Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Nghệ và Tiêu Vân vừa thức giấc, hai tên nhóc Hùng Đệ, Tiểu Dã đã đến nơi rồi, bọn họ còn nhỏ tuổi nên rất thích náo nhiệt. Hàn Nghệ đích thân xuống bếp làm cho họ món bánh trứng hành thái. Hùng Đệ, Tiểu Dã quen biết với Hàn Nghệ đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên được thưởng thức tay nghề nấu ăn của Hàn Nghệ. Đặc biệt là Hùng Đệ, một mình nó đã ăn hết mười phần bánh trứng hành thái, ăn xong nó mới vỗ vỗ bụng, ý nói đã có đủ năng lượng để làm việc rồi. Ba người nghỉ ngơi chốc lát rồi bắt đầu làm việc. Hàn Nghệ dự định sau khi xây xong nhà sẽ cho bọn Hùng Đệ và Tiểu Dã ở cùng. Hùng Đệ và Tiểu Dã nghe nói vậy thì hưng phấn lắm, cả hai cùng dồn hết sức vào làm việc. Rất nhanh, tin Hàn Nghệ muốn xây nhà mới được truyền đi khắp thôn, đó cũng là điều hợp tình hợp lý, bởi đến nay Hàn Nghệ đã kiếm được tiền rồi, muốn xây một ngôi nhà cũng là điều dễ dàng. Bởi vì Hàn Nghệ hào phóng, thường mời mọi người dùng cơm. Hơn nữa lúc đầu tham gia hòa giải tranh chấp giữa Dương gia và Quan gia, nên người dân trong thôn đều vô cùng cảm kích Hàn Nghệ, họ đều tự đến tham gia giúp đỡ Hàn Nghệ. Dù sao thì bây giờ cũng là cuối vụ thu rồi, mọi người đều khá nhàn rỗi. Không đến hai ngày, số người đến giúp đỡ đã vượt qua hai con số. Hàn Nghệ cũng rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ. Mỗi ngày đều mua rất nhiều thức ăn đưa cho các nàng Dương nhị thẩm, phục vụ mọi người một ngày ba bữa cơm. Tiểu Dã vốn là người của Mai thôn, tuy cậu không giao thiệp nhiều với người của Mai thôn, nhưng bây giờ cậu đi theo Hàn Nghệ, những người khác nhìn cậu, cũng không đến mức ghét bỏ như trước rồi. Còn Hùng Đệ..., cái mặt béo phị manh manh đáng yêu, đúng là mê hoặc cả gái lẫn trai, cộng thêm nó mồm mép nên hòa nhập rất nhanh với người Mai thôn. Lúc đầu, nó và Tiểu Dã còn đi về nhà, nhưng những ngày gần đây, bọn họ mắc võng bên ngoài ngủ. Bọn họ không phải con nhà giàu từ nhỏ, nên gặp đâu sống đó là một phần bổn sự của bọn họ. Đến trưa, Hàn Nghệ đem mạt chược ra rủ bọn họ chơi cùng, vừa thấy bọn họ chơi mạt chược, người dân trong thôn cũng xúm lại chơi cùng, cảnh tượng thật thú vị. Không có cách nào khác, Hàn Nghệ lại phải làm thêm 5 bộ mạt chược cho mọi người. "Tiểu Béo, ngươi nhanh lên chút." Chỉ thấy Dương Hà, Dương Vân, Hùng Đệ, Tiểu Dã bốn người bọn họ ngồi quanh một cái bàn nhỏ chơi mạt chược. Bởi vì Hùng Đệ ngoài mồm mép ra, những việc khác đều rất chậm chạp, bao gồm cả chơi mạt chược, hơn nữa khi chơi rất chăm chú, nghĩ rồi lại nghĩ, đắn đo rồi lại đắn đo, làm cho người ngồi sau Hùng Đệ là Dương Hà gấp đến mức không ngừng thúc giục. Nhưng Tiểu Béo vẫn ngồi như bồ tát, vững như thái sơn, cái tay mập mạp vung ra: "Đừng vội, đừng vội, để cho Tiểu béo ta suy nghĩ chút." Vừa lúc Hàn Nghệ đi qua nhìn thấy điệu bộ của Tiểu Béo, không nhịn được mà phì cười. Hùng Đệ quay đầu lại nhìn thấy Hàn Nghệ, vội nói: "Hàn đại ca." Hàn Nghệ bước đến nói: "Tiểu Béo, đệ giữ con cửu đồng này làm gì? Không có tác dụng gì đâu." Hùng Đệ lắc đầu: "Cũng không phải, Hàn đại ca nhìn xem, bọn họ đều đánh bát đồng, cửu đồng không có con nào, nếu như đệ đánh ra, bọn họ nhất định có người ăn, cho nên không đánh được, nhất định không đánh được." Hàn Nghệ nghe vậy sững sờ, nhìn bài ở trên bàn hơi chút kinh ngạc nói: "Tiểu Béo à, không ngờ đệ cũng có chút thiên phú." Hùng Đệ cười hắc hắc: "Đâu có, đâu có." Nói rồi nó đánh con tam vạn, rồi đặt con cửu đồng bên cạnh ngũ lục thất đồng. Vì nó suy nghĩ chậm chạp, nên bọn họ cũng quen với việc suy nghĩ chậm chạp, nghĩ như vậy tương đối tỉ mỉ, suy tính tương đối thấu đáo. Cho nên nói mỗi việc đều có hai mặt tốt xấu, tư duy nhanh nhẹn cũng không hẳn là chuyện tốt, tư duy trì độn cũng không nhất định là chuyện xấu. Chỉ số thông minh là thứ mỗi người một ý, mọi người không nên vì chuyện này cảm thấy hổ thẹn, có câu là, trời sinh ra ta tất có chỗ hữu dụng, mọi người đều có điểm sáng, bởi vì tính cách của mỗi người đều khác nhau. Hàn Nghệ nhìn quanh, thấy vẻ mặt của Dương Vân u sầu, thầm nghĩ, xem ra trong tay gã nhất định còn một đôi cửu đồng, hoặc có ba con cửu đồng. Cười cười, nhìn chốc lát, rồi rời đi. Nhìn quanh một lần, phát hiện mọi người đều say mê chơi mạt chược, ngay cả Dương nhị thẩm và một số phụ nữ khác cũng không làm việc, bắt cả chồng của mình ngồi bên cạnh xem. Hòa mình vào "trận chiến", chỉ thấy một bóng người đang chăm chỉ làm việc. Hàn Nghệ bước đến phía người đang rửa chén nói: "Ài, việc này để ta làm. Cô đi xem Tiểu Béo chơi mạt chược đi." Tiêu Vân quay đầu lại nhìn, lắc đầu nói: "Ta không thích chơi mạt chược, chỉ muốn làm chút việc, ngươi lại càm ràm ta rồi." Cô không thích mạt chược á? Gạt ai thế, Hàn Nghệ nói: "Cứ làm như ta lúc nào cũng càm ràm cô." Tiêu Vân nói: "Chẳng lẽ không đúng?" Hình như đúng là thế, Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng: "Vậy cô nói xem, ta nhắc nhở cô là sai sao?" Nói rồi Hàn Nghệ ngồi xuống rửa chén cùng Tiêu Vân. Tiêu Vân nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt như không phản đối, nhoẻn miệng mỉm cười. Đêm khuya. Náo nhiệt cả ngày, Hàn gia rốt cuộc đã yên tĩnh trở lại, Hàn Nghệ hoàn tất công việc thu dọn, lại đến phòng trước, đắp lại chăn cho Hùng Đệ và Tiểu Dã đang ngủ ở trên võng, chợt nghe thấy Hùng Đệ nói mơ: "Cửu đồng, ta ù rồi." Nghe thế làm Hàn Nghệ cười thầm trong lòng. Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, quay đầu lại thấy Tiêu Vân từ trong phòng bước ra, vươn vai, cái vươn vai ấy làm lộ ra thân hình thật đẹp đẽ tinh xảo, Hàn Nghệ nhìn mà sững sờ. "Ngươi... ngươi nhìn ta làm gì? Tiêu Vân đột nhiên chú ý đến vẻ sững sờ của Hàn Nghệ, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia giảo hoạt mang hàm ý muốn hỏi. "Ai nhìn cô chứ." Hàn Nghệ chớp mắt rồi bước đi. Tiêu Vân đuổi theo, cười nói: "Có phải ngươi đột nhiên cảm thấy bản nương tử xinh đẹp quá không." Hàn Nghệ nói: "Trời tối thế này, ta cũng đâu phải cú mèo, sao mà nhìn thấy được cô đẹp đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy vài chỗ lồi ra thôi." "Chỗ nào lồi ra." Tiêu Vân ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại nói: "Ta biết ngay là trong đầu ngươi không có cái gì tốt đẹp mà." Chợt nghe thấy hai tiếng: "Phốc!" "Phốc!" Hàn Nghệ, Tiêu Vân giật bắn mình, quay đầu lại chỉ thấy Tiểu Béo đang lấy chăn trùm lên đầu, nó nói như niệm kinh: "Đệ không nghe thấy gì hết, đệ không nghe thấy gì hết." Bên kia Tiểu Dã cũng nghe thấy tiếng lòng của bằng hữu, bèn rúc đầu vào trong chăn, nhưng cái chăn rung chuyển đã bán đứng cậu ta. Tiêu Vân mặt đỏ bừng, trừng Hàn Nghệ một cái, thấp giọng nói: "Tại ngươi đó." "Tại ta?" Hàn Nghệ nói: "Chúng nó đang cười cô đó có được không." Khóe mắt Tiêu Vân lóe lên hàn quang. Hàn Nghệ vô thức đem đầu rụt về phía sau: "Được, được được, tại ta, tại ta." "Coi như ngươi thức thời." Tiêu Vân lại vươn vai lần nữa, ánh mắt liếc nhìn Hàn Nghệ. Muốn câu dẫn ta? Hừ, không biết là ta sống trong rừng hoa mà lớn lên à? Từ cỡ A đến cỡ H có cái nào ta chưa từng thấy qua! Hàn Nghệ quay đầu đi, nói: "Ta đi tiểu." Vẻ mặt đầy mị hoặc kia của Tiêu Vân, đột nhiên trở nên cứng đờ. ... Sau nhiều ngày nỗ lực của người dân trong thôn, Hàn Nghệ đã xây xong ngôi nhà mơ ước. Bởi vì kiến trúc của ngôi nhà là do Hàn Nghệ mang từ đời sau đến, nên mỗi tấm gỗ, mỗi cây đinh đều rất chuẩn mực. So với nhà cửa hiện nay thì kỹ thuật tiên tiến hơn rất nhiều. Điều này giúp cho người dân Mai thôn học được rất nhiều thứ, vốn dĩ không thể xây nhà theo kiểu này, nếu như nói ban đầu bọn họ chỉ là đến hỗ trợ, thì bây giờ phải nói là họ đến để học tập thì mới chuẩn xác. Mặt khác, những vật dụng dùng để làm nhà, như cái bào và một số thứ khác, cũng làm cho người dân trong thôn cảm thấy có ích, ra sức mô phỏng chế tạo. Có thể đoán được, các vật dụng này sẽ trở thành vật dụng tất yếu của bách tính Mai thôn, giống như cái cuốc vậy. Bây giờ, tòa nhà hai tầng đã hình thành. Hiện giờ mọi người đã bắt đầu qua làm đồ dùng trong nhà. Mấy cái ghế dựa, tủ ngăn, ghế bành này Hàn Nghệ đã sớm muốn làm rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, sau khi làm xong cái ghế đầu tiên, gần như toàn bộ bách tính Mai thôn đã kéo đến và ngồi thử, rất thoải mái. Rất nhiều phụ nữ đã yêu cầu chồng của mình làm cho mình mấy chiếc ghế dựa. Vốn dĩ chỉ là việc riêng của nhà Hàn Nghệ, kết quả lại biến thành việc của toàn thôn. Dù sao thì ở đây tài nguyên gỗ rất nhiều, không đủ dùng thì lại đi chặt là được rồi. Thời kỳ này không có gì nhiều ngoài gỗ, dù sao thì Hàn Nghệ làm cái gì, bọn họ cứ làm theo là được. Vốn dĩ có thể hoàn thành sớm, nhưng bây giờ lại biến thành vô thời hạn hoàn thành rồi. Một sáng nọ, trong lúc mọi người đang bận rộn làm việc, bỗng nhiên xuất hiện một vị khách, nhưng kẻ đó không bước lại gần mà chỉ đứng nhìn từ xa. Hàn Nghệ nhìn thấy người này, hơi nhíu mày nói với Tiêu Vân: "Các ngươi làm đi, để ta đi xem một chút rồi trở lại." Tiêu Vân nhìn thấy người này khăn vấn áo bào, trường đao dắt lưng, trong mắt lộ vẻ lo âu: "Xảy ra chuyện gì?" Hàn Nghệ cười nói: "Không có gì, là bạn của ta." Tiểu Dã bước đến nói: "Hàn... đại ca, có...có cần đệ cùng cùng ...huynh đi không? Hàn Nghệ lắc đầu: "Không cần, đệ cứ làm đi, ta đi chút rồi lập tức quay lại." Nói rồi Hàn Nghệ bước về phía người kia. Người kia nhìn thấy Hàn Nghệ bèn chắp tay chào: "Hàn công tử, thiếu chủ nhà ta có lời mời." Hàn Nghệ nói: "Dương cô nương ở đâu?" Người này chính là thị vệ của Dương Phi Tuyết. "Ở ngôi đình trước cổng thôn." "Ừm" Hàn Nghệ lại nói với gã: "Nếu như có thể, lần sau đến đây, ngươi đừng mang đao nữa, nơi này không có nguy hiểm gì đâu." Hộ vệ này sửng sốt, lập tức gật đầu: "Vâng." Hàn Nghệ đi cùng người hộ vệ đến cổng thôn, từ xa nhìn thấy Dương Phi Tuyết đứng trong đình nhìn đông ngó tây, bộ dạng như khá bồn chồn. Hàn Nghệ nhìn thấy nét mặt của Dương Phi Tuyết không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ sợ Dương Phi Tuyết lại dẫn hắn đi tìm Bồ Tát vàng nữa thôi. Vào đến đình, hắn đưa tay bái chào: "Hàn Nghệ bái kiến Dương cô nương." Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ hừ một tiếng: "Hàn Nghệ, ta không ngờ rằng ngươi là người vô tình vô nghĩa như vậy." Trong lời nói còn mang theo sự u oán. Hàn Nghệ căng thẳng đến vã mồ hôi, thầm nghĩ, ta có làm gì cô đâu, đến tay còn chưa có chạm, tại sao lại vô tình vô nghĩa. Không biết ra sao bèn nói: "Dương cô nương chỉ giáo cho?" Dương Phi Tuyết nói: "Ta hỏi ngươi, tại sao những ngày này không đến chơi với ta." Ta tìm cô chơi? Ta là con nhà nông đi tìm cô, một thiên kim quý tộc chơi, chơi cái gì? Rượt bắt, đá gà hay là chơi trò người lớn? đương nhiên là điều này không thể nói được, Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Thật...thật xin lỗi, mấy ngày nay trong nhà có chút chuyện, không ra ngoài được." Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói: "Chuyện gì?" Hàn Nghệ nói chi tiết: "Ta xây nhà mới." Dương Phi Tuyết trừng mắt nói: "Ngươi lấy tiền ở đâu xây nhà?" Lại nữa rồi, ngươi tiểu cô nương này, cũng muốn chụp ta à..., thật là không biết tự lượng sức. Hàn Nghệ cười nói:"Ở chỗ chúng ta xây nhà không cần dùng tiền, gỗ tự mình đi chặt, xây tự mình xây, còn có bà con thôn xóm giúp đỡ, chỉ là dùng tiền mua ít đinh là được, chỗ vải lúc trước Dương lão phu nhân cho là đủ dùng rồi." Dương Phi Tuyết bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời của Hàn Nghệ. Hàn Nghệ cũng không muốn tiếp tục vấn đề này, chuyển qua hỏi: "Dương cô nương, nhà cô có nhiều người như vậy, sao lại không có người chơi với cô, Dương nhị công tử đâu? Hắn không đi săn cùng cô sao?" Nói thật, Hàn Nghệ cũng không muốn giao thiệp với nhà họ Dương, bởi vì thân phận và địa vị quá khác biệt, giao thiệp không có nghĩa lý gì. Dương Phi Tuyết vẻ mặt buồn bực nói: "Đừng nói nữa, hiện giờ nhị ca của ta lo việc trong nhà và ở nha môn nên không có thời gian chơi với ta." Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ồ, Nhị công tử làm đương gia rồi sao? Vậy Dương công thì sao?" Trong lòng nghĩ thầm: Không lẽ Dương Tư Nột chết bất đắc kỳ tử rồi? Dương Phi Tuyết nói: "Mấy hôm trước, cha ta với thất ca lãnh binh xuất chinh rồi." "Lãnh binh xuất chinh?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Sắp có chiến tranh à?" Dương Phi Tuyết ừ một tiếng: "Ừ, có người tạo phản."