Không gian tối tăm đột nhiên bị ngọn lửa xanh chiếu sáng choang, chỉ thấy bên trong hang động có một cái bóng to tướng cong lưng, hiện đang chầm chậm duỗi người ra. Bắp thịt cường tráng gồ lên trên lưng, lớp lông màu vỏ cam dính bụi và vết máu, rối dính chặt lại với nhau. Con ngươi màu hổ phách co lại thành đường mảnh vì bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, miệng mũi nổi lên trên mặt nhăn lại, lộ ra những cái răng nanh sắc bén vẫn còn giắt vụn thịt.

Ánh sáng xanh vừa chợt lóe, Đàn Dương Tử đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ, áp sát về phía mệnh môn của con quái kia. Chỉ nghe thấy bên trong cái miệng lớn phát ra một tiếng thét chói tai của trẻ con, khiến cho tình cảnh quái quỷ này càng thêm kinh dị. Con thú to lớn vung móng vuốt sắc bén dính máu, chặn lại thế tấn công của Trảm Nghiệp Kiếm, rồi lập tức vung cái đuôi to nặng tới, luồng sức mạnh to lớn khiến cho Đàn Dương Tử nhất thời khó có thể né tránh, cả người va mạnh vào vách đá. Nhưng gã cũng phản ứng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh được tư thế, dùng hai chân đạp lên vách động làm chậm lại xung kích, lăn ra khỏi chỗ rồi đứng lên.

Con yêu thú kia lại một lần nữa dùng tốc độ cực nhanh vung móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao lên, lưỡi kiếm va chạm với móng vuốt phát ra âm thanh chói tai khi kim loại ma sát. Đàn Dương Tử một mặt chống trả, một mặt cẩn thận quan sát. Đầu con yêu thú này có hình tam giác ngược, không chỉ có một cái đuôi thô to vững chắc, mà có hẳn ba cái, chỉ là phía sau cũng có không ít vết tích của đuôi bị đứt, khó có thể phán đoán nó vốn có mấy cái đuôi.

Đây là một con hồ yêu… không biết là hồ yêu đã tu luyện tới mức nào, đã nghe hiểu được tiếng người hay chưa…

Cùng lúc đó, Đàn Dương Tử cũng đang hết sức phấp phỏm trong lòng. Vừa nãy không biết Nhan Phi đã bị thứ gì cắn mới có thể phát ra tiếng rên như vậy. Lúc đi ra ngoài, gã cũng nhân thể kéo Nhan Phi ra, tranh thủ khoảng lặng khi giao thủ với hồ yêu kiểm tra qua vài lần, thấy sắc mặt Nhan Phi không ổn lắm, đã vậy trên cổ còn bắt đầu biến đen. Hẳn là thứ vừa nãy cắn y có độc.

Nhất định phải xử lý…

Thế là Đàn Dương Tử bỗng chủ động thu kiếm, lùi về sau mấy bước, ném kiếm xuống đất, cao giọng nói, “Chờ đã!”

Con hồ yêu kia vậy mà lại thật sự dừng tấn công, hai mắt hơi nheo lại, nhìn lom lom vào gã.

Đàn Dương Tử lùi lại bên cạnh Nhan Phi, mắt nhìn chằm chằm vào từng động tĩnh của hồ yêu, “Chúng ta xông vào lãnh địa của ngươi là chúng ta không đúng, nhưng hiện giờ đồ đệ của ta trúng độc, có thể để ta kiểm tra giúp y trước được không… sau đó ta sẽ mặc cho ngươi xử trí.”

Nhưng hai mắt của con hồ yêu kia vẫn nhìn chòng chọc vào Trảm Nghiệp Kiếm trên tay gã, mãi một lúc sau mới dùng giọng nam hơi khàn hỏi rằng, “Các ngươi là Thanh Hồng Vô Thường?”

Chúng sinh trong súc sinh đạo không hay gặp gỡ Thanh Hồng Vô Thường, rất ít quỷ bám lên người động vật. Thế nhưng con hồ yêu kia lại có vẻ rất quen thuộc vô thường bọn họ, quen đến mức liếc mắt nhìn kiếm đã có thể nhận ra.

Đàn Dương Tử biết có chống chế cũng vô dụng, liền nói, “Đúng.”

“Các ngươi tới bắt ta?” Câu hỏi mang theo ý đe dọa.

Đàn Dương Tử vội vàng đáp, “Chúng ta chỉ tới tìm một thứ, không biết ngươi là ai.”

Nghe gã nói vậy xong, con hồ yêu kia dường như mới thoáng buông lỏng cơ bắp trên người, mà vẻ đề phòng trong mắt vẫn chưa hề giảm bớt. Con mắt của nó hơi thay đổi, nhìn qua Nhan Phi bên cạnh Đàn Dương Tử, nói, “Hắn đã bị thất sát chu (nhện) trong động của ta cắn, cần lập tức hút máu độc ra ngoài, rồi mau chóng đắp mục mỹ thảo trong ngọn núi này lên, sẽ còn chút cơ hội sống sót.”

Đàn Dương Tử nghe vậy đã biết con hồ yêu này cũng không có ý định lợi dụng lúc bọn họ đang gặp khó khăn, liền lập tức nâng Nhan Phi mắt đã bắt đầu lộn ngược ra sau dậy, vén tóc y lên, bất thình lình nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn có một vết thương nhỏ đã biến đen. Mấy sợi tơ máu màu đen lan rộng ra bên ngoài. Khiên Na tức khắc dán môi mình lên vết thương, dùng sức hút máu độc ra ngoài. Vị đắng chát tràn vào vòm miệng, gã quay đầu đi nhổ máu ra, rồi tiếp tục hút thêm mấy lần, đến tận khi vị đắng kia nhạt đi mới dừng lại. Gã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhan Phi vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, song vẻ đau đớn trên mặt đã giảm bớt rất nhiều. Đàn Dương Tử đau lòng sờ lên trán y, chỉ thấy nóng bỏng tay.

Gã quay đầu sang cầu xin hồ yêu, “Để ta dẫn y đi tìm mục mỹ thảo được không?”

“Để hắn lại đây, ngươi đi một mình.” Hồ yêu nói một cách lạnh lùng, “Nhất định phải trở về trong vòng nửa canh giờ.”

Khiên Na biết mình không thể lãng phí thời gian vào lúc này, con hồ yêu thoạt nhìn không giống yêu quái tàn nhẫn tà ác, cũng không cần phải lừa gạt gã làm gì, nên gã liền nắm kiếm lên vội vã lao ra ngoài. Gã không ngừng tìm kiếm bên trong rừng cây, mà cây cối nhiều như vậy, tất cả đều mọc um tùm vào với nhau, khó lòng nhận biết. Lòng gã nóng như lửa đốt, càng cuống lại càng không tìm được. Gã phải leo lên vách núi cao hơn, cuối cùng mới phát hiện ra được một hai cây, vội vã nhổ lên rồi hối hả trở về hang động.

Lúc trở về, gã thấy con hồ yêu kia đang nằm nhoài trong cái ổ cách xa Nhan Phi, nhàn nhã liếm móng. Còn Nhan Phi thì vẫn đang yên ổn nằm tại chỗ cũ.

Đàn Dương Tử thở phào nhẹ nhõm, vội vã bỏ mục mỹ thảo vào miệng nhai nát, rồi đắp từng lớp lên vết thương của Nhan Phi, sau đó xé vạt áo của mình, băng bó cổ y lại.

Hồ yêu kia chợt lên tiếng, “Vì sao hai kẻ Thanh Hồng Vô Thường các ngươi lại ở đây? Thành thật khai báo, bụng ta vẫn chưa được lấp đầy đâu.”

Đàn Dương Tử quyết định ăn ngay nói thật, “Chúng ta đi tìm một cuốn sách.”

Hồ yêu giật lỗ tai, hỏi, “Sách gì? Núi rừng hoang dã như này, sao có thể có sách?”

“Lục Dục Bổn Tương Kinh.”

Hồ yêu bỗng nhiên cứng đờ người, sau đó ngồi ngay ngắn lại, lỗ tai cũng vặn sang hai bên, “Các ngươi tìm thứ đó làm gì?”

Lần này Đàn Dương Tử lại không hề trả lời, mà hỏi ngược lại, “Ngươi biết nó ở nơi nào?”

Hồ yêu dường như đã thoáng nhướng mày, mà rất nhanh đã trở về với vẻ lạnh nhạt. Hắn nằm trở lại, đáp nhàn nhạt, “Không biết.”

“Nhưng ngươi biết đó là sách gì?” Khiên Na suy nghĩ thật nhanh, rồi bất thình lình hỏi một câu, “Ngươi không chỉ biết đến, mà còn từng xem nó?”

Chớp mắt, một cái đuôi dài bỗng nhiên quét tới, tức khắc quấn lấy cổ Đàn Dương Tử. Đàn Dương Tử lại vẫn không giãy giụa, tay chỉ chạm nhẹ lên cái đuôi đang ghìm lấy cổ gã, nhàn nhạt hỏi, “Sáu cái đuôi còn lại của ngươi bị đứt từ 300 năm trước đúng không?”

“Câm miệng! Ngươi chán sống rồi sao? Đuôi của ông đây mà ngươi cũng dám hỏi?”

Nhưng vậy chẳng phải là đã gián tiếp thừa nhận nó thực sự bị mất sáu cái đuôi sao?

Hồ yêu cũng nhận ra mình đã nói lộ ra hết, cho nên càng thẹn quá hóa giận, đột ngột ném Đàn Dương Tử qua một bên. Đàn Dương Tử cũng không phản kháng, chỉ thuận theo hứng chịu cơn giận của hắn, bị va cho ho khan khù khụ mãi một lúc mới chậm rãi đứng lên. Gã bình tĩnh nhìn vào hồ yêu, nói “Mặc dù ta là Thanh Vô Thường, nhưng ta không có hứng thú với chuyện ngươi có tham gia trận chiến đó hay không. Chúng ta muốn quyển sách đó, cũng chẳng qua là vì trong địa ngục vẫn còn người muốn xem, không hề liên quan gì tới Phong Đô và Thiên Đình.”

Hồ yêu nhíu chặt lông mày, “Có người trong địa ngục muốn xem?”

“Đúng, nhân gian cũng có người muốn xem.”

“Ai muốn xem?”

“Tam vương tử A Lê Đa của ma gia tộc trong địa ngục Vô Gian, và một thầy thuốc ở nhân gian.”

“A Lê Đa… Ta không biết hắn là ai. Ta cũng không thích ma gia quỷ, thầy thuốc ngươi nói là thế nào? Tại sao hắn lại cần Lục Dục Bổn Tương Kinh?”

“Chính ta cũng không biết.” Đàn Dương Tử nhìn sang Nhan Phi đang ngủ mê man, “Đó là một người bạn của đồ đệ ta, chắc hẳn là thấy hiếu kỳ về tà thuật của Ba Tuần.”

“Câm miệng! Ai cho phép ngươi sỉ nhục thượng thần!” Hồ yêu bỗng nhiên lại lên cơn thịnh nộ, lao vụt tới trước mặt Đàn Dương Tử, giơ móng vuốt đằn gã xuống đất. Nhờ vào đó, Đàn Dương Tử đã có thể chắc chắn, trước kia hồ yêu này tuyệt đối là một trong những ma binh đi theo Ba Tuần.

Lúc này, bỗng có một tán dù đỏ xoay tròn bay tới, mạnh mẽ ép hồ yêu phải lùi lại. Chỉ thấy Nhan Phi dường như mới giãy giụa tỉnh lại từ cơn hôn mê quỳ một chân xuống đất, đỡ được cây dù đỏ bay về, y căng thẳng nhìn chằm chằm vào hồ yêu, “Sư phụ! Người không sao chứ!”

Đàn Dương Tử xua xua tay với y, ánh mắt lại vẫn nhìn vào hồ yêu, “Là ta lỡ lời. Thứ lỗi.”

Hồ yêu bực bội nhìn hai người họ, không ngừng đi qua đi lại, “Tại sao các ngươi biết nơi này có Lục Dục Bổn Tương Kinh? Là ai nói cho các ngươi?”

“A Y Đáp.”

“A Y Đáp? Là tên Hồng Vô Thường đó? Chẳng phải hắn đã chết rồi sao?”

“Hắn chưa chết, chỉ bị Phong Đô giam giữ thôi.”

“Là hắn nói cho các ngươi?”

Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn Nhan Phi, rồi gật đầu nói, “Đúng.”

Hồ yêu đi tới trước mặt Đàn Dương Tử, nó cao hơn Đàn Dương Tử cả một cái đầu, dáng người của Đàn Dương Tử đặt giữa nhân loại vẫn còn có thể coi như cao lớn, mà ở trước mặt nó thì lại thành ra hết sức nhỏ bé, “Tại sao hắn lại phải nói cho các ngươi biết?”

Đàn Dương Tử im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên mặt mày nặng nề nói rằng, “Ngươi cũng biết tình trạng ở địa ngục càng ngày càng tệ. Không rõ vì nguyên nhân gì, ngoại trừ địa ngục A Tì, bảy địa ngục nóng khác đều càng ngày càng nóng, tám địa ngục lạnh thì càng ngày càng lạnh, nước càng ngày càng khan hiếm, thức ăn cũng càng ngày càng ít ỏi. Nếu như muốn tự cứu mình, đương nhiên không thể chờ đợi Thiên Đình khai ân.”

Nhan Phi chớp mắt, y phát hiện ra thì ra sư phụ mình nói dối cũng có thể nói giống thật như vậy, biểu cảm nặng nề nhuộm cả một tia bi thương khiến người ta nghe vào lại có cảm giác bi tráng.

Hồ yêu lạnh lùng hỏi, “Không phải ngươi làm việc cho Thiên Đình sao? Ngươi có biết hậu quả khi làm ra chuyện như vậy không?”

“Tuy ta làm việc cho Thiên Đình, nhưng dù sao ta cũng sinh ra ở địa ngục Thanh Liên. Ta không đành lòng nhìn thấy nơi mà bộ tộc mình từng sinh sống trở nên muốn sống không được muốn chết cũng không xong như vậy. Cuộc sống như vậy, ai cũng không sống nổi nữa rồi.”

Mặc dù hồ yêu là sinh linh trong súc sinh đạo, nhưng năm đó hắn cũng đã từng đi đến địa ngục. Nơi căn bản không biết thư thái là thứ gì như vậy quả thực khiến người ta khó có thể tưởng tượng phải làm sao mới sống được ở nơi đó lâu dài.

Từ sau khi chiến bại, những ma binh như bọn họ đều trốn đằng đông nấp đằng tây, ẩn cư sâu trong núi rừng không dám lộ diện. Lục Dục Bổn Tương Kinh đã bị Thiên Đình tiêu hủy một lượng lớn từ lâu, bởi vậy năm đó, hắn nghe nói rằng nơi đây có một trong những cuốn Lục Dục Bổn Tương Kinh hiếm hoi còn sót lại, liền đi tới nơi này trông giữ ý chí và giáo huấn cuối cùng của Ba Tuần. Nhiều năm như vậy không gặp được bao nhiêu nhân loại, chợt xuất hiện hai Thanh Hồng Vô Thường này, còn nói rằng là một Hồng Vô Thường quy thuận bọn họ sau cuộc chiến nói cho bọn họ biết, cứ làm hắn cảm thấy kỳ quặc ở đâu đó.

Nhưng hai người này cũng chẳng hề có tính công kích, đã vậy bọn họ còn nói rằng vẫn có người trong địa ngục muốn xem Lục Dục Bổn Tương Kinh. Nếu như cuốn kinh thư này có thể lưu truyền một lần nữa, vậy thì cũng có thể xem như một chuyện tốt.

Về phần nội dung bên trong kinh thư, cũng không có gì cần phải giấu cả. Thiên Đình đã sớm biết, hơn nữa kẻ không có duyên xem kinh thư cũng sẽ không hiểu bên trong viết gì, càng không thể nào ngộ ra được phương pháp “lục hợp quy nhất”.

Nếu như bọn chúng thực sự được Thiên Đình phái tới, đợi đến khi bọn chúng rời đi mình sẽ lập tức chuyển sang nơi khác ở là được. Đương nhiên, biện pháp ổn thỏa nhất chính là giết cả hai kẻ này, như vậy thì chỗ ẩn náu của mình cũng sẽ không bị bại lộ… Mà như vậy chẳng phải là chưa định tội đã lạm sát sao? Thực sự làm trái với lời dạy dỗ của thượng thần…

Thấy hồ yêu do dự không quyết được, Đàn Dương Tử liền nói chậm rãi, “Nếu như ngươi không yên tâm thì chúng ta sẵn lòng chỉ chép một phần mang đi, không động vào sách gốc của ngươi, thế nào? Chắc hẳn ngươi cũng hi vọng có thể nhìn thấy cuốn sách này phục sinh lần nữa đúng không? Không có ai xem sách, mãi mãi không thấy ánh mặt trời, tồn tại hay không tồn tại chẳng phải đều không có gì khác biệt hay sao?”

Hồ yêu vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, khó dò ra ý đồ. Đàn Dương Tử thấy thế, bỗng nhiên lộ ra thần thái bất đắc dĩ như muốn từ bỏ, “Nếu ngươi thực sự không muốn thì cũng không sao. Đã quấy rầy.” Nói xong gã liền duỗi tay ra, Trảm Nghiệp Kiếm bay trở về trên tay. Nhan Phi bước đi hơi khập khiễng tới bên cạnh gã, cố ý hỏi một câu, “Sư phụ, vậy cuốn sách kia phải làm sao?”

“Đi nơi khác tìm thôi.”

Bọn họ mới vừa làm bộ muốn đi, lối ra đã bị hồ yêu kia phá hỏng. Khiên Na lập tức cảnh giác, Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng rung lên bần bật, phát ra từng tràng tiếng rồng ngâm.

“Sao vậy? Các hạ không định thả chúng ta đi?” Khiên Na hơi nheo mắt lại, sâu trong con ngươi chợt lóe lên sắc lạnh, giọng nói cũng trở nên nguy hiểm.

Nhưng hồ yêu lại nói, “Các ngươi muốn xem cũng được. Có điều, trong lúc xem các ngươi không được phép rời khỏi sơn động này dù chỉ một bước. Cũng phải sử dụng cuốn sách một cách thích đáng, không được làm hỏng một phần nào, sao chép cũng tuyệt đối không được sai sót mảy may. Sau khi rời khỏi, các ngươi không được phép trở lại đây nữa, cũng không được tiết lộ nơi này với bất cứ ai. Nếu như các ngươi không giữ lời hứa, bất kể các ngươi ở địa ngục hay nhân gian, ta sẽ luôn có cách tìm được các ngươi.”

“Chuyện này là đương nhiên.”

“Hơn nữa, các ngươi tốt nhất đừng để cho cấp trên của các ngươi biết đến chuyện này, bằng không chỉ e hai người các ngươi sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ của mình.” Hồ yêu nói, một cái đuôi to tướng bỗng phất lên, vỗ mạnh vào nơi đó trên trần hang động. Tiếng đá bình bịch rơi xuống, bụi mù nổi lên khắp nơi. Nhan Phi không nhịn thở kỹ, bất cẩn hít vào một hơi toàn bụi, vừa ho khan vừa dùng tay áo phất bụi, sau khi bụi mù dần dần tản đi, liền nhìn thấy giữa đống đá vụn quả nhiên có ba cuốn sách hình như được chế ra từ xương cốt.

Đàn Dương Tử và Nhan Phi liếc mắt nhìn nhau, lập tức lục lọi bút chu sa từ trong bọc hành trang. Không có giấy để viết lên, Khiên Na liền giật vài mảnh vải lót dưới đạo bào. Nhan Phi sợ sư phụ mình chép những chữ cái tối nghĩa của địa ngục trong thời gian dài hai mắt sẽ bị đau, liền nói, “Sư phụ, để con chép đi. Mắt con nhìn tốt hơn.”

Khiên Na cũng không khách sáo, tuổi tác lớn dần, hai mắt cũng dễ mỏi, gã liền thắp một ngọn lửa màu xanh trong bàn tay mình, “Ta chiếu sáng cho con.”

Thấy hai người họ lập tức bắt tay vào chép sách, bấy giờ hồ yêu mới miễn cưỡng kéo con lợn rừng vừa nãy chưa ăn xong về một bên ổ của mình, tiếp tục gặm nhấm con vật bị cắn toác bụng đáng thương kia. Nhan Phi thấy dáng ăn hung tàn chẳng hề thận trong của hắn, lòng thầm nghĩ rằng người người đều nói hồ ly cực kỳ thông minh, mà sao con này lại tạo cho mình cảm giác ngốc ngốc? Như thằng ngốc vậy, người ta nói gì cũng tin… Rốt cuộc làm thế nào mà sống được đến bây giờ?

Đã vậy nếu trước đây đã từng là ma binh, chẳng phải hắn nên dữ dằn hơn một chút sao? … Như vậy cũng dễ thuyết phục quá đi mất thôi?

Lục Dục Bổn Tương Kinh mặc dù được viết bằng văn tự địa ngục, nhưng hình như còn xen lẫn không ít thiên ngữ, đọc vào sẽ cảm thấy hơi tối nghĩa. Y vừa chép vừa nỗ lực lý giải, chép chép chép, song dần dần lại có một cảm giác rất kỳ quặc.

Như thể… như thể đã từng biết…

Như thể đã từng xem ở đâu đó…

Nhưng làm sao sư phụ có thể để cho y xem một thứ nguy hiểm như vậy được…

Chắc chỉ là ảo giác thôi, y quẳng gánh nghi ngờ này đi, tiếp tục chuyên tâm chép sách…

Mà một đầu khác, Đàn Dương Tử dùng đuôi mắt quan sát hồ yêu, trong lòng âm thầm suy tính.

Năm đó trong quân của Ba Tuần có không ít yêu thú có thần thông trong súc sinh đạo, cũng có vài con cửu vĩ hồ, trong đó có bốn con đã có thể hóa thành hình người. Con hồ yêu này xem ra không biến thân được. Hắn đã bị đứt mất sáu cái đuôi, tu vi giảm đi nhiều, chưa biết chừng chính là vì nguyên nhân này cho nên mới không thể hóa thành hình người… Mà con hồ yêu này tuy thân hình cực kỳ vạm vỡ, song đầu óc lại hết sức đơn giản, hẳn không phải nhân vật quan trọng trong quân của Ba Tuần mới đúng.

Giữa đám tiểu ma binh tàn dư này dường như vẫn còn có liên hệ, cho nên hắn mới biết về A Y Đáp.

Tại sao bọn họ vẫn phải giữ liên lạc? Lẽ nào bọn họ vẫn chưa tuyệt vọng?

Những ma tướng có địa vị tương đối cao giờ đang ở nơi nào? Những ma binh này liệu có liên lạc với bọn họ không? Có còn nghe lệnh bọn họ không?

Thiên Đình đã biết chưa?

Từng nghi vấn cứ quanh quẩn trong đầu gã, gã mơ hồ cảm thấy mình lại đang bị cuốn vào xoáy nước mà mình khó có thể tưởng tượng được. Giống như lúc mới đầu ở Tương Dương, nhìn thấy ánh sáng từ đóa Bát Đàm Ma Hoa.

Lạc Tùng Cốc (5)

Đàn Dương Tử thực ra cũng chẳng ôm bao nhiêu hận thù với những ma binh đó, có lẽ những người này đều đã bị Ba Tuần đầu độc, hoặc quá lý tưởng hóa, cho nên mới có thể đi theo vị ma thần thoạt nhìn như rất từ bi, muốn giải cứu chúng sinh địa ngục để rồi rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục. Người gã hận là Ba Tuần và những tên tướng lĩnh ma quân xem nhẹ sinh mệnh, cùng với sự nhỏ yếu bất lực của mình.

Gã vẫn còn nhớ sau trận chiến ở tháp Niết Bàn, gã qua lại giữa sinh tử mấy lần, suýt nữa thì không tỉnh lại được. Thế nhưng, cuối cùng không biết thứ gì đã đánh thức gã, có lẽ là không cam lòng, cố chấp muốn tận mắt trông thấy Ba Tuần, muốn chất vấn vì sao hắn lại đối đãi với một người toàn tâm toàn ý ái mộ hắn kính ngưỡng hắn như vậy. Chẳng phải hắn đã nói rằng mình muốn độ tận chúng sinh trong địa ngục sao? Tại sao thứ hắn mang đến cho Khiên Na Ma La và Shiva Ma La lại chỉ có bi thương căm hận vô cùng vô tận?

Lẽ nào bọn họ không phải là chúng sinh trong địa ngục? Chẳng lẽ chỉ vì bọn họ nhỏ bé, cho nên sướng khổ vui buồn của bọn họ đều thành ra nhỏ nhặt?

Gã giãy giụa sống sót, mới vừa bước đi được, đã không nghe lời khuyên can của những người khác, gia nhập vào một tiểu đội Thanh Hồng Vô Thường đi khắp nơi truy tìm tung tích của Ba Tuần cùng với những ma binh ma tướng khác. Gã kiệm lời ít nói, không lui tới với bất cứ kẻ nào, người khác đều biết gã chính là nhân vật huyền thoại đánh sập tháp Niết Bàn lập được công lớn, nên đều khá kính trọng kiêng kỵ gã, không dám trò chuyện cùng. Lâu ngày, gã lúc nào cũng hành động một mình, độc lai độc vãng, quỷ khác cũng sẽ không để ý tới gã.

Bọn họ đã bắt bừa được mấy tên lâu la. Vài tiểu quỷ rơi vào tay bọn họ xong đều sợ run lẩy bẩy, dáng vẻ trông rất đáng thương. Một số Thanh Hồng Vô Thường sẽ cố ý dằn vặt bọn họ làm niềm vui, mà Khiên Na nhìn cảnh này lại chỉ cảm thấy buồn nôn, ngăn cản mấy lần, những vô thường đó đã thật sự không dám lỗ mãng trước mặt gã nữa. Cũng có vài Thanh Hồng Vô Thường khuyên gã bớt xía vào, thời những ma binh ma tướng đó hoành hành địa ngục, bọn chúng đều đã từng làm không ít việc cướp đốt giết hiếp.

Khiên Na lại cảm thấy bọn họ đã làm việc ác hay chưa cần phải được thẩm phán xong mới có thể kết luận. Còn chuyện những Thanh Hồng Vô Thường đó đang làm chẳng lẽ lại là chính nghĩa?

Trong cuộc chiến này, không một ai là chính nghĩa cả. Gã cũng không tin Ba Tuần muốn thông suốt lục đạo bằng được thật sự là vì muốn cứu vớt chúng sinh của tam ác đạo, gã chỉ cảm thấy Ba Tuần chẳng qua là muốn thay đổi lại trật tự, tranh quyền với Tử Vi Thượng Đế mà thôi, lại còn nói nghe hay như vậy, quả thực làm người ta thấy ghê tởm.

Mà Shiva lại bị một thần linh xảo trá như vậy đầu độc, rồi cuối cùng…

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trái tim rõ ràng đã chết của gã lại bắt đầu co chặt lại, đau nhức.

Trong lúc truy tìm trong địa ngục hàn băng, gã ngồi trên vách đá băng, nhìn mặt biển bị đóng băng mênh mang vô bờ phía dưới, bắt đầu hoài nghi rốt cuộc là tại sao mà mình vẫn tồn tại ở thế giới dơ bẩn này. Trong mỗi đạo đều có nhiều thứ làm người ta thấy ghê tởm như vậy, ngoài đau khổ cũng chỉ còn đau khổ, sao còn phải gắng gượng sống sót như vậy làm gì?

Đi ngang qua địa ngục Thanh Liên, gã dừng bước, bảo những Thanh Hồng Vô Thường khác đi trước, mình muốn trở lại thăm quê cũ.

Rừng rậm băng hoa dường như vẫn còn dáng vẻ xưa kia, vô số những trụ băng khổng lồ duỗi ra những cành băng nhỏ, tựa như những cây đại thụ màu bạc chen lấn quấn bện vào nhau, thánh khiết mà mỹ lệ. Thế nhưng ở đây gần như đã không có bất cứ bóng dáng của loài động vật nào, rất nhiều phạm nhân bị xử lưu đày đều đã bị gã áp giải tới đây, cướp đoạt hết quần áo trên người bọn họ, mặc cho bọn họ da tróc thịt băng giữa lạnh giá cực độ, máu tươi trên người đông thành từng đóa sen xanh, lay lắt hơi tàn giữa cơn đói bụng vô tận. Sức sống của bọn họ cực dai, dù có không được ăn uống, cũng vẫn sẽ có thể sống được hẳn một tháng. Một tháng này chính là hành hạ đau đớn hơn cả chết, nhìn những phạm nhân đó đói bụng đến mức phải gặm nhấm da thịt của mình, người làm phán quan như Khiên Na lại chỉ cảm thấy buồn nôn.

Đây chính là địa ngục Thanh Liên, một nơi không biết điều gì gọi là ấm áp, không biết thứ gì gọi là thư thái, không biết cái gì gọi là no bụng.

Rừng rậm băng hoa dường như đã bị vị quỷ vương Già Như Na mà gã từng đi theo vứt bỏ, thi thoảng có thể trông thấy những bộ hài cốt đã bị đông cứng thành những trụ băng đẹp đẽ. Bông tuyết mỹ lệ bao phủ lên tất cả mục nát giãy giụa và chết chóc, khiến Khiên Na có một thoáng cảm thấy rằng, nếu như cứ chấm dứt như vậy cũng không tệ.

Nhưng vào đúng lúc này, Khiên Na lại nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Vảy trên người đều dựng lên, cảnh giác xưa nay chưa từng có làm gã phải điều động mọi cảm quan của mình lên tận cùng. Gã lần theo tiếng rên rỉ bị thổi bay giữa âm thanh gió gào thét, tìm thấy một bóng người đang cuộn tròn dưới tán băng hoa.

Đây là một con quỷ… chưa chết?

Khiên Na không dám chắc, nhưng gã vẫn lao tới, dùng áo khoác dầy dặn của mình choàng lên người kẻ đã kết một lớp băng trên người, rồi gỡ rượu mạnh từ trên hông xuống, rót vào miệng của người kia. Kẻ đáng thương đang thoi thóp này sặc một ngụm rượu, rồi lập tức tham lam uống ừng ực. Hơi nóng từ rượu chạy ra khắp toàn thân, khiến cho lớp vảy băng trên người hắn tan ra.

Mà cùng lúc đó, Khiên Na cũng phát hiện da dẻ của người này ánh lên một vầng sáng nhàn nhạt, làm phần da lộ ra ngoài của mình bỗng nhiên bỏng rát khi bị hắt lên, gã đau đớn thả lỏng tay mình ra. Người kia liền ngã bịch một phát xuống đất, rồi rên lên rất tội nghiệp.

Đây là tiên sao?

Tại sao tiên lại chạy tới nơi thế này?

Từ từ… Chẳng lẽ lại là một trong số những thần tiên làm phản để đi theo Ba Tuần?

Khiên Na thoáng chần chừ, nhưng gã vẫn di chuyển lại gần, cẩn thận đệm một lớp áo choàng, xoay người kia lại. Không thể không thừa nhận tướng mạo của mấy thần tiên này đúng là người này đẹp hơn người khác, bất kể nam nữ. Mà ngũ quan của thần tiên này cũng tuấn mỹ khôn tả, chỉ là bởi vì da dẻ bị đông cứng xanh tím tái, tóc tai rối bù xù, mới gần như khiến gã không nhận ra được là tiên nhân.

Nếu như hắn là tiên, liệu hắn có biết rốt cuộc Ba Tuần đang ở đâu không?

Nghĩ tới đây, Khiên Na đã làm ra một quyết định.

Lúc tiên nhân kia tỉnh lại, Khiên Na đã dùng thần hỏa chủng (mồi lửa) mang đến từ Phong Đô nhóm một đống lửa. Ở nơi giá lạnh như địa ngục Thanh Liên, mồi lửa thông thường sẽ không thể nào nhen lửa được, chỉ có mồi lửa do địa tiên dùng pháp lực luyện thành như vậy mới làm được. Ánh lửa mãnh liệt nhảy bần bật trên những vách tường băng trắng xóa, chiếu rọi ra vầng hào quang tựa như ngọc lưu ly.

Tiên nhân kia chậm rãi chớp mắt, dường như vẫn đang không rõ tình trạng của mình. Khiên Na cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nướng thức ăn mang đến từ Phong Đô trên lửa.

“Đây là…” Giọng nói vừa khô khốc vừa khàn, còn khó nghe hơn cả tiếng quỷ.

“Nói đi, ngươi là ai?” Khiên Na dùng giọng âm trầm hỏi.

Bấy giờ tiên nhân kia mới cuối cùng cũng chật vật quay đầu sang, cặp mắt trong veo lẫn theo mị khí nhìn lại, song cũng chỉ sững sờ nhìn gã, mà không hề nói gì.

Khiên Na phát bực trong lòng, nghĩ thầm chẳng lẽ tên này đã lạnh ngu luôn rồi? Nếu như vậy thì mình còn hỏi ra được gì nữa đây?

Thế nên, gã cắt một tảng thịt mới vừa nướng xong, dùng dao chọc vào, đi tới bên cạnh tiên nhân kia, giơ tảng thịt vẫn còn đang nhỏ mỡ tới bên miệng hắn.

Tiên nhân vừa mới mở miệng nói một chữ “Ngươi…”, đã bị Khiên Na nhét luôn tảng thịt vào miệng. Mùi vị của tảng thịt có vẻ đã khiến tiên nhân rất khó chịu, khuôn mặt nhăn nhó cả lại.

Khiên Na khinh thường liếc mắt nhìn hắn, “Đã là lúc nào rồi còn kén cá chọn canh?”

Chật vật nhai miếng thịt bốc mùi trong miệng mấy lần, tiên nhân vất vả lắm mới nuốt xuống được. Hắn dùng vẻ mặt rất khó tả nói, “Ngươi đã cho ta ăn thứ gì vậy!”

“Thịt mi trùng. Rất nhiều mỡ, có thể giúp ngươi hồi phục thể lực.” Khiên Na không hiểu, rõ ràng mình đang muốn thẩm vấn hắn, tại sao lại phải giải thích những thứ này?

Tiên nhân này hiển nhiên có biết mi trùng là thứ gì, khuôn mặt hắn lập tức tái xanh, mà cuối cùng vẫn không nôn ra. Hắn gian nan chống tay ngồi dậy, hoang mang nhìn chằm chằm vào Khiên Na, “Ngươi…”

“Ta gì mà ta, bắt đầu từ bây giờ, là ta hỏi ngươi, lúc ta không hỏi ngươi, ngươi hãy ngậm miệng vào cho ta.” Khiên Na dữ dằn quát to, cố ý lộ ra hai cái răng nanh sắc bén, như một con thú hoang sắp lên cơn thịnh nộ.

Tiên nhân kia có vẻ đã bị dọa sợ, bèn ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Ngươi tên là gì?”

“… Yết Đế.”

“Yết Đế?” Chưa nghe danh bao giờ, chắc cũng chỉ là tên lâu la quèn. Nếu như vậy thì xác suất hắn biết Ba Tuần đang ở nơi nào chỉ e cũng không lớn.

Khiên Na vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tại sao ngươi lại ở địa ngục hàn băng?”

“… Ta… không nhớ nữa…” Trên mặt tiên nhân hiện lên vẻ mờ mịt, hắn lấy tay day trán như thể đang đau đầu, “Ta chỉ nhớ… rất lạnh…”

“Nói bằng thừa… Ngươi đang ở địa ngục Thanh Liên, không lạnh mới là lạ.” Khiên Na không nhịn được trừng hắn, “Xem ra tu vi của ngươi không sâu, đến lạnh giá cũng không chịu được? Ta còn tưởng thần tiên các ngươi đều có thân thể nóng lạnh bất xâm.”

Yết Đế chợt nhìn về phía gã, hỏi, “Ngươi là ai?”

“Ta là người tới bắt ngươi.”

Vừa nghe thấy vậy, tiểu tiên nhân kia bỗng nhiên mặt mày trắng bệch, rồi lắc đầu nói, “Đầu óc ta đang hơi loạn…”

“Đừng có giả vờ, ta biết ngươi là bộ hạ của Ba Tuần, chạy trốn đến đây đúng không?” Khiên Na đứng dậy, trở về bên cạnh đống lửa, “Ta là một Thanh Vô Thường, chức trách của ta chính là bắt đám ma binh ma tướng như các ngươi.”

“Nhưng ngươi lại không trói ta, trái lại còn cứu ta?”

“Đó là bởi vì ngươi sẽ phải ngoan ngoãn nói cho ta một điều ta muốn biết.”

“Ngươi muốn biết điều gì?”

“Ba Tuần mà các ngươi đi theo đã trốn đi đâu rồi?” Khiên Na dùng giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh, song lại khiến người ta có cảm giác như mưa gió sắp ập tới để hỏi.

Yết Đế ngây người nhìn gã, một lúc sau mới nói, “Ta không biết…”

“Hừ, đến tận lúc này mà vẫn còn trung thành hộ chủ như vậy? Chủ tử các ngươi đã sớm bỏ mặc các ngươi rồi, vẫn chưa rõ sao?” Khiên Na dùng giọng châm chọc như đang cười trên nỗi khổ của người khác.

“Ngươi muốn bắt Ba Tuần lập công?” Yết Đế cau mày nói, “Chỉ e một mình ngươi sẽ không bắt được hắn?”

“Ta không muốn bắt hắn, ta muốn tự tay giết hắn.” Khiên Na lạnh lùng nói.

Yết Đế sững sờ mất một lúc, sau đó nở nụ cười, “Ngươi muốn giết Ba Tuần?”

“Giết hắn, hoặc là bị hắn giết. Đều được.” Khiên Na không để ý tới tiếng cười của hắn, vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt, vô cảm như trước.

Yết Đế không cười nữa, hắn lúng túng hỏi một câu, “Tại sao? Ngươi hận hắn vậy sao?”

Lần này đến lượt Khiên Na bật cười, gã cười sảng khoái, cười đầy trào phúng, “Ta nghĩ, người hận hắn cũng đâu có ít?”

“Nhưng hắn muốn cứu các ngươi mà? Chẳng lẽ ngươi lại muốn tiếp tục sinh sống ở một nơi mãi mãi không có ngày rời đi như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn có cơ hội được sống lại lần nữa sao?”

“Ta cần hắn cứu sao?” Khiên Na tức giận trợn trừng mắt nhìn tiên nhân trước mặt, “Hắn cướp đi tất cả của ta, lẽ nào ta còn phải biết ơn hắn!”

…………………………

“Sư phụ?” Đàn Dương Tử bỗng nhiên hoàn hồn lại từ ký ức, phát hiện Nhan Phi đang giật nhẹ ống tay áo mình, “Sư phụ, người làm sao vậy? Sao bỗng nhiên mặt lại đáng sợ vậy?”

Đàn Dương Tử lắc đầu, “Vô tình nghĩ tới chuyện cũ thôi.”

Bấy giờ Nhan Phi mới thở phào nhẹ nhõm, y dụi hai mắt, có vẻ mỏi mệt, rồi lại tiếp tục cúi đầu. Khiên Na liền kéo tay y lại, “Con mệt rồi thì ngủ một lúc đi, để ta viết cũng được.”

Nhan Phi suy nghĩ, liếc mắt nhìn hồ ly đang kéo gỗ động trời bên cạnh, rồi nói, “Chúng ta cùng đi nghỉ đi, con tính thời gian, chắc cũng phải canh ba rồi.”

Đàn Dương Tử nghĩ ngợi rồi gật đầu. Thế nên gã khoanh chân lại, muốn nhập định trầm tư mặc tưởng một lúc. Mà đúng lúc này Nhan Phi lại bỗng nhiên ngáp một cái, gối đầu lên đùi Đàn Dương Tử, tay duỗi ra ôm lấy thắt lưng gã, rồi nhắm hai mắt lại.

Đàn Dương Tử giật khóe miệng, “Này… con làm gì đây?”

“Ngủ đó.”

“Con ngủ cũng thoải mái đấy chứ nhỉ?”

“Sư phụ, con mệt quá, cho con nằm một lúc thôi, chỉ một lúc thôi ~” Nhan Phi dùng giọng điệu buồn ngủ, nghe không rõ để nói, trong giọng nói còn lẫn theo cả vẻ nũng nịu của trẻ con. Đàn Dương Tử vừa nghe thấy vậy đã mềm lòng, thở dài, không thể làm gì khác hơn là chiều y.

Nhưng Nhan Phi cũng không thể ngủ yên trong mơ.

Những con chữ vừa chép dường như đã nhập vào giấc mơ của y, trong mơ, y đứng trên một tòa tháp cao vút, còn dưới chân là đất đai khô cằn đen kịt trải dài vô tận, hai dòng sông chảy đầy dung nham vắt ngang trước tầm nhìn. Ngước đầu nhìn lên phần cuối của màn sương mù vấn vít chỉ thấy thế giới hàn băng tương phản hoàn toàn với nghiệp hỏa rực chảy vĩnh viễn dưới mặt đất, toát lên một vẻ đẹp tráng lệ mà bi ai.

“Ai cũng nói, người rơi vào địa ngục là bị ác nghiệp mà mình chế ra dẫn dắt, nhưng không một ai hoài nghi thứ được gọi là thiện nghiệp và ác nghiệp là do ai định đoạt.” Nhan Phi nghe thấy một giọng nói vang vọng bên tai mình, lại không nhận rõ được âm thanh này đến từ nơi nào.

Mà đúng lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên sau lưng y, “Ngài thật sự đã quyết định rồi sao? Ly Hận Thiên chắc chắn sẽ không giảng hoà…”

Giọng nói đầu tiên lại lên tiếng, “Nếu như ta sợ hãi, thì ngay từ trước ta sẽ không lựa chọn trú lưu tại địa ngục, cũng sẽ không dựng lên tòa tháp cao này. Thế nhân đều nói ta dùng dục vọng hưởng lạc của người khác làm thức ăn, nực cười rằng cũng chỉ có mình ta nguyện ý xem hết cảnh bi thảm đáng sợ trên thế gian này. Bọn họ luôn nói rằng ta làm việc quá cực đoan, nhưng ta lại cảm thấy nếu như ta cũng làm như không thấy như bọn họ, vậy thì ta cũng sẽ chẳng khác gì bọn họ cả. Ta không muốn trở thành người như vậy.”

“… Ngài không sợ sao?”

“Đương nhiên cũng sẽ sợ, dù sao thì nếu như tiếp tục đi một bước này, ta sẽ thực sự trở thành kẻ địch với thương thiên.” Giọng nói đầu tiên bật cười, lại cười rất thư thái.

Nhan Phi không hiểu đoạn hội thoại này là đang nói về chuyện gì, y chỉ cảm thấy mình như đang bị nhốt bên trong một thân thể, không giãy giụa ra được. Giữa cơn mơ, thân thể y nhẹ nhàng run lên, Đàn Dương Tử cảm nhận được, liền lập tức mở mắt ra.

“Nhan Phi?” Đàn Dương Tử nghĩ rằng y mơ thấy ác mộng.

Nhưng Nhan Phi lại không hề tỉnh giấc, trái lại, tròng mắt của y chuyển động thật nhanh, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cả người y đều đang run lên như lá cây rì rào lay động, tay cũng quơ quào giữa không trung.

“Nhan Phi!” Đàn Dương Tử vội vã ôm lấy đồ đệ, vỗ nhè nhẹ lên gò má của y, không ngừng gọi tên y. Thế rồi Nhan Phi bỗng nhiên mở mắt ra, trợn to hai mắt, con ngươi phản chiếu khuôn mặt lo âu của Đàn Dương Tử. Y há hốc miệng thở hổn hển, như thể vừa nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng, tay siết chặt lấy vạt áo của Đàn Dương Tử.

“Ngoan… Không sao rồi, không sao rồi.” Đàn Dương Tử vỗ nhè nhẹ lên lưng y, “Mơ thấy ác mộng thôi.”

Nhan Phi bỗng ngồi phắt dậy, rồi ôm thật chặt lấy Đàn Dương Tử. Đàn Dương Tử hơi ngỡ ngàng, kể cả mơ thấy ác mộng đi nữa, nhưng tại sao lại có phản ứng lớn như vậy?

“Mơ thấy gì?” Đàn Dương Tử dùng đuôi mắt liếc về phía con hồ ly đang chép miệng, trở mình.

Một lúc sau Nhan Phi mới nói, “Không nhớ nữa…”

Đàn Dương Tử dở khóc dở cười, “Sao lại không nhớ?”

“Con chỉ biết là một giấc mơ rất đáng sợ, nhưng vừa mở mắt ra là đã chẳng nhớ được gì nữa…” Giọng Nhan Phi rầu rĩ, nghe như thể oan ức bằng trời.

Đàn Dương Tử cười lắc đầu, vỗ nhẹ lên gáy y, “Rồi rồi, tỉnh lại là được rồi.”

Nhan Phi ôm chặt lấy sư phụ, ngẩng đầu nhìn sang cuốn Lục Dục Bổn Tương Kinh cách đó không xa, trong lòng bỗng dâng lên nỗi sợ hãi như cảnh tượng trong giấc mộng. Y có thể mơ màng cảm nhận được rằng, mình đã bị nội dung trong cuốn kinh thư này ảnh hưởng.

Lẽ nào người xem cuốn sách này đều sẽ mơ thấy ác mộng?