Ngữ khí của Hàn Nghệ hôm nay rất là cung kính, khuôn mặt ngây ngô còn lộ ra vẻ khá yếu đuối, quả thực là cách biệt một trời một vực với Hàn Nghệ động một chút là lấy dao chém người hôm đó. Vương Bảo hơi có chút mơ hồ, rốt cuộc người nào mới là Hàn Nghệ thực sự, tuy nhiên căn cứ vào thiên tính mọi người đều thích nghĩ đến điều tốt, gã quyết đoán lựa chọn tin tưởng Hàn Nghệ của bây giờ, tên Hàn Nghệ điên điên khùng khùng hôm đó nhất định là bị sét đánh hỏng não rồi, cho nên nhất thời đắc thế không buông tha, hừ nói: "Ngươi đừng tưởng như vậy là ta sẽ bỏ qua, ngươi một tên tiểu điền xá mà còn dám lấy dao chém ta, món nợ này sớm muộn ta cũng sẽ tính với ngươi!" Từ "Tiểu điền xá" này chính là từ chuyên dùng để chửi nông dân. Đôi tay nhỏ của Tiểu Dã chống trên bàn, nâng cằm, nghe thấy Vương Bảo nói lời này, hé mắt nhìn Vương Bảo, nhướng mày lên, quyệt miệng, trên mặt lộ ra vẻ mất hứng. Sổ sách là nhất định phải tính toán rõ ràng, nhưng không biết đến lúc đó là ai tính với ai đâu? Hàn Nghệ không chút ảo não, vẫn tiếp tục ăn nói khép nép: "Vương công tử, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tiểu tử nhà nông như ta đáng để công tử chấp nhặt sao, đây không phải hạ thấp thân phận của Vương công tử ngài à." "Đúng là vậy thật." Vương Bảo này đầu óc cũng xoay chuyển mau lẹ, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ nói: "Hôm đó nếu không phải ta không muốn chấp nhặt với tiểu tử ngươi, đã sớm chặt đứt hai chân chó của ngươi rồi, ngươi đừng có cho là ta sợ ngươi." Mẹ lại khoác lác, Hàn Nghệ cũng cảm thấy ngượng ngùng thay cho gã, nhưng ngoài miệng lại phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy." Ánh mắt Vương Bảo đột nhiên liếc nhìn lên bàn, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, hét lên: "Chưởng quỹ, chưởng quỹ." "Tới đây." Dưới lầu lập tức vang lên thanh âm trả lời, chẳng bao lâu, chỉ thấy người chưởng quỹ kia vội vàng chạy lên, “Vương công tử, có chuyện gì phân phó?” Vương Bảo liếc nhìn chưởng quỹ kia, nói: "Ngươi bị mù à." Nói xong chỉ tay vào Hàn Nghệ, nói: "Tên tiểu tử nghèo này mà ngươi cũng để hắn lên, ngươi không sợ hắn không có tiền trả ngươi sao." Nếu như hắn không trả tiền trước, đương nhiên ta sẽ không để hắn đi lên, nhưng người ta còn sảng khoái hơn ngươi, trước khi ăn cơm đã trả tiền rồi, chưởng quỹ kia nói: "Vương công tử, nhị vị tiểu ca này đã thanh toán tiền cơm rồi." "Cái gì?" Vương Bảo càng thêm kinh ngạc, bởi vì Hàn Đại Sơn khi còn sống là cố nông của Vương gia bọn họ, cho nên nội tình Hàn gia hắn rất rõ ràng, Hàn Đại Sơn kia cả đời cũng chưa từng tới nơi này ăn cơm, hơn nữa Hàn Nghệ hiện tại vẫn còn nợ nần đầy mình, không khỏi kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Tiểu tử ngươi có tiền không trả nợ, còn dám chạy đến đây khoái hoạt hả?" Hàn Nghệ cười cười đôn hậu, một tay khoác lên vai Vương Bảo: "Vương công tử, ta còn đang muốn nói chuyện này với ngài, nào nào nào, qua đây nói." Vương Bảo vốn dĩ thấy tay của Hàn Nghệ khoác lên vai hắn, nhất thời lộ vẻ bất mãn, nhưng lại nghe Hàn Nghệ muốn nói với gã chuyện trả nợ, một tia bất mãn kia lại biến thành hoang mang, thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này phát tài rồi? Không thể nào nha, mới qua có vài ngày thôi, nhưng nếu hắn không phát tài, thì làm sao có thể tới đây dùng cơm. Mang theo sự hoang mang, hắn đi qua một bên cùng Hàn Nghệ. Hàn Nghệ đột nhiên thở dài: "Vương công tử, thực không dám giấu giếm, ta cảm thấy ta quá có lỗi với ngài rồi, thời đại này a, người tốt thật sự là quá ít, thời điểm ngươi có tiền, tất cả mọi người đều vây chạy theo như vịt, nhưng khi ngươi gặp nạn, ai nấy đều chỉ đứng xa mà trông. Ta có thể nói như vầy, nếu không phải Vương công tử ngài chịu cho ta mượn tiền, ta đây có thể thành thân hay không cũng là một chuyện rất khó nói. Ôi, hôm đó đầu óc tự dưng nóng lên, đã mạo phạm Vương công tử, ta đã mấy đêm không ngủ được vì chuyện này, Vương công tử thật là người tốt nha, cứu người trong lúc nguy nan, bên ngoài đồn Vương công tử là cái gì mà chó ăn người không nhả xương, cá nhân ta cho rằng đây đều là kẻ ác ý cố tình hãm hại, trong bọn chúng, có ai chịu cho người khác mượn tiền không, đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, trừ Vương công tử ra, ta thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể làm được như thế." Lời này khiến Vương Bảo cảm thấy thật thoải mái trong lòng nha, thầm nghĩ, còn không phải sao, ngươi tìm người khác vay tiền, người khác đều lo tránh không kịp, cũng chỉ có ta nguyện ý cho các ngươi vay tiền, đây chính là hành vi của đại thiện nhân nha, chỉ là thêm chút lợi tức mà thôi, đó cũng là rất bình thường a! Lập tức liền mỉm cười: "Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng nói một câu nghe được.” Ngươi chính là tên vương bát đản, quả thật là một con quỷ hút máu, ai mượn tiền của ngươi, mà không bị ngươi làm cho táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, chờ đấy, sớm muộn cũng có ngày lão tử sẽ diệt trừ con sâu hại nhà ngươi. Hàn Nghệ cười nói: "Lời này là thật lòng là thật lòng đó." Vương Bảo thở dài, dùng ngữ điệu như ngày tận thế nói: "Chỉ tiếc bây giờ người hiểu chuyện như ngươi thật sự là quá ít, toàn là mấy người có mắt không tròng, còn tưởng rằng ta ức hiếp bọn họ, thật là đáng ghét." "Đa tạ Vương công tử khích lệ." Hàn Nghệ lại nói: "Nhưng mà ta cho rằng đây cũng là chuyện thường tình của con người, Vương công tử không cần phải chú ý, cây ngay không sợ chết đứng mà." "Hả? Lời này là sao?" Vương Bảo lập tức biểu lộ bức thiết muốn biết. Hàn Nghệ cười nói: "Không biết Vương công tử đã nghe qua một câu nói thế này chưa, con nợ mới là đại gia. Những người đó khi mượn tiền, cúng ngài như Bồ Tát, chỉ thiếu chút gọi ngài là cha rồi, ngài không cho hắn mượn tiền à, hắn liền ghi hận ngài, cảm thấy ngài không có nghĩa khí, nhưng ngài cho hắn mượn xong, đợi tới lúc hắn trả tiền, hắn lại ghi hận ngài, cảm thấy con người ngài quá không nói tình cảm, nói ngài không phải con người bla bla, làm người tốt thật khó a, làm một vị đại thiện nhân như Vương công tử khó càng thêm khó, nếu ngài muốn ta làm việc này, ta nhất định là làm không được." Trải qua một phen phân tích của Hàn Nghệ, Vương Bảo nhớ tới những lời đồn đại nhảm nhí nhằm vào Vương gia bọn họ ở bên ngoài, lập tức cảm giác mình quá ủy khuất, đúng rồi, ta vẫn luôn luôn giúp người, tại sao lại đổi lấy sự nhục mạ như thế, thật là quá không công bình. Một phen tán gẫu này, hắn cảm thấy như gặp được tri kỷ, chỉ hận đã gặp nhau quá muộn, vẻ mặt cảm động nói với Hàn Nghệ: "Hàn lão đệ, lời này của đệ nói thật sự là quá hay, không thể tưởng tượng được người trên đời này hiểu ta nhất, lại là Hàn lão đệ." Hàn Nghệ bất thình lình nói: "Vậy Vương công tử, khoản nợ của ta…?" "Khoản nợ của ngươi… đương nhiên là vẫn phải trả." Vương Bảo thiếu chút nữa đã nói "Khoản nợ của ngươi miễn đi", may mà kịp thời thắng xe lại, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút không đúng với lời phân tích này của Hàn Nghệ, vì thế lại nói: "Bất quá Hàn lão đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ không thúc giục ngươi, chỉ cần ngươi trả trong vụ thu hoạch là được." Tên mập này đúng là vô sỉ, cho dù là ở ngàn năm sau, cho vay nặng lãi thì cũng phải đến kỳ mới đòi, có bản lĩnh ngươi bây giờ đến đòi xem, xem ta có làm thịt ngươi không. Trong lòng Hàn Nghệ thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại nói: "Vậy sao được, Vương công tử đối đãi với ta như thế, sao ta có thể cố ý khất nợ, có tiền nên nhanh chóng đem trả, ta cũng từng cho người khác mượn tiền, cho dù chỉ là một đồng, ta cũng mỗi ngày nhớ thương, loại sầu não này ta có thể hiểu được." Vương Bảo kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy ngươi đã có tiền trả à?" Trong giọng nói lộ ra một tia buồn bực, hắn buồn không phải vì tiền, mà là vì Tiêu Vân a! Hóa ra con mẹ ngươi còn muốn đội nón xanh cho ta à, tình cảm của ngươi cũng thật bền lâu đấy, thôi đi, hiện tại ta vẫn chưa quen hoàn cảnh, trước tạo quan hệ tốt với ngươi, sau đó sẽ từ từ tính toán sổ sách này với ngươi. Hàn Nghệ nhìn thấy tên này mặt lộ vẻ thất vọng, sao có thể không hiểu, hận đến là ngứa cả răng, nhưng bây giờ hắn quả thật không dám xằng bậy, chủ yếu vẫn là vì không rõ ràng tình huống xung quanh lắm. Hắn ra vẻ không hiểu gì, cười nói: "Là như vầy, ta gặp được một quý nhân, người đó cho ta một ít tiền." "Quý nhân?" Vương Bảo bất giác nhìn Tiểu Dã, nhưng Tiểu Dã ăn mặc còn rách rưới hơn cả Hàn Nghệ, nhìn thế nào cũng không giống một quý nhân. "Đúng vậy, chỉ tiếc quý nhân đó không để lại danh tính." Hàn Nghệ nói: "Hay là ngày mai chúng ta hẹn Từ Lão tới đây, ta sẽ trả tiền luôn." Ngụ ý là, cũng không phải Tiểu Dã đâu. Vương Bảo tuy có chút tiếc nuối, cũng có chút hồ nghi, nhưng Hàn Nghệ đã nói như vậy rồi, tất nhiên gã cũng không tiện nói thêm gì, gật đầu nói: "Được, vậy giữa trưa mai đi." "Quyết định vậy đi." Hàn Nghệ nói xong lại cười nói: "Vương công tử, sau này lão đệ còn rất nhiều chỗ có khả năng cần sự trợ giúp của ngài, ngài xem ta trả tiền tích cực như vậy, lần sau vay tiền thì đừng cự tuyệt ta nha." Chỉ cần vợ ngươi còn sống, ngươi mượn bao nhiêu ta cũng cho, Vương Bảo thầm nói một câu. Kỳ thật trong lòng gã còn rất hy vọng Hàn Nghệ tới vay tiền gã, cho nên liên tục gật đầu nói: "Được, được, không có gì."