Editor: Melodysoyani

Giang Cảnh Nghiên nhìn nữ nhân mặc hồng y trước mắt, nàng đẹp đến lạ thường, trước kia Giang Cảnh Nghiên chưa từng  thấy qua. Chỉ nghe nàng tự giới thiệu: “Phi Vân, thuộc hạ của Lê tướng quân. Có cái này muốn cho người xem.”

Tiếp nhận giấy mà Phi Vân đưa, nhìn đến là hôn ước của nàng và Lưu Thành, còn  có chữ mà phụ thân tự tay viết lên, nàng giật mình nói: “Bức hôn ước này, sao lại ở trong tay ngươi.” Hơn nữa, khi từ hôn phải xé bỏ hôn ước, chỉ là lúc Lưu gia đến từ hôn nàng đã  lên đường theo đội ngũ áp giải phụ thân đến kinh đô.

Vẻ mặt Phi Vân thản nhiên: “Là điện hạ sai ta đưa tới.” Hôm qua sau khi lấy được tờ hôn ước nàng lập tức đưa cho Thái tử, nhưng Thái tử nói đây là đồ của Giang Cảnh Nghiên, nên bảo nàng đưa tới đây. Nàng vốn dĩ muốn tìm một tiểu thái giám đưa tới, kết quả Thái tử nói nàng không đưa thì sẽ để Lê Tiến đưa. Cho nên,  bây giờ trong lòng nàng rất khó chịu, đặc biệt là khi thấy nữ nhân trước mặt còn rất xinh đẹp.

Sau khi Phi Vân đưa hôn ước, thì lập tức rời khỏi.

Giang Cảnh Nghiên nhìn tờ hôn ước trong tay, tự giễu mà cười cười, nếu đã vô dụng, giữ lại cũng không có ích gì nữa.

Một trận lửa đốt cháy tờ hôn ước, Giang Cảnh Nghiên nhìn tro tàn, nói lời vĩnh biệt với quá khứ của mình.

Lúc này

“Cô nương, lão gia ông ấy!” Thôi ma ma bước đi như bay, thiếu chút nữa đụng trúng cánh cửa.

Giang Cảnh Nghiên đỡ lấy Thôi ma ma: “Ma ma chạy đi đâu đó, sao lại gấp gáp như thế?”

“Là lão gia, ông ấy được thả ra rồi!”

Cái gì?

Giang Cảnh Nghiên không thể tin được vào lỗ tai của mình, lại xác nhận với Thôi ma ma lần nữa nói: “Ma ma người nói thật sao!”

Thôi ma ma  cười ngây ngô gật đầu.

“Mau mau, chúng ta đi đón phụ thân.”

Án tham ô ở Tùy Châu lần lượt được kết án, Giang Hoài chỉ là một con cá nhỏ không đáng để ý, vốn là sẽ không có bao nhiêu người đi chú ý ông, nhưng từ  sau khi kinh đô bắt đầu truyền chuyện Thái tử thu nhận Giang Cảnh Nghiên, thân phận của Giang Hoài lập tức như "  nước lên thì thuyền lên ".

Ông vừa mới ra nhà tù, đã có người lạ đến bắt chuyện.

Chờ đến lúc nữ nhi Giang Cảnh Nghiên đến, Giang Hoài đã  không còn kiên nhẫn mà trốn những người đó rồi.

“Phụ thân.” Trong lúc nhất thời, Giang Cảnh Nghiên chỉ gọi ra hai chữ này, còn muôn vàn tâm tư quanh quẩn ở trong lòng thì không nói ra.

Lúc Giang Hoài nhìn đến nữ nhi, nước mắt giàn giụa, hổ thẹn nói: “Là vi phụ liên lụy con.”

“Phụ thân nói sai rồi.” Giang Cảnh Nghiên đỡ Giang Hoài lên xe ngựa, lại nói: “Người và con là người một nhà, dù có gian khổ gì cũng phải cứu giúp nhau, làm gì có chuyện ai liên lụy ai chứ.”

Nữ nhi hiểu chuyện, trong lòng Giang Hoài càng thêm áy náy, ông đã là người sắp nhập vào đất vàng, cả một đời của ông sống thoải mái, lúc xảy ra chuyện lại để nữ nhi chưa xuất gia đi bôn ba thay cho mình. Ngẫm lại ông lập tức cảm thấy thẹn với thê tử đã chết.

Nếu Giang Hoài đã được thả, Giang Cảnh Nghiên cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại Đông Cung nữa, sau khi dẫn phụ thân đến khách điếm rửa mặt, phụ tử hai người và Thôi ma ma lập tức đến Đông Cung tạ ơn chào từ giã.

Lúc này Lý Kê đang bận chuyện án tham ô ở Tùy Châu, không có ở Đông Cung.

Giang Cảnh Nghiên nghĩ đi về dọn dẹp đồ trước, chờ Thái tử trở lại sẽ nói lời cáo biệt,còn Giang Hoài vừa tiến vào Đông Cung thì vẻ mặt bắt đầu tệ đi, đặc biệt là lúc nhìn thấy chỗ mà Thái tử sắp xếp cho Giang Cảnh Nghiên ở, vẻ mặt  Giang Hoài càng thối hơn.

Đồ đạt cũng không nhiều, chỉ có ba tay nải, Giang Cảnh Nghiên và Thôi ma ma mau chóng thu dọn xong.

Trong khoảng thời gian này, tốt xấu gì ở Đông Cung nàng và Thôi ma ma cũng được hai tỷ muội Như Hoa và Như Ngọc chăm sóc, nên liền lấy hai lạng bạc làm tạ lễ (lễ vật cảm ơn). Lộ phí mà nàng còn dư lại không nhiều lắm.

Như Ngọc Như Hoa tịch thu: “Tâm ý của Giang tiểu thư tỷ muội bọn ta xin lĩnh tấm lòng, nhưng mà tiền này không quan trọng đối với bọn ta, hay là Giang tiểu thư cứ mang theo bên người đi.” Như nghĩ đến gì đó, Như Ngọc lại bổ sung nói: “Chỉ là Giang tiểu thư, người thật sự phải đi sao?”

Thật ra Như Ngọc muốn hỏi Giang Cảnh Nghiên nàng thật sự đi được sao, hiện tại ở kinh đô ai cũng biết nàng đã thành nữ nhân của Thái tử, nữ nhân dính vào long ân (ân huệ của rồng), rời khỏi kinh đô, nếu không làm ni cô thì người đó phải chết.

Nhưng Giang Cảnh Nghiên không nghĩ nhiều như vậy, vui sướng khi phụ thân bình an trở về đã chứa đầy trong đầu nàng: “Như Ngọc nếu ngươi nhớ ta, thì có thể gửi thư cho ta, ta chắc chắn sẽ nhớ kỹ hai tỷ muội các ngươi.”

“Chỉ là……” Như Ngọc nói một nửa, nghĩ nghĩ hay là thôi đi:“Vậy nô tỳ chúc Giang tiểu thư có thể thuận buồm xuôi gió.”

“Nhờ lời lành của ngươi.”

Bên này, Giang Cảnh Nghiên đang nghĩ xem sau này nàng và phụ thân nên đọc sách gì, còn có trong nhà thật sự nghèo khó, đệ muội cũng sắp lớn rồi, nên đi ra ngoài học hỏi một chút, mà những chuyện đó đều phải tiêu tiền. Nàng sẽ làm mua bán nhỏ, trợ giúp trong nhà.

Mọi việc đều cứ cho qua hết đi.

Còn Lý Kê thì, hắn mới từ Lại Bộ ra tới, đã nhận được ý chỉ trong cung, khiến hắn phải tiến cung một chuyến.

Thuận Xương và xa phu ngồi đánh xe ở bên ngoài, Lê Tiến vốn cưỡi ngựa, nhưng hôm nay hắn có rất nhiều lời nghẹn một bụng muốn nói, nên cũng cùng ngồi trong xe ngựa.

Cho dù Lý Kê nhắm mắt, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Lê Tiến.

“Điện hạ?” Lê Tiến cẩn thận mở miệng.

Lý Kê mở mắt ra, nhìn Lê Tiến không nói chuyện, ý bảo hắn tiếp tục nói.

Lê Tiến nói: “Điện hạ thay đổi.”

Lý Kê cảm thấy buồn cười:“Cô nào có thay đổi?”

Lê Tiến ngồi thẳng: “Trước kia điện hạ không dùng hình phạt tới tra tấn phạm nhân, hôm nay dù Lưu Thành kia đã mở miệng, nhưng điện hạ cũng không cho người dừng lại.” (@Melody: Vì anh ghen ghen mà:>)

“Ngươi cảm thấy không nên đánh Lưu Thành kia sao?” Lý Kê hỏi lại hắn.

“Đương nhiên nên đánh!” Nói tới Lưu Thành, Lê Tiến cũng căm giận: “Nếu  ta động thủ, lập tức trực tiếp phế đi mười tám căn xương sườn của hắn.”

“Ha ha.” Lý Kê cười nói: “Vậy ngươi cảm thấy cô hiện tại, là tốt hay là không tốt?”

Sống lại một đời, nói đến người mà mình tín nhiệm, cũng chỉ có một mình Lê Tiến.

Lê Tiến nghĩ nghĩ, tuy rằng trước kia tính tình của điện hạ tốt, nhưng cũng vì tính tính quá tốt mới bị thần tử làm lơ, hơn nữa làm đế vương, cũng không cần  có tính tình tốt. Giống hiện tại vậy, làm việc dứt khoát, mới là tốt nhất.

“Thần cảm thấy là tốt.”

Lý Kê nói: “Vậy được rồi.”

“Chỉ là điện hạ.” Lê Tiến chần chờ một lát: “Giang tiểu thư kia, bây giờ người định tính sao?”

“Không phải cô nói rồi sao, điện Tuyên Đức còn thiếu một nha đầu làm việc nặng, ngày mai để nàng đảm nhiệm vị trí đó đi.”

“Này sao được!” Lê Tiến buột miệng thốt ra, ý thức được  mình quá kích động, lại giải thích nói: “Ý của thần là, Giang tiểu thư không thể làm nha đầu làm việc nặng được, hơn nữa gần đây không phải kinh đô đều truyền tin nàng và điện hạ, có gì đó sao?”

“Ai, Lê Tiến, từ lúc nào mà ngươi nhiều chuyện như vậy thế?”

Lê Tiến ngượng ngùng nói: “Không phải thần nhiều chuyện, mà là quan tâm điện hạ, tâm cơ của nữ nhân kia sâu kín, không thích hợp với  điện hạ.”

“Vậy ngươi cảm thấy thích hợp ai?” Lý Kê cảm thấy hôm nay Lê Tiến rất kỳ quái, không chỉ có nói nhiều, còn đều nói về Giang Cảnh Nghiên, làm hắn có loại cảm giác như đồ vật của mình bị người khác mơ ước, phi phi, Giang Cảnh Nghiên trở thành của hắn từ lúc nào chứ: “Hay là nói, mấy ngày này, ngươi nhìn trúng nàng rồi sao?”

“Sao có thể!”

Lê Tiến kích động như là nghe được Hung nô tới xâm phạm, đột nhiên đứng lên, “Bịch”, đầu đụng vào xà xe ngựa.

Thuận Xương nghe được tiếng vang, ngoảnh mặt vào trong xe ngựa hỏi: “Điện hạ, người không sao chứ.”

“Không có việc gì, là Lê tướng quân đụng  đầu vào.” Lý Kê trả lời đến.

Trong lòng Thuận Xương thấy kỳ lạ lấy thân thủ của Lê tướng quân sao có thể sẽ đụng đầu vào, hay là hắn bắt đầu tranh chấp với điện hạ? Thôi, nếu điện hạ đã nói không có việc gì, vậy hắn cũng không nên nghĩ nhiều.

Lúc nhận được ý chỉ, trong lòng Lý Kê đã có loại dự cảm không tốt, phụ hoàng còn đang bệnh, tuy dần dần chuyển biến tốt, nhưng vội vã kêu  mình tiến cung như thế, rốt cuộc là có chuyện gì.

Chờ khi hắn đi vào đại điện, nhìn đến phụ hoàng của mình ngồi trên long sàng, lòng thấp thỏm của hắn cũng buông lỏng. Nhưng lúc nhìn đến Thục Quý Phi và muội muội là công chúa Đoan Mẫn, hắn chỉ cảm thấy đã xảy ra chuyện không tốt.

“Thái tử ca ca!” Năm nay công chúa Đoan Mẫn mới mười tuổi, đúng là tuổi tác mê chơi. Mẫu phi Thục Quý Phi của nàng là dì ruột của Thái tử, sau khi Hoàng Hậu qua đời mới tiến cung, Quang Tông đối xử rất đặc biệt với nàng, Thục Quý Phi có thể nói là nữ nhân cao quý số một số hai trong cung, mà sau khi Thục Quý Phi sinh Đoan Mẫn, thân thể bị tổn thương nên khó mang thai lại, cho nên  tính tình Đoan Mẫn có chút kiêu căng.

Đoan Mẫn lôi kéo tay của Lý Kê, phe phẩy làm nũng nói: “Huynh đã lâu không tới thăm Đoan Mẫn, có phải sau khi có tẩu tẩu, Thái tử ca ca đã không còn thích Đoan Mẫn nữa không?”

Tẩu tẩu?

Đó là ai?

Lý Kê nhìn về phía phụ hoàng và Thục Quý Phi, phát hiện bọn họ đều đang cười mím chi nhìn  mình, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?

“Đoan Mẫn, con đừng nói bậy.” Thục Quý Phi vẫy vẫy tay với Đoan Mẫn, nàng chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mỗi một động tác đều mang theo dáng vẻ của thục nữ.

Đoan Mẫn quyệt miệng: “Con mới không nói bậy, không phải phụ hoàng vừa mới cho người tới Đông Cung tuyên chỉ sao, chẳng lẽ trắc phi  của Thái tử ca ca, Đoan Mẫn không nên kêu là tẩu tẩu?”

Một buồng không nói gì.

Trắc phi? Đừng nói với hắn là Giang Cảnh Nghiên nhé!

Nhìn đến ánh mắt của Lý Kê, Thục Quý Phi nghĩ là hắn vui mừng quá đỗi, đi đến bên cạnh Lý Kê, dịu dàng nói: “Hoàng Thượng sớm cảm thấy điện hạ quá kham khổ, hôm nay ngươi đã có người mà mình nhìn trúng, tuy nói thân phận có chút thấp, nhưng cũng không phải không thể để nàng làm trắc phi. Chờ về sau  có quý nữ thích hợp, điện hạ lại cưới Thái tử phi cũng không muộn.” Thục Quý Phi thấy Lý Kê vẫn là không nói chuyện, nâng âm lượng lên:“Điện hạ, mau ta ơn  phụ hoàng ngươi đi!”

“Nhi thần tạ phụ hoang ban ân.” Lý Kê quỳ trên mặt đất tạ ơn. Lúc này sợ là thánh chỉ của phụ hoàng đã tới Đông Cung rồi, quân vô hí ngôn, hắn còn ngăn cản không chỉ có vô dụng, còn sẽ làm mất lòng phụ hoàng của mình. Về phần Giang Cảnh Nghiên kia, kiếp trước hắn thật lòng đối xử với nàng, nhưng sau khi hắn biết Giang Cảnh Nghiên là quân cờ mà Mộc Vương phái tới, lòng của hắn cũng bay theo gió. Chỉ là không biết, đời này Giang Cảnh Nghiên có còn dính líu tới phủ Mộc Vương nữa hay không?

Đông Cung

Giang Cảnh Nghiên chưa từng cảm thấy sàn nhà có thể khiến người cảm thấy lạnh lẽo, còn là loại thất vọng buồn lòng đến tận xương, đột nhiên tới tuyên chỉ vốn đã khiến nàng giật mình, nội dung thánh chỉ như mưa to tầm tã làm lòng nàng lạnh đến thấu xương.

Thật đáng buồn, nàng vốn tưởng rằng đời này nàng có thể tránh thoát số mệnh, nhưng ai lại nghĩ tới, vận mệnh vẫn không chịu buông tha nàng.

Dưới thánh chỉ, đã không còn đường sống để quay về. Trừ phi hiện tại nàng chết bất đắc kỳ tử, bằng không nàng nhất định phải làm trắc phi của Lý Kê.

Sau khi tiễn tiểu thái giám tuyên chỉ đi, cả phòng yên tĩnh.

Thật lâu sau, mới nghe Giang Hoài suy sụp nói: “Cảnh nghiên à, nếu con không muốn, phụ thân sẽ dẫn theo tỷ đệ các con cáo lão hồi hương đi.”

Giang Cảnh Nghiên hít sâu một hơi, sao có thể đơn giản như vậy, cãi lời thánh chỉ cũng không phải là việc phụ thân cáo lão hồi hương thì có thể giải quyết. Chỉ là hôn sự này, rốt cuộc là ý của Hoàng Thượng, hay là Lý Kê cầu xin Hoàng Thượng, có giống với kiếp trước không?

~ Hết chương 14~