người đi theo rớt xuống, lộ ra những sợi tóc hỗn độn cùng với kiều nhan có chút dơ bẩn.

Đó là khuôn mặt khí chất thanh lệ, nếu đem lau vết bẩn trên mặt, khẳng định là một cô nương đẹp khiến người khác phải ngoái nhìn.

Đào Thiên Hương kinh ngạc thẳng nhìn người kia, nghĩ rằng nàng rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì sao chạy vội vàng như vậy ở trên chợ, giống đang lẩn trốn?

Bởi vì vẻ mặt kinh hoàng của nữ tử kia, người xung quanh vì tránh gặp phiền toái không cần thiết, cho nên đều cách xa nàng, không ai tiến lên hỏi nàng làm sao vậy.

Thấy không có người để ý nàng, Đào Thiên Hương xúc động tiến lên, nàng vừa mới cử động, Nhâm Ngạn liền ra tiếng ngăn cản.

“Đào cô nương, chúng ta vẫn là đừng xen vào việc của người khác.”

Đừng? Nàng mặc kệ thì tâm thấy rất khó chịu, cái này giống người kêu thích ăn cay tựa người không muốn ăn cay đều như nhau (ai hiểu giải thích cho mình đi >