Tiểu tử này không phải bị ngốc đó chứ? Thiếu nữ xinh đẹp kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, bất giác có chút lẩm bẩm trong lòng. Chuyện rõ ràng như vậy, hắn bây giờ mới phản ứng lại, đây không phải bị ngốc thì là gì? Đột nhiên thấy Hàn Nghệ ngay cả cái mũi cũng khóc đỏ ửng lên, nhìn cực kỳ đáng thương, lại không biết đây là đêm qua bị Tiêu Vân đánh sưng đỏ đến hôm nay vẫn chưa tan hết, chỉ cảm thấy Hàn Nghệ lúc này nhất định là vô cùng đáng thương. Thầm nghĩ, hắn chắc là quá bi thương, chắc là bình thường rất thương con chó của hắn, vậy nên mới có cảm xúc như thế. Nghĩ tới đây, trong đôi mắt đen lay láy của thiếu nữ lộ rõ sự áy náy mãnh liệt. Hàn Nghệ đương nhiên là nhìn thấy trong mắt, hôm nay thực sự là gặp may rồi, vừa ra khỏi nhà đã gặp được mỹ nữ thuần khiết đáng yêu, cô cũng đừng có trách ca, nếu ca không tới bước đường cùng, thì cũng chẳng dùng thủ đoạn này để mưu sinh đâu, ca mà xin cô thì cô chắc chắn không cho, vì thế chỉ có thể làm như vậy thôi. "Tiểu ca, thật xin lỗi, ta không biết đây là chó của nhà huynh." Thiếu nữ đầy áy náy nói. Nếu xin lỗi có tác dụng, vậy ta không phải cõng đống nợ trên lưng rồi, cô mau nói bồi thường tiền đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa. Hàn Nghệ thầm sốt ruột thay cho thiếu nữ này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đứng phắt dậy, thần sắc kích động nói: "Vì sao? Vì sao cô lại muốn giết Vượng Tài nhà ta, nó vốn không thù không oán với cô, số nó lại khổ như vậy, cô còn ngại nó không đủ khổ sao? Sao lại còn giết nó? Cô muốn giết nó thì giết luôn tôi đi, cô đúng là hung thủ chuyên giết chó mà." Thiếu nữ thối lui một bước, nhưng thần sắc vẫn tự nhiên, xem ra cũng không có bị Hàn Nghệ hù dọa, có lẽ nàng chỉ cảm thấy Hàn Nghệ quá bẩn thỉu, không muốn đứng quá gần với hắn thôi, liền đưa tay ra nói: "Tiểu ca, huynh chớ kích động, ta đã nói rồi, ta không cố ý mà." Không cố ý cũng phải đền tiền! Cô đã đọc qua sách chưa? Hàn Nghệ cũng sốt ruột nha, bà cô này chắc chắn còn có rất nhiều đồng bạn, xem ra chỉ có thể nhắc khéo cô ta, liền lắc đầu liên tục nói: "Ta không biết, ta không cần biết, cô mau đền, cô mau đền Vượng Tài cho ta." Thiếu nữ bừng tỉnh, vội vàng nói: "Hay là để ta đền tiền cho huynh." Vậy mới đúng chứ! Hàn Nghệ mừng thầm trong lòng. Đúng lúc này, hắn nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa, chỉ thấy một nam tử khoảng 24~25 tuổi cưỡi một con tuấn mã cao to chạy tới, mày rậm mắt to, khí phách hiên ngang. Người này vừa tới, vô cùng khẩn trương nói: "Bát muội, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thiếu nữ vẻ mặt buồn rầu nói: "Nhị ca, muội giết nhầm con chó của hắn." Không xong rồi! Bọn họ sẽ không trách ta hù dọa cô bé này chứ, xong rồi còn muốn ta đền tiền nữa! Hàn Nghệ chột dạ trong lòng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, bất quá cũng không dám gây sự nữa, liền quỳ xuống trước mặt Tiểu Hoàng, khóc lớn lên: "Vượng Tài, Vượng Tài ơi." Lúc này lại có mấy người tới, người dẫn đầu là một người nam nhân khoảng 20 tuổi, mặt như bạch ngọc, trên người mặc áo bào trắng, nhìn cũng phong lưu phóng khoáng, thằng soái ca áo trắng này dường như còn khẩn trương hơn nam tử cao lớn vừa rồi, vội hỏi thiếu nữ kia: "Phi Tuyết, có chuyện gì thế?" Thiếu nữ chỉ tay về phía con chó cùng Hàn Nghệ, nói: "Ta không cẩn thận bắn chết con chó của hắn." Soái ca áo bào trắng nghe thế liền thở phào một tiếng, khẽ mỉm cười nói: "Không phải chỉ là một con chó sao, có gì mà quan trọng, đi thôi, mặc kệ hắn." ĐM! Tên khốn kiếp nhà ngươi, vô tình vậy à, một con chó cũng là một cái mạng nha. Đồ chó hoang, ngươi nhớ lấy cho ta, có cơ hội ta nhất định sẽ để cho ngươi biết mặt. Hàn Nghệ thầm mắng to trong lòng, nhưng hắn biết lúc này hắn không thể nói nhiều được, nếu không rất có thể sẽ khiến cho đối phương tức giận, hoặc là lộ ra sơ hở, tới khi đó tiền thì không có, mà còn rước họa vào thân. Khóc là đủ rồi, bởi vì hắn dám chắc cô bé kia rất lương thiện, còn hai thằng kia dường như rất quan tâm tới cô bé này, cho nên người quyết định cuối cùng, khẳng định vẫn là cô bé này. Khóc thôi! Khóc lớn lên nào! Nhìn thật thê thảm! Trông thật bi thống! Một câu cũng không nói nữa, dù sao có đền hay không các ngươi cứ liệu mà làm, ta cũng không có miễn cưỡng các ngươi, không miễn cưỡng các ngươi đâu. Không thể không nói rằng, dù cơ thể đã thay đổi, nhưng khả năng diễn xuất vẫn còn, hơn nữa phối hợp với cơ thể yếu đuối này, càng bộc lộ sự thê thảm, thằng nào mà không động lòng trắc ẩn, thì chắc chắn là đứa ý chí sắt đá. Quả nhiên, liền nghe thấy thiếu nữ đó nói: "Tần Vũ, sao ngươi có thể nói như vậy được, dù thế nào ta cũng đã bắn chết con chó của hắn rồi, sao có thể mặc kệ được?" Trong giọng nói chứa đầy sự bất mãn. "Không không, Phi Tuyết, nàng hiểu lầm rồi, ta không phải có ý này." "Vậy ngươi có ý gì?" "Ta. . ." Mặc dù Hàn Nghệ không có nhìn bọn họ, nhưng cũng nghe ra tên công tử áo bào trắng đó sốt ruột rồi. Cái tên khờ nhà ngươi, ngu muốn chết, vậy mà còn bắt chước người ta đi tán gái, không phải là ta khinh thường ngươi, nhưng mà ngươi tán gái kiểu này thì đến chết cũng không đổ được. Phụ nữ người ta giàu tình cảm, lúc này chính là thời khắc tốt nhất để tán, lẽ ra ngươi phải biểu đạt sự cảm thông, thể hiện nội tâm lương thiện của mình, tự giác lấy ra một trăm tám mươi quan đưa cho ta, bồi thường cho lỗi lầm của cô ấy. Đó mới chính là hành vi sáng suốt, cô ấy vui vẻ, ngươi thoải mái, ta cũng sung sướng, quả thật là lãng phí cơ hội ta đã tạo ra cho ngươi mà. Lúc này, nam tử cao lớn uy mãnh bỗng lên tiếng: "Bát muội, con chó này đã chết rồi, muội đền cho hắn ít tiền đi." Soái ca áo bào trắng không biết vì sao lần này thông minh như vậy, vội vàng vẫy tay với tùy tùng bên cạnh, tùy tùng kia liền lấy tay mò lên lưng ngựa lấy ra một xâu tiền đồng nặng trịch đưa cho soái ca áo bào trắng. Bất kể là hiện tại, hay là hậu thế, lúc ra ngoài tán gái, ngươi không thể quên mang tiền được, hơn nữa cũng không thể quá ít, ngộ nhỡ Crush thích món gì đó trân quý, ngươi liền phải bỏ tiền ra nha, đương nhiên người giàu có cấp bậc như bọn họ đều là tùy tùng mang tiền. Dù sao thì tiền đồng thời kỳ này cũng không nhẹ đâu. Công tử áo bào trắng cầm tiền đồng đi tới trước mặt Hàn Nghệ, ném xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng, xem ra, tiền này cũng không ít, liền nói: "Tiền này đã đủ để cho ngươi mua 10 con chó luôn rồi đấy." Câu này soái biết bao nhiêu, trâu bò biết bao nhiêu, lập tức liền tôn lên hình tượng đại gia soái ca của hắn, xem ra tên soái ca áo bào trắng này đã thông suốt rồi. Vì vậy có thể thấy, trang bức cũng là một môn học vấn nha. Đủ mua 10 con chó à, để ta tính thử xem, ủa mẹ nó chứ, một con chó bao nhiêu tiền nhỉ? Ngươi nói rõ ràng một chút thì chết à! Hàn Nghệ lúc này quyết không thể lấy tiền, nếu không sẽ khiến cho người ta nhìn ra sơ hở. Hắn nhất định phải trút hết toàn bộ tình cảm vào con chó này, hai tay lại ôm chặt lấy cổ chó, khóc lóc: "Ta chỉ cần Vượng Tài, ta chỉ cần Vượng Tài thôi . . ." "Ngươi sao lại không biết điều thế, chúng ta đã đền tiền cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?" Soái ca áo bào trắng tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ. Ngươi bị ngu à, ta mà nhận tiền bây giờ, không phải là lộ tẩy à, hơn nữa ta cũng đã khóc lâu như vậy rồi, khóc thêm vài tiếng nữa nói không chừng các ngươi sẽ cho thêm tiền. Ta bây giờ đã bị âm tài sản, các ngươi thông cảm, thông cảm chút nha. Hàn Nghệ âm thầm phản bác trong lòng. Quả nhiên, thiếu nữ kia không vui liếc nhìn soái ca áo bào trắng một cái, nói: "Đưa thêm cho hắn chút nữa đi." Vẫn là mỹ nữ hiểu ta! Mặc dù Hàn Nghệ vẫn đang khóc, nhưng lúc này nước mắt của hắn chảy ra là nước mắt cảm động. Nam tử cao lớn thì nói: "Bát muội, nhiêu đây cũng đã rất nhiều rồi." Hắn rất hiểu cô muội muội này của mình, nó chẳng có khái niệm gì về tiền bạc cả. Nhưng Hàn Nghệ rất thích kết giao với loại người này. "Các huynh không chịu thì thôi, vậy để muội tặng cây cung này cho hắn vậy." "Phi Tuyết, đây chính là cây cung mà muội thích nhất mà." Soái ca áo bào trắng vội vàng ngăn cản, lại gọi tùy tùng đưa thêm cho Hàn Nghệ một xâu tiền nữa. Thiếu nữ tên Phi Tuyết cũng tiến tới, khom người xuống, áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta thực sự không phải cố ý làm tổn thương con chó của huynh, nhưng ta không thể khiến cho nó sống lại được, chỉ có thể đền cho huynh chút tiền để xin lỗi, huynh nhận lấy đi." Chuyện này cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ nhận, cô yên tâm rời đi đi, nước mắt của lão tử sắp cạn rồi. Hàn Nghệ vẫn không nói, tiếp tục ôm cổ con chó khóc nức nở, trong lòng thầm nói, may mà thằng soái ca này tới, nếu không trên người thiếu nữ này không có tiền, ta lấy cây cung của ẻm dùng làm đếch gì, đây quả thật là tai hại của việc không hiểu hoàn cảnh xung quanh mà. Thiếu nữ cũng không muốn nói tiếp nữa, liền xoay người lại: "Nhị ca, chúng ta về thôi." Soái ca áo bào trắng nói: "Nhưng chúng ta vừa mới đến không bao lâu mà." Thiếu nữ rõ ràng là đã bị ảnh hưởng tâm tình, vô vị nói: "Vậy các huynh tiếp tục ở lại săn đi, muội về trước." "Vậy ta sao yên tâm được." Soái ca áo bào trắng hận Hàn Nghệ muốn chết rồi, thật không dễ dàng gì mới hẹn được Crush ra ngoài chơi, ngươi can thiệp một cái, phá hỏng hết tất cả rồi. Nam tử cao lớn nói: "Đã như vậy, chúng ta trở về thôi." Đoàn người cưỡi ngựa rời đi, thiếu nữ đó vẫn áy náy ngoái nhìn Hàn Nghệ, có thể thấy khả năng diễn xuất của Hàn Nghệ xuất sắc đến cỡ nào.