Chuyện sắc phong Đạo Môn Đại sư huynh đã định xong. Trải qua sự thương lượng của cao tầng các đại tông môn, lộ trình đã được quy hoạch tốt. Lộ trình kéo dài ba đến sáu tháng, xuất phát từ Đại La Thánh Địa, ven đường ghé qua thập đại Thánh Địa cùng với tứ đại Thánh phủ, xem như là đi dạo một lần toàn bộ Trung Châu. Có điều cái gọi là "Đi" này, cũng không phải là "Đi" chân chính, nếu không, Trung Châu lớn như thế, tu sĩ có cố gắng cả đời ngự kiếm phi hành, cũng đi không được một phần vạn. Lục Trường Sinh chỉ cần mượn nhờ trận pháp truyền tống tại mấy tòa cổ thành trọng yếu, là có thể băng qua một cái châu lớn. Nhanh thì ba tháng, chậm thì sáu tháng. Đúng là không có làm chậm trễ chuyện tu luyện. Ven đường sẽ có các đại Thánh Địa bảo hộ, bảo đảm Lục Trường Sinh an toàn, cái tin tức này khiến Lục Trường Sinh thoáng an tâm một ít. Về phần thời điểm lên đường, tông môn cũng đã chọn ngày hoàng đạo, là ngày 15 tháng sau, cũng chính là 20 ngày nữa. Cũng không quá gấp. Có điều kế hoạch nhìn như không chê vào đâu được này, nhưng đối với Lục Trường Sinh mà nói, lại có trăm ngàn chỗ hở. Vì để mình có thể an toàn trở về, Lục Trường Sinh cũng đã tự mình tính toán một phen. Tỉ như, luyện nhiều thêm chút đan dược, vạn nhất thật sự gặp trúng nguy hiểm gì đó, có đôi khi nó sẽ là tình tiết có thể cứu mạng. Còn có một vài công dụng khác, như đan dược luyện tốt rồi, khi đi tông môn khác, được người ta tặng chút đồ gì đó, cũng có thể lấy ra xem như đáp lễ. Cho dù là thế giới tiên hiệp, chắc cũng không có ai ngại quà nhiều. Phòng luyện đan. Một cái Lưu Kim Phượng Hoàng lô đặt ở vị trí trung tâm. Đây không phải đan lô bình thường, mà là một kiện đạo khí, đã thông linh, ở Đại La Thánh Địa cũng có thể coi là đan lô số một số hai. Nếu đã là Đại sư huynh, vậy mỗi một vật đều phải cực tốt, cho nên đan lô bên trong chủ phong tự nhiên cũng không tầm thường. Két két. Lục Trường Sinh cẩn thận đóng cửa lại. Lưu Thanh Phong ở bên cạnh có chút hiếu kỳ. "Sư huynh, sao huynh phải đóng cửa gấp vậy?" Lưu Thanh Phong rất ngạc nhiên, có chút không rõ, chẳng lẽ là sợ đan khí lọt ra ngoài? Nhưng mà Lục Trường Sinh không thèm để ý, chỉ cầm một tờ đan phương đưa cho Lưu Thanh Phong, nói: "Thanh Phong, hôm nay sư huynh sẽ khảo nghiệm ngươi một chút thuật luyện đan, ngươi tới luyện đan đi." Lục Trường Sinh rất trực tiếp mở miệng nói, muốn Lưu Thanh Phong luyện đan. "Sư huynh, đệ không quá rành luyện đan đâu." Lưu Thanh Phong lập tức mở miệng, nó mặc dù có biết chút chút, nhưng không quá am hiểu nha. "Thanh Phong sư đệ, điểm này sư huynh không thể không phê bình ngươi rồi, không biết thì học, có một câu châm ngôn rất hay, học, học nữa, học mãi." Lục Trường Sinh mở miệng nói. "Sư huynh, cái luyện đan này nhìn như đơn giản, nhưng hung hiểm vạn phần, vạn nhất sơ sẩy một cái, đan hủy là việc nhỏ, nếu đan lô nổ, đó mới là phiền toái lớn nha." Lưu Thanh Phong vẻ mặt nghiêm túc nói. Lục Trường Sinh hiển nhiên biết rõ luyện đan rất nguy hiểm, nếu không, hắn làm sao lại để Lưu Thanh Phong đi luyện? "Cái này sợ? Cái kia cũng sợ? Vậy ngươi còn tu tiên cái gì?" "Bớt nói xàm đi, dựa theo trình tự của đan phương mà làm, nhớ cẩn thận đó." Tức giận nói một câu, Lục Trường Sinh lui về sau một bước, tựa vào trước cửa, nếu quả thật xuất hiện nguy hiểm, trực tiếp quay đầu bỏ chạy, sau đó lại đóng cửa lại, kích thích gấp đôi. Lưu Thanh Phong lập tức hơi sửng sốt, nó nhìn lướt qua Lục Trường Sinh, lại nhìn thoáng qua cửa chính đang đóng chặt, giờ khắc này, nó không khỏi hiểu ra vì sao Lục Trường Sinh muốn nhanh chóng đóng lại cửa chính. "Sư huynh, đệ sai rồi, đệ không nên chém gió bậy bạ bên ngoài, sư huynh, huynh tha cho đệ đi." Lưu Thanh Phong khóc ròng thật to, không có chút phong độ gì của tu sĩ. Nó vô thức cho rằng đây là Lục Trường Sinh đang trách phạt nó chém gió bậy bạ bên ngoài. "Thanh Phong! Ngươi thật sự là phụ lòng kỳ vọng của ta, ngươi cho rằng sư huynh là người nhỏ mọn như vậy sao? Sư huynh chỉ là muốn thăm dò một chút lòng can đảm của ngươi, đồng thời lại truyền thụ cho ngươi thuật luyện đan vô thượng." "Nhưng ngươi lại cho rằng đây là sư huynh trả thù ngươi, thật sự là khiến vi huynh quá thất vọng rồi." Vì trấn an Lưu Thanh Phong, vẻ mặt Lục Trường Sinh tràn đầy thất vọng, trong ánh mắt dường như toát ra tiếng thở dài. Màn diễn này khiến tiếng kêu khóc của Lưu Thanh Phong ngừng lại. Cẩn thận ngẫm lại. Lục Trường Sinh là Đại sư huynh cao quý, nếu thật sự ghét mình, thì nào cần phải làm vậy? Tùy tiện tìm lý do cũng có thể nhét hành mình ngập mồm. Lại nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh, khí chất cứ như tiên giáng trần, nhất là ánh mắt, tràn đầy sự tự tin. Lại nhìn lướt qua lò đan. Mặc dù gặp nguy hiểm, có đan lô xịn thế này, chắc cũng không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Nhưng mà đúng lúc này, tiếng của Lục Trường Sinh lại lần nữa vang lên. "Thanh Phong à, tư chất tu luyện của ngươi ở Đại La Thánh Địa chỉ có thể xem là bình thường, nhưng liệu ngươi có nghĩ tới hay chưa, ngươi ở các phương diện khác, có thể có thiên phú bất phàm!" Giọng nói của Lục Trường Sinh như ma quỷ dụ hoặc, khiến ánh mắt Lưu Thanh Phong không khỏi sáng ngời. "Sư huynh, chẳng lẽ huynh đã nhận ra cái gì?" Lưu Thanh Phong nhìn về phía Lục Trường Sinh, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi. "Uhm, không sai, lúc sư huynh lần đầu nhìn thấy ngươi, sư huynh liền biết rõ, ngươi là tuyệt thế thiên tài luyện đan, trong thiên hạ này, có lẽ cũng cũng chỉ có mỗi sư huynh mới có thể hơn người một chút." Muốn để Lưu Thanh Phong mạo hiểm, nhất định phải hạ độc chiêu. "Sư huynh!" Lưu Thanh Phong hô hấp đã có chút dồn dập, nhưng trong ánh mắt còn toát ra một chút do dự. "Thanh Phong! Ngươi muốn làm củi mục cả đời, hay là muốn làm Luyện Đan Đại Sư được người người kính ngưỡng? Cơ hội chỉ có một lần, không thử một lần, ngươi làm sao biết ngươi không làm được?" Lục Trường Sinh ngữ khí nghiêm túc, như tiếng chuông vàng rung lên, làm Thanh Phong như thể hồ quán đỉnh. "Đệ hiểu rồi." Giờ khắc này, Lưu Thanh Phong hít sâu một hơi, trong ánh mắt nó tràn đầy vẻ kiên quyết. Sau đó cầm lấy đan phương, đi về phía Lưu Kim Phượng Hoàng lô. Phù... Quá tốt. Quá tốt rồi. Lục Trường Sinh cảm thấy vui mừng, thằng đần này cuối cùng cũng bị lừa rồi. Uhm, rất không tồi. Nhìn Lưu Thanh Phong bắt đầu luyện đan, Lục Trường Sinh cũng lén lút lui lại nửa bước, đồng thời đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào trong lò đan. Một khi thấy nguy hiểm, lập tức bỏ chạy, tuyệt đối không đùa được. Nếu như Thanh Phong tao ngộ bất trắc, Lục Trường Sinh cũng đã nghĩ kỹ lý do thoái thác. "Lưu sư thúc, là lỗi của con, không có giữ chặt Thanh Phong, nó cứ nhất định nói rằng mình là đệ nhất thiên tài luyện đan trong thiên hạ, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, cứ nhất định muốn biểu diễn cho con xem. Con cũng rất bất đắc dĩ, cũng rất đau lòng, nó nói nếu không cho nó luyện đan, nó sẽ chết ngay tại chỗ cho con xem, Thanh Phong là sư đệ con yêu thích nhất, nếu không có nó, tu tiên còn có ý nghĩa gì." "Sư thúc, ngài mắng con đi, ngài đánh con đi, là con sai, là con sai, nghìn sai vạn sai đều là con." "Sư thúc, con không đứng dậy, con không đứng dậy đâu, con đã tự vấn lương tâm mình, thật là hổ thẹn a." "Sư thúc, ngài đừng khổ sở, từ nay về sau, con có một miếng ăn, thì ngài sẽ có nửa miếng, con sẽ chăm sóc ngài đến cuối đời." "Sư thúc, ngài đừng an ủi con, còn có sư phụ, chuyện đã như vậy, con đã không còn tâm trí vấn đạo, Đạo Môn Đại sư huynh coi như xong, xuống núi cũng coi như xong, hãy để cho con yên lặng một mình đi." Đậu xanh! Quá tuyệt! Còn có thể không xuống núi. Lục Trường Sinh càng nghĩ càng cảm thấy mình quả thực là một thiên tài. Good! Good, very good, very very good, cảm giác very good đúng là như vậy. Lục Trường Sinh vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ nhìn Lưu Thanh Phong. Rất nhanh, từng món dược liệu được cho vào trong lò đan. Cùng lúc đó, Lưu Thanh Phong đang mơ mơ hồ hồ, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn vừa luyện đan, vừa tưởng tượng cảnh mình trở thành đệ nhất thiên hạ Luyện Đan Sư. Nhưng mà. Một lúc lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Trường Sinh. Lò đan lắc lư. Có nguy hiểm! Chạy mau! Trong vô thức, Lục Trường Sinh liền chuẩn bị bỏ chạy.