Nghe thấy lời nói của Liễu thị, Vân Tử Mạn cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nàng làm sao có thể nhìn không ra tam di nương đúng là nghĩ muốn mượn cơ hội này đem nữ nhi của mình đẩy lên chính vị, các vị tiểu thư trong thừa tướng phủ, cũng chỉ có nữ nhi Thượng Quan Nghê Diệu của tam di nương cùng Thượng Quang Khinh Vãn đều đến tuổi cập kê, nếu là tìm người gả đại, Thượng Quan Nghê DIệu đương nhiên là sự lựa chọn thứ hai.

Nghe lời nói của Liễu thị có vài phần đạo lý, nhưng lông mày Thượng Quan Gìa vẫn như cũ buộc chặt, viêc lớn quan trọng như vậy, hắn đương nhiên không thể chỉ dựa vào những lời nói này của phụ nhân liền tự quyết định.

“Các ngươi đều lui xuống trước đi, lão phu muốn một mình yên tĩnh mà suy ngẫm cho thật tốt.”

--- ------ ------ --------dãy phân cách hoa lệ---- ------ ------ ------ ----

Mưa phùn rí rách, gió thổi nhẹ nhàng, sắc cầu vòng mông lung trong đám sương mù tràn ra, như sương như khói, làm tảng đá trên mặt đường ướt sũng, đoá hoa trong gió mát vui sướng nở ra.

“Lão gia, nhị…. Nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử đến…” Quản gia hốt ha hốt hoảng chạy vào trong nhà truyền tin, khiến Thượng Quan Gìa nguyên bản còn đang sầu não liền nao nao trong lòng.

“Bọn họ thế nào lại đến đây?” Đáy mắt Thượng Quan Gìa loé lên một chút tinh quang, đường đường là thừa tướng một nước, tự nhiên không phải là kẻ dễ bắt nạt, nháy mắt liền sâu sắc nhận thấy chuyện hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên.

“Lão gia, ngươi nói, có khi nào là bọn họ đã biết…” Sắc mặt Liễu thị nháy mắt cũng khẩn trương hơn, vừa mới thuyết phục lão gia giúp nữ nhi bảo bối của nàng Thượng Quan Nghê Diệu gả đại cho nhị hoàng tử, nàng đương nhiên không nghĩ lại phức tạp như thế, ngày mai chính là ngày đại hôn, lúc này nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử cùng nhau xuất hiện ở phủ thừa tướng, quả thực khiến cho người ta càng thêm khẩn trương.

“Không có khả năng, chuyện này lão phu đã truyền lệnh xuống, nếu có người nào dám cả gan tiết lộ nửa lời ra ngoài, nhất định sẽ xử phát không tha.” Thượng Quan Gìa lắc đầu, trong thừa tướng phủ hắn vẫn rất chắc chắn, tuyệt sẽ không có người nào dám cả gan tiết lộ tin tức.

“Nếu không ngại thì trước hết mời nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử vào nội đường uống ly trà, hỏi lại cũng không muộn…” Liễu thị tận lực tươi cười, tuy rằng ngoài miệng nói rất lưu loát, nhưng cũng không khó nhìn ra bộ dáng tâm sự nặng nề của nàng.

“Nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử hiện tại đã…. Đã đi tới Lê Hoa Uyển.” Quản gia khẩn trương đáp.

“Cái gi?” Thượng Quan Gìa gầm nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy lên, Lê Hoa Quyển chính là chỗ ở của phu nhân Vân Tử Mạn cùng đại tiểu thư Thượng Quan Khinh Vãn, nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử lại đi thẳng về bên đó, tự nhiên lại khiến lòng người bất an.

Không kịp nói thêm gì nữa, Thượng Quan Gìa cùng tam di nương Liễu thị đã vội vàng tông cửa xông ra, chỉ hy vọng có thể đi trước một bước ngăn lại nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử, hai người tổng biết rõ ràng ý đồ của bọn họ đến đây.

Chạy chậm một đường gần như vậy, Thượng Quan Gìa cùng Liễu thị lại thở không ra hơi, rốt cuộc thấy bóng dáng cao lớn rất xa đang cất bước tiến vào Lê Hoa Quyển.

“Nhị… Nhị vị hoàng tử…. Thỉnh... Xin dừng bước!” Giờ phút này Thượng Quan Gìa cũng bất chấp lễ nghi, một bên thở hổn hển, lớn tiếng hướng về phía bóng dáng hai nam nhân thẳng tắp la lên.

Hai bóng dáng đang đi về phía trước chậm rãi dừng bước, hai cặp mắt thâm thuý hứng thú cùng nhau nhìn về phía Thượng Quan thừa tướng đang thở hổn hển, nhìn lão nhân gia hắn nửa khắc cũng không dám trì hoãn mà chạy đến trước mặt bọn họ.

“Thượng Quan thừa tướng chạy nhanh như vậy là muốn làm cái gì a? Người lớn tuổi, thân thể vẫn là quan trọng nhất.” Khoé môi Tam thái tử Nam Cung Nguyên Thác gợi lên một nụ cười tà mị xấu xa, tiến lên phũi phũi lá rụng rớt trên bả vai của lão thừa tướng, ý vị thâm trường nói.

“Thiếp thân thỉnh an nhị hoàng tử, tam hoàng tử, nhị vị hoàng tử cát tường!” Thanh âm thở gấp của Liễu thị truyền đến, một đường vội vã chạy tới như vậy, nàng cảm giác mình sắp sửa xụi lơ ngã xuống đất.