Edit: Mean

  Lão Trần nói xong vẻ mặt rất tự nhiên, nhưng thật ra lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.

  Anh nhìn lão Dịch, chờ đợi câu trả lời của hắn.

  Nhưng giờ phút này lão Dịch đang phiêu lãng trên trời, đang nghĩ mình đã bốn mươi tuổi, cũng đã yêu mấy lần rồi, sao còn thích trai thẳng?

  Đúng vậy, dưới áp lực của lão Trần, lão Dịch cuối cùng cũng dùng đầu để nhận ra lý do việc mình làm.

  Đồng thời cũng nhận ra tình cảm của mình với lão Trần không chỉ là tình bạn, mà còn có ỷ lại và chiếm hữu.

Hơn nữa so với chiếm hữu, lão Dịch cảm thấy mình ỷ lại còn khủng khiếp hơn, bởi vì từ khi cha mẹ và Mao Mao rời đi, hắn đã quá lâu không có tình cảm với ai như vậy.

  Lưng lão Trần ướt đẫm mồ hôi nhìn lão Dịch trầm tư, buồn rầu lại bất đắc dĩ nghĩ thì ra có nói thẳng hay ám chỉ gì cũng vô ích, có vẻ anh ấy thật sự không có cảm giác với mình rồi.

  Ngay khi lão Trần đang nghĩ muốn lùi bước, lão Dịch im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Có thể chờ tôi một ngày được không?”

  Lão Trần: “… Hả?”

  “Thật ra bây giờ tôi hơi rối,” Lão Dịch đứng dậy nói với lão Trần, “Thứ hai tôi sẽ tìm cậu.

  Nói xong thì quay người bước nhanh đi.

  Trái tim lão Trần hoàn toàn lạnh lẽo sau khi người kia rời đi mà không hề khoảnh lại.

  Bởi vì từ khi quen biết lão Dịch tới nay, lão Dịch chưa bao giờ nghỉ làm, nói cách khác thì câu nói thứ hai rất có thể chỉ là một lời thoái thác.

  Lão Dịch cho rằng mình bây giờ đã rất khác, bằng chứng tốt nhất là hắn không lừa mình dối người, cũng không hề trốn tránh.

  Sau khi nhận ra khả năng mình có ý khác với lão Trần, trước tiên về nhà chỉnh đốn lại suy nghĩ, sau đó bắt đầu nghĩ đến khả năng mình và lão Trần ở bên nhau là bao nhiêu, cuối cùng có 50% cơ hội.

  Để cơ hội lớn hơn một chút, hắn lên kế hoạch như thế này —— Lão Trần là thẳng nam, chắc chắn không thể vội tấn công, cho nên chỉ có thể dụ dỗ, trước tiên giả vờ nói chuyện sống chung, sau khi người kia đồng ý thì chờ xem một thời gian, đợi cơ hội tới lập tức đẩy ngã lão Trần, gạo nấu thành cơm.

  Bên này lão Dịch xoa tay hầm hè, vô cùng phấn khích, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi trực tiếp mà lão Trần nói trên bàn ăn ngày hôm qua, còn đang chuẩn bị bước đầu tiên.

  Lão Trần đầu bên này không biết lão Dịch muốn đè mình, vừa nghĩ lão Dịch lừa gạt lại vừa mong chờ thứ hai, trằn trọc một ngày.

Chưa đến 7 giờ sáng, nhà lão Trần đã có tiếng gõ cửa.

  Lão Trần cả đêm không ngủ, suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường vội vàng mở cửa, vừa nhìn thấy lão Dịch đã nửa mừng nửa lo: “Anh tới rồi?”

  Lão Dịch gật đầu, đưa cho lão Trần túi đồ ăn sáng, cười nói, “Không biết em kén món gì nên đồ ăn sáng mỗi thứ mua một ít, chọn món mình thích ăn đi.

  Lão Trần ậm ừ không nói gì.

  Lão Dịch thấy thái độ lão Trần hơi kỳ kỳ, còn tưởng chưa tỉnh ngủ, tính đi làm trước chờ buổi tối nói chuyện ở chung sau, ai ngờ đâu lúc hắn chuẩn bị rời đi lại bị lão Trần kéo vào phòng rồi đóng sầm cửa.

  Lão Dịch đang dựa vào sau cánh cửa, bị hành động này làm cho kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm, ngẩng đầu nhìn lão Trần, trong lòng chợt hoảng hốt.

  Đây cũng là lần đầu tiên lão Trần áp tường người ta, ngẩn người không biết phải làm gì tiếp theo, sau đó rút tay về đi vào phòng tắm.

  Lão Dịch: “???”

  Ba phút sau, lão Trần đánh răng rửa mặt đi ra, nhìn lão Dịch vẫn đang dựa vào cửa, nói: “Lại đây.

  Lão Dịch luôn cảm thấy diễn biến này không cứ sai sai thế nào ấy, ngồi bên cạnh lão Trần than thở: “Sao tự nhiên đi vậy? Còn đang nghĩ em muốn làm gì đó với anh.

  Lão Trần khiêm tốn học hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?”

  Lão Dịch thấy anh hỏi vậy thì cho là đang giả vờ nên muốn trêu chọc kéo lão Trần ra cửa, tiện đà chống tay lên cửa ép lão Trần vào tường.

  Đây là lần đầu tiên ngoài lần trên giường lão Trần nhìn hắn kỹ càng như vậy, đột nhiên hiểu ra người ta áp tường xong lại muốn làm gì.

  Lão Dịch không biết anh đang nghĩ gì, từ từ nghiêng người, ngay khi mũi họ sắp chạm vào nhau, lão Dịch bật cười: “Hahahahahaha, ánh mắt đó là sao vậy hả?”

  Lão Trần: “…”

  Tác giả: Sao có cảm giác như sắp kết thúc rồi? Cảm giác mình không cần thêm nữa.

.