Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 4: Tân nương trăm vạn của tổng tài (4)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Phòng khám được thiết kế theo kiểu không gian mở, đồ trang trí và thiết bị được lắp ráp khá giống phòng khách.

Bác sĩ Khuyết an vị ở phía sau bàn làm việc phong cách cổ điển Trung cổ, đeo mắt kính gọng vàng, một tay đặt trên môi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hình ảnh đang chiếu trên tường. Máy chiếu đang phát một đoạn tin tức khoa học.

Thấy hai người Tiêu Tê đến, giơ tay ra hiệu ý bảo hai người cùng xem.

“Theo tình hình phổ biến rộng rãi của việc sử dụng trí não, có nhiều vấn đề cũng theo đó mà xuất hiện. Bởi vì trí não và thần kinh con người được liên kết với nhau, cho nên nếu đột nhiên trí não bị hư hỏng do tác nhân bên ngoài thì rất có thể sẽ tạo thành rối loạn cho hệ thần kinh…”

Chuyên gia thần kinh học bước ra, nói mọi người nên cẩn thận bảo vệ đầu mình, đừng để bị tổn thương.

Sau đó, hình ảnh chuyển đến trên một con đường nào đó ở Mỹ, đang có một cuộc biểu tình phản đối việc sử dụng trí não.

“Bỏ dùng trí não, trả lại điện thoại!” Khẩu hiệu được hô hào rất vang dội. Mọi người ai cũng cầm một lá cờ nhỏ hoặc biểu ngữ trên tay, miệng thì nói qua loa. Có người cầm biểu ngữ phía trên có hình trí não bị vạch một dấu X đỏ thẫm. Có người còn nhuộm tóc màu lộn xộn, ý nói khi trí não xảy ra vấn đề thì sẽ tạo ra hậu quả “đầu óc có vấn đề”.

Đi theo xe tải, đoàn người chậm rãi tiến đến nơi có bục đứng, ở đó một có người cha đang kể lại câu chuyện của mình.

Lúc con trai ông đang xem “Superman” thì bị miếng thạch cao trên trần rơi xuống trúng đầu, từ đó con trai ông cứ cho rằng mình là siêu nhân.

“Đây là lần thứ ba trong tuần nó muốn nhảy lầu. Ngày hôm qua còn nói có thể nhìn xuyên thấu thấy được quần lót của cô bé nhà hàng xóm, bị anh trai béo của cô bé đó đánh cho một trận, mắt đến giờ vẫn còn sưng.” Nói xong thì ôm con trai tám tuổi có hai mắt gấu mèo, than thở khóc lóc.

“Mọi người, đừng nên khủng hoảng, tôi lập tức đến cứu mọi người!” Đứa bé ấy đoạt lấy mic của ba mình, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

Nhìn qua rất cảm động nhưng nhanh chóng có người nói, pháp luật không cho trẻ vị thành niên được kết nối sử dụng trí não, người cha đã diễn thuyết chắc chắn sẽ bị bắt. Lời nói này khiến cho người cha nhanh chóng ôm con trai chạy mất, đứa bé kia còn đang cố gắng tạo dáng…

“Ngu ngốc.” Khuyết Đức tắt đi, dùng tiếng phổ thông có pha chút khẩu âm Mỹ trào phúng một câu, nói Tiêu Tê và Trương Thần Phi đến ngồi vào ghế.

Trước đó Tiêu Tê đã gửi tư liệu đến cho hắn, trong lòng hiểu rõ nhưng hắn vẫn muốn làm chút kiểm tra lâm sàng để tiện chẩn đoán bệnh.

“Tên đầy đủ của anh.”

“A, anh không biết tên của tôi à?” Trương Thần Phi ngồi gác chân, khí phách không có hảo ý nhìn vào bác sĩ ngồi đối diện. Tổng tài nắm giữ mạch máu kinh tế của thế giới, không có ai không biết tên hắn.

“Xin lỗi, tôi là người Mỹ, không biết tên tiếng Hoa của nhiều người lắm.” Khuyết Đức cúi đầu, ghi một vài chữ trên giấy.

“Vậy sao? Chứ tuần trước ai là người dụ tôi mua một bộ kem dưỡng cúc non xa xỉ chiết xuất từ trứng cá dưới biển sâu?” Tổng tài cơ trí không chút do dự vạch trần chuyện Khuyết Đức đã làm.

Kem dưỡng… cúc non? Tiêu Tê đen mặt, nheo mắt lại nhìn về phía Khuyết Đức.

“A ha ha…” Bác sĩ Khuyết Đức lúng túng cười gượng, ghi lại “Kiến thức phổ thông tốt”.

“Đừng có giả bộ với tôi, anh còn non lắm.” Trương Thần Phi cười nhạt, “Không ai có thể qua được mắt của Dior Trương tôi cả.”

Một loạt kiểm tra tốn hết một buổi chiều, Khuyết Đức đưa cho Tiêu Tê một bản báo cáo tường tận được in trên giấy xa hoa: “Căn cứ vào các bài kiểm tra, trí não của Trương tiên sinh mắc hội chứng rối loạn. Theo như tin tức cậu vừa xem, do ngoại lực tác động khiến cho trí nhớ và hành vi của anh ta có chút hỗn loạn.”

Loại tin tức thế này không được chiếu rộng rãi sợ khiến cho người dân khủng hoảng. Hội chứng rối loạn trí não đang là hạng mục nghiên cứu mũi ngọn. Bây giờ Trung Quốc cũng chưa có phương pháp trị liệu.

“Thầy của tôi đang nghiên cứu hạng mục này.” Khuyết Đức không khỏi đắc ý nói, ý đồ khiến cho bệnh nhân của mình hiểu được việc chọn trở thành bệnh nhân của Khuyết Đức là việc sáng suốt cỡ nào.

Tiêu Tê cẩn thận lật xem báo cáo, trên đó nói rằng phần lớn kiến thức phổ thông của bạn học Trương Đại Điểu không có vấn đề gì, chỉ có một số ký ức thay đổi dẫn đến xuất hiện nhận thức sai lệch với cuộc sống.

“Cậu có biết nội dung cuối cùng mà trí não của Trương tiên sinh chiếu là gì không?” Khuyết Đức đẩy đẩy kính, nghiêm túc hỏi.

Tiêu Tê quay đầu sang nhìn ông xã tà mị quyến cuồng nhà mình, gân xanh trên trán giật giật: “Đại khái là… kiều thê giá trên trời của bá đạo tổng tài…”

“Vậy à.” Dường như Khuyết Đức có chút thất vọng, cúi đầu nhìn qua tư liệu mà mình tra suốt đêm, “Tôi cứ nghĩ là “Tân nương trăm vạn của tổng tài” hay là “Người vợ thứ 99 bỏ trốn của Tà thiếu” chứ.”

Có gì khác nhau hả? Tiêu tổng nghe xong liền muốn đánh người.

Bác sĩ Khuyết Đức cũng chưa ý thức được mình đã để lộ cái gì, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt phổ cập khoa học. Chứng bệnh này không phải ai bị tổn thương đầu cũng sẽ bị, xác suất chỉ có hai phần trăm thôi. Nhóm người nghiên cứu cũng nghĩ tới tình huống này sẽ phát sinh cho nên đã có chuẩn bị.

“Chuẩn bị gì?”

“Hệ thống tự động quét sạch bộ nhớ trong.”

Thật ra phần lớn thông tin của trí não đều được lưu trữ trong thiết bị ngoại thiết, nội thiết chứa nội dung ít hơn, sẽ tự động quét sạch theo định kỳ. Đợi đến khi thông tin hỗn loạn được lọc sạch thì Dior Trương sẽ khôi phục lại thành Trương Đại Điểu. Nhưng quá trình này cần bao lâu thì vẫn chưa xác định được.

“Mong cậu cứ nhẫn nại vài ngày trước.” Khuyết Đức đồng tình nhìn Tiêu Tê.

Vừa mới dứt lời, đột nhiên Tiêu Tê bị một lực mạnh túm đi, sau lưng đụng phải một lồng ngực rắn chắn. Đôi môi ấm áp dán lên tai hắn, ngữ điệu trầm thấp nguy hiểm: “Trước mặt tôi mà cùng một nam nhân khác nói chuyện lâu như vậy sao, hửm? Bảo bối, đừng tuỳ tiện khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.”

“…”

“Một ngày tôi cũng nhịn không được.” Tiêu Tê nắm chặt tay.

“Để tôi cho cậu một toa thuốc.” Là một bác sĩ tư nhân tri kỷ, Khuyết Đức sẽ tận lực làm hài lòng khách hàng của mình. Dứt lời liền gửi cho Tiêu Tê một đoạn video.

“Đây là gì?” Tiêu Tê mở trí não ra xem.

“Đây là video thầy tôi quay lại được từ một bệnh nhân cũng mắc chứng bệnh này, xem xong nó sẽ mang lại thoải mái cho cậu.” Khuyết Đức tháo mắt kính xuống, bỏ kính vào túi áo, cười đến mặt mũi như có thánh quang chiếu sáng.

“… Cái quái này thì làm sao thoải mái?”

“Cười một cái trẻ mười tuổi.” Khuyết Đức cố gắng khoe khoang Hán ngữ cấp tám tiêu chuẩn.

Một cái Tiêu Tê cũng cười không nổi, chở ông xã cảm thấy mĩ mãn sau khi quẹt thẻ về căn nhà trong thành phố.

Đây là nơi hai người đi làm sẽ về ở. Nhà có hai tầng. Tầng trệt có phòng khách, phòng ăn, phòng bếp. Tầng hai có phòng ngủ, phòng làm việc và một phòng để quần áo. Hồi trước do quyết tâm sẽ không chia phòng ngủ cho nên Trương Thần Phi liền mua căn nhà hai trăm thước vuông nhưng chỉ có một phòng ngủ.

Sau khi tắm nước nóng giúp bản thân thoải mái không ít. Tiêu Tê lau tóc bước đến, chỉ thấy người nào đó đã đổi một bộ áo ngủ bằng tơ tằm, giống như đế vương ngồi trên sô pha, trong tay thì cầm một ly rượu đỏ.

“Đến, lấy lòng tôi.” Tổng tài ngoắc tay với tiểu kiều thê, trong ánh mắt thâm thuý mê người chứa đầy dục vọng.

Tiêu Tê không để ý đến hắn, lấy máy sấy bắt đầu hong khô tóc.

“Cạch”, chiếc cốc có chân được đặt lên bàn, Trương Thần Phi nguy hiểm nheo mắt lại: “Đến, đừng để cho tôi nói lần thứ ba!”

Dường như tiểu kiều thê bị giật mình, kéo máy sấy đi đến, mái tóc còn đang nhỏ nước của tổng tài liền biến thành một cái đầu sư tử.

Ngón tay thon dài xuyên qua tóc, tổng tài phiền não siết chặt tay vịn sô pha. Cái tiểu yêu tinh ma nhân này, rõ ràng là đang câu dẫn hắn. Chạm vào cái đầu chíp bông, Trương Thần Phi nắm cổ tay đang cầm máy sấy của tiểu kiều thê, vứt máy sấy lên thảm, giọng khàn khàn: “Lấy lòng tôi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn.”

Tiêu Tê vỗ đầu cún của hắn, nhặt máy sấy lên để lại trong phòng tắm, tự mình bò lên giường đi ngủ.

“…”

Tổng tài đại nhân một hơi uống sạch ly rượu, mím chặt môi, cười nhạt: “Em đang lạt mềm buộc chặt sao?”

Tiêu Tê liếc mắt vỗ vỗ vào vị trí bên người: “Đừng quậy nữa, ngủ đi, mai còn đi làm!”

Trương Thần Phi xé áo ngủ, như một con hổ đói phóng lên giường, đè tiểu kiều thê dưới thân: “Tôi không thích nam nhân lạt mềm buộc chặt, đừng có để cho tôi mất đi chút hứng thú này với em.”

“Con mẹ nó anh có đi ngủ không hả? Không ngủ thì cút đến phòng khách mà nằm!” Tiêu Tê nhấc chân đá hắn, lại bị hắn chụp được mắt cá chân rồi nhẹ nhàng liếm một cái.

“Ưm…” Cảnh tượng này thật quá với Tiêu Tê khiến cậu có chút chịu không nổi, uốn éo muốn thu chân lại, người kia lại thình lình kéo áo ngủ của cậu. Người này, còn dục cự hoàn nghênh như vậy, thật không nói nổi.

Lại một lần bá đạo chiếm lấy, lần này ít nhất cũng tắm trước, chỉ là như lần trước, không đeo bao.

Sáng hôm sau, Tiêu Tê mở mắt thì thấy một tờ chi phiếu bên gối.

“Em không cần.” Tiêu Tê ném chi phiếu cho hắn.

Trong mắt Trương Thần Phi tràn đầy hứng thú. Tiểu kiều thê của hắn quả thật không giống người bình thường, thanh thuần không giả tạo như thế.

“Cầm đi, đó là cái em nên được.” Tổng tài liếm liếm môi, hồi tưởng lại mỹ vị đêm qua.

Tiêu Tê tiện tay xé chi phiếu, ném vào thùng rác.

Trả lại chi phiếu nguyên si chính là thuần khiết không ham tài, nhưng xé chi phiếu ngay trước mặt hắn thì đúng là không biết phân biệt. Trương Thần Phi cười nhạt, lấy xấp chi phiếu ra ký lại lần nữa, cường ngạnh nhét vào túi áo sơ mi tiểu kiều thê mới thay, tiện thể bóp một cái: “Tôi đưa cho em, em phải nhận, bất kể là tiền hay là…”

Lời tiếp theo quá hạ lưu cho nên tự biến mất trong tai Tiêu Tê, móc chi phiếu ra dán lên trán tổng tài: “Không nói đến người đứng tên tài khoản ký chi phiếu là em, tiền hôm qua trả tiền bệnh cũng là tiền của em. Nói đến chi phiếu hai trăm tệ này, anh đang nhục nhã ai đấy?”

/Hết chương 4/