Đích Nữ Bận Rộn

Chương 10: Ninh thị đau bụng

Thẩm Tĩnh Sơ bị dọa, vội vàng đỡ Ninh thị “Mẫu thân không sao chứ”. Nàng xoay người phân phó “Mau mời thầy thuốc!”

“Đừng” Ninh thị nén đau, vất vả nói ra một chữ.

“Mẫu thân, người đau như vậy còn không chịu mời thầy thuốc là sao?” Nhìn lại nha hoàn còn đứng ngây ra, bất chấp dáng vẻ, quát một tiếng “Còn không mau đi!”

“Đừng!” Ninh thị sắc mặt tái nhợt, môi run run, mồ hôi theo trán chảy dài, lại nghẹn một hơi, gian nan kêu lên tiếng.

Tĩnh Sơn chỉ có thể sai nha hoàn đỡ giúp mẫu thân rồi khuyên nhủ “Mẫu thân, thân mình không khỏe thì phải mời thầy thuốc, vì sao không cho nữ nhi mời?”

Ninh thị gian nan nói lên từng chữ “Phụ thân ngươi…” sau lại đau nói không tiếp lời.

Thẩm Tĩnh Sơ nháy mắt đã hiểu. Phụ thân vất vả lắm mới đồng ý ngủ lại nơi này một đêm, nếu mời thầy thuốc, phụ thân sẽ nói là vì thân thể mẫu thân, sẽ cho người nghỉ ngơi, không ở lại Cẩm uyển nữa. Mẫu thân chờ đợi lâu như vậy mới có cơ hội đêm nay phụ thân nghỉ lại, tất nhiên sẽ không để mất cơ hội này. Vì phụ thân, mẫu thân nhẫn nhịn cơn đauu, không chịu mời thầy thuốc, làm kinh động phụ thân. Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng đau xót, tuy không đồng ý nhưng cũng không phải không hiểu chuyện, nàng thở dài, xoay người phân phó “Bảo Âm, nhanh chóng đem trà nóng đến đây, lại chuẩn bị thêm một cái túi chườm nóng cho mẫu thân.”

Bảo Âm tuân lệnh, nhanh chóng đi chuẩn bị. Đợi Bảo Âm mang túi tới, sự ấm áp làm cho bụng Ninh thị đỡ dần lên, thêm chút trà nóng, sắc mặt Ninh thị rút cuộc cũng dịu đi, trong bụng vẫn còn đau nhưng đã tốt hơn nhiều, nàng mở miệng nói “Tĩnh Sơ, ta không sao, không cần lo lắng”

“Mẫu thân…” Đối mặt với Ninh thị tính tình quật cường như vậy, không biết khuyên giải thế nào “Thân thể vẫn là quan trọng, người nên thỉnh thầy thuốc đến xem”

“Đừng…mẫu thân không có việc gì đâu, đừng làm phụ thân ngươi lo lắng,…” Ninh thị chậm chạp nói.

Tĩnh Sơ lộ vẻ khó xử, Ninh thị thấy vậy liền nắm tay nàng “Đồng ý với ta đi”

Tĩnh Sơ cắn môi, không muốn làm trái ý mẫu thân, chỉ đáp “Được, Tĩnh Sơ không nói”. Nàng sai Bảo Âm lấy thêm trà nóng, giúp Ninh thị nằm xuống “mẫu thân hãy nghỉ ngơi thêm đi, bằng không lát nữa phụ thân tới thì lấy sức đâu hầu hạ người…”

Ninh thị lúc này mới yên lòng, tùy ý dựa vào Tĩnh Sơ giúp đỡ nàng nằm xuống, một bên phân phó “Bảo Âm, lát nữa lão gia tới thì nhớ kêu ta tỉnh dậy…”

Ninh thị nằm xuống rồi Tĩnh Sơ mới im lặng lui ra, đứng ở cửa một hồi nàng mới nhẹ nhàng hướng đến thư phòng của Thẩm Hoằng Uyên. Thẩm Nguyên Huân đang từ thư phòng đi ra, thấy Tĩnh Sơ đứng lẳng lặng dưới ánh trăng, làn da như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng, giống như tiên nữ hạ phàm. Thẩm Nguyên Huân không khỏi than thầm, muội muội quả nhiên đẹp hơn cả Tây Thi, nếu không phải là muội muội nhà mình, sợ là chính hắn cũng muốn cầu làm phu nhân.

Bước nhanh tới, nói với Tĩnh Sơ đang trầm mặc “Muội muội đang chờ ca ca sao?”

Thẩm Tĩnh Sơ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ưu tư “Ca ca, muội có chuyện thỉnh cầu.”

“Chuyện gì?”

Tĩnh Sơ chuẩn bị nói thì phát hiện Thẩm Nguyên Thanh đang đứng cách đó không xa, dường như muốn nghe trộm nên nàng cố ý vô tình hướng Thẩm Nguyên Thanh nói “Ca ca, tai vách mạch rừng, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện”

Thẩm Nguyên Huân hiểu ánh mắt của nàng, hai người lướt qua Thẩm Nguyên Thanh, trời dù tối nhưng có ánh trăng nên trên mặt Thẩm Nguyên Thanh thoáng thấy tia xấu hổ. Hắn oán hận nhìn thấy hai người rời đi, trong lòng sinh ra chút ghen tỵ khó hiểu. Trong lòng lần đầu tiên phát ra ý tưởng, nếu hắn cũng là Ninh thị sinh ra thì tốt biết bao…

Trở về Cẩm uyển, Thẩm Tĩnh Sơ mới mở miệng hỏi “Ca ca, nghe nói Hàn Lâm viện đại học sĩ Long Dịch công tử Long Ngâm Nguyệt là đồ đệ của Đông Phương Khanh tiên sinh. Đông PHương Khanh tiên sinh học thức uyên bác về y thuật, thường xuyên chu du tứ hải không biết tung tích, không biết ca ca có thể mời Long công tử đến xem bệnh cho mẫu thân?”

Nàng nhớ rõ kiếp trước ca ca cùng Long công tử giao tình rất t ốt, mặc dù không biết hiện giờ họ đã quen biết chưa, nhưng mặc kệ như thế nào, ca ca hẳn sẽ không phản đối thỉnh cầu của nàng?”

“khám bệnh cho mẫu thân? Mẫu thân bị bệnh sao?” Nguyên Huân nhíu mày.

Thẩm Tĩnh Sơ cắn môi “Mẫu thân thân thể yếu đuối, nên xem bệnh một lần”

Kiếp trước mẫu thân qua đời, thầy thuốc bình thường cũng không biết được nguyên nhâ, chỉ nói thân thể nàng ngày một kém, lại nhất định không thể tìm ra được nguyên cớ. Mà mới vừa rồi, mẫu thân lại bị đau bụng…Nàng sợ đó chính là điềm báo thân thể mẫu thân bắt đầu có biến đổi…

Thẩm Nguyên Huân gật đầu “Được, ngày mai ta sẽ tìm Ngâm Nguyệt hỏi thử xem”

Tĩnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, ca ca quả thật đã quen biết Long công tywr, như vậy tốt rồi. Trong lòng sự lo lắng đã giảm một nửa, nàng liền cười lộ núm đồng tiền “Trời không còn sớm, Tĩnh Sơ không quấy rầy ca ca nghỉ ngơi”

Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi tự trở về phòng.

Thẩm Hoằng Uyên công việc đã xong liền trở về Cẩm Uyển, Ninh thị đã chuẩn bị xong, ngồi ở giường im lặng chờ đợi hắn. Là cảm thấy có lỗi với hắn sao? Có lẽ là vì hắn hôm nay đối với nàng và Tĩnh Sơ đều có áy náy, hôm nay Ninh thị lại không như bình thường ác phụ, mà có vài phần khí chất tiểu thư khuê các đương gia chủ mẫu nên mới làm hắn cảm thấy Ninh thị đêm nay có chút khác biệt với ngày trước. Nàng để tóc buông xõa trước ngực, theo ngực phập phồng làm nổi bật lên da thịt như ngọc, trong sáng thêm vài phần.

Ninh thị mặt mày đỏ lựng, khẽ mở môi đỏ mọng “Lão gia, người đã trở lại…”

Thẩm Hoằng Uyên khẽ lên tiếng, bất giác cả người khô nóng, tiến đến ôm lấy Ninh thị, bên tai nỉ non “Thư Hủy…”

….

Đêm dài yên tĩnh, mọi người đều đang ngủ, ngay cả bà tử gác đêm cũng ngáp liên tục, mí mắt giật giật.

“Cốc cốc cốc cốc cốc cốc”

Bỗng nhiên tiếng đập cửa dồn dập vang lên, trong đêm yên tĩnh càng có vẻ đột ngột.

Thẩm Hoằng Uyên chưa ngủ sâu, bị tiếng đập cửa này làm tỉnh giấc, có chút bực bội, nhẹ nhàng xoay người, ôm lấy ninh thị vào lòng. Đang định ngủ lại thì bà tử trông cửa bên ngoài nhẹ nhàng lên tiếng “Lão gia, Lưu di nương phái nha hoàn gọi lão gia qua xem”

Thẩm Hoằng Uyên cảm thấy rõ ràng người trong lòng cứng đờ, hắn vỗ vỗ nàng, giọng nói không hờn giận “Ta sắp ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói”

Ninh thị là chính thất, hắn ngủ lại nơi này là việc bình thường, huống chi bình thường rất ít khi hắn ngủ lại, đêm nay khó có được mà Lưu di nương lại thỉnh hắn qua bên đó, mà hắn lại cũng thường ngủ lại bên Lưu di nương, cũng chưa từng thấy Ninh thị dùng thủ đoạn như thế này.

Ngẫm lại, kỳ thật Ninh thị coi như có chút rộng rãi.

“Lão gia…” bà tử gác đêm có chút do dự “Nha hoàn kia nói bụng Lưu di nương không ổn…”

“Bụng không ổn?” Thẩm Hoằng Uyên nháy mắt tỉnh táo lại, hôm nay Lưu di nương chảy máu, hiện tại lại không khỏe, không phải là đứa nhỏ bị gì chứ?” Hắn sửng sốt một lát, buông người trong lòng ra, đứng dậy mặc quần áo. Ninh thị yên lặng đứng lên, cầm lấy áo khoác mặc vào cho hắn.

Cúi đầu nhìn Ninh thị ôn nhu cài ngọc bội cho hắn, trong lòng bỗng nhiên không nỡ. Thẩm Hoằng Uyên đi đến trước cửa bỗng dừng lại “Nhã phù mang thai, ta…phải đi xem một lát”

Ninh thị mỉm cười gật đầu, dường như không hờn giận “Lưu di nương mang thai, lão gia vốn dĩ nên săn sóc mà”

Thẩm Hoằng Uyên thấy vậy mới gật đầu rời khỏi Cẩm Uyển. Đợi hắn vừa rời đi, Ninh thị cả người mềm oặt ngã xuống.