Ánh trăng như nước, chấm nhỏ thâm thúy lộng lẫy, lẳng lặng trút xuống bóng cây, ánh hạ ngưng bích thanh vết, lờ mờ chiếu vào chung quanh bích trên mặt, chiếu vào gò má Thượng Quan Khinh Vãn càng thêm nõn nà thanh thấu, cặp mắt ưng màu hổ phách trong suốt của Bạch Hoa Trần, cũng càng thêm thâm thúy u ám.

“Đều nói nữ nhân thiện biến, lời này quả thực không giả, tối hôm nay tại hạ vừa mới giúp Vãn Nhi cô nương đại ân, ngươi nhanh như vậy liền muốn trở mặt?” Khóe môi Bạch Hoa Trần khẽ nhếch, phác họa một độ cong xinh đẹp.

Thượng Quan Khinh Vãn chậm rãi thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, liếc sườn mắt hắn một cái, bất đắc dĩ khẽ thở dài nói: “Bạch công tử hảo... Bổn tiểu thư sẽ nhớ trong lòng, chỉ là ta đáp ứng Tam hoàng tử không thể thân cận với ngươi, cho nên...”

“Cho nên... Đêm nay chuyện ngươi lợi dụng tại hạ, kỳ thực trong lòng ngươi cho tới bây giờ đều không xem tại hạ là bằng hữu, phải không?” Thanh âm nam nhân như rượu ngon bàn thuần hương mê người, trầm thấp truyền đến.

Thượng Quan Khinh Vãn vốn tưởng hắn sẽ tức giận, không nghĩ tới hắn nói vậy, khóe môi cười yếu ớt, tia ý cười lan tràn đến đáy mắt, căn bản nhìn không ra dấu hiệu tức giận.

Thượng Quan Khinh Vãn lắc đầu: “Bổn tiểu thư tuyệt đối không có ý lợi dụng Bạch công tử, lần này ngươi giúp ta nhiều như vậy, trong lòng ta ngươi và Tam hoàng tử đều là bằng hữu, chính là... Hiện tại hai người các ngươi nháo đến nông nỗi này, thực làm ta thật khó xử.”

Nghe vậy, mắt ưng Bạch Hoa Trần u ám căng thẳng, khóe môi tươi cười hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục thần sắc tự nhiên, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt cất lên: “Nói đến thác, hắn... Gần đây tốt không?”

Lúc này Thượng Quan Khinh Vãn không có bỏ qua biểu tình biến hóa rất nhỏ trên mặt hắn, nghe hắn hỏi Nam Cung Nguyên Thác, trong lòng không khỏi nghiền ngẫm trong lòng hắn hẳn cũng còn lo Nam Cung Nguyên Thác, mà Nam Cung Nguyên Thác căn bản không cho phép nàng nhắc tới tên Bạch Hoa Trần, cũng đang thuyết minh yêu sâu, hận chi thiết đạo lý.

“Đã nhiều ngày bởi vì Tam hoàng tử giúp ta thu xếp chuyện y quán, cảm xúc thoạt nhìn tạm ổn chút, chính là không biết qua thời gian vội vàng này lại rảnh rỗi, tâm tình có phải lại biến hóa hay không...” Thượng Quan Khinh Vãn nhún nhún vai, bộ dạng ăn ngay nói thật.

“Hiện tại chuyện y quán ở La Đắc như thế nào? Tại hạ nghe...rất nhanh thôi Vãn Nhi cô nương sẽ hòa thân gả đến Bắc Minh Quốc, giờ phút này thu xếp y quán, vạn nhất...” Giọng nói Bạch Hoa Trần trầm thấp lộ ra nhè nhẹ thăm dò.

Hắn còn chưa dứt lời, Thượng Quan Khinh Vãn liền hiểu ý hắn, ý ngoài lời của hắn là, nếu như Thượng Quan Khinh Vãn thực sự gả đến Bắc Minh, chuyện y quán chẳng phải tốn công vô ích sao.

“Không có vạn nhất... Bổn tiểu thư tuyệt sẽ không hòa thân đên Bắc Minh Quốc, Tam hoàng tử đã đáp ứng ta rồi, chuyện này hắn sẽ thu phục, kế tiếp ta chỉ cần an tâm thu xếp chuyện y quán.” Thượng Quan Khinh Vãn chắc chắn nói, một bộ dáng định liệu trước.

Nghe vậy, Bạch Hoa Trần cười mà không nói, chậm rãi gật đầu, ánh mắt thâm thúy u ám lóe ra mũi nhọn bí hiểm.

Thượng Quan Khinh Vãn nhìn hắn, mắt thủy mắt lướt qua một tia nghi hoặc, không nói lên được là cảm giác gì, vị Bạch công tử này trước mắt có đôi khi làm cho người ta cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng chính là lão bản Ngưu Lang điếm, võ công lại cao cường, trong Ngưu Lang điếm này không chỉ có bộ dạng tuấn mỹ, tựa hồ thân thủ cũng không kém cỏi chút nào, thí dụ như tượng Cao Hùng như vậy...

“Bạch công tử trừ bỏ kỹ viện, có phải còn có sinh ý khà hay không?” Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được hỏi, bằng không hắn làm sao có thể có nhiều bạc như vậy, thậm chí so với Tam hoàng tử còn muốn nhiều tiền hơn.