Đúng lúc Lưu Quảng Chi thấy ta, liếc mắt một cái rồi bỏ đi, mẫu thân vội đuổi theo.
Ta thấy họ đi cửa chính, cố ý chậm lại, từ xa lại thấy Uyển Tình từ ngoài về. Nàng trông vui vẻ, cùng Song Nhi ôm nhiều lễ vật nói cười. Lưu Quảng Chi nhìn thấy những thứ Song Nhi ôm trong tay, lại giận dữ với mẫu thân: "Người nói nhà không có tiền, vậy những thứ đó từ đâu ra?" Mẫu thân không nói được, liền nghĩ đến gì đó, mắng Uyển Tình: "Con lại lấy đồ của Tiêu gia phải không? Con còn chưa xuất giá, như vậy sau này về nhà chồng sao người ta coi trọng được? Hơn nữa, giờ phụ thân con trong triều bị theo dõi chặt chẽ, con sao có thể..." Lưu Uyển Tình những ngày này đã chịu đựng quá lâu, giờ thấy ta đứng đằng sau xem náo nhiệt, lập tức không giữ được mặt mũi, nổi giận cắt ngang lời mẫu thân: "Tiêu lang thương yêu con, không đành lòng để con ăn mặc dùng đồ không tốt. Sau này cả Tiêu gia đều là của Tiêu lang, con dùng đồ của Tiêu lang có gì mà nói? Ngược lại là mẫu thân, thiên vị tỷ tỷ, không muốn nhìn thấy con sống tốt." "Mẫu thân... ta chỉ sợ sau này con bị người ta khinh bỉ!" Nước mắt mẫu thân ngấn đầy. "Khinh bỉ? Tiêu lang tặng con toàn là thứ tốt nhất kinh thành, thế nào là khinh bỉ? Ta thấy như tỷ tỷ, đính hôn mấy năm chỉ nhận được cây sáo cũ, đó mới gọi là khinh bỉ!" Lưu Uyển Tình nói, liếc mắt nhìn ta, ta vẫn quay đầu giả bệnh. Lúc này ta không ra mặt, lại càng làm tăng thêm khí thế của Lưu Uyển Tình. Khi Tiêu Lưu mới đính hôn với ta, hắn cũng từng nói ngưỡng mộ phong thái của ta, tự tay làm một cây sáo tre tặng để biểu lộ tâm ý. Sau đó hắn lại nói ta như một người cao xa, cho đến khi Lưu Uyển Tình tiến gần, sự tươi trẻ rực rỡ của nàng đã cảm hóa hắn, khiến hắn nhận ra tình cảm của mình. Lưu Uyển Tình luôn nhớ đến việc Tiêu Lưu tự tay làm sáo cho ta, nàng cho rằng đó là Tiêu gia coi thường ta, là chứng cứ thất bại của ta. Nàng dường như không còn quan tâm đến những lời đồn đại bên ngoài về nàng và phủ Thái Sư nữa, chỉ muốn chứng minh trước mặt mọi người rằng nàng quý giá hơn ta. Mẫu thân bị nàng làm tức giận, tiến lên giơ tay định tát Lưu Uyển Tình. Lưu Uyển Tình cũng không giả vờ nữa, đưa mặt ra trước, trừng mắt nhìn mẫu thân xem bà có dám giáng cái tát xuống hay không. Rốt cuộc là do Tiêu Lưu say mê nàng, cho nàng can đảm. Bàn tay mẫu thân dừng lại giữa không trung, nhất thời không ai ngăn cản, cuối cùng, bà vẫn không thể tát xuống. Chỉ đành ôm n.g.ự.c than khổ. Nhìn bà, ta chỉ thấy vừa buồn cười vừa thương hại. Những năm qua mẫu thân trước mặt ta luôn mang theo chút kiêu ngạo vô hình, ta biết bà được tâng bốc nhiều, lòng tự mãn của một quý phụ, nhìn ta lúc nào cũng thấy ta mang theo vẻ quê mùa của Thanh Châu, như khi xưa bà bị nội tổ mẫu làm khó ở nhà, là không đáng trưng ra. Nhưng giờ đây, người quý phụ kiêu ngạo này khi đối mặt với những đứa con mà bà dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng, chỉ có thể rơi lệ, ngoài rơi lệ bà dường như không còn cách nào khác. Hiện tại Lưu Uyển Tình đang chống lại bà, còn đứa con trai yêu quý của bà, Lưu Quảng Chi, đã sớm mặt mày âm trầm rời đi sau khi cãi vã với Lưu Uyển Tình, miệng còn không ngớt mắng nữ nhân nhiều chuyện. Bà nhất định không hiểu, những người trước mặt bà luôn hiền hòa nhã nhặn, tại sao chỉ sau vài tháng lại thay đổi hoàn toàn. Về sau có lẽ bà sẽ hiểu, những người đó vốn dĩ là như vậy. Thân thể ta không khỏe, đã sớm ngồi bên nhìn họ cãi nhau. Thời tiết nóng bức, Dung Nhi bên cạnh đang quạt cho ta. Khi ánh mắt cầu cứu của mẫu thân nhìn về phía ta, ta chỉ biết dùng khăn tay che miệng ho không ngừng, người bệnh thế này đương nhiên là không thể thấy gì. Mãi đến khi người gác cổng đến báo nhị công tử nhà họ Tiêu cầu kiến, ta mới nhờ Dung Nhi đỡ đứng lên, yếu ớt lướt qua mẹ con họ để đón khách. Tiêu Tông đã chờ ở cửa từ lâu, sau lưng có hai gia nhân nhà họ Tiêu, mỗi người khiêng hai chiếc rương bọc lụa, bản thân thì mặc áo gấm, tay cầm quạt gỗ mun, dáng người thanh nhã. Dù xuất thân thương nhân, nhưng trên người hắn vẫn có một nét quý phái khó tả. Hắn quả thực như lời đồn, ôn hòa, bị chặn ngoài cửa cũng không giận, khóe miệng luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, khẽ cúi chào, chỉ nói phiền huynh đài báo giúp một tiếng. Sau đó hắn thấy ta đến, lễ nghĩa đầy đủ, cử chỉ nhã nhặn. Lưu Uyển Tình vốn định theo ra xem náo nhiệt, giờ ánh mắt rơi trên người Tiêu Tông, vẻ kinh ngạc không giấu được. "Đây là Tiêu nhị lang... Thật đáng tiếc, lại xuất thân thương nhân..." Ta nghe nàng lẩm bẩm bên cạnh. Trong lòng không khỏi cảm thấy vô vị, Dung Nhi và Liên Nhi bên cạnh cũng tỏ ra chán nản. Vì thế nhanh chóng thay ta mời Tiêu nhị lang vào phủ.