Trong ấn tượng, cái vị Ōtsutsuki Toneri trên mặt trăng lúc tiến hóa Tenseigan tựa hồ cũng có một đoạn thời gian thích ứng không ngắn. Chính vì nguyên nhân đó nên Hyuga Kagami mới chậm chạp chưa khởi động kế hoạch Tenseigan. Nhưng tình thế lúc này bất đồng, Hyuga Kagami mặc dù đoán không ra thôn đến cùng muốn làm cái gì, nhưng có một chút hắn có thể khẳng định, đó là nguy hiểm đang tới gần. Thừa dịp một lần cơ hội đơn độc tuần tra, Hyuga Kagami đi tới một chỗ sa mạc vắng vẻ mà hắn đã sớm lựa chọn. Dùng Byakugan quan sát bốn phía, xác nhận phạm vi xung quanh không có người khác, hắn lập tức kết ấn, đem đầu rắn hổ mang Orochimaru lưu lại giám thị hắn triệu hoán ra. Ầm... Cùng với một làn sương mù tản ra, đầu độc nhãn rắn hổ mang lười biếng bò tới trước mặt hắn, từ trong miệng phun ra một cái quyển trục. Không sai, quyển trục chứa dịch gen vẫn một mực bị đầu rắn hổ mang này bảo quản. Đây cũng là hành động bắt đắc dĩ, bởi vì chỉ có tồn tại trong bụng rắn hổ mang, Hyuga Kagami mới có thể tùy thời thông qua Thông Linh Thuật triệu hồi nó, thu lấy dịch gen trân quý. Về phần có thể hay không bị Orochimaru chặn lại, điểm này ngược lại không cần quá lo lắng. Bởi vì thật lâu lúc trước, Hyuga Kagami đã bắt đầu đem tài liệu thí nghiệm loạn thất bát tao mang vào trong bụng rắn hổ mang. Orochimaru từng âm thầm kiểm tra qua mấy lần, nhưng sau khi phát hiện đều là đồ vật không giá trị, dần dần cũng không thèm quản nữa. Hơn nữa lúc này Orochimaru vừa phản bội bỏ trốn không được bao lâu, sợ rằng còn đang dây dưa cùng Jiraiya, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không có để ý tới Hyuga Kagami. Lấy ra quyển trục phong ấn dịch gen, Hyuga Kagami sắc mặt trở nên ngưng trọng. Phương diện tiến hóa gen, tồn tại quá nhiều nhân tố không xác định, cái dịch gen trước mặt kia có thể là chìa khóa cải biến vận mệnh, cũng có thể là thuốc độc chôn vùi sinh mệnh. Không có cơ thể sống để thí nghiệm, vậy là cũng không có số liệu, cho nên Hyuga Kagami thậm chí ngay cả xác suất thành công cũng tính không ra. Nhưng hắn không có thời gian, chỉ có thể đánh cuộc phen này. Tương lai có thể nắm giữ vận mệnh chính mình hay không, có thể giữ vững tôn nghiêm mà sống hay không, có thể thoát khỏi cảnh bị kêu đến kêu đi bất đắc dĩ hay không, hết thảy tất cả đều nhìn vào bình dịch gen này. Không chần chờ quá lâu, Hyuga Kagami quyết định đem dịch gen tiêm vào trong cơ thể chính mình. A... Cơ hồ tức thời, Hyuga Kagami thống khổ rên to một tiếng. Đau nhức ! Đau nhức thấu xương ! Toàn thân đau nhức ! Làm Ninja lâu như vậy, Hyuga Kagami vốn cho rằng sức chịu đựng của mình rất mạnh mẽ, căn bản không gì dao động được hắn, nhưng thẳng tới giờ khắc này, hắn mới biết được nguyên lai đau đớn còn có thể làm tới mức độ này. Hắn cảm thấy Chakra trong người đang chậm rãi tán loạn. "Không được!" Thế cục cũng đã thoát ly hắn khống chế, hắn vội vàng dùng Chakra còn sót lại giải trừ Thông Linh Thuật, đưa đi đầu rắn hổ mang. Cơ hồ sau khi đưa đi đầu rắn hổ mang, Chakra vốn không còn nhiều lắm toàn bộ tán loạn, sau đó, thân thể hắn tựa hồ sụp đổ, hắn cảm giác huyết nhục của mình tựa hồ có dấu hiệu tan rã. "Tại sao lại như vậy? " Dưới sự không cam lòng mãnh liệt, 2 mắt Hyuga Kagami tối sầm lại, té xỉu trong sa mạc. Không biết qua bao lâu, Hyuga Kagami chậm rãi mở ra 2 mắt, phát hiện bản thân đã nằm trong trạm gác. Một trong ba đội trưởng Mitsui Chūichi gắt gao nhìn chằm chằm Hyuga Kagami, vẻ mặt lãnh khốc hỏi:"Đến cùng phát sinh chuyện gì? Vì sao ngươi lại té xỉu trong sa mạc?" Hyuga Kagami lúc này đầu óc còn choáng váng, thuận miệng qua loa:"Ta...Ta cũng không biết vì sao ..." Tên đội trưởng kia cau mày: "Là gặp tập kích sao? Kẻ nào? Là Ninja Làng Cát sao?" Hyuga Kagami lắc lắc đầu: "Không có người nào tập kích ta, là thân thể bản thân ta xảy ra vấn đề, ta... ta tựa hồ là bị bệnh!" Ninja vẫn có thể bị bệnh như thường, cái hiện tượng này cũng rất bình thường ở giới Ninja, mà trong số đó, Ninja có huyết kế thậm chí còn mắc đủ loại bệnh quái lạ về huyết kế. Kimimaro cùng Itachi chính là điển hình, cho nên tên đội trưởng kia mặc dù lòng còn hoài nghi, nhưng thấy Hyuga Kagami thật sự suy yếu, cũng không còn tiếp tục vặn hỏi. Đợi đến khi Mitsui Chūichi rời đi, Hyuga Kagami mới tử tế ngồi kiểm tra thân thể hắn một lần. Sau khi tiêm vào dịch gen, thân thể phản ứng kịch liệt vượt xa suy đoán lúc trước của hắn, việc này cũng khiến cho hắn có một nhận thức hoàn toàn mới đối với mức độ nguy hiểm của việc kích hoạt gen trong người. "Chung quy là còn sống!" Thở một hơi nhẹ nhõm, Hyuga Kagami đồng thời không nhịn được sợ hãi khôn cùng. Mặc dù không có con số rõ ràng, nhưng căn cứ thí nghiệm cụ thể của bản thân, Hyuga Kagami cảm thấy việc chống chọi tổ hợp gen gầy dựng lại mà còn sống sót, tuyệt đối là một việc có xác suất rất nhỏ. Bởi vì hắn đã cảm thụ qua thân thể lúc gầy dựng lại tổ hợp gen, nó dường như ở bên bờ sụp đổ, cảm giác đó giống như cơ thể vỡ ra vô số mảnh, sau đó lần nữa lại lắp lên, làm cho người ta vô cùng tuyệt vọng! Đồng thời, việc này cũng làm cho Hyuga Kagami cảm nhận sâu sắc một điều, ở phương diện gen, bản thân vẫn là một con gà. Hồi phục tâm cảnh, Hyuga Kagami căn cứ kinh lịch bản thân trải qua, bắt đầu ngồi phân tích hiệu quả của dịch gen. Trước đó thân thể Hyuga Kagami gần như sụp đổ, không thể nghi ngờ là phản ứng khi tổ hợp gen đặc thù bị kích hoạt, thiếu bao nhiêu tổ hợp gen đặc thù, thân thể liền trải qua bấy nhiêu lần sụp đổ và gầy dựng lại. Mà Hyuga Kagami khuyết thiếu 16 tổ, cho nên hắn ở trong sa mạc đã trải qua 16 lần chết đi sống lại. Mỗi lần như thế, đều là đi qua quỷ môn quan một lần, Hyuga Kagami thậm chí còn đi 16 chuyến. Có thể sống sót, thực sự quá may mắn! Mà sau khi 33 tổ hợp gen đặc thù kích hoạt, Hyuga Kagami có thể cảm giác được thân thể bản thân so với trước kia hoàn toàn không giống, hơn nữa cảm giác này vẫn còn đang kéo dài. Mà thể hiện trực quan nhất, chính là lượng Chakra của hắn đang không ngừng tăng trưởng, sự tăng trưởng này điên cuồng tựa như không thấy điểm cuối . Đứng dậy xuống giường, Hyuga Kagami chậm rãi tới trước gương. Kéo kính bảo hộ lên, hắn phát hiện tròng mắt nguyên bản trắng bệch nhìn qua đã có chút trong suốt, phảng phất như ẩn chứa sao trời, lóe ra một loại quang mang. "Thật đẹp nha!" Ngay cả chính Hyuga Kagami cũng không nhịn được bị hấp dẫn. Ngay lúc hắn muốn tiến tới sát gương, nhìn cho thêm rõ ràng, thì một cảm giác choáng váng mãnh liệt bao phủ hắn, cùng lúc đó, mắt hắn cũng xuất hiện cảm giác đau nhói kịch liệt. Qua hồi lâu, loại cảm giác choáng váng và đau đớn này dần biến mất. Thong thả hồi lại sức, Hyuga Kagami vịn tường chậm rãi đứng dậy, hắn hiểu ra ở trong thời kỳ thích ứng là không được dùng đôi mắt, dù chỉ là quan sát đơn giản cũng không được, cho nên hắn nhắm mắt lại, một lần nữa mang vào kính bảo hộ. Nằm trên giường, Hyuga Kagami âm thầm suy nghĩ. Bây giờ Tenseigan đang trong giai đoạn tiến hóa, tương lai chưa nói tới, chỉ riêng lúc này, hắn so với lúc trước càng thêm suy nhược. Cho nên lúc này không phải lúc cao hứng, hắn cần nghĩ biện pháp vượt qua giai đoạn thích ứng kỳ gian nan này.