Lumian cũng chỉ nghĩ thoáng qua thôi, chứ không định đi ra ngoài đó. Chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, tuổi thọ của cú mèo lại ngắn hơn loài người rất nhiều, con cú mèo xuất hiện lúc Vu sư chết đi chắc cũng hóa thành bùn rồi. Thêm vào đó, trong núi có quá nhiều cú mèo, nghĩ tới số lượng của chúng, Lumian đã thấy nản. Con cú mèo kia cũng không có đặc điểm rõ ràng...không, phải nói thậm chí là còn không có hình dạng cụ thể, Naroka cũng không miêu tả nó...Khoan đã, hình như chúng ta còn chưa hỏi....Lumian lấy lại tinh thần, cười với Reimund: "Nếu đúng là có liên quan tới Vu sư, có lẽ cú mèo có thể sống tới 100 tuổi." Thấy Reimund càng thêm sợ hãi, hắn trấn an: "Yên tâm đi, đây là sự lựa chọn cuối cùng, ta cũng không muốn đối mặt với một con quái vật. "Chúng ta lại đi hỏi người khác đi, có lẽ Naroka cũng không nhớ hết mọi chuyện." Hắn giở giọng thôi miên với Reimund, nói: "Nếu ta là Vu sư, chắc chắn ta sẽ không mang toàn bộ tài sản hay bảo vật để ở trên người, cũng như không để hết ở trong nhà. Ta sẽ mang một ít đi giấu ở chỗ khác, tránh bị Sở tài phán đột kích bất ngờ khiến cho không kịp mang theo gì cả. Trên đường chạy trốn vẫn có một ít tiền trong người." Sở tài phán của "Vĩnh Hằng Liệt Dương" giáo hội có một nhiệm vụ, đó là tiêu diệt tất cả Vu sư, Vu nữ, những "Công lao to lớn" của bọn họ được lan truyền khắp các vùng thôn quê. "Đúng vậy!" Reimund cảm thấy phấn chấn trở lại. Mặt hắn lộ ra vẻ mong đợi, nói: "Đáng tiếc thật, năm đó giáo hội lấy được tài sản, chắc cũng đem đi tiêu xài hết rồi." "Tiểu tử, suy nghĩ của ngươi rất nguy hiểm đấy." Lumian trêu ghẹo. Sau đó, hai người tiếp tục tới thăm những lão nhân khác như Pierre già của nhà Maurie, hay lão Naferia. Nhìn chung câu trả lời của bọn họ không khác nhau nhiều, nhưng vì đã có kinh nghiệm, nên Lumian và Reimund vẫn hỏi được thêm một số chi tiết. Ví dụ như con cú mèo kia có hình dáng giống đồng loại của nó: có miệng nhọn, mặt mèo, lông vũ màu nâu, con mắt đen với con ngươi màu nâu nhạt,... Nhưng kích thước của nó lại to hơn những con cú mèo khác khá nhiều, mà con mắt của nó tựa như có thể chuyển động, không giống cú mèo bình thường. Những điểm khác biệt này khiến cho con cú vật này càng lộ ra vẻ tà ác. "Xem ra chuyện này đã đi tới ngõ cụt." Đi về phía quảng trường, Lumian nói với Reimund, "Chỉ còn cách chuyển sang những truyền thuyết khác thôi." "Ừ, vậy chọn cái nào?" Lần này Reimund cũng không tìm cách phản đối. Thằng này bắt đầu tích cực rồi đây...Lumian thầm khen, muốn cho Reimund một phần thưởng, liền gật đầu nói: "Chúng ta cùng suy nghĩ, ngày mai quyết định, trở về nghỉ ngơi đi. "Buổi chiều ta sẽ dạy cho ngươi mấy chiêu cận chiến. "Hay lắm!" Reimund rất vui mừng, chuyện này vượt qua kỳ vọng của hắn. Aurore đánh nhau rất giỏi, nếu không, làm sao nàng có thể đối phó được mấy tay đàn ông thô lỗ dã man ở trong thôn? Đệ đệ của nàng chắc cũng không kém cạnh. Chào tạm biệt Reimund. Greg, Lumian rẽ vào ngõ nhỏ đi về nhà. Được một lúc, hắn thấy phía trước có mấy người đi tới. Dẫn đầu là một nam trung niên, cao không tới một mét bảy, trên người khoác áo choàng màu trắng, mái tóc màu đen. Hắn toát ra khí chất uy nghiêm, ngũ quan đoan chính, chóp mũi hơi cong, con ngươi màu lam nhìn về Lumian, ánh mắt không hề che giấu sự căm ghét và ác ý. Đây chính là Cha cố Guillaume. Benet của Giáo đường "Vĩnh Hằng Liệt Dương" giáo hội. "Ta đợi ngươi lâu rồi." Guillaume. Benet trầm giọng nói, "Ngươi cố ý dẫn đám Người xứ khác kia tới Giáo đường?" "Ta tưởng là ngươi đang ngủ." Lumian giải thích đầy miễn cưỡng, từ từ lui về sau. Lumian nhận ra người đứng cạnh Guillaume. Benet là đệ đệ của hắn - Pons. Benet, tên này khoảng ba mươi tuổi, thân hình tráng kiện, tính cách rất bá đạo, hay bắt nạt người trong thôn. Mấy kẻ khác thì là tay chân của hai anh em hắn. Thấy Lumian lùi bước, Guillaume. Benet liếc mắt ra hiệu với Pons. Pons cười gằn tiến lên: "Thằng nhãi con, đến đây gặp ba ba Pons của ngươi." Chưa dứt lời, hắn đã tăng tốc, nhào về phía Lumian, đám tay chân của hắn cũng lao lên. Tại vùng nông thôn như Cordu, nói đạo lý suông là không trấn áp được người khác, người ta cũng không xin lỗi ngươi, trực tiếp mạnh mẽ xử lý mới để người khác kính sợ. Cha cố Guillaume. Benet rất hiểu điều này, cũng biết phải làm thế nào, cho nên, khi hắn đã xác định là Lumian cố ý dẫn đám Người xứ khác kia tới giáo đường, liền lập tức tới đây bắt Lumian. Hôm nay phải đánh thằng nhãi này nhừ tử, đánh cho nó nằm giường cả tháng, đánh cho đến khi có người tới nhận tội với mình. Dĩ nhiên là phải né Aurore ra. Về mặt luật pháp, hắn chỉ cần nói mấy câu với Quan hành chính kiêm Quan tòa Beost là xong, mà Quan trị an ở trong thành phố, cũng không rảnh mà chạy tới vùng nông thôn này chỉ để điều tra một vụ đánh nhau. Mà Beost cũng là người bên ngoài tới, nếu không có mâu thuẫn về lợi ích, chắc chắn hắn sẽ không đối đầu với Cha cố, vốn là dân bản địa. Guillaume. Benet cảm thấy may mắn, việc vụng trộm của mình với Pualis, thê tử của Beost, còn chưa bị lộ ra, mấy Người xứ khác kia cũng không nói việc này ra ngoài. Đám người Pons tuy nhanh, nhưng Lumian còn nhanh hơn, lúc Pons mở miệng nói là hắn đã xoay người chạy hết tốc lực. Hắn rất hiểu phong cách xử lý vấn đề của cha cố. Từng có một người trong thôn đi mật báo với "Vĩnh Hằng Liệt Dương" giáo đường ở trong thành phố, báo cáo Guillaime. Benet không chỉ có nhiều tình nhân, mà còn ăn bớt đồ hiến tặng của tín đồ tới "Vĩnh Hằng Liệt Dương", lại hay bắt nạt người trong thôn, không hề giống một cha cố, một người phụng sự của Thần. Sau này, vào một buổi chiều, người thôn dân kia bỗng nhiên ngã chết. Thịch thịch thịch! Lumian chạy như một cơn gió. "Thằng nhãi, đợi ba ba của ngươi." Pons vừa đuổi theo vừa hô, tốc độ cũng không kém. Mấy tên côn đồ tay chân của hắn theo sát phía sau. Ra khỏi ngõ nhỏ, Lumian không chạy vào đường lớn, mà lao ngay vào một ngôi nhà gần nhất. Nhà kia đang nấu bữa trưa ở phòng bếp, đột nhiên thấy một người chạy vào. Vèo một cái Lumian liền vòng qua bọn họ, từ cửa sổ phía sau của phòng bếp mà lộn ra ngoài. Đám Pons đuổi tới, chủ nhà đã kịp phản ứng lại, đứng lên chặn đường hỏi: "Làm gì vậy "Các ngươi đang chơi trò gì?" "Lão già tránh ra!" Pons hung hăng đẩy chủ nhà, đuổi tới cửa sổ, leo ra ngoài, lúc này Lumian đã kịp chạy vào một cái ngõ khác. Lại đuổi thêm một lúc, bọn hắn hoàn toàn mất dấu Lumian. "Đồ chó hoang đáng chết!" Pons nhổ một cục đờm, chửi mắng. ... Trước ngôi nhà hai tầng, Lumian điều chỉnh hơi thở, mở cửa đi vào nhà như không có gì xảy ra: "Một hai ba bốn, hai hai ba bốn..." Một chuỗi thanh âm có quy luật truyền vào lỗ tai của hắn. Lumian nhìn vào phòng bếp, liền thấy Aurore ở đó. Mái tóc vàng của nàng được buộc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi tối màu phối với một chiến quần dài bó màu trắng (*kiểu quần jogger), chân đi một đôi ủng da dê, nàng đang nhảy qua nhảy lại, mồ hôi nhễ nhại. Tập tục của thôn Cordu là dùng lầu một để làm phòng bếp cũng kiêm luôn phòng khách, đây là trung tâm của cả nhà, từ nấu nướng, ăn uống, cho tới tiếp khách đều là ở đây. Lại tập thể dục ... Lumian đã quá quen với cảnh này, không hề ngạc nhiên. Aurore hay làm một số chuyện kỳ quái, hắn có hỏi nàng cũng không giải thích. Ít nhất thì tập thể dục là chuyện tốt, nhìn nàng còn rất đẹp mắt...Lumian dựa vào tường, yên tĩnh quan sát. Sau một lúc, Aurore dừng lại, xoay người tắt máy ghi âm dùng pin màu đen. Nàng nhận lấy khăn mặt mà Lumian đưa tới, vừa lau mồ hôi, vừa dặn dò: "Ngươi đừng quên chiều nay có lịch học cận chiến." "Hết đọc sách lại học cận chiến, yêu cầu của ngươi với ta cao quá." Lumian thuận miệng kể khổ. Aurore ngắm nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: "Ngươi cần phải nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta là phải phát triển toàn diện tất cả các năng lực, đạo đức, trí tuệ, thể chất, mỹ thuật, và lao động." Càng nói, nàng càng cao hứng, tựa như nhớ lại chuyện gì đó rất vui vẻ. Ta vốn đã không có đủ đạo đức...Lumian lầm bẩm một câu. Hắn hỏi lại: "Học loại cận chiến nào?" Một trong những việc mà hắn không hiểu, đó là nhìn Aurore rất ôn hòa, nhưng lại là một cao thủ cận chiến, nàng nắm giữ rất nhiều chiêu thức, và có thể dễ dàng đánh bại hắn. Aurore suy nghĩ, hơi nghiêng người nhìn về phía con mắt Lumian, rồi cười hì hì, nói to: "Kỹ thuật đánh sói!"* (*Nguyên văn: Phòng lang thuật - tức là kỹ thuật tự vệ của phái nữ trước "sắc lang".) "Hả?" Lumian kinh ngạc nói ra, "Đây là dành cho phái nữ mà?" Aurore đứng thẳng người, nghiêm túc lắc đầu, thành khẩn mà nói: "Khi đi ra bên ngoài, nam hài cũng cần phải tự bảo vệ bản thân mình. "Ai nói là con trai thì sẽ không gặp sắc lang?" Khóe miệng của nàng cong lên, không cách nào che được nụ cười. Lumian không biết nói gì, đành cầm lấy khăn mặt đi về phía cầu thang, hắn không rõ tỷ tỷ đang nói đùa hay nói thật. Đột nhiên, đôi chân hắn siết lại, dường như có cái gì đó gạt vào, cả người theo đà mà ngã lao về phía trước. Giữa không trung, hắn gồng cơ bụng, vươn cánh tay nắm lấy thành ghế bên cạnh, rồi xoay người, miễn cưỡng "hạ cánh" an toàn. Aurore thu chân lại, cười khúc khích: "Một trong những lưu ý quan trọng nhất của cận chiến, là lúc nào cũng phải quan sát xung quanh, không thể sơ hở. "Nhớ kỹ chưa lính mới." Vừa rồi nàng đã vươn tay phải, định kéo Lumian lại, nhưng thấy hắn có thể khống chế được cơ thể, liền thu tay. "Không phải là do ta tin tưởng ngươi sao..." Lumian càu nhàu. Nghĩ kỹ lại, ở vấn đề này hắn thấy không thể tin tưởng Aurore, đã rất nhiều lần hắn đã bị nàng cho nếm mùi đau khổ rồi. Aurore ho khan, nghiêm túc trở lại: "Nói chuyện với nữ nhân kia rồi chứ?" Lumian kể sơ lược, cuối cùng nói: "Ta nghĩ rằng nên đợi đám bạn qua thư của ngươi trả lời, rồi lại suy nghĩ tới việc thăm dò giấc mộng." "Lựa chọn sáng suốt." Aurore gật đầu hài lòng. Lumian chuyển chủ đề: "Buổi trưa ăn món gì?" "Vẫn còn bánh mì thừa từ bữa sáng, để ta làm thêm cho ngươi bốn miếng sườn cừu nướng." Aurore suy nghĩ rồi nói. "Thế còn ngươi?" Lumian hỏi. Aurore tùy ý nói: "Ta sẽ ăn gà xé với nấm, thêm chút nước sốt hành và phô mai, lần trước ta đã thử món này, thấy khá là...." Nàng chưa nói hết lời, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ. Một giây sau, nàng giơ lên hai tay, muốn bịt lỗ tai, cơ mặt vặn vẹo, khuôn mặt xinh đẹp biến thành hơi dữ tợn. Lumian im lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng. Một lát sau, Aurore thở ra một hơi dài, trở lại bình thường. Trán nàng lại tràn đầy mồ hôi. "Sao rồi?" Lumian hỏi. Aurore cười nói: "Bệnh ù tai lại tái phát, ngươi cũng biết ta có cái bệnh cũ này." Lumian không hỏi thêm, mà khuyên bảo: "Vậy thì để ta nấu bữa trưa, ngươi cần đi nghỉ ngơi." Những lúc như thế này, hắn càng mong muốn có được lực lượng siêu phàm, càng kiên định với quyết tâm của mình.