Triệu Tuệ Lam là người đặc biệt bao che khuyết điểm bình thường sẽ mắng mắng Tư Đồ Linh Nhã là ngốc nghếch, bản thân thấy không sao cả nhưng nếu là người ngoài đến mắng vậy thì lại khác.

"Ý của Lệ Quận Chúa là đang mắng Nhã Nhã nhà chúng ta" Triệu Tuệ Lam bình tĩnh nhìn "cục vàng" trước mặt, "cục vàng" này thân phận cũng thuộc dạng thiên kim quý báu, là con gái của Lệ Vương gia từ nhỏ đã được cưng chiều sinh hư, hoàn toàn không xem ai ra gì, cùng Đông Mẫn Loan ngược lại đi được thân cận, cái này đúng như câu nồi nào úp vung nấy, Triệu Tuệ Lam cười cợt nhìn toàn thân trên dưới điều đeo đầy đồ trang sức quý giá lạnh giọng lên tiếng: "Lệ Quận Chúa cũng thật gan lớn, Tư Đồ gia tuy không thuộc hoàng thân quốc thích nhưng cũng đường đường là con gái duy nhất của Quốc Công phủ, Hộ Quốc Công được liệt vào hàng tam công đương triều, huống chi Nhã Nhã còn được đích thân đương kim Thái Thượng Hoàng gia phong An Bình Quận Chúa, tước vị còn hơn Lệ Quận Chúa một cấp, Lệ Quận Chúa Gặp mặt An Bình Quận Chúa không trước tiên chào hỏi mà còn buông lời phỉ báng, ta thật muốn xem những lời ngày hôm nay truyền đến tai Thái Thượng Hoàng hay đến tai Hoàng Thượng thì sẽ thế nào".

Tư Đồ gia tuy nhân số đơn bạc nhưng gia thế hoàn toàn không thua bất kì một vương tôn đại thần nào, Nhã Nhã vừa sinh ra đã được Thái Thượng Hoàng yêu thích vô cùng trực tiếp gia phong quận chúa còn được ban danh hào An Bình, nơi này quận chúa cũng có phân biệt như Lệ Quận Chúa chỉ là vì có phụ thân là Lệ Vương nên mới được gọi là Quận chúa, hoàn toàn không có danh hào riêng nên thấp đầu hơn so với Nhã Nhã một cấp, bình thường yến hội còn phải cho Nhã Nhã lễ chào, thật ra với thân phận của nàng cùng Nhã Nhã nếu không làm việc đại nghịch bất đạo thì hoàn toàn có thể phú quý, nhàn nhã suốt cuộc đời, nàng có thể xác định Nhã Nhã trước kia là có cảm tình với Thái Tử mới chấp nhận cuộc hôn nhân đính ước đó, nếu không bằng vào độ yêu thương của Quốc Công gia chỉ cần Nhã Nhã kiên quyết phản đối như kiếp này thì Quốc Công Gia cũng không kiêng dè vào cung xin hủy hôn.

Lệ Quận Chúa bị nói á khẩu, xác thực với phẩm cấp của nàng cùng Tư Đồ Linh Nhã thì nàng còn phải cấp nàng ta lễ thỉnh nhưng bình thường Tư Đồ Linh Nhã luôn im lặng, khiếp nhược dù các nàng không thỉnh an cũng không thấy nàng ta nói gì nên lâu dần đích xác là đã quen nên quên luôn việc phẩm cấp khác biệt, Lệ Quận Chúa vẻ mặt hơi đỏ lên nhưng vẫn ngoan cố phản bác: "Đây chỉ là ngày thường không phải lễ tiết gì lớn, tỷ muội quen biết có đích xác phải lấy thân phận ra nói như vậy thì quá xa lạ, Triệu Tuệ Lam ngươi cũng quá mức khắt khe, gò bó, hừ chính ngươi đến giờ còn chưa cho bổn quận chúa hành lễ, còn đòi bổn quận chúa thực thi lễ nghi, Triệu tiểu thư cũng quá dối trá đi", nói rồi còn nhìn Triệu Tuệ Lam khinh bĩ ghét bỏ, nàng đã nói như thé nếu Triệu Tuệ Lam còn khăng khăng nói đến lễ nghi thì chính là ngang ngược, vô lý, hơn nữa nàng biết tính tình của Triệu Tuệ Lam bị vẻ mặt như thế chắc chắn sẽ đại náo lên, càng hay càng cho mọi người biết tính tình nàng ta có bao nhiêu xấu, đúng thời cơ còn có thể biểu hiện bản thân bị ấm ức một phen, không chừng còn thắng được hảo cảm của người ấy, Lệ Quận Chúa âm thầm liếc mắt nhìn Thái Tử, trong lòng càng nóng hổi không thôi.

Triệu Tuệ Lam híp mắt nhìn Lệ Quận Chúa đang Triệu Văn Khanh lo lắng muội muội có phải muốn phát tác hay không thì thấy Triệu Tuệ Lam chỉ nhẹ nhàng mĩm cươi, giọng nói nhất thời ôn hòa xuống

"Lệ Quận Chúa nói cũng phải là Tuệ Lam sơ sót", nói rồi đi đến mấy bước hai tay chắp nhẹ trước người hơi nghiêng thân cúi xuống làm một cái chào lễ, động tác uyển chuyển kia tất nhiên là đã qua giáo dục lễ nghi hoàn mỹ không khuyết điểm, đôi môi anh đào vẫn giữ nguyên nụ cười mĩm xinh đẹp: "Triệu phủ đích nữ Triệu Tuệ Lam có lễ với Lệ Quận Chúa".

Mềm nhẹ nói xong lời chào lại nhanh chóng đứng lên vẻ mặt ôn hòa nhìn Lệ Quận Chúa đang sững sỡ trước mặt: "Tuệ Lam lúc nãy lời nói có hơi vô lễ, quận chúa không nên để tâm, chẳng qua Tuệ Lam chỉ là vì lo lắng quận chúa nói những lời này nếu rơi vào tai của người có tâm chắc hẳn sẽ khiến cho người khác thêu dệt thành tội bất kính với bề trên như thế thật không tốt, nhưng thiết nghĩ cho dù là không phải đang tại ngày họp mặt lớn nhưng dù sao thân là tiểu thư quý tộc cũng nên giữ lại phong phạm lễ nghi sao cho hợp lễ, quận chúa xem Tuệ Lam nói vậy có đúng không".

Lệ Quận Chúa còn đang sững sờ vì Triệu Tuệ Lam ngoan ngoãn cho nàng hành lễ nghe một hàng dài ngôn ngữ kia xong lại đen mặt, mấy câu đầu còn bảo là quan tâm nàng mấy câu sau không phải ẩn ý nói nàng đường đường là quận chúa lại không có lễ nghi hoàng gia sau, Lệ Quận Chúa căm tức, ngón tay trực tiếp chỉ lên mặt Triệu Tuệ Lam: "Ngươi_________", nhưng chưa kịp nói gì thì Đông Mẫn Loan thấy tình thế không ổn đã vội kéo tay Lệ Quận Chúa cười làm lành nói: "Là Triệu tiểu thư có lòng tốt nhắc nhở, do bọn muội sơ sót cũng chỉ vì là nghĩ dù sao cũng xem mọi người điều là tỷ muội thân thuộc nên nhất thời bõ qua lễ nghi, là bọn muội sơ sót", nói rồi lại hơi ũ rũ cúi đầu như nhận sai, bộ dáng như bị ức hiếp thật khiến người khác đau lòng.

"Phụ thân cùng mẫu thân chỉ có ta là con gái duy nhất, nhà của Lam Lam cũng vậy" Lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt đứt màn yếu ớt của Đông Mẫn Loan, Tư Đồ Linh Nhã bị Triệu Tuệ Lam hộ ở sau người nhất thời không biết suy nghĩ cái gì lại lên tiếng. Triệu Tuệ Lam giật mình nhìn tiểu cô nương đang chớp chớp mắt nhìn Đông Mẫn Loan, Tư Đồ Linh Nhã như là xác định gì đấy gật gật gật đầu nói tiếp: "Uh, không có nhớ sai, Lam Lam hình như chỉ có một muội muội mà thôi" lại nhìn Đông Mẫn Loan nghi hoặc hỏi: "Với lại ngươi họ Đông, ta họ Tư Đồ, Lam Lam lại là họ Triệu không có cùng họ nha~~như thế nào lại là tỷ muội thân thuộc, với lại ta không quen các ngươi, nên không thân nha~~", lắc lắc cái đầu nhỏ, phụng phịu nói thêm: "Hơn nữa lúc nãy cái Lệ Quận Chúa còn chưa cho ta hành lễ đâu, Lam Lam cũng đã hành lễ rồi kia, thật không lễ nghi".

Đông Mẫn Loan: "......"

Lệ Quận Chúa: "....."

"Phụt____ha..ha" Tống Liễm nhất thời nhịn không được ôm bụng cười to, nhất thời phong độ thân sĩ gì điều mất hết, ngay đến cả Mặc Quân Hàn xưa nay lãnh mặt cũng gợi lên chút tiếu ý, Doãn Hạo Kì khóe miệng cũng nhếch lên cao nhưng ngại tác phong hoàng gia nên vẫn nghiêm trang đứng, nhìn tiểu cô nương còn đang nhíu mày nhìn Tống Liễm như khôn hiểu vì sao hắn ta lại cười khoa trương như thế thì cảm thấy có chút đáng yêu.

Triệu Tuệ Lam nhìn khuê mật đáng yêu như thế thì nâng tay vuốt vuốt tócnàng, ân xúc cảm không tồi, hơi nhịn cười nói: "Chúng ta không thể luôn bất người khác học theo lễ nghi phong phạm như chúng ta được, bất quá nhiều lúc cũng phải nhường nhịn một chút dù sao cũng không phải ai cũng hiểu được điều đó".

Lệ Quận Chúa tức giận chỉ vào Triệu Tuệ Lam: "Ngươi.....". Đông Mẫn Loan nhanh tay kéo lại Lệ Quý Chúa, khom người nhìn về phía Triệu Tuệ Lam cùng Tư Đồ Linh Nhã nói: "là Mẫn Loan thất lễ", bộ dáng thành kính hành lễ để người không bắt được một tý sai lầm nào, Triệu Tuệ Lam biết thiếu nữ này cũng không phải không đầu óc như Lệ Quận Chúa kia, biết nhẫn nhịn cùng thủ đoạn cao thâm, nếu không thì chỉ dựa vào tài múa kia thì sao thắng được tâm của Thái Tử, nàng cũng không phải đến để gây sự nên nhìn thấy bên kia đã phóng thấp tư thế thì cũng mĩm cười nói: "Đông tiểu thư đa lễ"

Từ đầu đến cuối nhóm người Thái Tử chưa hề xen vào cuộc nói chuyện giữa hai bên, Triệu Tuệ Lam biết lễ nghi Đại Chu triều thông thường nam tử sẽ không tùy tiện xen vào đối đầu giữa các vị tiểu thư mà không hề có quan hệ gì nếu không sẽ dễ gây hiểu lầm nên nàng mới phóng tâm đối đáp với nhóm người Đông Mẫn Loan mà không sợ Thái Tử đứng ra bênh vực, dù gì giữa hai người bọn họ có đồn đãi như nếu Thái Tử không đứng ra nói chuyện thì đồn đãi vẫn là đồn đãi mà thôi.

Thái Tử Doãn Hạo Kì thấy mọi chuyện coi như đã dàn xếp xong thì mới lên tiếng: "Được rồi, Lệ Quận Chúa hôm nay là ngày đẹp trời không nên gây mất hòa khí cho mọi người, hay là ta mời mọi người đến Thái Đình nghỉ một chút", nói rồi dẫn đầu đoàn người đi về phía trước, mọi người thấy Thái Tử đã bãi bình lần cãi nhau này cũng không tốt nói thêm gì nữa nhanh chóng bước theo.

Lệ Quận Chúa âm ngoan liếc nhìn Tư Đồ Linh Nhã đang đi phía trước, là nàng ta hại nàng mất hết mặt mũi trước mặt Thái Tử, nhìn Đông Mẫn Loan ngang nhiên đi phía trước nàng còn nói nói cười cười với Thái Tử, Lệ Quận Chúa âm thầm cắn chặt răng, liếc nhìn hồ nước bọn họ sắp đi tới, ánh mắt Lệ Quận Chúa lướt qua một tia âm độc, giả vờ đuổi theo đoàn người lại như vô ý đi đến bên cạnh Đông Mẫn Loan, lúc gần đi qua hồ nước Lệ Quận Chúa cho nô tỳ đang đi bên mình một ánh mắt, sau đó như không cẩn thận mạnh ngã một cái, đè lên người của Đông Mẫn Loan, khiến cho nàng ta không cẩn thận hướng về phía Tư Đồ Linh Nhã cũng Triệu Tuệ Lam đang đứng, Triệu Tuệ Lam thấy Tư Đồ Linh Nhã đứng gần mặt hồ nhất nhất thời da đầu run lên cảm thấy nhất định không hảo sự, vội nắm chặt tay Tư Đồ Linh Nhã giữ vững nàng trước tiên, nhất thời một đám ngã thành đoàn điều loạn hết, nô tỳ, tiểu tư gì điều ồn ào phù chủ nhân nhà mình, cả đám chen cùng một chỗ nhất thời không chú ý đến một nô tỳ nhỏ bé lựa thời cơ hỗn loạn tiến đến gần Triệu Tuệ Lam cùng Tư Đồ Linh Nhã.

Đột nhiên Triệu Tuệ Lam chỉ cảm thấy bị một lực đạo chèn ép cả người đổ xuống mặt hồ phía sau, Tư Đồ Linh Nhã luống cuống kéo lại khuê mật nhưng ngặt nỗi thân mình yếu ớt chẳng những kéo không trụ mà còn đem mình đáp đi vào.

"Ầm______", tiếng nước vang lên rõ to.

"Người...người đâu, Triệu tiểu thư với Tư Đồ tiểu rớt xuống hồ rồi"

"Á...tiểu thư..tiểu thư, cứu người mau cứu người" Hỉ Thước nhìn tiểu thư mình vùng vẫy trong nước chỉ biết lo lắng suông loạn gọi, nha đầu bên mình Tư Đồ Linh Nhã cũng gắp đến độ xoay vòng vòng nhưng nàng không biết bơi.

Bỗng nhiên hai bóng người phi thân thẳng vào trong hồ, Thái Tử cùng Mặc Quân Hàn mỗi bên nắm một người, Triệu Tuệ Lam chỉ cảm thấy cả người điều không tốt, nước tràn vào mũi khiến nàng ho sặc sụa hơn nữa tuy đã gần vào xuân như nước trong hồ vẫn lạnh buốt đâm thẳng vào da thịt nàng làm nàng lạnh đến môi tím tái, sắc mặt trắng bệch chỉ có thể bám trụ lấy nguồn nhiệt duy nhất hiện tại đang kề bên nàng.

Mặc Quân Hàn mặc kệ Triệu Tuệ Lam như bạch tuột gắt gao dán lấy hắn, dùng tay phải đỡ lấy bờ mông nhỏ kia đem người dán sát vào mình để nàng cảm nhận bản thân có điểm tựa như thế nàng mới bớt hốt hoảng, thật ra nước trong hồ không đủ sâu chỉ khoảng tới ngực của nam tử trưởng thành nhưng chiều cao của Triệu Tuệ Lam lẫn Tư Đồ Linh Nhã thì quá nhỏ xinh nên nước trong hồ đối với bọn họ vẫn là quá sâu, hai tay ôm chặt lấy cổ người trước mặt còn hay chân thì triền chặt lấy eo của người nọ, Triệu Tuệ Lam cả đời trước lẫn đời này điều không biết bơi đột nhiên bị thôi vào trong nước khiến nàng hoảng sợ vô cùng.

Mặc Quân Hàn bị triền có chút khó thở, dở khóc dở cười nhìn thiếu nữ đang bám trên người hắn, hiển nhiên là đã bị dọa sợ, Mặc Quân Hàn cũng bỏ qua cái gì là nam nữ thụ thụ bất tương thân, cánh tay trái còn tự do nhẹ nhàng vỗ lên lưng Triệu Tuệ Lam muốn trấn an người đang bị kinh hách, ngẫm nghĩ một chút vẫn mở miệng cố hạ giọng dỗ dành nhưng do không quen nên nghẹn một lúc chỉ nói được hai từ: "....Bình tĩnh".

Triệu Tuệ Lam lúc này cũng hiểu được bản thân đã được cứu lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp vang lên bên tay, hơi ngẩng đầu nhìn người vừa cứu mình thì chạm trúng vào một đôi mắt lại thâm sâu khó dò khiến người ta khó mà hiểu rõ được suy nghĩ trong lòng, nhìn đôi mắt ấy Triệu Tuệ Lam chỉ thấy cả người càng không khỏe, này...này là cái quỷ gì đang diễn ra đây, ai có thể nói cho nàng biết vì sao Mặc Quân Hàn lại là người trước tiên nhảy xuống cứu nàng, không phải hắn ghét nàng nhất sao, bất quá Triệu đại tiểu thư hình như lệch trọng điểm một chút, bây giờ không phải truy cứu việc ai cứu mình mà là tư thế hiện tại, tư thế hiện tại của hai người a.

Hỉ Thước nhìn tiểu thư nhà nàng vẫn còn đang treo tại người Mặc thiếu gia, lúc trước lo lắng tiểu thư bị rơi xuống nước hiện tại lo lắng thân thể tiểu thư à, không thấy mọi người đang trố mắt nhìn hai người hay sao, gặp tiểu thư còn đang ngẩn ngơ nhìn Mặc thiếu gia thì Hỉ Thước muốn bứt cả tóc.

Trên bờ, tia sáng u ám trong mắt Đông Mẫn Loan chợt lóe lên, năm ngón tay bất giác nắm chặt, lòng bàn tay lưu lại năm dấu trăng non thật sâu, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Linh Nhã đang được Thái Tử ôm vào trong lòng.

Doãn Hạo Kì nhíu mày ôm lấy thân thể của Tư Đồ Linh Nhã vào lòng, cảm giác của hắn là gầy, rất gầy, thân mình bé xíu nằm trong lòng hắn vì lạnh mà run rẩy, hai tay nhỏ xíu vây chặt lấy cổ hắn, cái đầu nhỏ thì vùi thẳng vào trong ngực của hắn, giống như cảm thấy còn chưa đủ mà đang cố gắng chui vào càng sâu, thậm chí còn có tiếng thút thít nho nhỏ tựa như tiếng những con mèo con vang lên, không cần nhìn cũng biết là đôi mắt tròn to sáng long lanh kia đã nhuộm một màu ửng đỏ, một cảm giác thương tiếc chợt dâng lên trong lòng của Doãn Hạo Kì, hắn luôn là người thương hương tiếc ngọc như cảm giác thương tiếc hiện tại hắn dành cho Tư Đồ Linh Nhã có gì đó khác so với những giai lệ trước kia của hắn.

Dưới sự giúp đỡ của đám thuộc hạ, Doãn Hạo Kì được kéo lên bờ nhưng vẫn chưa buông tay tiểu nhân nhi trong lòng ra, nhìn Tư Đồ Linh Nhã run rẩy không đình hắn đành dịu giọng nói: "Ngoan, không sao nữa, muội xem chúng ta đã lên bờ rồi" Doãn Hạo Kì nhẹ giọng trấn an tiểu mèo con trong ngực hắn, khóe miệng nổi lên tiếu ý nhàn nhạt, Đông Mẫn Loan nhìn nụ cười kia mà lòng đánh thót một cái, dự cảm nếu tiếp tục để hai người tiếp xúc như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó nên Đông Mẫn Loan nhanh chóng đi lại gần Thái Tử dịu giọng nói: "Thái Tử, Tư Đồ tiểu thư hẳn là bị kinh hách, để ta đưa nàng vào trúc xá nghỉ ngơi", Doãn Hạo Kì cũng hiểu đó hiện giờ tiểu nhân nhi trong lòng hắn cần một nơi ấm áp cùng một ly trà nóng nên đối với đề nghị của Đông Mẫn Loan hắn cũng không nói thêm mà cất bước hướng về phía trúc xá trong Đào Viên.

"Thái..Thái tử để tỳ nữ dìu Tư Đồ tiểu thư đi ạ"Đông Mẫn Loan gặp Doãn Hạo Kì ôm Tư Đồ Linh Nhã bước đi thì càng gắp hơn, tâm nàng là không muốn hai người có gì tiếp xúc với nhau nên vội vàng ngăn cản nhưng Doãn Hạo Kì cảm nhận xúc cảm ôn nhuyễn trong ngực nhất thời buông ra thì giống như có chút tiếc nuối nên vẫn cứ ôm Tư Đồ Linh Nhã bước nhanh hơn bõ qua lời can ngăn của Đông Mẫn Loan.