Đi ra khỏi cổng, dường như Lumian tiến vào một thế giới khác.
Đã không còn thôn Cordu quen thuộc, mà phía xa là một vùng phế tích, tạo bởi từng công trình đã đổ sập, quây xunh quanh ngọn núi đỏ sậm kia.
Sương mù trên không trung dày đặc tới trắng xám, khiến cho ánh nắng vất vả xuyên qua, mặt đất nứt vỡ, đầy đá vụn. Lumian cầm theo rìu, đi từ từ về phía trước, hai bên đường hắn không tìm thấy chỗ nào có thể dùng để trú ẩn.
Nơi này không có cây cối, kể cả cỏ dại.
Lumian vừa đi vừa sợ, chỉ có thể cúi thấp người, tự nhủ - ít nhất nếu có quái vật gì xuất hiện, ta có thể nhìn thấy được luôn.
Cuối cùng, hắn đã đi vào vùng phế tích kia, tới trước một công trình, tòa nhà này bị đốt tới cháy đen, kết cấu đã bị phá hủy quá nửa.
Lumian nhìn một lúc, xác nhận ở trong không có thứ gì, mới cẩn thận bước vào. Hắn lựa bước, né tránh những chỗ vẫn còn có thể bị sụp xuống, bắt đầu điều tra.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, thấy ở góc phòng, có một cái bình gốm vỡ, ở trong có ánh vàng kim lộ ra.
Lập tức đi tới, hắn thấy rõ đây là một đồng xu vàng.
Giống hiện thực tới vậy sao? Tìm thấy được cả tài vật ở trong mộng? Hắn nói thầm, nhặt lên đồng xu, lau lên trên người.
Hoa văn trên đồng xu vàng lộ rõ.
Mặt chính của nó khắc chân dung của một nam nhân, khuôn mặt thon gầy, tóc chải rẽ ngôi ba bảy, trên môi có hai hàng ria mép, ánh mắt kiên định. Mặt sau có phần viền khắc nhánh rễ hoa diên vĩ, bao quanh một con số "20".
Lumian biết nam nhân kia, chính là Levanx, vị tổng thống đầu tiên của Cộng hòa Entis.
"Vậy mà lại là một đồng vàng Louis..." Lumian kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới trong giấc mộng quái dị này, lại xuất hiện một đồ vật có thật, đồng Louis từng là đồng tiền chính thức của Cộng hòa Entis, mà đồng tiền hắn nhặt được lại có giá trị không nhỏ.
Hiện tại, tiền tệ của Cộng hòa Entis là tiền Verl và tiền Coppet, một Verl bằng một trăm Coppet.
Trong đó, đồng xu Coppet được chia làm các loại làm từ đồng và từ bạc, xu đồng có các mệnh giá 1-5-10 Coppet, xu bạc thì là 20 và 50 Coppet.
Tiền Verl thì có ba loại, xu bạc, xu vàng, và cũng có thể là tiền giấy, xu bạc ba mệnh giá là 1-5-10 Verl, xu vàng có các loại 5-10-20-40-50 Verl.
Tiền giấy còn đa dạng hơn, chia làm 5, 20, 50,100, 200, 500, thậm chí 1000 Verl.
Mà trong thực tế, người dân Entis vẫn khá quen với cách tính của đồng tiền cũ, ví như mọi người thường coi đồng xu 5 Coppet gọi là một Lick.
Mà đồng xu vàng 20 Verl lại được tính là đồng vàng Louis.*
(*Ý là đồng tiền mà Lumian nhặt được là một đồng vàng 20 Verl, một đồng xu vàng 20 Verl thì người dân quen mồm gọi là một Louis.)
Thật ra, ban đầu đồng Louis có tên là đồng Russel, nhưng sau Entis chuyển thành thể chế cộng hòa, để giảm ảnh hưởng của Russel đại đế, chính phủ liền đổi thành đồng Louis.
Theo như Lumian biết, ở vùng nông thôn như Cordu, một đồng vàng Louis đủ cho một gia đình nghèo sống cả tháng.
Vì thu nhập của Aurore không thấp, nên hắn mới biết đồng vàng Louis nhìn ra sao. Trong toàn bộ thôn Cordu, ngoại trừ hai chị em hắn, chắc cũng chỉ có gia đình Cha cố và Quan hành chính là từng thấy đồng vàng Louis.
Đối với bất cứ thôn dân nào, nhặt được đồng Louis này cũng có thể coi là khoản phát tài nhỏ.
"Đáng tiếc, đây là trong mộng..." Lumian hơi thất vọng, cảm thán một câu.
Đồng tiền này không liên quan tới siêu phàm, chắc không mang ra bên ngoài được.
Tuy vậy, Lumian vẫn cẩn thận cất xu vàng vào trong túi, đã từng trải qua những ngày sống lang bạt, hắn trân trọng từng coppet một, mà đồng Louis này là bằng với tận 2000 Coppet, cũng gần bằng một 1 Ruen, tỷ giá hiện tại là 24 Verl bằng 1 Bảng Ruen.
Suy nghĩ xong, Lumian tiếp tục thăm dò.
Hắn muốn tìm một ít tư liệu, hắn muốn biết thêm thông tin, để xem nơi này có phải là một địa điểm có thật ở ngoài đời hay không, liệu có phải một địa danh nào đó trên Entis này bị "di chuyển" vào mộng cảnh. Đồng xu vàng Louis kia khiến hắn có giả thuyết như vậy.
Giữa rừng phế tích, Lumian tiến lên từng bước, đột nhiên hắn nhìn thấy một cái bếp lò, thành bếp có mấy vệt màu đỏ sậm.
"Máu?" Con ngươi của hắn mở to, suy nghĩ nhanh chóng.
Ngay lập tức, hắn phán đoán:
Những vết máu này không phải mới, nhưng cũng chưa lâu, vẫn chưa hóa thành màu đen, chắc mới có ở đây khoảng hai đến ba ngày, thậm chí là ngắn hơn.
Lumian lập tức thấy căng thẳng, đúng lúc này, tia sáng xung quanh đột nhiên ảm đạm.
Dường như có vật gì đó đang ở trên trần nhà đổ nát, im lặng di chuyển, nó chắn đi từng tia ánh sáng vốn đã yếu ớt.
Ký ức chiến đấu thời còn lang bạt ùa về, như từng đợt sóng cả, vỗ vào biển ý thức của Lumian, khiến cơ thể hắn đột nhiên làm ra phản ứng theo bản năng.
Hắn nhảy tới, nhào người về phía trước, cuộn người trên không trung, tiếp đất rồi thuận đà lộn đi.
Uỳnh!!
Tiếng va chạm vang vọng, dường như có vật gì cực nặng vừa rơi xuống đất.
Lumian lăn tới bên trái bếp lò, tay đè lên một tảng đá, mượn lực xoay người.
Hắn giơ lên rìu sắt, trông thấy ở chỗ mình vừa đứng có một thân ảnh.
Dưới tăm tối, Lumian không nhận ra đó là người hay là vật.
"Nó" lưng còng, không mặc quần áo, làn da như bị người lột ra, lộ ra từng thớ cơ bắp đỏ rực, mạch máu, và gân vàng đan xen, từng dòng chất lỏng chảy qua lại trên người nó, nhưng không có chút nào rớt xuống đất.
Đây là một quái vật!
Con ngươi màu trắng lam của nó tựa như được khảm trên mặt, miệng mở rộng, hàm răng bên trong mọc siêu vẹo, dài ngắn không đều, nước miếng trào ra.
Mấy năm này Lumian bịa ra rất nhiều truyện ma quỷ, nhưng không ngờ, hôm nay bản thân lại gặp được một vật có thể gọi là ác quỷ.
Vù!!
Gió lạnh mang theo mùi tanh của máu vụt tới, tiếng hơi thở hổn hển truyền vào lỗ tai của hắn.
Lumian phản ứng trong chớp mắt, nhanh nhẹn né sang một bên, tránh được đòn tấn công của quái vật trong gang tấc.
Nếu không phải Aurore "dạy dỗ" hắn thường xuyên, nếu không phải là có nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau trên đường phố, nếu không phải là có mấy năm trời học cận chiến, vừa rồi hắn đã bị trúng đòn, rất có thể phải chịu thương nặng.
Lấy lại bình tĩnh, Lumian lật người nhào sang, tay cầm rìu sắt giơ lên, dùng hết sức mà chém mạnh vào lưng của con quái vật.
Phập!!
Quái vật vốn đang xoay người, liền ăn một rìu cực mạnh, lưỡi rìu sắc bén chém vào, khiến máu tươi và dịch mủ bắn ra tung tóe, quái vật ngã xuống.
Nhân cơ hội, Lumian quyết đoán dùng một chân quỳ đè lên nó, giơ rìu mà bổ liên tiếp.
Phập! phập! phập! phập!
Mỗi nhát rìu đều ngập sâu vào cơ thịt, mang đến từng vết chém vừa sâu vừa rộng, khiến cho phần cơ thể từ lưng tới gáy của con quái vật nát nhừ, không có chỗ nào hoàn chỉnh.
Cuối cùng, con quái vật kia ngừng giãy dụa, nằm sấp xuống, bất động.
"Phù phù! Nhìn ngươi không mạnh như vẻ ngoài nha..." Lumian thở ra, thấp giọng đùa cợt.
Hắn đứng lên, lùi lại lấy tay trái vuốt mặt, cả bàn tay đều là máu.
"Hi vọng dịch thể của nó không có độc, chưa thấy có vấn đề gì cả, ngoài làn da cũng không có cảm giác bị ăn mòn hay đau nhức..." Lumian hơi lo lắng.
Hắn lấy lại dũng khí, muốn lục soát thân thể con quái vật này, đột nhiên thấy nó chống tay rồi đứng lên, vẫn đang quay lưng về phía hắn.
Nó còn chưa chết?
Bị chém tới mức như thế rồi mà còn chưa chết?
Lumian kinh ngạc và sợ hãi, dường như con quái vật này là đánh không chết, khiến hắn cảm thấy bất lực.
Thấy nó vẫn chưa tỉnh táo lại, chưa quay người nên không nhìn thấy Lumian, hắn lập tức quyết định, hai chân cong xuống, đầu gối vận lực, quay người chạy hết tốc độ.
Thịch thịch thịch....
Hắn đã đạt tới tốc độ nhanh nhất của mình, nhưng tựa như vẫn có một luồng khí phun đến sau lưng, trong lỗ tai vẫn tràn đầy tiếng hít thở nặng nề.
Quái vật kia đang đuổi theo, ngay gần sau hắn.
Lumian nghiến răng, chỉ cảm thấy nỗi sợ khiến cơ thể mạnh mẽ hơn, hắn càng chạy càng nhanh, đã vượt qua mọi khi.
Hắn mừng rỡ phát hiện khoảng cách giữa mình và quái vật kia không bị thu ngắn lại nữa.
Cuối cùng, Lumian đã chạy về tới ngôi nhà hai tầng lầu của mình.
Hắn kéo cánh cửa, lập tức nhảy vào trong nhà, theo sau đóng cửa lại. Sau đó Lumian chạy thẳng đến bếp lò, cầm lên cây xiên thép đang treo ở trên tường, rồi nhìn chăm chú về phía cửa.
Tiếng bước chân của quái vật dừng lại sau cánh cửa, mười mấy giây sau, vẫn không thấy có gì xảy ra.
"Nó biết rằng ta đang mai phục ở sau cửa?" Lumian cảm thấy không tin nổi, chả lẽ con quái vật này còn có trí thông minh.
Hắn liền đi tới cửa sổ nhỏ ở bên cạnh, từ từ chuyển ánh mắt vào ô kính cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Đột nhiên, trên ô kính vụt tới một khuôn mặt.
Không có làn da, máu thịt be bét, hàm răng xiên vẹo.
Trái tim Lumian như ngừng đập, cả người đóng băng.
Mà quái vật không hề tấn công, lại mắt đối mắt nhìn chằm chằm vào Lumian.
Lumian lấy lại tinh thần, lập tức lùi lại, hay tay giơ lên xiên thép.
Sau đó, quái vật rời khỏi chỗ cửa sổ.
Lumian cẩn thận mà chậm rãi tới gần, lại nhìn ra bên ngoài.
Hắn trông thấy trong màn sương mù nhàn nhạt, quái vật kia quanh quẩn gần đó một lúc lâu, sau đó quay người, chậm rãi đi về trong phế tích.
"..." Lumian thấy rất khó hiểu. Hắn đã chuẩn bị tâm lý, tìm cách nhốt lại quái vật, sau đó tranh thủ ra khỏi giấc mộng, thế mà nó lại cứ đi như vậy.
Hắn lâm vào suy tư, rồi nghĩ tới một giả thuyết:
"Quái vật kia không dám vào nhà của ta?
"Đúng rồi, đồ trong nhà rất nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị quấy phá...
"Trong giấc mộng này, nhà ta là chỗ an toàn?"
Lumian cảm thấy là đúng, lập tức thả lỏng cơ thể và tinh thần.
Một giây sau, từng đợt mỏi mệt ập tới.
Chạy trốn một đoạn ngắn thế mà so với tập luyện cả buổi còn mệt hơn.
Mang theo xiên thép với rìu, Lumian lên lầu hai, tiến vào phòng mình, lên giường chìm vào giấc ngủ.
...
Trong mê man, Lumian mở mắt.
Bên ngoài cửa sổ vẫn là ban đêm, cả phòng tối tăm.
Nếu không phải là không nhìn thấy sương mù xám, nếu không phải trên người hắn đang mặc đồ ngủ, Lumian còn không biết đây vẫn là mộng cảnh hay là thế giới hiện thực.
"Vì sợ hãi nên dậy sớm hơn mọi khi?" Hắn vô thức mà sờ vào túi áo ngủ, đúng là không thấy đồng vàng Louis kia.
Việc này khiến hắn thấy thất vọng, một lần nữa khẳng định, tiền tài không mang được ra ngoài.
Bình tĩnh lại, Lumian nghiêm túc nghĩ đến nan đề đêm nay.
Làm thế nào để đối phó được quái vật kia?
Mặc dù có thể tìm đường né tránh nó, nhưng Lumian không chắc chắn rằng liệu còn con quái vật nào khác hay không, chuyện này là chuyện sống chết, hắn phải chuẩn bị thật kĩ.