Tô Hồi đọc kĩ lại chứng nhận điện tử của Kem, cậu nhận thấy cái này được chứng nhân từ một năm trước, cũng tức là nó lúc trưởng thành đã trở thành chó chữa trị, làm tới nay đã hơn một năm rồi.

Kem “ứ” gọi một tiếng, ưỡn ngực chạm mũi vào dưới tay Tô Hồi ý bảo cậu mau vu0t ve nó đi.

Nhưng Tô Hồi lại chìm vào những hồi ức, cậu đứng dậy rồi lại một lần nữa bước lên lầu, đây cũng là lần đầu tiên mà cậu bước vào căn phòng mà Ninh Nhất Tiêu như lời của Kofi nói.

Đó là một căn phòng ngủ rộng lớn nhất, nối tiếp với một phòng sách được coi như là phòng làm việc rất rộng rãi, Ninh Nhất Tiêu lúc ở New York sẽ làm việc ở đây.

Tô Hồi mang tâm trạng thấp thỏm mà bước vào, ở đây gần như không có đồ dùng riêng tư nào cả, nhìn giống như một căn phòng mới, không có một chút dấu tích nào của Ninh Nhất Tiêu.

Cậu bước ngang qua phòng ngủ, không chút do dự nào bước thẳng vào nhà vệ sinh.

Lúc đứng trước bồn rửa tay, cậu phát hiện thấy thứ mà cậu sợ sẽ tìm thấy nhất.

Kem cũng chạy theo lên lầu, lúc nó chạy vào đây còn phát hiện thấy Tô Hồi đang cầm trong tay một chai nước rửa tay, nên nó “gâu gâu” gọi vài tiếng. Tô Hồi cúi đầu nhìn một cái, cậu phát hiện thấy sự bất an của nó trong đôi mắt ươn ướt và cái đuôi vẫy nhanh.

Cậu bỏ chai nước rửa tay xuống rồi ngồi xổm xuống mở cửa tủ phía dưới ra, bên trong quả nhiên có rất nhiều những chai nước rửa tay chưa tháo nhãn mác được cất rất gọn gàng.

Những thứ này có lẽ mới là những thứ có thể chứng minh được sự tồn tại của Ninh Nhất Tiêu nhất trong cả căn phòng này.

Tô Hồi ngồi trên sàn phòng tắm, đối mặt với cả một tủ đựng nước rửa tay này, cậu nhớ đến Ninh Nhất Tiêu trong quá khứ. Lúc gặp được hắn thì Tô Hồi đã biết được hắn mắc bệnh sạch sẽ, hắn cũng từng dùng cái cớ này để từ chối cậu ở lại, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn mềm lòng vẫn chấp nhận cậu.

Sau này cậu mới phát hiện hóa ra chuyện không đơn giản như vậy, Ninh Nhất Tiêu có lúc đột nhiên sẽ cảm thấy tay của mình rất dơ, hắn cứ rửa đi rửa lại suốt, lúc nghiêm trọng thậm chí còn mất kiểm soát mà ngồi đếm số trong lòng, ví dụ như đếm số bậc thang đã bước qua hay là những ngọn đèn đường.

Tô Hồi là người đầu tiên nói với hắn rằng cậu muốn dẫn hắn đi chữa bệnh.

Con người thường rất khó đối mặt với sự thật mình đang mắc bệnh chướng ngại tâm lí, Tô Hồi từ lúc thanh thiếu niên cho đến khi yêu đương với Ninh Nhất Tiêu đều không học được cách thản nhiên chấp nhận điều này, vậy nên Ninh Nhất Tiêu trước giờ luôn mạnh mẽ cũng vậy.

Tô Hồi giấu hắn lén liên lạc cho Ninh Nhất Tiêu với bác sĩ tư vấn trước đó của cậu, lấy cớ phải đi lấy thuốc để dẫn hắn đi cùng, lúc đầu Ninh Nhất Tiêu còn cảm thấy khó hiểu, thậm chí là có hơi bực mình, nhưng vẫn không thể không bước vào phòng tư vấn theo lời hẹn trước.

Ngày hôm đó trời rất xấu, mây đen đầy trời, Tô Hồi ngồi một mình trên lối đi đợi hắn, đó cũng là lần đầu tiên cậu học dáng vẻ của một người nhà đúng cách mà hỏi tình hình của hắn với bác sĩ.

Đại khái đến lần thứ ba tư vấn thì bác sĩ mới nhận định được nguyên nhân của chứng ám ảnh cưỡng chế của Ninh Nhất Tiêu đại khái là do ảnh hưởng của tuổi thở.

Có nhiều lúc bọn họ đi tư vấn xong, Tô Hồi sẽ nắm tay của Ninh Nhất Tiêu, cùng ngồi trên dãy ghế dài bên ngoài bệnh viện ăn kem, cậu nói với hắn những chuyện kì quái xảy ra trong lúc cậu đi xem bệnh lúc nhỏ, có chuyện buồn cười, cũng có chuyện làm ấm lòng chỉ để hắn vui lên.

Tiền đề là cậu cũng đang trong giai đoạn bình thường hoặc là giai đoạn hưng cảm nhẹ bị sự vui vẻ kiểm soát.

Nhưng có lúc cậu bị cơn sóng của giai đoạn trầm cảm nặng nuốt mất thì sẽ mang lại ảnh hưởng tệ hơn cho Ninh Nhất Tiêu. Những điều này Tô Hồi đều hiểu rõ, cho nên cậu luôn muốn bỏ cuộc. Cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào, nó giống như là một vòng luân hồi đáng sợ, trong giai đoạn hưng cảm thì cho rằng bản thân là người tốt nhất thế giới này, là người xứng đôi nhất với Ninh Nhất Tiêu, nhưng vừa đến giai đoạn trầm cảm, lòng tự tin của cậu lại bị nghiền nát, trông thế nào cũng giống như là một gánh nặng, chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại.

Bởi thế nên Tô Hồi cứ mãi cảm thấy chỉ có người khỏe mạnh mới xứng đáng được yêu đương. Cậu rất sợ sẽ trở thành một cái neo buộc vào cổ chân của Ninh Nhất Tiêu, sẽ kéo hắn chìm xuống biển sâu mà hắn ghét nhất.

Điều may mắn là, giai đoạn hưng cảm trong sáu năm trước luôn nhiều hơn trầm cảm, trong sáu tháng mà bọn họ sống chung, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Ninh Nhất Tiêu đã chuyển biến tốt mắt thường cũng nhìn thấy được.

Tô Hồi cứ tưởng rằng hắn đã sắp khỏi bệnh rồi, cũng sẽ trở nên tốt hơn, chứ không giống như cậu, cậu có thể sẽ vĩnh viễn chìm đắm trong một cuộc đời hỗn loạn lộn xộn thế này.

Sự thật chứng minh, Ninh Nhất Tiêu có thể chưa từng khỏi bệnh.

Cậu không cách nào kiểm soát được mà nghĩ xem, tất cả những điều này là tại vì cậu. Bởi vì sự buồn vui thất thường của cậu, lại còn đột nhiên biến mất không thấy tung tích cho nên mới tức giận và buồn bã.

Tô Hồi theo bản năng lấy điện thoại ra tìm cái số điện thoại nọ, cậu định gọi đi cho Ninh Nhất Tiêu một cuộc, muốn được biết bệnh của hắn có phải thật sự tái phát lại hay không, cậu muốn nói với hắn rất nhiều, muốn an ủi hắn.

Nhưng hình như đều vô dụng cả.

Tô Hồi nhanh chóng tỉnh táo lại, dừng lại cái cách làm sai lầm này.

Bọn họ đã không còn là quan hệ như trước đây nữa rồi.

Bây giờ bên cạnh Ninh Nhất Tiêu đã có người mới bầu bạn, sáu năm quá dài, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, Tô Hồi không biết gì cả, sự sai lệch giữa bọn họ có lẽ sẽ vĩnh viễn không cách nào bù đắp lại.

Cậu sớm đã mất đi tư cách để quan tâm rồi.

Đắm chìm trong những cảm xúc, Tô Hồi như trở thành một tấm khăn lông cũ kĩ bị ướt đẫm nước, vừa to vừa nặng, không thể nào tự mình đứng lên.

Kem ở bên cạnh như phát hiện thấy điều gì, nó lại lần nữa cưỡng chế chui vào trong lòng cậu rồi nâng cánh tay cậu lên, nó phát tiếng “ứ ừ” như là chó con vậy, rồi lại cắn áo của cậu như dẫn dắt cậu định kéo cậu lên.

Dưới sự giúp đỡ của Kem, Tô Hồi cuối cùng vẫn chống lên tử đứng dậy, chân bước chầm chậm rời khỏi căn phòng này.

Kem dẫn cậu bước xuống lần, mỗi một bước nó đều quay lại xem Tô Hồi có an toàn hay không. Đến khi bọn họ trở lại tầng 1, Kem liền chạy nhanh không biết kiếm từ đâu ra một cái đĩa bay nhỏ ngậm trong miệng, nó chạy tới trước mặt Tô Hồi hình như rất muốn cậu chơi với nó.

Tâm trạng của Tô Hồi tụt xuống dưới đáy, nhưng vẫn nhận lấy đĩa bay trong miệng của Kem rồi ném về phía sô pha.

Kem rất thông minh, nó chạy qua đó nhặt lấy rồi chạy nhào lại chui vào trong lòng Tô Hồi.

Tô Hồi vu0t ve lưng nó rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Kem này, mày trước đây có phải cũng dỗ chủ nhân của mày như vậy không?”

Kem “gâu” một tiếng như nó nghe hiểu được vậy, lại còn ưỡn ngực thẳng lưng trông như rất kiêu ngạo.

Tô Hồi nhìn nó, rồi vu0t ve tai nó, “Chủ nhân của mày có dễ dỗ hay không? Anh ấy chỉ cần buồn là sẽ liều mạng học tập, làm việc, hoặc là sửa soạn đồ đạc, căn bản là không rảnh chơi với mày, đúng không?”

Kem “ứ” một tiếng rồi nó sát gần lại dựa vào trong lòng Tô Hồi.

Tô Hồi cũng dựa mình vào nó, cậu nhắm mắt lại, “Anh ấy trước đây là vậy. Bây giờ có lẽ đã khác rồi, tao cũng không biết nữa.”

Kem cọ cọ cậu, cái ôm khiến cho Tô Hồi dần dần ổn định lại, cậu có một chút cảm giác như được an ủi.

“Anh ấy đối với mày tốt lắm nhỉ.” Tô Hồi dựa vào Kem, “Anh ấy là một người rất dịu dàng.”

Cậu cũng không biết cậu đang nói cái gì nữa, không có tí logic nào, như đang nói chuyện với Kem nhưng lại giống như tự nói cho bản thân nghe hơn. Chỉ là so với trước đó thì có Kem ở đây, dường  như những cảm xúc và lời nói không có ý nghĩa này có một lối thoát. Nó giống như là một cái lỗ cây ấm áp, cho dù Tô Hồi nói với nó những lời nguy hiểm thì cũng đều có thể được bao dung chứ không bị lan ra ngoài, bị phán xét.

Cứ thế trôi qua thật lâu, Kem đói rồi, Tô Hồi đứng dậy đổ cho nó một bát đồ ăn rồi lại nấu ức gà cho nó, cậu ngồi xổm một bên nhìn nó ăn xong.

Có sự bầu bạn của Kem, Tô Hồi dần dần thích ứng được căn nhà trống trãi rộng lớn này, trạng thái của cậu cũng trở nên tốt hơn nhiều, đối mặt với Kofi và Mark cậu cũng không còn im ắng như trước đó nữa, thỉnh thoảng cũng nói thêm một hai câu.

Kem mỗi ngày vào sáng tám giờ và tối bảy giờ đều sẽ đứng đợi ở bậc huyền quan trước cửa, mục đích là nhắc nhở Tô Hồi dẫn nó xuống dưới đi chơi. Lúc ban đầu Tô Hồi còn cảm thấy có hơi khó, nhưng mà vì Kem nên mỗi ngày cậu đều kiên trì.

Cũng bởi vì có nó nên Tô Hồi mới có thể bước ra khỏi nhà một cách thuận lợi, cậu tự mình đến bệnh viện đi thăm bà ngoại mà không cần người đi theo nữa.

Bà ngoại hồi phục lại rất tốt, hộ công mà Ninh Nhất Tiêu tìm đến rất chuyên nghiệp, cô ấy cũng rất hòa đồng, mỗi lần Tô Hồi tới, cô ấy không mát xa giúp bà ngoại thì là đang nói chuyện với bà.

Tô Hồi cảm nhận được rõ rằng cuộc sống hỗn loạn sụp đổ của bản thân mười ngày trước đang dần khôi phục lại, nhưng cậu cũng hiểu rõ được đây toàn dựa vào năng lực của bạn trai cũ nên cũng vì thế mà cảm thấy áy náy.

Cậu thậm chí còn có thể bắt đầu xử lí một ít công việc tại nhà, cũng nguyện lòng mở hòm thư ra xử lí những email tích lại thành núi.

Vậy nên cậu cũng nhận thấy email của Sean trước đó, hắn hỏi cậu có tác phẩm trưng bày nào mới không, email này mãi chưa đọc. Tô Hồi nghĩ là hắn có thể sẽ rất lo, nên cậu lập tức trả lời một bức thư, nhưng bởi vì cậu không muốn nhắc đến lễ đính hôn của Ninh Nhất Tiêu nên cậu nhảy qua cái được gọi là “tác phẩm” này.

[Eddy: Tôi tạm thời không có tác phẩm mới, nhưng mà tôi có dẫn dắt học sinh tham gia thi đấu, qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ có triển lãm các tác phẩm của mấy em ấy.]

[Eddy: Thật sự rất xin lỗi, dạo này xảy ra quá nhiều chuyện cho nên không thể nhìn thấy được email của cậu kịp thời, bây giờ mới trả lời, không biết cậu bây giờ thế nào rồi, mọi thứ có thuận lợi không?]

Cậu gửi tin đi, rồi hít sâu một hơi, cậu cảm thấy có lỗi. Vừa mới lướt xuống xem chưa được ba thư đến thì câu trả lời của Sean đã đến, khiến cho Tô Hồi có hơi bất ngờ.

[Sean: Không được thuận lợi lắm, bệnh cũ trước đó tái phát, bụng cứ đau mãi, cực kì ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.]

Đau bụng.

Tô Hồi quan tâm hỏi thăm.

[Eddy: Có nghiêm trọng không? Cũng đã ảnh hưởng công việc thì chắc nghiêm trọng lắm, cậu nhất định phải ăn cơm đúng bữa, nguyên nhân chính của bệnh mãn tính là do những thói quen không lành mạnh.]

Không quá lâu sau, Sean đã trả lời thư mới.

[Sean: Cậu nói đúng, vậy cậu thì sao? Mỗi ngày có ăn cơm đàng hoàng không?]

[Sean: Cảm thấy thói quen của người trẻ tuổi bây giờ đều không quá lành mạnh.]

Tô Hồi đúng thật là bị hắn nói trúng phóc, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Cũng không thể lừa người khác được chứ.

[Eddy: Tôi không thèm ăn lắm, nhưng cũng có ăn cơm đàng hoàng.]

[Sean: Tôi nhìn ra được cậu rất gầy, lần trước từng thấy ở trên triển lãm.]

Tô Hồi có hơi kinh ngạc.

[Eddy: Cậu từng thấy tôi rồi à? Tôi còn chưa từng thấy cậu ấy. Cậu thật sự đã giúp đỡ tôi một chuyện lớn lắm đó, lúc đó tôi còn nghĩ rằng nếu như có cơ hội thì mời cậu ăn một bữa cơm gặp mặt được thì tốt quá, đợi trạng thái của tôi tốt lên một chút, không biết là cậu có muốn hay không.]

Lần này Sean không có trả lời lại ngay, Tô Hồi nhìn đồng hồ một cái, đúng là đã tới giờ ăn.

Kofi ở bên ngoài gọi cậu lại, Tô Hồi liền đáp một tiếng rồi đi theo cô xuống lầu.

Bữa cơm tối Mark làm hoành thánh, nhớ đến email vừa rồi nên Tô Hồi ăn nhiều hơn bình thường một chút, sau khi ăn xong thì liền trở lại phòng, cậu kiểm tra hòm thư lại lần nữa nhưng vẫn không có câu trả lời.

Có thể là lời mời của cậu quá đường đột? Tô Hồi không chắc lắm.

Cậu định dẫn Kem xuống nên lấy trong tủ đồ ra một cái áo măng tổ mà cậu thường mặc nhất.

Trong khoảng thời gian này, cậu luôn theo bản năng mà chọn những bộ đồ màu xám tối, bao bọc bản thân lại thật kín, cảm giác an toàn nó như đang dính trên làn da vậy, chỉ cần lộ ra ngoài thì nó sẽ chảy đi mất.

Cậu nhìn vào khuôn mặt không sắc máu trong gương, cậu có hơi muốn trốn tránh, tóc quá dài, Tô Hồi cột lại phía sau rồi đội mũ vào, cằm thì chôn trong lớp khăn quàng cổ.

Kem đã đứng đợi ở huyền quan từ sớm, Tô Hồi đeo rọ mõm vào cho nó rồi mặc áo vào rồi mở cửa dắt nó xuống lầu.

Trời đã tối đen, nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn trong nhà rất nhiều, cậu không khỏi áo khăn quàng cổ lên. Kem vừa ra khỏi nhà đã bắt đầu chạy, Tô Hồi gần như không kéo lại được, bị nó kéo ra công viên đi dạo vài vòng thì thể lực của Kem mới giảm được một nữa, còn Tô Hồi thì đã mệt mỏi bàn bạc với nó muốn về nhà.

Tính của Kem không có lì, vừa nói hai câu đã nghe lời đi theo Tô Hồi về nhà. Người trên đường không hề ít, nhưng bởi vì hình tượng của Kem quá hung hãn, mỗi người đi qua đều chủ động tránh xa, giống như là một một lớp bảo vệ vô hình vậy.

Đường về nhà phải đi ngang qua đài phun nước và thảm cỏ hình tròn, bọn họ đi ngang qua một cửa hàng bán kem, trước đó Tô Hồi không có tâm trạng quan sát xung quanh nên không có phát hiện ra.

Cậu bị thu hút bởi hàng hộp quà đẹp đẽ và một hàng kem trưng bày nên dừng bước chân lại, cậu do dự rất lâu rồi cuối cùng vẫn vào trong mua một viên kem vị vanilla đặt trong một cái hộp nhỏ.

Cửa hàng không có chó cỡ lớn ở lại, nên chỉ có thể dẫn Kem tới chỗ ngồi lộ thiên bên ngoài cửa hàng, bên ngoài rất lạnh, chỗ này lại trống vắng chỉ có mỗi bọn họ, ngược lại lại khiến cho cậu thấy tự tại.

Tô Hồi đặt dây dắt chó vào trên cổ tay, cậu mở gói bóc của thìa giấy ra rồi ăn thử một miếng kem.

Kem đứng thẳng nó nhìn cậu rất đáng thương, trông như muốn ăn lắm vậy.

“Mày không ăn được đâu.” Tô Hồi chạm lên mũi nó, “Sẽ bị bệnh đấy.”

Tô Hồi “ứ ừ” gọi rất đáng thương, Tô Hồi nhịn không được mà cong khóe miệng lên, cậu lấy ra một cái thìa mà trước đó cố ý lấy nhiều thêm, múc một ít rồi tháo rọ mõm ra đứt cho nó ăn.

“Kem ăn kem.” Cậu cảm thấy rất thú vị, nhưng lại sợ chó con ăn nhiều bị nghiện nên chỉ đút một thìa, “Không được ăn nữa.”

Cậu vu0t ve đầu của Kem, hỏi, “Nếu mà bị chủ nhân của mày biết được thì anh ấy lại nói tao mất.”

Theo bản năng nói ra câu này xong thì Tô Hồi lại cảm thấy có gì sai sai, nó lạ lắm, cậu mất tự nhiên mà thả đầu Kem ra, rồi lại nâng hộp giấy chứa kem lên, “Anh ấy chắc sẽ không……”

“Nhưng mà mày không thể ăn tiếp được nữa, chỉ một miếng thôi nha, ngoan nào.”

Sợ nó thèm, Tô Hồi nhanh chống ăn hết cả một cục, lạnh đến buốt cả răng, cậu che má suốt cả nửa ngày.

Cậu vẫn cảm thấy rất mệt, không muốn đi, nên một người một chó và một cái hộp trống đứng tại chỗ lười biếng một lát.

Kem gác cằm lên đầu gối của cậu, Tô Hồi thì lấy ra một hộp thuốc lá trước đó mua, đốt nó lên rồi kẹp trong tay, cậu dựa lên lưng ghế, ngẩng đầu nhả một vòng khói, khói màu xám trắng mỏi mệt và chán nản xoay vòng rồi tiêu tán trong cơn gió lạnh.

Mới hút được nửa điếu thuốc đã có một người tới gần, thần kinh của Tô Hồi cứ ngắt quãng và bị đứt rời, cậu phản ứng lại rất chậm cho tới khi đối phương bước tới bên cạnh cậu.

Trong một lúc nào đó, Tô Hồi sinh ra một ảo giác xa vời, cậu cảm thấy là Ninh Nhất Tiêu sẽ đột nhiên xuất hiện. Nhưng mà trạng thái cảnh giác của Kem đã tiêu hủy cái ý nghĩ không thiết thực này.

Cậu lười nhác quay đầu lại, người đến là một người đàn ông da trắng cao lớn lạ lẫm, tới để ‘làm quen’.

Cứ bị nhìn như vậy khiến cho Tô Hồi cảm thấy không thoải mái, cậu cúi đầu xuống, ấn đầu thuốc vào hộp giấy toàn là kem tan ra.

“Thật xin lỗi, tôi……”

Còn chưa kịp từ chối, Kem đã bắt đầu khởi động bản năng của một chú chó bảo vệ, không ngừng gầm gừ tràn đầy tính công kích, cơ bắp toàn thân có căng chặt như giây tiếp đó sẽ nhào lên cắn xé.

Điều này hiển nhiên đã làm người kia giật mình, anh ta giơ hai tay lên rồi lùi về phía sau hai bước.

“Kem, không sao đâu, đừng căng thẳng.” Tô Hồi vu0t ve lưng nó, rồi lập tức đứng lên cúi đầu xin lỗi với người đàn ông kia, cậu dắt nó rời đi.

Mãi sau khi đi được một trăm mét thì trạng thái căng thẳng của Kem mới dần lắng xuống, Tô Hồi dừng bước chân lại ôm nó, “Mày vừa rồi hung dữ quá đi.”

Kem cọ cọ mũi lên người cậu giống như trở về lại dáng vẻ chú chó đòi được ôm lúc ở nhà, Tô Hồi không khỏi nghĩ rằng sao lại có một chú chó như vậy chứ, vừa gánh vác nhiệm vụ chữa trị vừa có thể trở thành một chú chó bảo vệ có ý thức lãnh địa mạnh mẽ bất cứ lúc nào.

Cậu nghĩ tới Ninh Nhất Tiêu.

“Mày cũng giống anh ấy lắm á.”

Tô Hồi cảm thấy thật kì diệu, rồi lại nhanh chóng cảm thấy bản thân mình hết thuốc chữa rồi.

Thôi thì đừng có nghĩ tới nữa.

“Về nhà thôi.”

Dẫn Kem vào thang máy trở về lại căn nhà tầng cao, cậu mở khóa mật mã xong, Tô Hồi gác hết những chuyện xảy ra bên ngoài cửa.

Vào trong nhà, Kem lại trở về dáng vẻ thông minh bám người, đi theo Tô Hồi vào phòng, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng “gâu gâu” thật nhẹ nhàng. Tô Hồi ngồi ở trên ghế, nhìn ra cảnh ban đêm bên ngoài khe hở của cửa lá nhôm mà ngẩn người rất lâu.

Tiếng nhắc nhở có email tới vang lên, kéo cậu ra từ những suy nghĩ không quá an phận.

Tô Hồi bỏ xuống những ý nghĩ không đúng đắn đó đi, cậu di chuyển chuột mở email trả lời mới ra.

[Sean: Cậu đẹp lắm, khiến cho tôi ấn tượng sâu khắc, nhưng mà tôi thì rất xấu, sợ khi gặp mặt sẽ khiến cho cậu thất vọng.]