Ngày hè ngắn ngủi như một cái áo cũ đốt cháy lên.

Ẩm ướt, mồ hơi, nóng ẩm và và mùi bốc lên cùng thiêu cháy, lúc đắm mình vào trong đó chỉ là do mê muội ánh lửa hừng hực, lúc mọi thứ sắp biến mất thì lại cảm thấy trống vắng mất mát khi mất đi món đồ cũ.

Với Tô Hồi mà nói, mùa hè mà cậu có được Ninh Nhất Tiêu đó, thứ được đốt cháy có thể chính là cái áo mà cậu yêu nhất trong đời.

Cậu đã quen với việc làm một bệnh nhân khó có thể nói ra bệnh của mình, đến cả khi gặp được một chú chó lang thang muốn đối xử tốt với nó, cậu cũng bất giác nói với nó, “Đừng sợ tao nhé, tao không làm tổn thương mày đâu”.

Gặp được Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi lần đầu tiên được biết hóa ra lúc nói rõ ra căn bệnh của mình cũng sẽ có người không rời bỏ cậu mà đi, có người không thấy sợ cậu.

Lúc hắn nói “Đừng đuổi anh đi”, trái tim của Tô Hồi đã vỡ nát, nhưng cũng chính vì câu nói này nên mới có dũng khí hàn gắn nó lại lần nữa.

Mùa hè đã trôi qua hơn nửa, đại khái là bởi vì ông trời cuối cùng cũng sinh ra một chút lòng thương cảm tội nghiệp với cậu, thế mà lần trầm cảm đầu tiên sau khi cậu gặp được Ninh Nhất Tiêu rút ngắn lại chỉ còn hơn mười ngày.

Trong mười mấy ngày đó, cậu giống như là một phi hành gia thất bại bị kẹt lại trong một hành tinh cực hàn nào đó trong vũ trụ, cậu kéo dài sinh mệnh trong cô đơn và tuyệt vọng một cách khó khăn.

Ninh Nhất Tiêu là thứ duy nhất kết nối cậu với Trái đất lại. Hắn mỗi tối đều sẽ gọi điện cho Tô Hồi, hắn cứ như là một người định cứu trợ cho cậu, thử hết lần này đến lần khác, cho dù chỉ là liên lạc đơn phương, không có được câu trả lời nhưng hắn vẫn chưa từng bỏ cuộc.

Hắn sẽ kể hết lại những chuyện xảy ra vào ban ngày cho cậu nghe, đại bộ phần đều là những chuyện tốt khiến cho người nghe cảm thấy vui vẻ, nhưng Tô Hồi biết cậu có nghe thấy cái gì thì cũng như nhau cả.

“Hôm nay lúc đi làm, anh có nhìn thấy một con mèo con, nó đẹp như em vậy, hình như có đi lạc mất, anh muốn bắt nó đi nhưng mà nó rất sợ, sợ tới mức chạy trốn đi mất.”

Ninh Nhất Tiêu khó phát hiện ra mà thở dài một hơi trong điện thoại, “Anh có hơi hối hận, đáng lẽ là phải từ từ thôi, hoặc là tìm một người nào đó chuyên nghiệp hơn, không biết bây giờ nó thế nào rồi, có đói không nữa.”

Tô Hồi không cho hắn bất cứ câu trả lời nào, cậu chỉ nghe rồi im lặng rơi nước mắt.

“Hôm nay ở phòng làm việc có một thực tập sinh khác nói là sắp đến ngày lễ rồi, lễ Thất tịch, anh chưa từng đón ngày lễ này bao giờ.” Giọng của Ninh Nhất Tiêu rất dịu dàng, “Em đón lễ chúng với anh nhé, bạn trai nhỏ của anh.”

Hắn rất tốt bụng, và cũng rất rộng lòng, hắn không hề để ý việc Tô Hồi có trả lời vào những lúc thế này hay không.

Chỉ là mấy phút sau hắn mới nói: “Anh coi như em đồng ý rồi nhé.”

Mỗi một lần cúp máy, hoặc là những lúc hắn quên cúp máy những mệt đến sắp ngủ đi mất thì hắn đều sẽ nói với Tô Hồi một câu “Anh yêu em”.

Cứ giống như một lời ám chỉ phải kết thúc đã được ngầm định trong cuộc liên lạc trong vũ trụ này.

Ngày mà trầm cảm kết thúc, Tô Hồi giống như tìm thấy được chiếc thuyền bay có thể trở về lại từ bề mặt dòng sông băng hàn lạnh, cậu bước lên đó rồi bỏ lại sự nặng nề và đè nén lại với lực hút của hành tinh, cậu bắt đầu vui vẻ mà bay bổng.

Chỉ là lần này cũng thế, cậu không có một cơ hội để trở thành một người bình thường, một ngày cũng không có, hệ thống khởi động khiến cho cậu bay thẳng ra ngoài, vào một buổi sáng của một ngày nào đó lại bước vào thời kì hưng cảm nhẹ mà cậu vừa yêu vừa ghét.

Sau khi trạng thái thay đổi, chuyện mà Tô Hồi làm đầu tiên chính là chạy tới cửa tiệm trang sức ở trung tâm thương mại. Cậu một mua một cái đồng hồ cho Ninh Nhất Tiêu.

Cuối tháng sau, Tô Hồi một mình nhàm chán quá nên luôn quanh trung tâm thương mại chơi, lúc đó cậu còn chưa ở bên cạnh Ninh Nhất Tiêu, nhưng lúc đó đã chú ý thấy cái đồng hồ đeo tay màu đen ở trung tâm kệ thủy tinh, ngay khi đó cậu đã cảm thấy Ninh Nhất Tiêu đeo cái đồng hồ nhất định sẽ rất phù hợp.

Nhưng đáng tiếc là cậu được thông báo loại đồng hồ này là loại số lượng có hạn, mua ở cửa tiệm hay là trên web đều phải đặt trước, nếu như bây giờ đính trước thì sớm nhất cũng phải ba ngày sau mới có được, điều này khiến cho Tô Hồi mất sạch hứng.

Nhưng mà cậu vẫn vô cùng muốn nó cho nên vẫn thanh toán trước tiền mặt, “Vậy ba ngày sau tôi đến lấy.”

Quà tặng không thể tặng ngay lập tức, Tô Hồi cảm thấy mình không thể cứ hai tay trống rỗng như vậy được nên cậu trở về nhà, cắt hết những đóa hoa hồng Juliet của mùa này trồng trong vườn rồi gói lại thành một bó hoa thật to, còn đặt lên một tấm thiệp chúc.

[Thất Tịch vui vẻ, những đóa hoa này em nuôi trông lâu lắm rồi, giờ tặng cho anh hết.]

Một tấm thiệp mừng thôi mà cậu viết đi viết lại cả mấy lần đều không chọn ra được cái nào nên vẫn dùng bản đầu tiên, nhưng khi người vận chuyển đồ trong thành phố lấy hoa đi thì cậu mới ảo não nhớ ra hình như cậu quên viết mấy câu như “em yêu anh” mất rồi.

Sau đó cậu chỉ đành không ngừng an ủi bản thân rằng Ninh Nhất Tiêu đương nhiên là biết rồi, hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ tình yêu mà cậu dành cho hắn.

Lúc mà hoa đưa tới nơi, Ninh Nhất Tiêu còn đang họp, điện thoại để chế độ không làm phiền, nhân viên vận chuyển không liên hệ được chỉ đành lên tầng của công ty bọn họ rồi tạm thời bỏ hoa ở chỗ tiền đài.

Cho nên lúc mà Ninh Nhất Tiêu vừa bước từ phòng họp ra, dưới ánh mắt trợn tròn của mọi người mà nhận lấy bó hoa thật lớn mà tiền đài chuyển giao cho hắn, đóa hoa màu sâm panh như là ánh mắt chói chang của ngày hè lộ ra màu cam nhiệt tình đong đầy.

“Woaa, không hổ là anh trai đẹp nha.” Tiền bối cùng một tổ bắt đầu cười nói, “Đây là bó lớn nhất trong hôm nay của công ty chúng ta rồi nhỉ.”

“Nào chỉ là lớn, cũng phải là đẹp nhất luôn ấy chứ?”

“Mua ở đâu thế, đẹp thật đấy, chắc mắc lắm nhỉ!”

“Này Ninh Nhất Tiêu, có thể bảo bạn gái cậu chia sẻ tên tiệm hoa cho tôi với không.”

Ninh Nhất Tiêu đang cúi đầu nhìn tấm thiệp, hắn nghe thấy câu này thì không khỏi cong khóe môi lên, “Đây là em ấy tự trồng đấy, không phải mua ở tiệm hoa đâu.”

Lời này cừa nói ra thì đám đồng nghiệp càng ghen ti hơn.

“Trồng bao lâu mới trồng ra được loại tốt như thế này thế!”

“Đúng là anh trai đẹp mê chết mê chết mệt người ta rồi.”

Ninh Nhất Tiêu đặt bó hoa lại bàn làm việc của mình, còn hắn thì đi đến phòng trà nước gọi điện thoại cho Tô Hồi.

Lần này Tô Hồi bắt máy rất nhanh, giọng nói nghe có vẻ rất vui, khác hoàn toàn như hai người với ngày hôm qua.

“Anh nhận được rồi à? Nhanh vậy sao, em còn tưởng rằng khi anh sắp tan làm rồi mới nhận được chứ.”

Tâm trạng của Ninh Nhất Tiêu cũng rất tốt, “Có thể là nhân viên giao hàng hôm nay nhiều đơn hàng quá, không giao hàng nhanh thì giao không kịp mất.”

“Đúng rồi ha.” Giọng của Tô Hồi mang theo vẻ ngọt ngào rất trẻ con, “Vậy……công việc hôm nay của anh có nhiều không, có rảnh đi hẹn hò với bạn trai nhỏ của anh không đấy.”

Ninh Nhất Tiêu nhịn lại không cười, hắn còn giả vờ bình tĩnh, “Để anh suy nghĩ xem sao.”

“Hôm nay các anh chắc còn phải tăng cả nhỉ.” Tô Hồi bắt đầu ăn vạ, “Có thể đừng tăng ca được không? Hôm nay là thứ sau mà.”

“Vậy anh tới đây bàn bạc với boss của bọn anh thử xem.”

Tô Hồi hoàn toàn không có định chùn bước, “Anh nói vậy em đi tìm thật đấy nha.”

Hắn nghĩ lại thấy cũng đúng.

Ninh Nhất Tiêu cuối cùng vẫn bật cười, “Anh hôm nay cố ý rút ngắn thời gian lại, làm nhanh hơn bình thường một chút, sắp làm xong việc rồi, kết thúc xong là đi được. Hôm nay muốn ăn cái gì?”

“Em muốn uống rượu.” Tô Hồi ngẫm nghĩ rồi báo một địa chỉ ra, cách công ty của hắn cũng khá xa, chắc là một nhà hàng rất nổi tiếng.

“Em qua đó đợi anh trước nhé, hôm nay có thể phải xếp hàng đợi.”

Một tiếng sau, Ninh Nhất Tiêu cuối cùng cũng tới nhà hàng của Tô Hồi nói, trong tay hắn ôm một bó hoa thật lớn thu hút ánh nhìn. Cũng thật kì lạ, hắn vừa nhìn đã tìm thấy được Tô Hồi ngồi trong một góc nơi ánh đèn lờ mờ, cậu hình như đã uống một chút rượu rồi, trên mặt hiện lên ráng hồng nhàn nhạt.

“Hoa của em đẹp thật đấy.” Tô Hồi ngẩng mặt lên, nụ cười cậu rất tẻ con, đợi đến khi Ninh Nhất Tiêu ngồi xuống phía đối diện cậu thì cậu lại sát gần tới, nói nhỏ rằng, “Bạn trai của em cũng vậy.”

Ninh Nhất Tiêu nghe thấy lời này trong lòng liền xao động, nhưng hắn vẫn bất giác liếc nhìn xung quanh.

Những vị khách ngồi xung quanh có không ít án nhìn tập trung về đây, đại khái là bởi vì sự kết hợp của hai anh con trai và một bó hoa bự quá không bình thường.

“Em mới uống một chút rượu.” Tô Hồi chỉ một cái, “Cái bánh mì này ăn ngon lắm, anh có đói không?”

“Không đói lắm.” Ninh Nhất Tiêu hầu như không đụng vào rượu, hắn rất im lặng mà ngắm nhìn Tô Hồi. Lần trước gặp mặt là lúc cậu đến giai đoạn trầm cảm, lúc đến nhà cậu xem cậu cũng không có ở lại lâu.

Bỗng dưng hai tuần đã trôi qua, Tô Hồi lại trở thành cậu vui vẻ của trước đó khiến cho Ninh Nhất Tiêu cảm thấy không chân thật lắm.

Trong nhà ăn lan mùi rượu ngọt, và cả mùi vị của giấm đen và thịt bò, nó nhấn chìm mùi hương thơm của hoa mà Tô Hồi tặng cho. Nhân viên phục vụ bưng một cái khay đựng tiramisu quả mọng thỉnh thoảng lại đi ngang qua, Tô Hồi gọi người ta lại mấy lần, lần nào cũng đòi một hộp nhỏ.

“Em tới đây ăn cơm hay để ăn đồ ngọt?” Ninh Nhất Tiêu nhịn không được mà hỏi.

“Ăn hết chứ.” Tô Hồi ăn một miếng bánh kem, “Cái này ăn rất hợp với rượu nho nè.”

Tai của cậu đỏ hết cả lên, phần cổ cũng lộ ra một màu hồng phấn diễm lệ.

“Em không được uống nữa đâu đáy.” Ninh Nhất Tiêu nhịn không được nói, “Anh không có cách vác em về được đâu, trừ khi anh để lại hoa ở đây.”

“Không được đâu.” Tô Hồi nghĩ đến hoa thì rất quả đoán mà bỏ việc tiếp tục uống rượu, “Em không uống nữa….”

Một bó hoa bự như vậy vứt bên lề đường, người không biết còn tưởng là bọn họ chia tay rồi.

Nghĩ đến cái cảnh đó thôi cũng đã thấy rất thê thảm.

Lúc mà ca sĩ trên sân khấu hát đến bài thứ năm, bọn họ đã rời khỏi nhà hàng. Bây giờ đã là chín giờ tối, con phố này cách xa trung tâm thương nghiệp nên không quá náo nhiệt. Tô Hồi hai chân như bước trên tầng mây, bước nặng bước nhẹ, lúc đi đường cứ loạng choạng.

Ninh Nhất Tiêu ôm hờ lấy cậu, hắn định đưa cậu về nhà nhưng Tô Hồi lại từ chối.

“Ông ngoại em không ở Bắc Kinh….” Ánh nhìn chăm chú dưới ánh đèn đường, mắt của Tô Hồi vừa ươn ướt vừa ngây thơ, cách một bó hoa to đầy, cậu cười một nụ cười rất đẹp với hắn, “Hôm nay em có thể không về nhà.”

Ninh Nhất Tiêu vào lúc đó đã nghĩ rằng, trên thế giới này chắc là chẳng có ai có thể từ chối được Tô Hồi.

Hắn thỏa hiệp trước đêm tối màu sâm panh này.

“Đi đâu đây?”

Tô Hồi nhón chân lên, cậu tới sát bên tai Ninh Nhất Tiêu, nói nhỏ rằng: “Em đã đặt phòng rồi.”

Ánh nắng chói chang của ngày hè để lại cơn sóng nhiệt màu xanh đậm, nó bao vây lấy linh hôn của hai con người trẻ tuổi đang yêu nhau. Ninh Nhất Tiêu cảm thấy có hơi nóng, có chút gì đó trầm mê, hắn rất muốn hôn lấy cậu ngay lập tức.

Nhưng mà trên con phố người qua người lại, hắn vẫn nhịn lại, giữ lại nụ hôn này mãi cho đến khoảnh khắc mà cửa phòng khách sạn mở ra. Cửa phòng còn chưa kịp đóng lại, Ninh Nhất Tiêu đã đẩy cậu lên từng. Giấy dán tường và áo sơ mi của Tô Hồi ma sát tạo ra những âm thanh vụn vỡ, mập mờ, nó bị nhấn chìm trong tiếng thở d0c của bọn họ.

Trong suốt hai mươi năm qua, Ninh Nhất Tiêu chưa từng nghĩ rằng hóa ra mình sẽ rất yêu thích cái hôn.

Nhưng sau đó hắn lại không chịu thừa nhận, thứ mà hắn yêu thích chính là bản thân Tô Hồi.

Trong lúc dò thám vào bên trong răng lưỡi, hắn như đi tìm kho báu mà tìm thấy cái khuyên lưỡi tròn tròn, lạnh lạnh, giống như là một hành tinh nhỏ trong khoang miệng của Tô Hồi được cậu chủ động dâng hiến lên. Trong lúc giao triền, hắn cảm nhận được một cảm giác chưa từng có.

Hơi thở của Tô Hồi càng ngày càng vội vã, hai chân cậu nhũn mềm sắp đứng không nổi, chỉ đành ôm lấy cổ của Ninh Nhất Tiêu, bám víu lấy một cách vô lực. Trong lúc tách ra để thở, cậu nghiêng đầu theo đường quai hàm góc cạnh của Ninh Nhất Tiêu mà cắn nhẹ lên, hôn lên, hôn từng chút cho tới bên cổ rồi dừng lại ở hầu kết.

Ôm lòng tò mò, cậu li3m hầu kết đang lăn lên lăn xuống của Ninh Nhất Tiêu.

“Muốn em không?” Cậu dùng một giọng rất khẽ nói ra, hỏi xong thì lại cúi đầu xuống cọ đầu mũi lên xương quai xanh của hắn.

Ninh Nhất Tiêu chọn không trả lời mà ôm cậu lại – một cái ôm vừa dịu dàng vừa bao dung, trong lúc hai con tim còn đang nảy động kịch liệt thì lồng nguc dán sát lồng nguc như muốn khảm vào cơ thể của nhau.

Hắn đợi cho hơi thở ổn định lại mới hôn lên tóc và trán của Tô Hồi, hắn ngửi lấy mùi mà cậu tỏa ra rồi nói với giọng khàn khàn: “Muốn em lắm, nhưng cũng rất lo lắng cho em.”

Suýt chút nữa đã bị h4m muốn làm đầu óc váng vất thì cái đồ ngốc này thế mà lại trả lời nghiêm túc vào lúc thế này, đầu mũi của Tô Hồi có hơi chua xót, cậu giơ tay lên vuốt tấm lưng của Ninh Nhất Tiêu.

“Em đã khỏe rồi.”

Cậu biết bản thân chưa từng khỏe lên, chỉ là nhảy từ một cực này tới cực khác của căn bệnh này mà thôi.

Nhưng bất kể thế nào, ở cực này ít nhất là có thể ôm nhau nhiệt tình được.

“Đừng lo lắng cho em.” Tô Hồi ngẩng đầu lên, cậu hôn lên cằm và môi của Ninh Nhất Tiêu, giọng rất nhẹ nhưng cũng rất ngọt ngào mà nói, “Em bây giờ không sao đâu.”

Cậu không thể nói nói với Ninh Nhất Tiêu rằng trong mười mấy ngày trầm cảm này cậu được hắn giải cứu như thế nào, chỉ có thể không ngừng dùng hành động để chứng minh sự yêu thích đối với hắn.

Ninh Nhất Tiêu nắm lấy tay cậu rồi hôn lên, hắn dẫn cậu vào trong cùng nằm trên giường với cậu.

Ở đây có một cái màn hình chiếu rất lớn, Tô Hồi nghĩ tới lần hẹn hò đầu tiên thất bại của bọn họ là đi xem phim nên cậu mới muốn xem ở đây, Ninh Nhất Tiêu cũng đồng ý.

Trong lúc màn hình chiếu vừa hiện lên hình ảnh thì Ninh Nhất Tiêu lại đột nhiên mở miệng, “Anh…..”

Hắn đi tới lối đi vào, lấy cái túi lúc nãy vừa đặt ở đây rồi nói với Tô Hồi: “Hôm nay là Thất Tịch, anh có chuẩn bị một món quà nhỏ cho em.”

Tô Hồi lần đầu tiên phát hiện thấy, hóa ra Ninh Nhất Tiêu một người trầm ổn như vậy mà cũng sẽ lộ ra một cái biểu cảm đáng yêu đến vậy, giống như sợ món quà của hắn không được tốt, khiến cho cậu thất vọng.

Cho nên cậu thầm nghĩ trong lòng, bất kể là cái gì cậu cũng phải tỏ ra như mình rất vui mới được.

Nhưng kết quả chứng minh rằng Tô Hồi đã nghĩ sai rồi, cậu căn bản không cần phải tỏ vẻ ra.

“Cái này đây.” Ninh Nhất Tiêu lấy một cái hộp nhung màu xanh lam đậm, nhìn trông giống như một cuốn sách, hắn đưa cho Tô Hồi.

Tô Hồi cẩn thận nhận lấy rồi mở ra, cậu phát hiện thấy bên trong thế mà lại là một tiêu bản hồ điệp màu xanh xinh đẹp, trên cánh của con bướm còn có vảy màu xanh lam tỏa ánh sáng dưới ánh đèn.

Cậu chưa từng có được một món quà nào đẹp như vậy.

“Cái này là hồ điệp sáng cực quang.” Ninh Nhất Tiêu giải thích, “Anh cũng không biết vì sao, từ sâu trong lòng lại muốn mua cho em một món quà như vậy, không có giá trị cực kì lớn nhưng mà anh đã tìm rất lâu, cũng cảm thấy nó rất xứng với em.”

Hắn nói xong thì chạm lên gò mà của Tô Hồi, hắn giấu trong lòng một câu nói.

Em như một con hồ điệp xinh đẹp vậy.

Tô Hồi giữ tiêu bản hồ điệp ở trước ngực, “Cảm ơn anh, em thích nó lắm.” Cậu sấn sát tới hôn lên khóe miệng của Ninh Nhất Tiêu, “Chưa từng có ai hiểu em thích cái gì cả.”

Hoa thơm cỏ dại, những cuốn sách kì lạ, tiêu bản côn trùng đẹp đẽ, những tinh vân và chòm sao ở cách xa mấy ngàn năm ánh sáng, hay vũ trụ hạo hãn vô ngần, Tô Hồi đều chìm đắm ở trong đó nhưng lại luôn bị phá vỡ. Tất cả mọi người đều nói với cậu rằng phải đi thích thứ có giá trị, đọc những cuốn sách có ích và làm một con người hữu dụng.

Không có ai từng nghĩ tới, so với công thành danh tựu, có được tài sản đếm không xuể thì Tô Hồi càng muốn làm một người có thể thưởng thức được cái đẹp của hồ điệp bất cứ lúc nào.

Chỉ có mỗi Ninh Nhất Tiêu hiểu được.

Hắn dùng ngón tay vuốt lên sống mũi của Tô Hồi, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.

“Em thích là được rồi.”

Tô Hồi ôm Ninh Nhất Tiêu lại, cậu hôn lên tai của hắn, “Em cũng có mua quà cho anh, nhưng mà nó vẫn chưa tới.”

Ninh Nhất Tiêu nói với cậu như phản xạ có điều kiện vậy: “Đừng có mua cho anh đồ gì quá quý giá.”

“Nhưng mà nó đẹp lắm, anh đeo lên sẽ rất đẹp.” Tô Hồi nói với hắn.

Ninh Nhất Tiêu giơ ngón tay ra chạm lên gò má của cậu, “Vậy cũng không được. Em tặng anh món quà mà em tự làm đi.”

“Nhưng mà không kịp nữa rồi.” Tô Hồi có hơi vội vàng, “Qua hôm nay là hết rồi.”

“Không sao cả.” Ninh Nhất Tiêu hôn lên khóe miệng của cậu, giọng hắn trầm tràm, “Ngưu Lang Chức Nữ còn có thể đợi lâu đến vậy, anh cũng có thể đợi.”

Không biết là từ nào đã làm cho Tô Hồi xao động, khiến cho lí trí vốn đã bị cồn xâm chiếm hơn một nửa lại tiếp tục bị vùi lấp hoàn toàn, cậu bám lấy Ninh Nhất Tiêu, không thèm nói lí như một đứa trẻ vậy: “Vậy em tặng anh một món quà trước nhé.”

Ninh Nhất Tiêu không kịp hỏi “Cái gì” đã bị cái hôn và tiếng thở d0c nhấn chìm.

Bộ phim vẫn không ngừng chiếu, nhưng chẳng có ai có lòng đi xem. Cái đêm của mùa hè dần nuốt lấy những lời mật ngọt của tình nhân, làm cho bọn họ chỉ có thể phát ra âm thanh ngắt quãng, xen lẫn lấy hơi thở thô trầm.

“Ninh Nhất Tiêu, Ninh Nhất Tiêu….” Tô Hồi dần dần trở thành bên bị động, cơ thể ngã vào chiếc giường mềm mại, những cái hôn rơi xuống như một cơn mưa không ngừng, rơi suốt từ bên gò má tới bên cổ rồi tới trước ngực.

Cậu nhớ tới vết thương trước ngực của mình nên theo bản năng lấy tay che lại.

“Đừng xem…….”

Ninh Nhất Tiêu không lấy tay của cậu ra, hắn dịu dàng hôn lên ngón tay và kẽ tay của cậu, giọng hắn nói không được rõ ràng lắm: “Sao thế?”

Một tay khác của hắn thì mò xuống dưới.

Tô Hồi thở d0c không ngừng, cậu ưỡn người lên nghiêng sang một bên, cậu chỉ nói: “Có vết sẹo……”

Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy vết sẹo của cậu, hình như nó là vết thương cũ, bây giờ chỉ hiện lên một màu hồng nhàn nhạt ở ngay phía dưới xương sườn.

Hắn cúi đầu xuống im lặng hôn lên như đang chữa lành nó vậy.

“Đẹp lắm.” Hắn nói một cách gần như là thành khẩn.

Khóe mắt Tô Hồi chua xót, cậu sắp rơi nước mắt.

Cậu chưa kịp chuẩn bị đã để lộ ra một mặt yếu đuối của bản thân, nhưng cậu cũng cảm thấy sớm phải như thế.

Cậu lấy hơi lật người để mình ở phía trên rồi ngồi xuống.

Cho dù hưng cảm sẽ làm nặng thêm ý nghĩ và h4m muốn của cậu trên mọi phương diện, nó là do bệnh nhưng mà Tô Hồi vẫn hiểu rõ rằng cậu bằng lòng là bởi vì cậu yêu Ninh Nhất Tiêu, đây là bộ phận duy nhất là cậu không muốn bị bất cứ chứng bệnh gây ra sai lệch nào khống chế.

Nhưng mà cậu cũng vì thế mà làm ra một quyết định nhỏ khiến cho sau này phải hối hận.

“Chỉ có cái này thôi.” Tô Hồi lấy từ trong túi ra một hộp Vaseline nhỏ, vì dạo gần đây môi của cậu rất khô nên cậu mới mang theo bên mình.

Trên mặt của cậu hiện lên ráng đỏ vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ, đến cả đầu ngón tay và đầu gối cũng hiện lên sắc đỏ, đầu ngón tay co lại vì căng thẳng như đến tận lúc này mới cảm thấy xấu hổ vì thế.

Nhưng mà sự nhẫn nhịn và ý chí của Ninh Nhất Tiêu lại chỉ đến đây là kết thúc.

“Để anh làm.”

Hắn hôn lên khóe miệng của Tô Hồi, trống một tay ra để ôm lấy cậu, thậm chí còn giở trò xấu mà đưa vào trong khoang miệng của cậu để đùa nghịch viên khuyên lưỡi nọ.

“Tô Hồi, em còn đeo ở khuyên rốn nữa à.” Hắn giơ tay ra nghịch một lúc.

Câu trả lời của Tô Hồi mang theo hơi nóng ẩm ướt, nói lúc được lúc không, câu không thành câu. Cồn, chứng bệnh và cái nóng của dục v0ng cùng nhau thúc giục khiến cho trước mắt cậu sinh ra ảo giác, cậu trở thành một bãi cát đang phơi mình dưới cái nắng mặt trời, sóng biển không ngừng đánh vào, hết lần này tới lần khác tẩm ướt cậu, nước ấm nóng xâm chiếm từng khe hở trong hạt cát, nó đi cùng với một chút cảm giác đau đớn khiến cho cậu cảm nhận rõ ràng được bản thân đang sống và hạnh phúc hơn bất cứ người nào trên thế giới này.

Trong lúc đó cậu không ngừng nói với sóng biển xâm nhập rằng “Em yêu anh”, “Em thích anh,” cậu cứ ngắt quãng gọi tên của hắn.

“Ninh Nhất Tiêu.”

“Ninh Nhất Tiêu….”

Tô Hồi đột nhiên nhận thấy cái tên của hắn thật ra là để bỏ bùa với chính bản thân cậu.

Trong lúc lên tới đỉnh cao của hưng phấn và vui sướng, sóng biển gần như đã đánh tan bãi cát, Tô Hồi nghĩ rằng cậu thật sự thả chỉ cần một đêm tối này thôi.

(Ninh Nhất Tiêu nghĩa đại khái có giải thích ở chương trước, là thà chỉ cần một đêm xuân.)

Vốn đã định xé cái bọc của bao thứ hai ra, nhưng Ninh Nhất Tiêu vẫn nhịn lại, hắn ôm lấy cậu đi vào trong phòng tắm. Tô Hồi mơ màng nói muốn đi tắm nên hắn cùng với cậu. Hai người ngâm mình trong nước toàn là bọt xà phòng, Tô Hồi tựa lên lồng nguc của Ninh Nhất Tiêu, thật mềm mại.

Cậu có hơi mệt mỏi, nhưng mà lại hưng phấn đến mức không ngủ được, cậu dùng cái trỏ và ngón giữa mô phòng người tí hon đi bộ, cứ “đi” trên cánh tay mà Ninh Nhất Tiêu gác bên mép bồn tắm, cuối cùng cậu bắt lấy tay của hắn rồi nhấc lên.

“Tay của anh đẹp thật đấy.” Tô Hồi nhìn chăm chú vào đốt ngón tay khớp xương rõ ràng, và cả gân xanh phân bố dưới lớp da mỏng của hắn, trông như là những mạch núi phía dưới tầng mây vậy.

“Tay em cũng rất đẹp.” Ninh Nhất Tiêu nhịn không được bóp nhẹ lên đầu ngón tay của cậu, “Rất hồng hào”

Tô Hồi quay đầu lại, cậu giả vờ giận lườm hắn một cái rồi lại quay đầu lại, cậu giơ tay ra để song song với tay hắn, “Tay của chúng ta cũng rất xứng đôi, phải không?”

Ninh Nhất Tiêu khẽ cười một tiếng.

“Phải đeo một đôi nhẫn mới được.” Tô Hồi nhất thời nổi hứng, cậu hỏi, “Anh biết không? Ở Iceland có một nơi tên là Svínafellsjökull, ở đó có một dòng sông băng từng mảng màu xanh lam, trông cực kì đẹp.”

Nói xong, Tô Hồi hơi quay đầu lại, có vài giọt nước bắn lên. Cậu cảm thấy đầu mũi có hơi ngứa nên cọ lên cằm của hắn, rồi cậu tiếp tục nói: “Anh xem phim “Interstellar” bao giờ chưa?”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Ừm.” Đây là một trong số ít những bộ phim mà hắn coi hết.

Đôi mắt của Tô Hồi sáng long lanh, đôi mắt ướt át, “Anh nhớ bọn họ tới hành tinh nơi mà Tiến sĩ Mann bị nhốt không? Hành tinh cực hàn đó ấy.”

“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu cảm thấy cậu rất dễ thương, nhịn không được mà hôn lên đôi mắt của Tô Hồi, “Em nói tiếp đi.”

“Hành tinh đó thật ra là lấy cảnh ở Iceland để quay á, chính là ở Svínafellsjökull.” Tô Hồi cười một cái, cậu nắm lấy tay của Ninh Nhất Tiêu, “Sau này chúng ta đến đó đi.”

“Vì sao?” Ninh Nhất Tiêu cố ý như không biết điều mà hỏi.

Tô Hồi cười lên vừa trẻ con vừa ngây thơ, cậu nói ra một nguyên nhân rất đáng yêu, “Bởi vì như vậy thì giống như chúng ta đang kết hôn ở một hành tinh khác vậy, trông ngầu không?”

Ninh Nhất Tiêu thật sự muốn biết trong đầu cậu đang nghĩ những gì, hắn nhịn không được mà bất cười, “Ở đó lạnh lắm đấy.”

“Ừm.” Tô Hồi gật đầu, “Cực kì lạnh luôn.”

“Vậy chúng ta phải mau đổi lại thôi.” Ninh Nhất Tiêu bắt lấy tay của Tô Hồi, hắn hôn một cái lên đầu ngón tay của cậu, “Nếu không thì sẽ làm đông cứng móng vuốt của mèo con mất.”

“Anh cười em đấy à.”

“Có đâu.”

“Anh cười rồi.” Tô Hồi không chịu bỏ qua, cậu ấu trĩ lấy bọt xà phòng đánh nhau.

Ninh Nhất Tiêu hết cách chỉ đành nắm tay của cậu lại, “Anh sai rồi.” Không chỉ như thế, hắn còn đảm bảo một cách trịnh trọng với Tô Hồi, “Sau này nhất định sẽ dẫn em đi Svínafellsjökull”

“Còn gì nữa không?” Tô Hồi hỏi.

“Không cười mèo con nữa.”

Tô Hồi quạo lên, “Ai là mèo con!”

Ninh Nhất Tiêu lại nhanh chóng đảm bảo điều thứ ba, “Và sẽ bảo vệ tốt cho móng vuốt của mèo con.”

Tô Hồi cảm thấy hắn đã hết thuốc chữa thật rồi nên không định để ý hắn nữa, nhưng lại lại chơi không lại hắn, không lâu sau cậu đã chìm đắm vào nụ hôn với Ninh Nhất Tiêu.

Dưới sự dò thám không chịu dừng và đùa giỡn của Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi không còn sức đối phó nữa. Cái bao bị mở gói ra vẫn được sử dụng, sau hết đợt tấn công này tới đợt tấn công khác, Ninh Nhất Tiêu ép Tô Hồi phải chấp nhận cái xưng hô này.

“Nói em là mèo con của anh đi rồi anh tha cho.” Ninh Nhất Tiêu hôn lên tai của cậu.

Tô Hồi vẫn không chịu thua, cậu bị Ninh Nhất Tiêu triệt để trị cho bằng lòng.

“Được rồi, em là mèo con của anh.”