Lúc nhận được email của Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu cũng đang đeo tai nghe mở cuộc họp online.

Người ở đầu bên kia vì sự im lặng của hắn mà bất an, không ngừng gọi tên hắn mới gọi Ninh Nhất Tiêu lại từ trong bùn lầy hồi ức.

“Xin lỗi, tôi thất thần.” Ninh Nhất Tiêu hít sâu một hơi, “Chúng ta vừa nãy đang nói tới đâu rồi.”

“Shaw, tôi thấy trạng thái bây giờ của cậu không được tốt. Thế này đi, cậu nghỉ ngơi chút đã, tôi gửi đại khái nội dung soạn lại thành email gửi cho cậu, cậu xem một chút rồi có vấn đề gì chúng ta nói tiếp.” Đối phương chu đáo nói xong, cũng kết thúc phần hội nghị này.

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy không thở nổi, hắn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, qua cả tấm kính sát đất rộng lớn này, hắn nhìn thấy được cảnh tuyết rơi ở công viên Trung tâm nên càng đau hơn.

Không phân biệt được là đau ở đâu, hình như là đau trong tim, hình như là ở bụng, nhưng lại hình như là ở đầu gối và xương sườn. Ninh Nhất Tiêu không thể phân biệt nổi, hắn muốn hút thuốc, lục tìm hộp thuốc Marlboro đã hút được một nửa từ hết hộc này tới ngăn kia, nhưng mà ở đâu cũng không tìm thấy.

Đến cuối cùng, hắn làm cho bàn làm việc rối một nùi, đầu óc cũng vậy.

Hắn muốn biết vì sao Tô Hồi lại cho ra đáp án như vậy, vì sao chuyện vui nghĩ tới lại là lúc cùng ngắm Điểm chí với hắn. Cậu có nhớ hắn không? Còn yêu hắn không? Trong sáu năm chia thật sự chưa từng vui sao? Đã xảy ra chuyện gì? Lúc đau khổ thì trải qua với ai?

Vì sao cậu lại xuất hiện vào lúc hắn tưởng rằng bản thân sắp quên được rồi.

Vì sao lại nói với một người xa lạ những thứ này.

Trong lúc không thể chấp nhận được sự không gọn gàng và hỗn loạn, Ninh Nhất Tiêu quay về lại trước máy tính, đọc lại email mà Tô Hồi gửi tới lần thứ hai.

Ngón tay chạm lên bàn phím, hắn gõ ra rất nhiều lời muốn nói, đều là những không cam tâm và đau khổ tích lũy suốt sáu năm nay, nhưng lúc bình tĩnh lại thì lại xóa hết từng chữ.

Sau ba mươi phút, Tô Hồi nhận được thư.

[Sean: Vậy chắc là đẹp lắm. Đây đối với cậu mà nói cũng là một hồi ức rất tốt đẹp nhỉ, người cùng ngắm Điểm chí với cậu chắc cũng sẽ rất hạnh phúc.]

Câu trả lời của Tô Hồi rất ngắn, không có tình cảm và mong đợi dư thừa.

[Eddy: Tôi hi vọng anh ấy hạnh phúc.]

[Sean: Anh ấy đối với cậu mà nói có quan trọng không?]

Khoảng chừng mười phút sau, hắn nhận được câu trả lời của Tô Hồi.

[Eddy: Bọn tôi đều có cuộc sống mới rồi. Ai cũng vậy cả, đều sẽ xuất hiện một người quan trọng hơn để sáng tạo ra những hồi ức mới, không phải vậy sao?]

Cậu hình như không có trả lời trực tiếp nhưng lại dùng một hình thức khác để trả lời.

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên tỉnh táo lại, sự lo lắng trong nội tâm mà bất an do thế giới bên ngoài mang lại cho hắn dường như đừng bị đóng băng ngưng lại. Hắn không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng tim đập nặng nề của mình.

[Sean: Cậu nói đúng, hồi ức của quá khứ có tốt đẹp mấy cũng không quan trọng nữa rồi, mọi thứ đều phải nhìn về phía trước. Tôi cảm thấy đỡ hơn rồi, cảm ơn câu chuyện của cậu, hi vọng rằng cậu cũng có thể có được hạnh phúc.]

[Sean: Cùng với đó, để báo đáp lại, nếu như cậu có chỗ nào cần giúp đỡ trong cuộc sống xin hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.]

Tắt hộp thư email đi, Ninh Nhất Tiêu lại dọn lại bàn làm việc do mình làm loạn một nùi lên, sau đó đăng nhập vào tài khoản email nội bộ công việc, đắm chìm vào công việc.

Vừa chớp mắt buổi chiều đã trôi qua, màn đêm sắp hạ xuống, cửa phòng của hắn bị gõ cửa.

Ninh Nhất Tiêu đứng dậy mở cửa, điều khiến hắn bất ngờ là người đến lại alf bác sĩ tâm lý của hắn – Grace.

“Lâu rồi không gặp, Shaw, tôi có thể vào trong không?”

“Đương nhiên rồi.” Hắn mở cửa ra, “Mời ngồi tự nhiên.”

“Tôi lần đầu tới đây đấy, căn nhà không tồi, chỉ là hơi trống một chút.”

Grace khen ngợi vài câu, rồi ngồi lên sô pha mà Cảnh Minh tặng, nói thẳng vào vấn đề, “Tôi mấy hôm nay đúng lúc đang tham gia một hoạt động công ích ở New York, Carl gọi điện thoại hẹn trước với tôi, nói trạng thái của cậu trong đoạn thời gian này không tốt, cũng thật trùng hợp, chỗ bên tôi mới kết thúc nên qua đây xem cậu.”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Phải tư vấn ở đây sao?”

“Đều được cả, tôi đương nhiên là hi vọng hoàn cảnh tư vấn càng nhẹ nhàng càng tốt, như vậy thì cậu sẽ không phong bế bản thân lại.” Grace cười nói, “Cậu bận rộn quá đấy, mấy lần hẹn trước cuối cùng đều không đến được, như vậy không tốt với sự khôi phục của cậu, tới đây, ngồi vào ghế trước mặt tôi đi.”

Ninh Nhất Tiêu do dự một lúc rồi vẫn làm theo. Hắn trông rất yên tĩnh, không có biểu cảm gì cả, không nhìn ra những dao động cảm xúc vừa rồi.

“Vết thương cũ trên người bây giờ sao rồi?” Grace quan tâm hỏi.

“Còn đỡ.” Ninh Nhất Tiêu hơi rũ mắt.

Grace cười một cái, “Ngày đông ở New York khó qua lắm, tôi mới đến có vài ngày thôi mà phong thấp trên người đã chịu không nổi nữa rồi, huống chí là vết thương của cậu trước đó nghiêm trọng đến vậy, vẫn nên bảo dưỡng thật tốt.”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Cảm ơn.”

Grace chứ ý thấy ăn mặc của hắn và cảnh xung quanh: Áo len cao cổ màu đen, bao bộc bản thân kín lại; da trên bàn tay rất khô, thậm chí còn sưng đỏ phát viêm; đồ trưng trên bàn không có nhiều, trong đó có găng tay da và nước rửa tay.

Ninh Nhất Tiêu thỉnh thoảng lại thất thần, lông mi hơi hơi run rẩy, ảnh mắt không biết nhìn nhìn vào chỗ nào, thông thường vào những lúc thế này, hắn đều thầm đếm số lượng của đồ vật nào đó ở trong lòng, đếm đi đếm lại chỉ để trong nội tâm của mình có thể bình tĩnh lại.

“Shaw, Tôi bắt đầu phần tư vấn của hôm nay nhé.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn lên, ánh mắt của hắn đột nhiên rất yếu mềm, nhưng chỉ ở trong một giây đó thôi.

“Được.” Hắn gật đầu.

Grace mở laptop ra, bắt đầu ghi nhập lại câu trả lời của Ninh Nhất Tiêu.

“Gần đây có xảy ra chuyện gì khác với bình thường không?” Bà hỏi.

Ninh Nhất Tiêu im lặng một lúc, nói thật: “Tôi gặp lại người yêu cũ của tôi.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía dưới beent rái, không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của bác sĩ được, giọng hắn trầm thấp, thậm chí còn có chút khàn khàn, “Em ấy sống rất không tốt, không còn một cái gì nữa, bà ngoại của em ấy mắc bệnh rất nghiêm trọng. Tôi tưởng rằng lúc tôi nhìn thấy em ấy sẽ rất hận em ấy, hoặc là không có cảm giác gì hết, nhưng không hề thế.”

Grace thể hiện ra sự kiên nhẫn cực kì nhiều, “Cho nên lúc cậu đối mắt với cậu ấy, cậu có cảm nhận như thế nào?”

“Rất mâu thuẫn.”

Grace gật đầu, “Nói rõ thử xem?”

Ninh Nhất Tiêu im lặng một lúc, “Lúc nhìn thấy em ấy đau khổ, tôi cũng sẽ đau khổ, nhưng cùng lúc đó, tôi lại không ngừng nhớ lại cảnh lúc mà em ấy bỏ tôi mà đi, mỗi một câu mà em ấy nói, còn cả những chuyện xảy ra sau đó, tôi……rất muốn hận em ấy.”

“Lúc nhìn thấy cậu ấy, cậu sẽ sinh ra tư duy lặp lại, không ngừng lặp lại những hình ảnh mà bị tổn thương đó, đúng không?”

“Đúng.”

“Bao gồm cả hiện trường sự cố sau này gặp phải?”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu.

“Hồi ức nhớ lại là cảm giác mơ hồ hay là những hình ảnh âm thanh rất cụ thế, thậm chí cả mùi vị?”

“Cụ thể, rất cụ thế.”

Grace gật đầu, ghi nhập lại rồi chuyển sang chủ đề khác, “Sau đó thì sao, cậu đã làm gì?”

Ninh Nhất Tiêu bình tĩnh, “Tôi mượn cớ đi tìm em ấy, định giúp đỡ em ấy, nhưng mà tỏng quá trình này có thế là đã làm phiền em ấy.”

“Cậu cảm thấy có hiệu quả không? Có sinh ra hiệu quả tích cực với cậu không?”

Ninh Nhất Tiêu nghĩ, hình như là không có, giúp hắn thì không có hiệu quả gì cả, mạo phạm và gây tổn thương hắn thì càng không có.

Hắn lắc đầu thay cho đáp án.

Nhưng điều đáng sợ là, bản thân vào lúc này thậm chí còn sợ Grace đột nhiên nói, đừng gặp mặt Tô Hồi nữa, buông bỏ cậu ấy, đi tìm niềm hạnh phúc trong cuộc đời đi.

“Shaw, cậu có rõ bây giờ bản thân muốn làm gì không?”

Ninh Nhất Tiêu im lặng nhìn bà, nhìn thẳng vào bà.

Từ một mức độ nào đó Grace hình như nhìn thấy được cậu con trai năm nào đó tìm bà giúp đỡ, hắn lạc sâu trong vũng bùn, nghiện rượu, còn chưa thành công được như bây giờ, không có sự thành thục trầm ổn như bây giờ, sẽ rơi nước mắt vào lúc tư vấn, nói với bà rằng hắn rất đau.

Ninh Nhất Tiêu cuối cùng vẫn lắc đầu.

Grace sớm đã quen với trạng thái căng thẳng phong bế bản thân của hắn, “Vậy tôi đổi một cách khác để hỏi, cậu có muốn trừng phạt cậu ấy vì đau khổ của bản thân không?”

Ninh Nhất Tiêu thả lòng, “Tôi không thể như vậy được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em yếu rất yếu đuối.”

Lúc nói ra câu này, giọng của Ninh Nhất Tiêu còn kiên định hơn lúc trả lời bất cứ câu hỏi nào, giống như là rất chắc chắn, “Em ấy bị bệnh, mãi không khỏi được. Có lúc sẽ nghĩ đến việc rời đi, cho dù là lúc bọn tôi rất vui vẻ, em ấy cũng sẽ đột nhiên buồn bã, len lén cầm con dao cắt trái cây.”

Grace quan sát hắn, phát hiện thấy lúc nói câu này Ninh Nhất Tiêu gần như khó có thể tiếp tục.

“Càng huống chi là bây giờ……Em ấy bây giờ sống rất là dày vò. Grace, tôi thật sự giận em ấy, nhưng cũng rất quan tâm em ấy.”

Cánh cửa đóng chặt, Carl đứng ở bên ngoài không hề biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Mỗi lần tư vấn tâm lí, anh ta chỉ giúp đỡ việc phụ trách hẹn trước, không hề hiểu rõ tình hình bệnh của cấp trên.

Anh nhớ lại ngày đầu tiên mình đi lắm, lúc đó bản thân còn là một người mới trong công việc rối tay rối chân, bước vào công ty vừa mới lập ra này.

Mới ngày đầu tiên đi lắm, anh đa tìm bạn bè để xả rất nhiều thứ. Ví dụ như chứng ám ảnh cưỡng chế của cấp trên đáng sợ đến mức nào, trên bàn nhất định là cố định mấy cây bút, vị trí đặt của mấy món đồ trang trí đều không thể thay đổi, hắn không ngừng rửa tay, yêu cầu với việc vệ sinh cũng rất cao bất thường.

Có lúc anh nghĩ rằng, có một ông sếp khó chơi thế này bản thân anh chắc sẽ không tiếp tục được lâu.

Nhưng điều kì lạ là, Ninh Nhất Tiêu cho dù yêu cầu với bản thân rất cao gần như là hà khắc nhưng lại nhiều lần bao dung cho những sai lầm của anh, từng bước dạy cho anh biết làm sao để xử lí công việc, cho anh một mức lương rất cao, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ anh rất nhiều trong cuộc sống sinh hoạt.

Có một lần carl hỏi Cảnh Minh, người như Shaw bây giờ đã lợi hại đến vậy rồi, rõ ràng có thể tìm được một trợ lí năng lực tốt hơn, vì sao lại dùng anh mãi.

Cảnh Minh lúc đó cũng chỉ cười nói, “Bởi vì cái tên này lưu luyến điều cũ.”

Sau khi tư vấn tâm lí xong, Ninh Nhất Tiêu mở cửa ra, nhìn hắn không khác mấy so với lúc bình thường.

Hắn bảo Carl đứa Grace tới sân bay, Grace nói vừa đúng lúc để Carl tiện đường mang thuốc về luôn.

Lúc lái xe, Grace hỏi, “Shaw gần đây vẫn không thể lái xe được, đúng không?”

Carl gật đầu, “Cậu ấy căn bản là chưa từng thứ. Cho dù là đi đâu cũng đều là tài xế lái, nếu như tài xế không có đó thì là tôi lái, ví dụ như hôm nay tài xế bị bệnh cho nên tôi lái xe.”

Grace gật đầu, khen ngợi kĩ thuật lái xe của anh ta, Carl cười một cái, nồi tám chuyện với bà một lúc, Grace cũng cười rất vui vẻ, điều khiến cho anh đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Tô Hồi ngồi ở ghế phó lái trước đây không lâu.

Rất yên tĩnh, cứ như là một con búp bê vải không nói chuyện với loài người.

Mà trong căn nhà thuê cũ ở Brooklyn, Tô Hồi im lặng như một con búp bê vải đang nghĩ đi nghĩ lại để trả lời câu hỏi của Sean một cách lịch sự.

Tự cho rằng đối phương sẽ không trả lời lại nữa, cậu rời khỏi bàn làm việc, cầm lấy balo đi vào phòng tắm.

Tô Hồi chuẩn bị từng món đồ dùng thường ngày mang vào bệnh viện, lúc ban đầu còn thuận lợi, balo chứa đồ trống rỗng đang được nhét đầy từng chút một giống như trong đầu của cậuj vậy.

Nhưng cậu mãi vẫn không tìm thấy sữa tắm mà bà ngoại thường dùng.

Buồn phiền dần dần lan đi, gần như chỉ là trong một khoảnh khắc đó thôi Tô Hồi đã rơi vào nỗi tuyệt vọng vô thanh.

Tay không chống được cửa tủ kính, cơ thể vô lực dần trượt xuống, cuối cùng cậu ngã nằm trên sàn phòng tắm. Cậu giống như là một đứa trẻ không cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân, thuốc mất đi tác dụng, đầu óc cậu trống rỗng, cánh cửa rộng lớn của những cảm xúc bị mở toang ra, phản ứng hóa học của cơ thể khống chế cơ thế của cậu.

Đây là chuyện thường xuyên xảy ra.

Chỉ mới từ lúc gặp lại Ninh Nhất Tiêu, cậu đã bước ngay vào giai đoạn trầm cảm, rồi đến một giai đoạn bình thường, rồi lại rơi vào sự chuyển biến và dày vò của giai đoạn trầm cảm, thậm chí còn chưa đợi giai đoạn hưng cảm tới thì đã lại một lần nữa rơi vào vực sâu của trầm cảm nặng.

Giai đoạn hưng cảm nhẹ hình như cũng lâu lắm rồi không có xuất hiện, năng lực thông qua bệnh tật để trở nên vui hơn của cậu cũng biến mất.

Không biết nằm bao lâu, Tô Hồi hoàn toàn không thể nào đứng dậy uống thuốc được, trời càng ngày càng tối, trong phòng tắm đã tối đen một mảnh.

Màn hình điện thoại sáng rồi lại tối, vài cuộc điện thoại gọi tới rồi lại bởi vì không có ai bắt máy mà cúp máy, lặp đi lặp lại giống như là đom đóm trên mặt hồ u tối, xuất hiện mấy giây ngắn ngủi rồi lại bỏ cậu mà đi.

Tô Hồi bị xé đôi thành hai phần, một phần của bản thân muốn đứng dậy, nhưng một phần khác lại như rơi vào bùn sâu, không lấy được một chút sức lực nào.

Mỗi một phút đều như bị thả chậm tốc độ vậy, nó trở nên dài dẳng và thống khổ.

Cậu bắt đầu sinh ra ảo giác, tất cả những đồ đạc trong phòng tắm bị phóng đại lên, bắt đầu nhảy múa, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại rồi dần dần mất đi tri giác, rơi vào cơn hôn mê.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Ninh Nhất Tiêu vừa kết thúc một cuộc hội nghị khác, hắn nhìn một cái ra bên ngoài cửa sở, đột nhiên sinh ra những cảm xúc lo âu.

Hắn uống thuốc rồi ngồi im lặng đợi ở trên ghế phòng làm việc rất lâu, cuối cùng vẫn mở hòm thư ẩn danh đó ra.

Đã năm tiếng trôi qua từ email cuối cùng hắn gửi đi, Tô Hồi vẫn chưa có trả lời.

Ninh Nhất Tiêu cho rằng bản thân rất hiểu cậu. Tô Hồi là một người thích làm người gửi câu cuối cùng nhất.

Không chắc có phải là thói quen của cậu đã thay đổi rồi hay không hay là do một nguyên nhân nào khác, Ninh Nhất Tiêu lại thử gửi một bức thư khác.

[Sean: À đúng rồi, tôi muốn biết xem cậu còn có những tác phẩm xuất hiện ở triển lãm nào mới không? Nếu như có thì tôi muốn đi xem thử.]

Suốt cả một tiếng đồng hồ trơi qua, hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Ninh Nhất Tiêu bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, hắn gọi điện thoại cho Carl, “Cậu bây giờ đang ở đâu?”

“Tôi hả? Tôi đang ở nhà mẹ, hôm nay nhà tôi có buổi tụ họp gia đình, sao thế Shaw, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Ninh Nhất Tiêu khựng lại, “Không gì cả.” Hắn lại nói tiếp, “Gửi địa chỉ bây giờ của Eddy cho tôi.”

Carl nhanh chóng gửi sang, Ninh Nhất Tiêu liên hệ với tài xế, nhưng đối phương lại mắc bệnh cúm, bây giờ đang truyền nước ở bệnh viện.

Sợ là bản thân lo lắng quá, Ninh Nhất Tiêu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn gọi cho số điện thoại của Tô Hồi được lưu lại trước đó, nhưng cho dù có gọi bao nhiêu cuộc thì đối phương vẫn không có bắt máy.

Cảm giác này quá quen thuộc, không biết đã xảy ra bao nhiều lần với hắn rồi. Nỗi sợ bắt đầu lan đi, không kịp nghĩ nhiều, Ninh Nhất Tiêu mặc áo khoài vào lục tìm bằng lái xe, tự mình tới hầm xe lấy một chiếc ra lái.

Quá lâu không lái xe, hắn không có quen tay, rồi lại thêm chướng ngại tâm lí nên hắn lái xe rát khó khăn, còn suýt chút nữa đụng đuôi xe người khác, rõ ràng là một đoạn đường không quá dài nhưng hắn lại cảm giác như đã lái rất lâu, lúc tới nơi trên tay toàn là mồ hôi lạnh.

Cả khu phố này nhìn giống như là những tòa nhà cho thuê cũ kĩ, đến cả đèn đường ở lối vào cũng hỏng mất, tối đen một mảnh cực kì ảnh hưởng đến tầm nhìn. Ninh Nhất Tiêu mở đèn flash của điện thoại ra rọi đường đi, đi từ lối vào cho tới cầu thang của những căn hộ.

Nhưng hắn không hề biết là Tô Hồi sống ở tầng nào nhà nào, Carl cũng không biết rõ. Nhất thời không nghĩ ra được cách nào khác, hắn chỉ đành gõ cửa từng nhà từ tầng 1 trở đi.

Tầng 1 có ba căn hộ, chỉ có một nhà mở cửa cho hắn, đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi, vừa mở cửa ra Ninh Nhất Tiêu đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trong nhà.

Thái độ của đối phương không hề hữu hảo, gã mắng vài câu chửi thề.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu không có tức giận, còn thử miêu tả dáng vẻ của Tô Hồi cho bọn họ, nhưng đôi tình lũ này hình như mới chơi thuốc, đầu óc hoàn toàn không tình táo, chưa đợi hắn nói xong đã đóng rầm cửa lại.

Ninh Nhất Tiêu chỉ đành lên lầu, bắt đầu từ căn hộ thứ nhất của lầu hai, hết cửa này tới cửa kia nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào.

Cho tới khi hắn bước lên tầng ba, vừa định ấn chuông cửa thì trong hành lang có một người phụ nữ trung niên bước tới, đánh giá khuôn mặt của hắn.

Ninh Nhất Tiêu bắt lấy cơ hội, “Chào bà, cho hỏi bà có biết một người trẻ tuổi tên là Eddy sống ở đây không, chiều cao khoảng chừng tới đây của tôi, rất gầy, cũng là người Hoa giống tôi, tóc có hơi dài…….”’

Còn đợi hắn miêu tả xong thì người phụ nữ trung niên lập túc nói, “Cậu là Lương tiên sinh đúng không?”

Ninh Nhất Tiêu ngẩn ra.

Đối phương tự cho là đoán đúng rồi nên rất vui vẻ, “Không sai chứ? Bà ngoại của Eddy từng nhắc tới cậu với tôi, nói là dáng người cao cao, rất đẹp trai, tôi đây lần đầu gặp được cậu đó? Tôi là chủ nhà của bọn họ, sao thế? Tới tìm Eddy hả.”

Ninh Nhất Tiêu không kịp giải thích nhiều, “Vâng, bà có thể dẫn tôi đi gặp em ấy không? Em ấy không nghe điện thoại của tôi, tôi sẽ em ấy xảy ra chuyện gì.”

Bà chủ nhà vừa nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, lập tức dẫn Ninh Nhất Tiêu đi tới căn phòng phía trong cùng, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa ra.

“Sao lại tối thế này?”

Bà gọi tên tiếng anh của Tô Hồi, lần mò bật đèn lên, không ngờ tới động tác của anh chàng trẻ tuổi phía sau còn nhanh hơn như là rất quen thuộc với chuyện thế này, hắn xông thẳng vào trong nhà đi tìm tung tích của Tô Hồi khắp nơi.

“Tô Hồi? Tô Hồi? Cậu đang ở đâu?”

Hắn đầu tiên là đi tìm trong phòng ngủ, sau đó là phòng tắm, quả thật Tô Hồi đang nằm trên sàn nhà, cả người đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Ninh Nhất Tiêu theo bản năng đi dò hơi thở ở mũi của cậu, sau đó là cổ tay và quần áo, kiểm tra xem có vết máu không, may mà không bị thương, nhưng mà nhiệt độ cơ thể rát cao. Không nghĩ gì nhiều, Ninh Nhất Tiêu trực tiếp ôm ngang cậu lên, mang ra ngoài.

“Này cậu đi đâu thế!”

“Bệnh viện.” Ninh Nhất Tiêu bỏ lại câu này xong thì ôm Tô Hồi xuống lầu, đặt cậu vào ghế phó lái, lái xe đi về phía bệnh viện.

Trong lúc lái xe, Ninh Nhất Tiêu gần như quên mất quan hệ bây giờ của bọn họ, mọi thứ như quay lại sáu năm trước, tất cả mọi chuyện tái diễn lại. Dường như ông trời cuối cùng cũng bắt đầu đáng thương cho bọn họ, cả đường toàn đèn xanh, không khiến cho Ninh Nhất Tiêu dày vò thêm một phút giây nào nữa.

Cho tới khi đưa Tô Hồi vào khoa khám tâm lí thành công, bác sĩ nói với hắn rằng không có vấn đề gì, đưa tới rất kịp thời, con tim thấp thỏm của hắn mới thả lỏng đi.

Hai giờ sáng, Ninh Nhất Tiêu một mình đứng ở hành lang của bệnh viện, hắn rất muốn hút điếu thuốc hoặc là đi rửa tay, nhưng đều nhịn lại hết.

Không bao lâu sau, bác sĩ lại ra ngoài, nói với hắn rằng bệnh nhân dạo này gần như không ăn gì, lượng hấp thu quá ít nên có chút không đủ dinh dưỡng, bảo hắn tốt nhất là chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm có dinh dưỡng, đợi sau khi cậu tỉnh lại sẽ ăn.

Ninh Nhất Tiêu nói được, không do dự mà rời khỏi bệnh viện, lái xe trong khu phố lúc khuya tối đi tìm siêu thị còn mở cửa.

Cuối cùng cũng tìm thấy được một cửa hàng, đó là cửa hàng 24 giờ, cả cửa hàng cũng chỉ có một người khách là hắn. Tốc độ của Ninh Nhất Tiêu rất nhanh, mua trứng gà, cá tuyết và các loại rau củ cùng với những hộp gia vị.

Lúc thanh toán, hắn nhận ra nhân viên thu ngân là một người mẹ trẻ tuổi, đứng ở quầy thu ngân, mà bên cạnh cô có một cái xe giường ngủ nhỏ, bên trong là một đứa trẻ khoảng ba tuổi đang say giấc.

Ninh Nhất Tiêu không nói một câu nào, sau khi nhân viên thu ngân đưa tiền thối lại thì hắn lại rút ra thêm hai tờ tiền đẩy đến trước mặt cô nhân viên kia cùng với số tiền lẻ còn lại, sau đó hắn một mình rời đi.

Hắn quay lại căn nhà thuê hào hoa ở Manhattan, căn hộ ở tầng cao khoảng năm ngàn thước anh, đây là căn nhà hắn mua sớm nhất. Thực tế thì sau khi Ninh Nhất Tiêu mua lại thì không từng ở lại, đại bộ phần thời gian hắn đều ở phía vịnh, không dừng chân lại ở New York.

Cho dù có ở lại, hắn cũng chỉ dùng đến phòng ngủ và phòng làm việc ở đây, những chỗ kahcs chưa từng đụng tới.

Dưới một tình huống đặc biệt như ngày hôm nay, Ninh Nhất Tiêu lần đầu tiên sử dụng phòng bếp ở đây. Hắn đã rất lâu rồi không nấu cơm, nhưng vẫn rất quen tay nhặt xương cá ra, cắt thành từng lát, rồi lại rưới nước nóng lên lát cá đặt trên bát cháo nấu sền sệt.

Trí nhớ cơ bắp còn nhanh lẹ hơn cả đầu óc, trong lúc hắn chưa kịp ý thức được thì hắn đã đánh trứng gà, sau khi khuấy đều xong thì thêm nước vào, nhưng hắn lại nhớ đến ánh mắt trốn tránh của Tô Hồi, rồi lại đổ hết đi, đổi lại đi xào trứng.

Sáng sớm sáu giờ, Carl vừa rời giường đã nhận được điện thoại của Ninh Nhất Tiêu, đối phương cho ra một yêu cầu rất quái dị, hỏi là hắn anh có hộp đựng đồ ăn không.

Carl hỏi mẹ xong thì tìm được vài cái, đều là những cái hộp đựng đồ ăn chưa cho em trai em gái.

“Được, lấy mấy cái này đi.”

Anh mang theo mấy cái hộp đựng sạch sẽ này đi về nhà của Ninh Nhất Tiêu, phát hiện thấy trên bàn phòng bếp có đặt mấy món ăn trung trông có vẻ rất tuyệt như là cháo với rau xanh và cá lát, tôm xào trứng, rau cải xào và cá tuyết chiên.

“Đây là cậu làm hết à?” Anh ta có chút kinh ngạc, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên được thấy Ninh Nhất Tiêu tự mình xuống bếp nấu cơm, mà còn làm ngon đến vậy, đúng là có thể xuống dưới tầng công ty đi mở nhà hàng đồ ăn Trung được rồi.

Ninh Nhất Tiêu liếc anh ta một cái như đang nói “Đúng có hỏi nhiều mấy cái không nên hỏi”.

Carl đi theo hắn bao nhiêu năm nay, sự ăn ý chưa bao giờ thiếu, lập tức anh không nhiều lời nữa, “Tôi đi bỏ hộp đây.”

Trong lúc bỏ vào hộp thì Ninh Nhất Tiêu cũng không rời đi, cứ đứng ngay bên cạnh nhìn anh, làm cho áp lực của Carl lớn lên, anh đùa nói: “Không thì cậu làm đi?”

Vốn tưởng hắn nghe thấy lời này sẽ không vui, nhưng không ngờ tới hắn thật sự tự mình làm, còn đóng hộp một cách quen tayu, sạch sẽ và đẹp mắt, làm còn tốt hơn anh nhiều.

Không hổ là thói ở sạch thành tinh.

“Địa chỉ tôi gửi cho cậu rồi, lát nữa đưa sang đó.” Ninh Nhất Tiêu ngừng lại rồi lại nói, “Tốt nhất là trông cho cậu ấy ăn xong.”

“Ai cơ?” Carl nhạy cảm phát hiện ra gì đó, “Chắc không phải là Eddy đâu nhỉ?”

Ninh Nhất Tiêu nhìn lên, “Sao cậu biết?”

Carl sờ sờ mũi, “Vừa rồi……Lương tiên sinh mới gọi điện thoại cho tôi, anh ta hỏi tôi có nhìn thấy Eddy hay không, còn bảo là không liên lạc được với cậu ấy.”

Vừa nói xong, sắc mặt của ntn lại trở nên khó coi, hắn rơi vào cơn im ắng.

Carl thấp thỏm không yên đứng ở mộ bên, hối hận đã nhắc đến chuyện này, hắn giờ này phút này hi vọng nhất là mình sở hữu siêu năng lực “thu hồi”, nhất là khi đối mặt với Ninh Nhất Tiêu.

Ngoài ý nghĩ, Ninh Nhất Tiêu lần này không hề tức giận. Hai phút sau, hắn bình tình mà mở miệng, “Cậu gọi điện thoại cho Lương Ôn, hẹn gặp nhau ở chỗ nào đó rồi đưa mấy món này cho cậu ta.”

“Hả?” Carl không hiểu được, “Đây……không phải anh…….”

“Nếu như là cậu đem tới bệnh viện thì cậu ấy nhất định sẽ biết là ai đưa đến.” Ninh Nhất Tiêu rũ mắt.

Cậu mà biết được thì sẽ không muốn ăn nữa.

Carl biết, “cậu ấy” trong lời này là chỉ Tô Hồi.

Ninh Nhất Tiêu đứng dậy, nhìn hắn như không hề để ý, thậm chí còn có chút chậm rãi thong dong, “Đưa cho Lương Ôn đi, nói với cậu ta là đừng nhắc đến cậu, cũng đừng nói là ai làm. Cậu ta mà đủ thông minh thì cũng tự biết nên làm gì.”

Carl cúi đầu nhìn hộp cơm nặng trĩu trên tay, trong lòng anh không thoải mái lắm, rõ ràng là anh em ruột mà sao cứ như kẻ thù vậy.

“Vậy tôi có cần trông cho Eddy ăn hết không?”

Ninh Nhất Tiêu không chút lưu luyến mà bước lên lầu.

“Không cần nữa, quay lại sớm còn đi họp.”