Cố Nhược Trường
Trong đống hoang tàn đổ nát, ta bồng Tiểu Dao hoảng hốt đến mức khóc không
được, nhẹ nhàng dỗ dành, bản thân lại không kềm được run rẩy. Hai ngày
một đêm, bốn mươi tiếng đồng hồ, Tiểu Dao bị vùi dưới đống gạch vụn,
không có tiếng la khóc không có động tĩnh. Tuy biết rõ kết quả lần động
đất này, Tiểu Dao và A Nhiên đều sẽ bình an song vẫn không thoát được
nỗi sợ hãi tột cùng. Mãi đến khi em ấy được nhân viên cứu hộ dùng ván
khiêng ra, khoảnh khắc ấy ta mới cảm thấy máu toàn thân từ từ ấm lại, từ từ quay về. Tiểu Dao nằm sấp trong lòng ta hồi lâu, từ tiếng thút thít
nghẹn ngào nho nhỏ dần dần lớn tiếng khóc lên, ta rốt cuộc thở phào.
Khóc ra được, sẽ không có chuyện gì nữa.
Lần động đất này, triệt để làm ta hiểu được, thì ra con người thật sự không đổi được mệnh trời.
Đạo lý sư phụ dạy năm xưa hãy còn rõ ràng bên tai: thiên đạo hữu thường,
vạn vật hữu pháp. Tương dữ hóa sinh, luân chuyển như nhất [108]. Năm xưa tận cùng luân hồi, lời lão giả mãi không dám quên: nhân duyên hai người các ngươi sớm định, vượt xa tình duyên một kiếp này, nhưng nhân quả đan xen trong đó lại rất phức tạp. Trước mắt bây giờ trăm năm kiếp này của
các ngươi sớm tận, ta đưa ngươi đến thời niên thiếu của nàng trước. Kiếp này nàng hưởng thụ tình yêu của ngươi, đạt thành thiện quả vì ngươi,
tạo nghiệp chướng vì ngươi, song tất cả đều chờ ngươi đi thực hiện.
Ngươi cần nhớ kỹ lẽ trời rành rành, không thể sửa đổi, chỉ được thuận
theo, không thể chống đối.
Sớm biết trận động đất này là không
thể tránh khỏi, biết vận mệnh bao nhiêu năm sau này của Tiểu Dao, tính
cách, thành tựu, vận số, thậm chí chung thân của em ấy, đều dựa trên tàn tích trận động đất này, nhưng hễ nghĩ đến nó sẽ dẫn theo ba mẹ yêu quý
nhất của Tiểu Dao, sẽ vạch nên một vết sẹo trong lòng em ấy, cuối cùng
ta vẫn không nhẫn tâm, nhìn đôi mắt trẻ thơ hồn nhiên của em, ta nguyện
dốc sức thử, muốn giúp em tránh được trận kiếp nạn này. Song bất luận ta nói với ba mẹ em ấy và A Nhiên thế nào, không ai tin ta cả. Ta dùng hết mọi cách mình nghĩ được, cuối cùng vẫn không thể ngăn Tiểu Dao ở lại
trong nhà. Cũng như ta chỉ có thể chăm sóc A Nhiên nhưng không cách nào
khiến gia đình em ấy bình thường một chút.
Nhìn Tiểu Dao nằm trên giường bệnh, ngủ say mà gương mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn nhíu lại như sợ
hãi, ta kéo bàn tay mềm mại của em, nhẹ nhàng hôn lên trán em, quả nhiên thấy nét mặt Tiểu Dao giãn ra đôi chút. Ta khẽ than, nếu lão giả kia đã nói số mệnh không thể sửa đổi, vậy thì chỉ có thể dốc hết khả năng của
ta giúp em trở thành người em muốn, thành Lộ Dao mà em muốn.
Chuyện sau đó, quả nhiên không khác gì những điều ta đã biết. Mà cái cảm giác
tự tay nuôi dưỡng Tiểu Dao và A Nhiên trưởng thành, tuyệt vời và kỳ diệu đến thế. Năm xưa Tiểu Dao luôn than thở Hành nhi nghịch ngợm phá phách, nhưng lại quên trình độ quậy phá nghịch ngợm của Hành nhi so với mình
lúc nhỏ, có thể nói là gặp sư phụ. Lại thêm một A Nhiên không thua gì
Tiểu Dao, năm tháng yên tĩnh đẹp biết bao nhiêu cũng không thoát được
cảnh gà bay chó sủa, có điều cũng rất náo nhiệt. Chuyện vui thuở bé
nhiều như thế, sao mà không cất kỹ trong tim cho được? Mỗi lần Tiểu Dao
túm tay ta, cái cảm giác ấm áp ấy liền lan khắp toàn thân. Có mấy người
được vận may như thế, chẳng những chính mắt thấy dáng vẻ thời thơ ấu của người yêu, còn được tận tâm lo liệu chuyện ăn mặc của nàng, dạy nàng
kiến thức đạo lý, nâng đỡ tác thành thành tựu cả đời nàng? Hóa ra năm
xưa Tiểu Dao nói tám chữ như anh như cha như thầy như bạn, may mắn trong đó không phải chỉ bản thân nàng mà còn có cả người được đeo tám chữ ấy.
Năm mười tuổi, một ngày tan học, chờ mãi không thấy Tiểu Dao về. Ta đến
trường tìm mới phát hiện cô nhóc bị thầy chủ nhiệm khối phạt đứng trong
phòng làm việc. Chủ nhiệm khối của cô bé cũng biết tình huống gia đình
ba chúng ta, thấy ta tới bèn kể rõ sự tình hôm nay. Hóa ra là buổi sáng
Tiểu Dao đánh một cậu bé trong khối tới khóc, chẳng những đánh con người ta khóc, còn đánh cho mặt mũi nó bầm tím sưng lên, mặt bị cào mấy
đường, răng cửa gãy mất hai cái, ngay cả chân cũng bị đá sưng. Ta nghe
mà trợn mắt há mồm. Tuy Tiểu Dao nghịch ngợm, nhưng chưa từng ăn hiếp
người khác thế này bao giờ. Ta vội vàng xin lỗi thầy chủ nhiệm. Thầy
cũng biết chuyện cha mẹ Tiểu Dao nên không làm khó, cho ta dắt cô nhóc
về.
Ta đau lòng móc khăn sạch ra quấn bàn tay bị trầy của em lại, dắt tay em đi về nhà song chẳng hề hỏi tới chuyện vừa rồi. Quả nhiên đi chưa được nửa đường, Tiểu Dao bĩu môi lắc tay ta: “Nhược Trường, có
phải anh giận không?”
Ta thở dài, ngồi xổm xuống, vỗ về đôi má
phồng lên vì tức của em: “Không có, anh không giận. Tiểu Dao, xưa nay em không ức hiếp người khác, sao lần này lại làm thế?”
Tiểu Dao
trợn mắt, có vẻ như tức giận không thôi, siết nắm đấm nhỏ tức tối đáp:
“Thằng hư đốn kia nói… nói em là con hoang không cha không mẹ không ai
thương, còn nói anh Nhược Trường nhiều chuyện, là con quỷ nhiều chuyện
thích thu nhận con hoang. Vì vậy nên em đánh nó, nếu không phải chủ
nhiệm tới nhanh quá, em nhất định đánh cho nó rụng luôn hai cái răng
dưới mới được!”
Ta ngẩn ra nửa ngày, không ngờ sự tình là thế
này. Không nhịn được bế em lên, dịu dàng dỗ: “Tiểu Dao, em không phải
đứa bé không cha mẹ không ai thương. Hồi còn sống ba mẹ em thương em
nhất, bây giờ em còn có anh, có A Nhiên, đời này kiếp này, trong lòng
các anh thương yêu em nhất.” Đời này kiếp này, thậm chí mấy đời mấy
kiếp, chúng ta đều đặt em trong tim trước nhất.
Tiểu Dao ôm chặt
lấy ta, cứ mãi rúc trong lòng ta, trề môi: “Nhưng nó nói xấu anh Nhược
Trường, em phải đánh nó, xem lần sau nó còn dám nói bậy không!”
Ta không biết nên thấy may mắn thỏa mãn vì Tiểu Dao che chở, hay là cảm
thán vì cái tính có thù tất báo này của em nữa, trong lòng lại ngập tràn ấm áp. Cuối cùng chỉ nói “Tiểu Dao, nhưng em đánh một người không đánh
lại được em, là không đúng. Hơn nữa, em bị thầy phạt đứng tới giờ, có
biết anh ở nhà chờ em lo lắng thế nào không?”
Tiểu Dao chớp chớp
mắt, nửa ngày gật đầu, nghiêm túc nói: “Được rồi, lần sau nhất định em
không để thầy chủ nhiệm bắt được rồi bị phạt đứng như vậy nữa là được.
Như vậy anh Nhược Trường không cần lo nữa rồi.”
Ta nghe xong dở
khóc dở cười, xoa xoa đầu em, những đạo lý này phải từ từ dạy em, không
thể một lần là xong. Năm xưa sư phụ có nói tư chất căn cốt Tiểu Dao cực
kỳ thích hợp luyện võ, cũng nói tư chất Hành nhi ít nhiều gì cũng có một phần của nàng, ta không ngờ thời điểm này Tiểu Dao đã có tư chất như
thế, có thể đánh cho một cậu bé cao hơn em cả cái đầu sưng mặt khóc hu
hu. Có điều vậy cũng tốt, ít nhất không cần lo em bị ai bắt nạt.
Năm mười bốn tuổi, một ngày Tiểu Dao tan học về nhà, quăng cặp sách lên bàn liền chạy đi lục tủ lạnh. Ta thấy trên bàn em đặt một cuốn sách khá là
lạ mắt, ngoài bìa đề mấy chữ Ỷ Thiên Đồ Long ký. Ta cả kinh, lập tức nhớ lại nhiều năm trước bản thân nhìn thấy bộ sách này thì vô cùng hoài
niệm nhưng lại lo sợ không thôi. Năm đó thấy hai chữ Võ Đang cực kỳ
nhung nhớ, tỉ mỉ đọc sách để an ủi bản thân, cảm khái muôn vàn. Nhưng
bây giờ Tiểu Dao ôm bộ sách này về, nghĩ đến trong sách viết chuyện Kỷ
cô nương, thậm chí Dương gia tiểu cô nương sau đó… ông trời ạ, nếu Tiểu
Dao đọc sách này thật thì làm sao đây? Cẩn thận giở từng trang, may quá, hình như sách này em ấy mới mua về, ngay cả mấy trang giấy bị dính cũng chưa rọc ra, ắt là chưa đọc bao giờ. Hốt hoảng vội vàng nhét bộ sách
này vào giá sách của A Nhiên kế bên, vừa nhắc nhở bản thân sau này tivi
cũng phải cẩn thận không để em ấy nhìn thấy mới được.
“Nhược Trường, anh sao thế?” Tiểu Dao bê một dĩa dâu tây to thò đầu vào “Hốt ha hốt hoảng?”
Ta vội vàng cười “Tiểu Dao, em có muốn đi học bơi không? A Nhiên ầm ỹ đòi
học, đăng ký một khóa, mỗi ngày ba tiếng buổi tối. Em muốn đi chung
không?”
Mắt Tiểu Dao sáng lên, lật đật đồng ý “Tuyệt quá tuyệt quá! Nhược Trường anh cũng đi chung được không?”
Ta thở hắt ra, âm thầm tính toán sau này phải để Tiểu Dao hoạt động bên
ngoài nhiều hơn, đối với mấy thứ như tivi gì đó không có hứng thú mới an toàn.
Mười bảy tuổi, quả nhiên Tiểu Dao không hề do dự chọn học
y. Nhìn tờ nguyện vọng của em, sáu nguyện vọng chỉ toàn y khoa, ta cười
than, cố chấp thế này, chẳng trách ngày sau có thể trở thành thần y Lộ
Dao tiếng tăm lẫy lừng trong y giới. Bưng chè đậu đỏ bột báng đặt lên
bàn, vỗ vỗ vai em đang nằm sấp trên bàn giải đề: “Tiểu Dao, nghỉ ngơi
chút đã, ăn cái này đi.”
Em vừa thấy chè đậu đỏ bột báng, gương
mặt nhỏ nhắn sáng lê, háo hức bê chén hớp một miếng lớn, khóe môi còn
vương bột đậu, mặt mày rạng rỡ cười: “Có thêm mứt à!”
Ta cười vén lại mớ tóc bị em cào rối trong khi giải đề: “Còn thêm mật ong nữa.” Bất luận luân hồi bao nhiêu lần, khẩu vị của em không hề thay đổi, tính
tình cũng thể, chỉ cần có đồ ăn yêu thích là tâm tình lập tức tốt lên.
Dưới ánh đèn ấm áp nhìn em ăn bữa đêm như gió cuốn mây tan, sau đó mặt
mày rạng rỡ mỉm cười, ấm áp trong lòng cơ hồ muốn trào dâng. Thiên đạo
hữu thường không cách sửa đổi thì sao? Chỉ riêng việc nhiều năm nhìn em
lớn lên từng chút, mắt mũi, tính tình, sở thích càng lúc càng có dáng vẻ năm xưa, cho dù tương lai bản thân có kết quả thế nào, có gì quan trọng đâu chứ?
“Nhược Trường, anh xem nguyện vọng của em chưa?”
Ta gật đầu, lau vết đậu dính trên miệng em “Xem rồi, tốt lắm. Chỉ cần em
phát huy như bình thường, một nguyện vọng không có vấn đề gì.”
Tiểu Dao chu miệng “Em biết. Nhược Trường, nguyện vọng của anh đâu?”
“Đương nhiên anh giống em rồi. Yên tâm, em đi đâu anh theo đó.”
Mắt em sáng ngời, cười càng vui vẻ, bổ nhào vào lòng ta: “Tốt quá rồi! Em
còn đang lo, lỡ không được học chung trường với anh và Thu Nhiên, vậy
thì tiêu rồi.”
Ta nhẹ nhàng vuốt tóc em. Tiểu Dao, em đi đâu anh
theo đó, lời này anh đã hứa với em từ rất lâu rồi kia. Bất luận là xưa
kia, bây giờ hay là mấy kiếp luân hồi sau này, em cứ yên tâm để nó trong lòng.
Lúc hai mươi tuổi, dựa vào tài năng và nỗ lực, Tiểu Dao dần dần bộc lộ tài năng trong học viện.
Lúc hai mươi bốn tuổi, làm bác sĩ thực tập, Tiểu Dao đã bắt đầu, bộc lộ rõ
rệt hào quang của bản thân, lúc chuyển khoa luôn là bác sĩ thực tập các
khoa muốn nhận nhất.
Hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp học viện y.
Trên thảm cỏ trước hội trường trăm năm tuổi, em mặc áo trắng đọc lời thề Hypocrate. Trong mắt em, đầy ắp hạnh phúc thực hiện lý tưởng, đối với
khao khát tương lai, đối mặt với việc đi khiêu chiến lòng tin. Ánh nắng
rọi trên má em rạng rỡ ngời ngời, khiến người ta không dời mắt được.
Hai mươi sáu tuổi, trong vùng chiến tranh khói lửa mịt mù, bên ngoài bệnh
viện dã chiến không ngừng vọng đến tiếng bom đạn, ngay cả bàn mổ cũng
liên tục rung chuyển. Tiểu Dao bắt đầu nghi ngờ giá trị làm bác sĩ của
mình, ta nhẹ nhàng vịn bàn tay nắm chặt dao mổ nhưng lại chần chừ không
quyết của em, bình tĩnh giúp em rạch xuống một dao này. Kề bên tai em,
nhắc lại từng câu từng chữ năm xưa trên tường thành Tuyền Châu em đã nói cho ta nghe: “Tiểu Dao, đạo làm bác sĩ, nếu rốt cuộc không cứu được
mạng người, vậy thì chúng ta chỉ mong dốc hết toàn lực. Chỉ có dốc hết
sức mình mới không hổ thẹn với lòng. Giá trị của chúng ta, không phải
được đánh giá nhờ cứu bao nhiêu người mà là dựa vào việc chúng ta tận
lực cứu vớt bao nhiêu sinh mệnh. Lúc chúng ta không giành giật được sinh mệnh, ít nhất cũng giành được một cơ hội khiến sinh mệnh nối tiếp.” Cảm nhận hơi thở em từ từ ổn lại, dao mổ trong tay dần dần khôi phục sự
thành thạo thường ngày, ta không kềm được nở nụ cười không ra tiếng.
Tiểu Dao, cửa ải làm bác sĩ này, em đã vượt qua rồi.
Thời gian
như nước trôi đi, cô bé con sợ hãi không khóc nổi trong trận động đất
năm xưa nay đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, dựa vào thiên phú, chăm chỉ
và nỗ lực của mình, được rất nhiều bậc tiền bối chú ý bồi dưỡng. Em,
trong màu áo trắng, đã có năng lực đối mặt với con đường tương lai phải
đi.
Lúc hai mươi tám tuổi, người của MSF và hội chữ thập đỏ liên
lạc với chúng ta, chỉ nói cần một bác sĩ ngoại khoa đến Afghanistan,
thời gian nhiều lắm chừng ba tháng. Người liên lạc rất quen với ta và A
Dao, chỉ nói thời gian không dài, hai chúng ta ai đi cũng được. Tiểu Dao đang toàn lực chuẩn bị một ca mổ cấy ghép, mà ta nào dám yên tâm để em
đi một mình? Lần này ta mơ hồ phát giác điều gì đó. Thiên đạo hữu
thường, có lẽ đây là cái giá của hai mươi tám năm tươi đẹp trong đời.
Ngày xuất phát, Tiểu Dao thức hai ngày một đêm kiên trì đến tiễn ta, vô cùng đau lòng em mệt mỏi lại vạn phần quyến luyến em, chỉ mong nhìn em lâu
thêm một chút cũng được. Trong sân bay, nhìn em nhét điện thoại vệ tinh
quốc tế cho ta, vẻ mặt vô vàn lo lắng lại không muốn ta bận lòng, ta ôm
riết lấy em vào lòng, khẽ khàng hôn lên mắt em, cảm thụ hương thơm nhàn
nhạt và ấm áp trên người em lần nữa, biệt ly lần này, có lẽ đợi đến khi
gặp lại, đã là một cuộc bể dâu.
“Nhược Trường, nhớ phải cẩn thận, sớm quay về. Em và A Nhiên đều chờ anh.” Em ôm ta, hệt như trước đây
rất lâu, dạt dào tình ý. Có được người yêu thương một lòng hứa hẹn hai
đời, đã đủ an ủi rồi.
Máy bay cất cánh về hướng chân trời, ta khẽ nhắm mắt lại. Tiểu Dao, em là người kiên cường giàu ý chí. Gương mặt
rạng ngời cười đùa không che được cốt cách kiên cường dũng cảm của em.
Con đường tương lai gian nan gập ghềnh cũng được, tôi luyện giày vò cũng thế, những điều đó sẽ không vĩnh viễn trói buộc tinh thần và tâm trí
em, càng không thể lay động lý tưởng và mục tiêu của em. Em bây giờ, đã
có năng lực phân biệt rõ những hỗn loạn rối ren này, đối mặt với ân oán
tình thù đã dám ra quyết định, năm xưa đạo lý đối nhân xử thế em thừa
hành ta cũng đã lưu hết trong lòng em. Vận mệnh mạnh mẽ khiến ta không
thể cùng em đi hết quãng thời gian cuối cùng ở kiếp này, có lẽ là thời
gian khó khăn nhất trong đời em. Nhưng năm xưa, lúc chúng ta trùng phùng trong Vọng Giang lâu, lời em nói còn rành rành bên tai, bất luận bao
nhiêu gian nan, em chưa từng hối hận, dù cho vật đổi sao dời, khi lão
giả kia bảo em lựa chọn có viết thư hay không, em cũng không hề do dự.
Chính vì sự kiên định đó mà ta tin em có thể kiên trì vượt qua cơn phong ba kia. Thứ có thể giúp em vượt qua thời gian này, ta đã dạy toàn bộ
cho em và A Nhiên. Ta tin, thông minh dũng cảm như em, nhất định có thể
trưởng thành. Trong đó có đau có khổ, nhưng hãy nhớ từ đầu chí cuối anh
luôn nhìn em, cùng em chia sẻ những điều đó. Tựa như năm xưa em nói, đợi đến khi em lĩnh hội rõ ràng chính xác tất cả những đạo lý ta dạy cho
em, thì sẽ có phần thưởng bất ngờ. Nơi đó có người yêu em hơn cả mạng
sống, tình yêu sâu sắc nồng nàn, qua bao kiếp người chưa từng nhạt phai, tương lai mấy đời càng không thể nào quên.
Như cha như anh như
thầy như bạn, có đảm có thức có tình có nghĩa. Tiểu Dao, mười sáu chữ
này có thể khiến ta thực hiện lần lượt, may mắn mấy đời.
“Bác sĩ
Trình, đây là phim CT bệnh nhân giường mười ba.” Y tá trưởng đưa phim
cho ta. Ta cảm ơn, lúc xoay đi, cô ấy bỗng quay đầu lại “Bác sĩ Trình,
lần trước chủ nhiệm Chu nói định giới thiệu bạn gái cho anh, anh có đi
không?” Vừa nói, ánh mắt vừa lộ vẻ tò mò.
Ta bất lực cười cười, lắc
đầu “Không có. Làm phiền chủ nhiệm Chu rồi, có điều bây giờ tôi bận quá, chuyện này để sau hẵng nói đi.”
“Hả? Còn lần sau nữa? Bác sĩ Trình, anh không sốt ruột thật à?” Y tá trưởng than thở
“Điều kiện của anh tốt như vậy, sao bao năm rồi mà không tìm được chứ?”
Ta mỉm cười “Loại chuyện này đâu phải ghi số, phải xem duyên phận.”
Y tá trưởng quan sát ta nửa ngày, cũng như mấy lần tò mò trước, lắc đầu nghẹn lời đi về phòng y tá.
Tuổi ba mươi đã qua nhưng vẫn không có ý lập gia đình, cũng chưa từng có bạn gái, càng không nóng ruột tìm kiếm, đặt ở thời đại này, quả thật có hơi kỳ quặc.
Về phòng làm việc, ta xoa xoa thái dương. Ngẩng đầu
nhìn bức tranh chữ treo trên tường, mấy năm trước ta nhờ một người bạn
thân viết: “Họa đường xuân noãn tú duy trọng, bảo triện hương vi động.
Thử ngoại hư danh hữu hà dụng? Túy hương trung, đông phong hoán tỉnh lê
hoa mộng.”
Rất lâu rất lâu về trước, bên bờ Hoành Đường, người
hát khúc ca này, bây giờ không biết khi nào mới xuất hiện. Vốn dĩ học y
là vì cảm thấy cơ hội sớm được gặp lại Tiểu Dao lớn hơn một chút, không
ngờ mấy năm rồi vẫn bặt vô âm tín. Năm xưa A Dao và Nhược Trường khăng
khăng khẳng định Giang Vãn Trạc không phải cố nhân, chỉ vì cảm giác
không đúng. Khi ấy ta còn chưa thể lĩnh hội được cảm giác này, nhưng bây giờ thì khắc sâu. Ví dụ như ngũ ca viết bức chữ này, nhị ca cùng hệ,
còn có A Nhiên, chỉ đơn giản ngắn gọn hai câu, cái cảm giác thân thiết
máu mủ ruột rà sẽ hiện ra rõ ràng vô cùng. Chỉ là bây giờ, Tiểu Dao
không biết đi nơi nào. Có điều cũng không gấp lắm, ta nghĩ chỉ cần kiên
nhẫn chờ đợi, chung quy có một ngày có thể gặp được em. Ba ngàn hồng
trần nhưng trong ký ức một nụ cười một cái nhăn mày ấy tựa như người xưa vẫn còn bên cạnh. Năm xưa buổi tối người quay về ấy, Tiểu Dao từng nói
bạc đầu không thể cách. Lại không biết Không Thể Cách này, đâu phải chỉ
một kiếp? Thù Hành, Thù Quy, đi hết lại quay về.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra, y tá trưởng thò đầu vào, nói rất nhanh: “Bác sĩ Trình,
tai nạn xe hàng loạt trên đường cao tốc, mười chín ca nặng, ba mươi mấy
ca nhẹ, một phút nữa sẽ đưa đến. Khoa cấp cứu không đủ người, yêu cầu
khoa ngoại chi viện.”
Ta vội vàng thu hồi suy nghĩ, đứng dậy cùng mấy bác sĩ khoa ngoại chạy thẳng xuống phòng cấp cứu ở tầng một.
Khung cảnh vẫn hỗn loạn như trước, nặng có, nhẹ có, người nhà, cảnh sát lộn
xộn chen lấn đầy đại sảnh. Bốn năm tiếng đồng hồ bận bịu không ngừng,
chữa trị, chờ đến lúc thở hắt ra được thì đã quá trưa. Xử lý xong ca bị
thương nặng cuối cùng, ta ra khỏi phòng cấp cứu, bỗng cảm giác quen
thuộc một cách khác thường. Bản năng, ta quay lưng nhìn, thấy một bóng
người lạ lẫm mà cực kỳ quen thuộc rơi vào tầm mắt. Người đó đẩy một
chiếc xe lăn phòng cấp cứu dùng để chuyển bệnh nhân tạm thời, trên xe có một bệnh nhân. Bệnh nhân mắc chứng gì ta nhìn không rõ, toàn bộ sự chú ý của ta tập trung cả lên người bóng dáng kia. Thấy em chạy đến rất
nhanh, giao bệnh nhân kia cho bác sĩ cấp cứu, đang hấp tấp dặn dò bác sĩ cái gì đó. Bỗng nhiên mắt ta ẩm ướt hơi cay, hoàn toàn không tự chủ
được. Hóa ra chỉ cần chấp nhất, mấy đời mấy kiếp, thật sự không phải là
truyền thuyết viễn vông hão huyền.
Người kia hình như dặn dò rõ
ràng xong, lại định vội vàng chạy đi. Lướt qua bên cạnh ta chợt loạng
choạng, sắp ngã tới nơi. Ta đưa một tay ra, mượn lực dùng sức, đỡ em
đứng vững lại, em còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, cứ ngẩn ra nhìn ta.
“Tiểu Dao.” Ta khẽ gọi. Cái tên này mỗi đêm khuya trong mộng gọi không biết bao năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể gọi ra rồi.
Em lập tức mở to mắt, hoang mang lạ thường, cực kỳ kinh ngạc nhìn ta,
dường như có chút hỗn loạn. Lùi lại một bước, bỗng chốc đứng không vững, theo bản năng vươn tay túm lấy ta.
Ta đỡ em, cúi đầu nhìn, quả
nhiên chiếc giày cao gót bên trái của em rớt mất gót rồi, hẳn là vừa rồi chạy nhanh quá, rơi mất gót giày cũng không biết.
Em nhìn theo
ánh mắt ta, một tay ôm trán bất lực rên rỉ một tiếng, ảo não trề môi.
Dáng vẻ này giống hệt năm xưa. Nhìn bộ đồ em mặc, hẳn là có chuyện quan
trọng cần gấp. Em nhìn ta, ánh mắt trong veo, dường như nghĩ ra gì đó,
lại có vẻ như mơ hồ, chỉ là ánh mắt nhìn ta thăm dò không muốn dời đi,
lại không muốn chậm trễ, vươn tay tháo luôn giày phải, dùng sức định
tháo gót giày ra luôn.
Cõi lòng kích động từ từ an ổn, mừng rỡ
xúc động chậm rãi dâng đầy, ta cười nhìn em, cử chỉ tính tình giống hệt
lúc xưa, đưa tay cầm lấy chiếc giày em bẻ mấy lần vẫn không bẻ được, hai ngón tay hơi dùng sức, gót giày rớt xuống. Em há hốc miệng nhìn ta,
song phản ứng lại ngay, nhận lấy giày xỏ vào chân. “Anh là…? Trước đây
chúng ta có quen biết không? Xin lỗi… tôi nhận người không nhớ mặt. Sao
anh biết tên tôi?”
Ta cười than, dung nhan trước mặt thoáng cái
chồng lên bóng người thấm gió vương sương, mày liễu khẽ nhăn đứng trước
Vọng Giang lâu năm xưa. Chỉnh lại vạt áo cho em như bao bận trước đây,
ta gật đầu đáp: “Quả thật chúng ta quen biết, có điều đó là chuyện lâu
lắm rồi. Tiểu Dao em đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ.”
Nhìn em phồng má chớp mắt ra sức suy nghĩ, vừa nghĩ vừa nhìn ta cười, ta hít sâu một hơi, âm thầm cảm kích trời xanh.
Yêu không cần lời nói, nó đọng nơi đầu mày cuối mắt trong tim. Tiểu Dao, dù không cần nói thẳng với em, ắt hẳn cũng có ngày em nhớ ra.
Năm
xưa Diệp lão tiền bối từng đề bút lên sách y của em, viết “xuân phong
lưu thủy tiêu tẫn niên thiếu, tuế tuế đẳng nhàn tà dương phương thảo.”
Nào hay, với em là ba thước tóc xanh, quấn lấy ngón tay triền miên lưu
luyến, mà với anh lại là thiên nhai mấy độ, còn bảo đa tình hay.
Tác giả có lời muốn nói:
Âm nhạc là “Nguyệt vũ vân tụ”, chương này viết về Ân Lê Đình, kỳ thật khúc ca này so ra thích hợp với Lộ Dao lúc đó hơn. Cái gọi là “Nhạn nam luôn bay về phương bắc, bất luận đi phương nào cũng luôn ở bên người. Ca
không hết cảnh xuân, cớ gì hát biệt ly.”
Khụ khụ, cái đó, lương tâm trời đấy, cái này mới đầu đã nghĩ sẵn rồi.
Hào quang trên người Lộ Dao, là Cố Nhược Trường đích thân chỉ dạy từng chút một, tay cầm tay dạy thành. Sau này Ân Lê Đình nhận được rất nhiều thứ
từ bản thân nàng và phương diện cảm tình. Cuối cùng, chàng lại dạy lại
cho Lộ Dao thời niên thiếu. Hai người trưởng thành, kỳ thật là một vòng
tuần hoàn, che chở bầu bạn đối phương đi qua năm tháng thanh xuân, trải
qua thời niên thiếu non trẻ, mang dũng cảm kiên nhẫn trên người mình đưa cho đối phương. Mỗi người đối với người kia mà nói đều xứng với mười
sáu chữ: như anh như cha như thầy như bạn, có đảm có thức có tình có
nghĩa.
Lộ Dao từng không hề do dự viết phong thư cho chính mình.
Biểu đạt nàng không hề hối hận chuyện quá khứ, càng không sợ hãi. Chỉ
một điểm này, khiến Ân Lê Đình, hoặc là nói Cố Nhược Trường yên tâm đi
theo số mệnh an bài. Trẻ con không thể vĩnh viễn che chở dưới cánh, biện pháp dạy nó trưởng thành tốt nhất là, dạy nó đối diện với đau khổ giày
vò ra sao, sau đó nhìn nó, khuyến khích nó trở thành con người nó nên
trở thành.
Vì sao Lộ Dao chẳng biết tí khái niệm võ hiệp nào, đó
là vì Ân Lê Đình không dám cho nàng xem. Vì sao cực kỳ ham ăn, đó là do
Ân Lê Đình tập lúc nhỏ mà ra. Không thấy Ân Thù Hành được Tiểu Lục và
Mai Hàn Hề đem đồ ăn ra dỗ tư. Tiểu Lục bê nguyên xi chiêu này ra áp
dụng lên Lộ Dao hồi bé…
Còn có người nhớ bài hát “Yêu Hận Miên
Man” trong ngoại truyện Thu Nhiên không? Có thể xem lời bài hát: chỉ có
thể quên chàng là ai, mà chẳng thể quên chàng là gì của em. Cho dù không tạm biệt cũng sẽ gặp lại, diện mạo có thay đổi hay không, có chút hận,
xương nghiền thành tro, không hối hận; có chút yêu, không chạy khỏi lưới trời lồng lộng. Kỳ thật lời ca này khắc họa là Thu Nhiên.