bao phủ cả vạn năm, đứng sừng sững một tòa thánh điện điêu khắc từ băng cứng ngàn năm. Cung điện chính của nó có hình tròn, mái vòm được cắt xẻ thành vô số những hình lục giác, được làm nổi bật dưới ánh nắng màu hoa hồng của tu la đạo, khúc xạ ra những tia sáng óng ánh như kim cương. Tòa thánh điện có tên là Hư Vọng, bên trong quy tụ những vật toán sư ưu tú nhất của nước La Hầu. Những học giả này chìm đắm vào các con số cùng những ký hiệu trừu tượng, bọn họ tin tưởng rằng tất cả mọi trật tự trong trời đất đều có thể được tính toán bằng con số, tin tưởng rằng trong vũ trụ này không có ngẫu nhiên, kể cả những điều mà thế nhân cho là ngẫu nhiên cũng sẽ có ngọn nguồn đầu đuôi, cho nên chỉ cần lấy được dữ liệu chuẩn xác, thậm chí còn có thể tính toán ra được kiếp sau của một người sẽ rơi vào đạo nào, thậm chí có thể dự đoán tương lai.

Tát Y Na là một vật toán sư, trong thánh điện Hư Vọng, tuổi của hắn thực ra có thể được xem như rất trẻ. Nhưng bởi vì thiên phú xuất chúng, hắn vẫn được tuyển chọn, trở thành một trong những vật toán sư tham dự vào công việc đo lường tính toán ra vị trí tốt nhất và thiên thời mở ra thông đạo đi tới Cảnh Giới Hư Vô.

Trước mắt, đã biết trong vũ trụ có ba mươi ba đạo thiên, mỗi đạo thiên đều tồn tại bên trên một thế giới có dạng gần như hình cầu. Ba mươi ba đạo thiên này, mỗi một đạo lại có một trọng lượng khác nhau, mật độ cũng khác hẳn nhau, thế nhưng giữa chúng lại có một loại sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt chúng lại với nhau, có vài thiên cách nhau tương đối gần, thậm chí là trùng khớp lên nhau, nhưng bởi vì thân thể chúng sinh bên trong mỗi một đạo đã ra đời để thích nghi với đạo thiên mà bọn họ đang sinh sống, cho nên sẽ không thể nhìn thấy sinh linh của thiên khác. Ba mươi ba thiên này đều không ngừng vận động dựa theo một quy luật nhất định, trước mắt phổ biến cho rằng, chúng nó đều đang di chuyển xung quanh một trung tâm của vũ trụ, thế nhưng vẫn chưa có bất kỳ một chứng cứ xác thực nào có thể chứng minh một “thiên trung tâm” thực sự tồn tại. Có người nói rằng có lẽ Ly Hận Thiên chính là thiên trung tâm, mà một vài vật toán sư khác lại đưa ra không ít bằng chứng phản bác, chứng minh Ly Hận Thiên chẳng qua cũng chỉ là một đạo thiên bình thường trong số ba mươi ba thiên mà thôi, thậm chí còn chẳng phải là thiên cao nhất, vị trí có lẽ hơi cao, lại bởi vì không ngừng chuyển động cho nên cũng không phải luôn là đạo thiên cao nhất. Áng chừng chỉ bởi đó là nơi ở của thượng đế, cho nên mới được trao cho ý nghĩa đặc thù đó.

Mà cái được gọi là Cảnh Giới Hư Vô thì chính là một đạo “vị sinh thiên” vẫn còn chưa ra đời, có được sinh mệnh. Cái được gọi là vị sinh thiên, không giống như “tử thiên” khô cằn tĩnh mịch trên mặt trăng, trên vị sinh thiên có đủ nước, có nhiệt độ thích hợp, chiếu sáng vừa phải, có cơ hội biến thành một thiên tràn ngập sức sống và tài nguyên. Mà không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu vị sinh thiên như vậy, cũng không biết nơi Ba Tuần bị phong ấn vào trước kia là vị sinh thiên nào. Tát Y Na cùng với người thầy của hắn – Phạn Gia trưởng lão và năm trăm vật toán sư khác nỗ lực tròn năm mươi năm, mới cuối cùng cũng xác định được cơ bản vị trí tương đối của Cảnh Giới Hư Vô.

Nhưng một vấn đề khác là, nó cách quá xa, liên hệ với ba mươi ba thiên rất lỏng lẻo, tựa như lúc nào cũng có thể bay đến một góc tối nào đó không rõ trong vũ trụ. Chắc chắn lúc trước Tử Vi Thượng Đế cũng đã gặp may đúng dịp nên mới tìm được vị sinh thiên không thuộc về lục đạo, biết được nó chẳng mấy chốc sẽ bay đi, mới chọn nó để phong ấn mệnh hồn của Ma thần.

Nhưng hi vọng vẫn chưa bị dập tắt. A Tu Vân đã từng nói cho bọn họ biết, nếu nó đã từng cách ba mươi ba thiên đến mức có thể để cho Tử Vi Thượng Đế phong ấn được Ba Tuần, hơn nữa bên trên của nó có nước, có ánh sáng, cũng không phải là một ngôi sao băng có thể lạc trong vũ trụ bất cứ lúc nào, chứng tỏ rằng nó là một vị sinh thiên có quy luật để lần theo, nó rất có thể sẽ trở về một lần nữa. Thế nên, Phạn Gia đã suất lĩnh mọi người, tỉ mỉ quan sát thay đổi vị trí của Cảnh Giới Hư Vô, chế tác ra một quả tinh cầu nho nhỏ màu xanh lam đặt vào bên trong “thiên vận nghi” nổi danh của bọn họ để mô phỏng sự di chuyển của nó. Hơn nữa, Y Tiên Phái còn phái người mang đến không ít những tư liệu về thời gian và vị trí mà Cảnh Giới Hư Vô mở ra năm đó, lần này chỉ mất năm năm đã cơ bản xác định được một thời điểm, một thời điểm mà Cảnh Giới Hư Vô sẽ lại một lần nữa tới gần ba mươi ba thiên.

Mà thời điểm ấy, chính là hôm nay.

Cả tòa thánh điện đều chìm trong bầu không khí nghiêm túc mà sốt sắng, ngày hôm ấy, ngay cả khi đang ăn, âm thanh trò chuyện của mọi người cũng khẽ như muỗi vo ve, như là sợ quấy rầy tới chư thiên vận hành, cả ngày hôm ấy Tát Y Na đều không nhìn thấy thầy mình đâu, đến khi chạng vạng, mới cuối cùng cũng nhìn thấy vị tu la già cả áng chừng đã một ngàn tuổi đang đứng phía trước chư thiên luôn luôn quay tròn trong Tinh Vận Đường.

“Thưa thầy, vẫn chưa có tin gì sao?” Tát Y Na cẩn thận hỏi.

Cả ba khuôn mặt của Phạn Gia giờ đều được cố định ở một biểu cảm sầu lo, hai bàn tay của hắn vẫn đang đặt trên bia đá kỳ dị đầy kín mít những chữ cái tu la phía trước thiên vận nghi, nhanh chóng vạch một ít đường ngang dọc nghiêng chéo, cái tay còn lại thì điểm vào những tinh cầu di chuyển qua trước mặt hắn trên không trung. Vẻ mặt của hắn chẳng hiểu sao lại hết sức căng thẳng.

“Ta có linh cảm không tốt…” Phạn Gia dùng giọng nói già nua nói rằng.

“Là bởi vì dược tiên và Ba Tuần vẫn chưa xuất hiện?”

“Không…” Phạn Gia duỗi ra thêm một cánh tay, móng tay sắc chỉ vào một thiên cầu màu vàng nhạt ở trên cao, “Ngươi xem, giống như lần trước, Ly Hận Thiên cũng cách Cảnh Giới Hư Vô rất gần… Bọn họ không ngu như vậy, chỉ e sẽ không bàng quan đứng nhìn.”

“Ngài cảm thấy thiên đình sẽ xuất binh?”

“Nhất định sẽ…”

“Dược tiên chắc chắn sẽ có kế sách ứng đối của ngài ấy.”

Phạn Gia im lặng một lúc lâu, rồi thở dài, “Một khi A Tu Vân thất bại, nước La Hầu chúng ta sẽ là đồng mưu đứng mũi chịu sào. Ly Hận Thiên sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

“Chuyện này cũng không thể nào giải quyết được. Những năm gần đây, địa khí của chúng ta đã bị tổn thất quá nghiêm trọng. Ngài lớn tuổi như vậy, đã từng bao giờ nghe nói tới nạn đói chưa. Trong quá khứ, một từ như vậy căn bản không tồn tại trong tu la đạo, chưa từng nghe thấy có một tu la nào phải bị chết đói… Không chỉ như vậy, đám thần tiên Đế Thích kia cũng đang không ngừng xâm chiếm đất đai của chúng ta, tùy ý cướp đoạt thê nô của chúng ta, thiên đình cũng chẳng buồn quan tâm. Thầy, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ e tu la đạo chúng ta cũng sẽ giống như nhân đạo, dần dần biến thành nơi như địa ngục.”

“Những thứ đó chẳng qua đều chỉ là suy đoán mà thôi. Không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh là Ly Hận Thiên đang đánh cắp địa khí. Chưa biết chừng chỉ là Đế Thích dẫn dắt đám thần tiên kia trộm địa khí của chúng ta, Ly Hận Thiên cũng không hay biết chuyện, có muốn quản cũng không quản được.”

“Thầy, ngài quá tin tưởng bọn họ…” Tát Y Na hơi tức giận, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt mình bình tĩnh để bày tỏ lòng tôn kính, tuy rằng một khuôn mặt khác của hắn đã dần dần biến thành vẻ phẫn nộ, “Nếu Ly Hận Thiên không ngấm ngầm cho phép, bọn họ dám làm càn như vậy sao? Thầy, chúng ta đã sắp thành công rồi, ngài không thể nhụt chí vào lúc này được!”

Lại vào đúng lúc này, một vật toán sư vội vã chạy tới, thở không ra hơi nói, “Trưởng lão, bên phía Bắc Cực Uyên có tin truyền tới, nói rằng tiên quân và thánh quân đều đã đến! Vương ta lệnh cho ngài chuẩn bị mở thông đạo.”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Phạn Gia trở nên nghiêm túc, biết rằng từ lâu đã không còn đường lui, chỉ có thể tử chiến đến cùng. Ánh mắt của hắn dần dần trầm ổn lại, hắn nói với Tát Y Na, “Đi triệu tập mọi người, chuẩn bị trận pháp.”

…………………………

Nhan Phi và Liễu Ngọc Sinh đã đến tu la đạo được năm ngày. Khi bọn họ tìm được huyền quy, thần thú bị thiên binh đánh cho trọng thương thương tích khắp người không hề nhúc nhích, tựa như đã chết đi. Nhưng khi Liễu Ngọc Sinh chèo thuyền lại gần nó, duỗi tay ra chạm vào phần dưới cằm đã chìm một nửa xuống nước của nó, rùa thần lại phảng phất như được hồi quang phản chiếu, lại một lần nữa mở ra cặp mắt ưu thương cổ xưa. Con ngươi đen láy phản chiếu ra cái bóng của hai người họ, chốc lát ấy, mắt Liễu Ngọc Sinh ngậm đầy nước mắt.

Rùa thần chậm rãi chớp mắt, từ sâu trong cuống họng phát ra một tiếng nghẹn ngào hơi đau thương. Sau đó nó há miệng ra, một luồng mùi hôi thối thuộc về tử vong ập vào mặt, khiến cho Nhan Phi không nhịn được dùng tay áo bịt mũi. Thế nhưng Liễu Ngọc Sinh lại như chẳng có phản ứng gì, vẫn cứ dùng lực tay dịu dàng nhẹ nhàng sờ lên cái cằm già nua cứng rắn phủ vô số những miếng vỏ sò của nó.

“Cảm ơn ngươi…” Liễu Ngọc Sinh hạ thấp giọng nỉ non, giọng nói tựa như hơi nghẹn ngào. Xem ra hắn có tình cảm rất sâu nặng với con thần thú này. Nhưng hắn lập tức nén cơn bi thương xuống, quay đầu sang nói với Nhan Phi, “Đi thôi.”

Nhan Phi gật đầu, cùng Liễu Ngọc Sinh bò vào trong miệng rùa thần. Sâu trong cuống họng tối om phủ kín gai thoạt nhìn hoàn toàn tĩnh mịch không hề có ánh sáng, thế nhưng chỉ chốc lát sau, sẽ thấy một tia chớp u lam như quỷ hỏa.

“Thông đạo vẫn chưa hoàn toàn đóng lại.” Liễu Ngọc Sinh giải thích, “Nó giả chết vì không cho thiên binh có cơ hội đuổi vào.”

Thay vì nói là giả chết, chi bằng nên nói là vốn đã sắp chết, cố gắng giữ lại hơi thở cuối cùng chờ đợi bọn họ trở về. Mà Liễu Ngọc Sinh không thể để cho Nhan Phi biết được chân tướng này, bởi vì nếu như vậy Nhan Phi sẽ biết được rằng, bọn họ đã sớm biết y nhất định sẽ quay về.

Nhan Phi không nói thêm gì nữa.

Từ khi tận mắt trông thấy “sư phụ” y bị Kim Cương Xử của Vi Đà đâm xuyên, kêu thảm chết đi trong ánh lửa, ánh sáng trong mắt Nhan Phi đã hoàn toàn tắt lịm. Y tựa như một bộ xác chết biết cử động, không còn sản sinh hứng thú đối với bất kỳ thứ gì, thậm chí còn không có tâm trạng hoài nghi bất cứ hành động gì của hắn. Chỉ có vào một vài thời khắc, mới có thể ngẫu nhiên nhìn thấy trong mắt y lóe lên một vầng sáng lạnh lùng, một vầng sáng giống như dã thú đang ngùn ngụt phẫn nộ và hận ý khát máu. Hắn có thể đoán được lúc đó Nhan Phi đang suy nghĩ gì, có lẽ là đang tưởng tượng ra xem nên xé nát những thiên binh kia ra như thế nào?

Nhan Phi như vậy không hề giống với Ba Tuần trong ký ức của hắn, có lẽ chỉ có một phần rất nhỏ giống với dáng vẻ của Ba Tuần khi chiến đấu, mà Ba Tuần bình thường chắc chắn sẽ không lộ ra biểu cảm tàn nhẫn khát máu đến như vậy. Thế nhưng không sao cả, bởi vì chỉ cần y và mệnh hồn của y dung hợp lại với nhau, ký ức trước kia của y cũng sẽ trở về. Dù sao chỉ cần mệnh hồn của y chưa tái thế, y sẽ không thể được xem như sang kiếp sau. Nói như vậy, Ba Tuần quen thuộc của hắn sẽ trở lại.

Tất cả đều sẽ trở về quỹ đạo, bọn họ có thể tiếp tục đại nghiệp của bọn họ… thiêu hủy thế giới cũ đã mục nát đến tận rễ, đi sáng tạo ra một vũ trụ mới, một trật tự mới.

Sau khi đi đến tu la giới, Nhan Phi nhìn thấy một thế giới mỹ lệ mà trù phú hơn nhân gian. Những thành trấn y đi qua đều đẹp như tiên cảnh, mặc dù có không ít những tràng giác đấu tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết, tiếng rống giết và tiếng khen ngợi, nghe nói tu la hiếu chiến, trên phố lớn vài ba ngày sẽ có người chết đi vì quyết đấu, mà ngoại trừ khuyết điểm nho nhỏ đó, đây đúng là một nơi yên vui có thể làm con người ta quên đi khổ đau.

Thế nhưng càng đi về phía Bắc, y sẽ bắt đầu nhìn thấy những cảnh tượng giống với nhân gian hơn. Từng mảng rừng rậm héo chết không rõ nguyên nhân, đất đai khô cằn nứt nẻ, một hai thi thể mục nát của động vật nằm ngổn ngang trên đường, bị rất nhiều côn trùng bay vù vù xung quanh. Y cũng nhìn thấy một vài tu la khác hẳn với những tu la trước đó mình đã gặp, thân hình bọn họ gầy gò, trên da không có ánh sáng hư ảo lộng lẫy, trên ba khuôn mặt đều không có quá nhiều cảm xúc, ánh mắt âm u đầy tử khí. Bọn họ cũng không hề mặc lăng la và khôi giáp mà tu la thích mặc, trái lại là quần áo cũ rách rưới, bên trên dính đầy bùn cát bắn lên dọc đường.

Dân chạy nạn, một khái niệm xưa nay tu la đạo chưa từng có, cho nên bọn họ thậm chí còn không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung những tu la phải trôi giạt khắp nơi vì lạnh giá và hạn hán sớm giáng lâm.

Gần một trăm năm nay, do địa khí thay đổi, cực Bắc của nước La Hầu mỗi năm đều trở nên lạnh giá hơn, đất đai cũng trở nên cứng rắn, trừ một ít rêu vẫn còn ngoan cường sống sót, những loài thực vật khác đều nối đuôi nhau chết đi. Tuyết lớn vô tận trút xuống một tầng rồi lại một tầng, còn chưa kịp tan chảy đã bị phủ lên một lớp tuyết mới. Dần dà, mặt đất cũng bị đóng băng, tu la đều phải dồn dập chuyển nhà, chuyển tới phía Nam nơi nhiệt độ ấm áp hơn. Thành trấn hóa thành từng mảng phế tích chỉ có một màu trắng. Chỉ mới trăm năm, phương Bắc xưa kia vẫn được xem như náo nhiệt đã biến thành chốn không người.

Trước khi bước vào vùng đất tuyết này, Liễu Ngọc Sinh đã mua quần áo rất dày đủ để chống lạnh, một ít đồ ăn và cả hai con chim khổng lồ trên người mọc ra lông chim màu tím thồ yên trên lưng bên trong một thành trấn tu la. Hiển nhiên, đây là vật cưỡi mà các tu la thường dùng để đi xa, giống như ngựa ở nhân gian, bọn họ mặc áo khoác dày dặn vào, bên ngoài trùm một lớp vũ y, cưỡi trên lưng chim khổng lồ, tay nắm thật chặt lấy dây cương. Chẳng mấy chốc, con chim khổng lồ đã bay lên trời, lượn trên không trung nửa vòng hí dài một tiếng, lợi dụng tốc độ siêu nhanh phóng về phương Bắc.

Nếu như là trước đây, Nhan Phi có lẽ sẽ thán phục vùng đất tuyết trắng trải rộng vô tận hơn ngàn trượng bên dưới chân mình là mỹ lệ thánh khiết đến nhường nào, thế nhưng hiện tại, mọi mỹ cảnh đều đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì với y nữa.

Y không biết sau khi nhận lấy mệnh hồn, chuyện gì sẽ xảy ra, y thậm chí còn không thể chắc chắn rằng mình có thể sống sót hay không.

Liễu Ngọc Sinh nói, một khi y sinh ra bất cứ chống cự bài xích nào với mệnh hồn của mình trong quá trình dung hợp, thiên hồn địa hồn ban đầu của y cũng sẽ bắt đầu hỗn loạn ly tán, có nguy cơ thần hình đều sẽ bị hủy diệt. Thế nhưng y còn có thể mất đi gì được nữa? Nếu như y thật sự có thể cứ thế biến mất giống như sư phụ, cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt.

Y nói đi nói lại với bản thân, cho dù có dung hợp thành công, biến thành Ba Tuần, y cũng quyết không thể quên ước nguyện ban đầu của mình——

Y muốn Ly Hận Thiên phải bị thiêu cháy giữa liệt diễm vô tận, muốn tiếng kêu thét thảm thiết của những thượng thần cao quý đó vang vọng khắp ba mươi ba thiên…

Liễu Ngọc Sinh nói, bọn họ cần phải đi tới một nơi tên là Bắc Cực Uyên. Nơi đó là thông đạo duy nhất có thể tiến vào Cảnh Giới Hư Vô. Y không hỏi gì thêm.

Vẫn phải đi một ngày nữa mới tới được Bắc Cực Uyên, bọn họ trú lại dưới chân một ngọn núi băng sừng sững trắng xóa, qua đêm bên trong hài cốt của một thành thị trong quá khứ. Liễu Ngọc Sinh dùng một phép thuật nào đó, có lẽ là của thiên giới, nhóm được một đống lửa giữa băng cứng, nướng ít thịt mà tu la đạo thường ăn cho y. Nhưng y lắc đầu từ chối.

“Ngươi cần có đủ thể lực. Mấy ngày qua ngươi chưa ăn uống đàng hoàng một lần nào hết.”

Nhan Phi im lặng nhận lấy miếng thịt không biết là thịt gì, nhét vào trong miệng nhai một cách máy móc như thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lấy sức nuốt xuống. Y cố gắng nén lại cơn buồn nôn, mùi cháy làm y nhớ tới mùi khi sư phụ bị thánh hỏa thiên đình thiêu sạch…

Y chợt ngước cặp mắt đen kịt lên, nhìn về phía Liễu Ngọc Sinh, “Người đã của các ngươi đã đến chưa?”

Liễu Ngọc Sinh sững sờ, như không hiểu câu này của y. truyện teen hay

“Không cần giả vờ nữa, những chuyện đó không phải đã nằm trong dự đoán của các ngươi rồi sao?” Nhan Phi nói mà chẳng mang cảm xúc gì, “Cho ngươi thả ta và sư phụ đi, biết rằng những thiên binh kia nhất định sẽ không dễ dàng buông tha ta, biết rằng bọn họ nhất định sẽ giết chết sư phụ ta. Sau đó ta mới lựa chọn tiếp nhận mệnh hồn của Ba Tuần. Những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của tiên quân các ngươi rồi, đúng không?”

Liễu Ngọc Sinh lặng thinh, rồi nói, “Nhan Phi, tuy tiên quân đã từng là thượng tiên trên Ly Hận Thiên, nhưng hắn dù sao cũng không thể tính toán không sai sót…”

“Như vậy thì, chỉ dựa vào một nhân loại nho nhỏ như ngươi, khi đó đã chạy thoát khỏi tay đường đường Kim Cương hộ pháp Vi Đà như thế nào? Tuy rằng lúc đó ta đã mất đi ý thức, nhưng cũng không đến mức ngay cả là ai giết sư phụ ta cũng quên mất.”

Liễu Ngọc Sinh xa xôi nhìn y, “Nếu như ngươi đã cho là vậy, tại sao còn muốn đến?”

“Bởi vì ta đã suy nghĩ rõ ràng một chuyện.” Nhan Phi câu môi lên, ý cười lại không thể nào lan được vào ánh mắt, “Lời tiên quân các ngươi nói thực ra cũng có lý, không có sức mạnh, ta chẳng là cái thá gì, cũng chẳng thể bảo vệ được thứ gì. Tuy hiểu được hơi muộn, mà dù sao cũng đỡ hơn vẫn cứ hồ đồ như thế mãi.”

“Ngươi hận ta sao?” Liễu Ngọc Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi.

“Hận ngươi? Không, ngươi chẳng qua cũng chỉ đang làm chuyện mà ngươi nghĩ là chính xác, thuận theo kế hoạch của tiên quân các ngươi mà thôi. Hơn nữa, ngươi cũng đã giúp ta, bất kể có xuất phát từ mục đích nào khác hay không.”

“Nhan Phi.” Liễu Ngọc Sinh ngước cặp mắt hơi bi thương lên, “Ta chỉ muốn nói cho ngươi một chuyện, hai ta gặp gỡ không phải bị cố tình sắp đặt. Ta thật sự trùng hợp đi Tương Dương điều tra, không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó được ngươi cứu. Ta rõ ràng có biết bơi, nhưng chẳng hiểu vì sao ngày hôm đó chân bỗng nhiên lại như bị chuột rút, sặc một ngụm nước lớn, giống như là có một sức mạnh nào đó đã ép ta chết đuối. Ta biết chuyện này nghe rất vụng về, nhưng đó đúng là sự thực.”

“Lời nói dối” vụng về nhất của hắn lại cố tình là thật, trào phúng tới cỡ nào.

Nhan Phi dùng ánh mắt không coi là chuyện đáng kể liếc nhìn hắn, “Tùy ngươi nói thế nào cũng được.”

Liễu Ngọc Sinh không biết nên tiếp tục nói với y như thế nào. Nói cho y biết đây đều là một loại nhân duyên nào đó vượt qua sự khống chế của thiên đạo, nói cho y biết y nhất định phải làm Ba Tuần sống lại, nói cho y biết đó đều là vì tốt cho y?

Y sẽ không tin tưởng, cũng sẽ không lý giải.

“Có điều, ta còn có một yêu cầu, hi vọng ngươi có thể chuyển cho tiên quân của các ngươi.” Nhan Phi nói một cách lạnh lùng.

“Cái gì?”

“Nếu như dung hợp không thành công, thần hình đều diệt, ngươi hãy nói cho hắn tuyệt đối đừng cố gắng bảo tồn bất kỳ hồn phách nào của ta nữa.” Nhan Phi nói, y ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm lung linh chảy xuôi vạn ngàn ánh sao, thở ra một hơi thật dài. Hơi thở của y bốc lên thành sương mù, dần dần phiêu tán giữa màn đêm lặng ngắt.