“Tiểu thư, lá gan của người cũng thật lớn, còn chưa có người nào dám đối với lão gia nói chuyện như vậy nha.” Trong lời nói Hồng Thược tuy rằng mang theo vẻ lo lắng, nhưng cũng xen lẫn một chút sùng bái.

“Đừng phiền ta, bỏ mấy thứ vừa mua xuống đi, ngươi có thể đi ra ngoài rồi. ta muốn một người yên lặng suy nghĩ…” Giờ phút này cảm xúc Thượng Quan Khinh Vãn có chút phiền chán, một bà mai Lưu liền đem tâm tình hứng trí của nàng hoàn toàn bị nàng ta đánh tan, nhưng mà chuyện này hết thảy truy cứu đến cuối cùng, tất cả đều là quỷ kế của tam di nương Liễu thị, có thể nhìn ra đôi mẫu tử các nàng kia đều coi nàng là cái gai trong mắt.

Hồng Thược gật gật đầu, thành thật lui ra ngoài, chỉ là bây giờ ngay cả Vân Tử Mạn cũng chạy theo về Lê Hoa Uyển các, bỡi vì biểu hiện đêm nay của Thượng Quan Khinh Vãn, nàng tự nhiên cũng không thễ không bị Thượng Quan Gìa răn dạy một trận.

“Vãn Nhi, nương muốn cùng ngươi tâm sự.” Vân Tử Mạn vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng, tiếng nói ôn nhu nghe không ra cảm xúc gì, nhưng khi Thượng Quan Khinh Vãn ngoái đầu liền có thể nhìn thấy trong hốc mắt phụ nhân còn sót lại nước mắt, có lẽ trước khi nàng ta vào đây đã khóc.

“Ân.” Thượng Quan Khinh Vãn phát hiện bản thân thật sự không có năng lực cự tuyệt vị mẫu thân này, thấy Vân Tử Mạn bởi vì mình mà ở trong phủ nhận hết mọi khó khăn, nhẫn nhịn mà sống, tâm nàng bất giác cũng cảm thấy đau đớn.

Tuy rằng, từ đầu đến cuối việc xuyên qua trên người Thượng Quan đại tiểu thư đều không liên quan đến nàng, nhưng có thể là do mấy ngày nay nàng xuyên không đến đây bên trong đều xảy ra không ít chuyện, cũng đủ để cho nội tâm Vân Tử Mạn càng chịu thêm không ít giày vò.

“Nương là muốn nói chuyện tối hôm nay bà mai Lưu đến đây cầu hôn đi? Kỳ thực chuyện này căn bản chính là quỷ kế của tam di nương, nàng ta là cố ý muốn đem nữ nhi đuổi ra khỏi phủ.” Thượng Quan Khinh Vãn rõ ràng đem lời nói nói ra trước, đem ý nghĩ trong lòng mình nói cho Vân thị biết.

Nghe vậy, Vân Tử Mạn sau nửa ngày cũng không thu hồi thần thái sững sờ, đáy mắt xẹt qua một tia thần sắc phức tạp, nàng đột nhiên phát hiện nữ nhi từ sau khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia tỉnh lại, tính tình cùng đầu óc của nữ nhi liền hoàn toàn thay đổi, bởi vì hai ngày nay nàng một mực tâm thần không yên, cũng không có nhiều thời gian lưu tâm đến biến hoá của Thượng Quan Khinh Vãn.

“Khinh Vãn, con… Con vừa rồi là đang nói cái gì? Vì sao nương… Nương cảm thấy… Con đột nhiên hoàn toàn thay đổi, trật tự nói chuyện tựa hồ so với trước kia càng rõ ràng hơn.” Giọng nói Vân Tử Mạn khẽ run biểu lộ ra nội tâm đang kích động, thân thể cùng tay của nàng đều rất lạnh, nhưng tâm ngược lại lại đang nóng bỏng.

“Nương, nữ nhi trước kia đã khiến ngài qúa bận tâm, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, nữ nhi cũng nên hiểu chuyện rồi. Vãn Nhi không muốn lại khiến mẫu thân vì ta lao tâm khổ tứ, nương chăm sóc ta nhiều năm như vậy, không rời không bỏ, từ giờ trở đi, đến phiên Vãn nhi châm sóc lại cho nương.” Biểu tình trên mặt Thượng Quan Khinh Vãn vô cùng nghiêm túc, nếu lão thiên đã muốn nàng trở thành Thượng Quan Khinh Vãn, vậy hãy để nàng thay thế Thượng Quan Khinh Vãn đi giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện đi.

Vân Tư Mãn quả thực không thể tin lỗ tai của mình, kinh ngạc há hốc mồm, cầm đều nhanh chảy xuống, tuy rằng không thể tin tưởng, nhưng nàng có thể xác định lời nói vừa rồi của nữ nhi đều có ý nghĩ rất rõ ràng, bỡi vì ánh mắt nàng trong suốt sáng ngời như vậy, tràn ngập trí tuệ như thế.

“Vãn Nhi, con… Thật sự có biết chính mình đang nói cái gì không? Con cũng biết nương trông chờ ngày này đã bao lâu, tuy rằng bọn họ đều cảm thấy nương đã điên rồi, nhưng nương vẫn tin chắc sẽ có một ngày con nhất định sẽ khá hơn.” Vân Tử Mạn nắm chặc tay Thượng Quan Khinh Vãn, đầu lưỡi nhất thời vì kích động mà trở nên ăn nói không lưu loát, có thể sau khi trải qua ma luyện tàn khốc mới có thể khôi phục bình thường, có lẽ đây chính là chân lý nhân sinh, có thất tất sẽ có* (đại khái là có cầu tất linh, có tin sẽ có á)!

“Nương, Vãn Nhi sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh nương, hầu hạ ngài cả đời.” Thượng Quan Khinh Vãn mỉm cười, thoải mái nói.