Ta xoay người, nhìn người ngồi ở vị trí chủ tọa khẽ quan sát một chút, đây còn không phải là Tiêu bà bà - Tiêu Khúc Hi sao?

Tiêu bà bà cũng là một trong nhiều thành phần ở Tiêu phủ, làm cho Tiêu Mễ Á Lam trở nên ngông cuồng, kiêu ngạo, không để ai vào trong mắt.

Bởi lẽ bà rất mực yêu thương đứa cháu gái Tiêu Mễ Á Lam này, nhưng cuối cùng bà lại chính tay hất hủi đứa cháu gái bà yêu thương, mọi chuyện đều là do nữ chủ bày kế hãm hại, một tay đưa nàng vào đường cùng.

Còn ta bây giờ chính là Tiêu Mễ Á Lam, tuyệt nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.

Nghĩ tới đó, ta vội vàng quỳ xuống, bày ra vẻ mặt có lỗi: "Thưa, con là bị say nắng, đầu óc mơ hồ, nhiều chuyện không thể nhớ rõ, nên đã thất lễ với người cùng các di nương có mặt ở đây, mong người định tội a."

Tiêu bà bà cũng không trách phạt hay nói nặng nhẹ gì, mà lại bày ra vẻ mặt quan tâm, chăm sóc: "Ngươi mau đứng lên, trở về chổ ngồi, suy cho cùng ngươi cũng không phải là cố ý thất lễ, hơn nữa lại hiểu rõ phép tắc, xem, ta làm thế nào định tội ngươi, nếu thấy không khỏe thì trở về phòng, mời y phu tới bắt mạch xem thử. Ở đây ngươi cũng đừng lo lắng nhiều a."

Ta nhẹ nhàng đứng dậy: "Con cảm tạ người đã quan tâm, con cảm thấy trong người quả thật không khỏe, mong người xá tội để con được trở về phòng nghĩ ngơi, nếu có chuyện gì sẽ sai Khuy Nha đi mời y phu a."

"Chẳng phải ta đã bảo là không có vấn đề gì sao? Ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi đi." Tiêu bà bà dịu dàng nói, giọng điệu có phần lo lắng.

Ta hành lễ với Tiêu bà bà xong, liền bảo Khuy Nha dìu ta về phòng, đến cùng ta vẫn không biết phòng của Tiêu Mễ Á Lam ở đâu.

Trên đường đi ta vô tình đụng mặt với Linh Hoa, Linh Hoa là nha hoàn của nữ chủ, nàng gặp ta cũng chỉ hành lễ rồi đi mất, nhưng lúc nàng ta định đi, ta liền giữ lại: "Ngươi là định đi đâu?"

Nghe ta hỏi, Linh Hoa chỉ nức nở khóc, ta thập phần khó hiểu liền tiếp tục hỏi: "Ngươi tại sao lại khóc a, ở Tiêu phủ ai làm càn bắt nạt người thế yếu?"

Linh Hoa trả lời: "Nô tì là đi lấy nước cho tiểu thư, nhưng khi đi lấy nước lại bị nhóm người của Thanh Mai tỷ làm khó dễ, cuối cùng cũng không lấy được nước, tiểu thư lại đang bị bệnh, nếu không có nước uống liền nguy hiểm tới tính mạng a..." Trả lời ta xong lại ô ô khóc.

Nữ chủ bị bệnh sao?

Thôi thì làm phước một lần vậy, chỉ mong là làm ơn không mắc oán: "Khuy Nha, ngươi cùng Linh Hoa đi lấy nước cho muội muội, sẵn tiện mời một y phu tới xem bệnh cho muội muội. À, ngươi kêu nhóm người của Thanh Mai tới phòng ta, từ khi nào mà Tiêu phủ lại nuôi dạy một lũ nha hoàn cậy thế chủ nhân như vậy, ta phải đích thân trừng phạt."

Nhìn bộ dáng của Linh Hoa là đủ biết họ không thể mời được y phu nào, có mời được thì cũng chỉ là lang băm, thôi thì giúp người thì giúp cho trót a.

Bọn người của Thanh Mai, còn không phải là nha hoàn của Tiêu Khuynh Yên sao? Tiêu Khuynh Yên so với Tiêu Mễ Á Lam cũng không phải tốt lành hơn là bao, kết cục cũng là bị nữ chủ ngược tới chết, nhóm người của Thanh Mai chuyên cậy thế của chủ tử bọn họ mà làm càn trong Tiêu phủ, coi như lần này là dạy họ hiểu rõ phép tắc, kính trên nhường dưới một chút, điều này cũng không phải vấn đề gì to lớn.

Nghe thấy ta nói vậy Linh Hoa vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm tạ, làm trên trán nổi lên một mảng bầm to, ta liền cúi người đỡ Linh Hoa dậy: "Muội muội tuy không phải là ruột thịt với ta, nhưng cũng là người trong Tiêu phủ, ta làm sao có thể bỏ mặt không lo, ngươi thử nhìn lại ngươi xem, trán đã bầm to đến thế còn muốn dập đầu? Đợi khi ngươi dập đầu với ta xong thì muội muội ta còn có thể sống tốt sao, mau cùng Khuy Nha đi mời y phu chuẩn bệnh, nếu phát sinh chuyện gì không tốt hoặc ai đến làm phiền các ngươi thì cứ nói với ta, suy cho cùng đã vào trong Tiêu phủ thì đều là người một nhà."

Nghe ta nói xong, Linh Hoa cảm tạ một hồi rồi cũng cùng Khuy Nha đi mời y phu xem bệnh cho nữ chủ, lần trước Linh Hoa đi một mình nên chẳng y phu nào tới chỗ của nữ chủ xem giúp bệnh tình, còn lần này Linh Hoa đi cùng Khuy Nha, bọn y phu đều biết Khuy Nha là người bên cạnh Tiêu Mễ Á Lam, đích nữ Tiêu phủ lại được nhiều người cưng chìu, nên họ đều tranh nhau tới xem bệnh cho nữ chủ, quả thật có quyền là có được nhiều thứ.

Ta sau một hồi loanh quanh cũng tìm được đường về Cư Hoa Viện.

Cư Hoa Viện này do Tiêu bà bà đích thân giám sát xây dựng để dành tặng cho Tiêu Mễ Á Lam, bà còn ban ra đặt quyền rằng nếu Tiêu Mễ Á Lam không muốn cho ai bước vào Cư Hoa Viên thì người đó vĩnh viễn không được đặt chân vào, nếu trái ý bà thì người đó mãi mãi sẽ bị tống ra khỏi Tiêu phủ cả đời không được bước nữa bước vào Tiêu phủ, bất luận là ai. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu bà đối với Tiêu Mễ Á Lam là một bụng cưng chìu, muốn gì cho đó, ai làm phật ý nàng cũng là phật ý của bà.