Ngọn lửa đến từ thiên đình quá nóng quá bỏng, đến nỗi không hề nương tay, không để lại chỗ cho cứu vãn, cực nóng thì lại thành lạnh, lạnh đến mức băng giá thấu xương.

Đám lửa ấy cháy rất nhanh, thoáng qua đã biến thành tro bụi. Thế nhưng nó lại như thể vẫn còn đang rực cháy trong con ngươi của Nhan Phi, hừng hực, phảng phất như không bao giờ tắt nổi.

Vi Đà quay đầu lại, nhìn vào mục tiêu chuyến đi lần này của hắn hiện vẫn đang đứng không nhúc nhích trên bậc thang. Hắn mừng rỡ, dồn thần lực tinh khiết chích nhiệt trong cơ thể lên Kim Cương Xử trên tay, cánh tay hóa ra một đường vòng cung trên không trung. Thanh thần binh kia lao nhanh tới, quấn theo hỏa diễm đốt cháy thiên địa đâm thẳng vào lồng ngực Nhan Phi. Chỉ giây lát thôi, mối uy hiếp lớn nhất đối với khắp cả thiên đình sẽ biến mất mãi mãi với thế gian, công đức giết ma chắc chắn cũng có thể làm cho hắn có được phúc báo sâu dày, kéo dài sổ kiếp.

Ngay tại khoảnh khắc cuối cùng, bỗng nhiên một luồng thần lực còn tinh khiết còn cổ xưa hơn cả hắn bỗng nhiên giáng từ trên trời giáng xuống, hạ xuống ào ào trước mặt Nhan Phi, tạo thành một tấm bình phong cứng rắn không thể phá vỡ. Kim Cương Xử của Vi Đào va rầm một tiếng lên đó, hai luồng sức mạnh giằng co không dứt nhất thời khuấy lên một cơn lốc xoáy, tầng mây trên đỉnh đầu cũng lăn lộn giãy giụa theo đó. Thanh Kim Cương Xử kia chưa từ bỏ ý định mà vẫn tiếp tục xung kích, nhưng đáng tiếc, chung quy sức cùng lực kiệt, bị Vi Đà triệu hồi về trong tay. Chỉ thấy vầng hào quang màu vàng rực đó từ từ nhạt đi, để lộ ra một bóng người màu trắng mịt mờ tiên khí.

Vi Đà thoáng mở to hai mắt, “Tiên pháp này… Là ngươi!”

Giữa ánh sáng luân chuyển, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen kịt chứa lẫn ý cười giảo hoạt nhàn nhạt. Lập tức, vầng sáng thanh thánh đã bao kín lấy người Nhan Phi, thăng lên trên không trung như pháo hoa, nhất thời vỡ tan thành vô số mảnh, lao nhanh ra bốn phương tám hướng.

“Đừng để cho bọn họ chạy! Đuổi theo cho ta!” Vi Đà gào thét.

Chúng thiên binh lúc này mới dồn dập hiện thân ra từ những rặng mây, nhưng mà mười mấy chùm thánh quang mỗi chùm đều tinh khiết nóng rực, căn bản không thể nào nhận biết ra đâu mới là thật, không thể làm gì khác hơn là chia quân làm mấy đường, từng người đuổi theo.

Thế nhưng trong lòng Vi Đà đã hiểu, chỉ e cơ hội xa vời.

Một trong những pháp thuật mà A Tu Vân giảo hoạt kia am hiểu nhất chính là thuật phân thân. Có thể đồng thời làm ra trăm nghìn hóa thân, đến ngay cả Tử Vi Thượng Đế cũng không có cách phân biệt được thật giả.

A Tu Vân vậy mà lại tự mình hộ vệ cho nhân loại kia, xem ra suy đoán của Trường Canh tinh quân rằng người này có thiên hồn địa hồn của Ba Tuần đã có thể tin chắc không thể nghi ngờ. Đáng trách, hắn vốn tưởng rằng A Tu Vân kia đã đi tu la đạo, xem ra thứ rời đi chẳng qua cũng chỉ là một hóa thân mà thôi…

Vi Đà phẫn hận mím chặt môi, nhìn về bầu trời đang dần dần trời quang mây tạnh.

…………………………

Nhan Phi nhớ tới khi còn bé sư phụ dạy y tập võ, bắt đầu từ cơ bản nhất, đứng trung bình tấn một cái là hơn một canh giờ, eo mỏi không chịu nổi, chân run như cầy sấy, cả người ngã trái ngã phải kêu đau oai oái. Nếu như gặp phải ngày nào trời nắng chang chang, mồ hôi sẽ thấm ướt sũng quần áo, chảy vào trong mắt, đâm cho mắt đau xót.

Nghe thấy y luôn miệng kêu khổ, sư phụ cũng sẽ không hề mềm lòng. Cùng y phơi dưới ánh nắng cháy đầu, mái tóc trắng của sư phụ sáng lên lấp lánh, khuôn mặt nghiêm túc không hề thả lỏng, cặp mắt xoi mói đánh giá tư thế của y, cầm trong tay một cành liễu, chỉ cần y hơi khom người một cái thôi, cành liễu kia sẽ lập tức đập vào eo y, “Thẳng lưng!” – mệnh lệnh không cho phép hoài nghi.

Nhan Phi mặt như đưa đám, “Sư phụ, con đã đứng trung bình tấn tận một tháng rồi, bao giờ mới đến đầu…”

“Đợi đến khi thắt lưng trở xuống của con vững. Các sa di trong Thiếu Lâm Tự có người còn phải luyện mười năm.”

“Cái gì?! Mười năm?!” Nhan Phi kêu lên thảm thiết, “Con không muốn luyện!”

Đàn Dương Tử trợn mắt, “Con nói cái gì?!”

Nhan Phi mới chín tuổi co rúm người lại, hơi cúi đầu tội nghiệp nhìn sư phụ nghiêm khắc của mình, “So với cái này, con muốn học… pháp thuật Hồng Vô Thường hơn…”

Đàn Dương Tử hơi nheo mắt lại, Nhan Phi nhìn mà nổi da gà, không biết sư phụ có sắp nổi trận lôi đình hay không. Kết quả là Đàn Dương Tử chỉ thở dài, ném cành liễu qua một bên, “Thôi, ngày hôm nay đến đây thôi. Ngày mai tiếp tục.”

Nhan Phi lập tức đặt mông ngã ngồi xuống đất, miệng há hốc thở hổn hển. Sau đó liền xiêu xiêu vẹo vẹo bò dậy, vừa bóp eo vừa xoa chân, mặt cũng nhăn răng trợn mắt, làm cho cả một khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ nhăn không ra hình thù gì nữa.

Đàn Dương Tử nhìn y, tựa như đã nở nụ cười, rồi cũng lại có không ít lo lắng.

Nhan Phi thấy sư phụ dường như có tâm sự, liền vội vàng chạy đi mang ống trúc đã rót đầy nước suối đặt dưới tán cây tới cho sư phụ, như đang hiến vật quý, “Sư phụ uống nước đi ạ!”

“Ta không khát, con uống đi.”

“Ồ!” Nhan Phi uống ừng ực hơn nửa, sợ chốc nữa sư phụ khát, nên vẫn chừa lại một ít. Y phát ra một tiếng “AAAAAA” đầy thỏa mãn, dùng tay áo quẹt nước trên miệng và mồ hôi trên mặt. Sau đó y ngẩng đầu lên nở nụ cười tươi rói với sư phụ, “Sư phụ, khi nào sư phụ mới dạy con phép thuật ạ?”

Đàn Dương Tử day thái dương như đau đầu, “Đáng lẽ ra không nên nói cho con…”

Mấy ngày trước, Đàn Dương Tử mới vừa kể thân phận thật là quỷ sai địa ngục cho Nhan Phi, chủ yếu là bởi vì muốn giấu cũng không giấu nổi. Dù sao Nhan Phi cũng ngày ngày đi theo gã, chẳng mấy chốc đã có thể nhận ra gã không giống với những đạo sĩ bắt quỷ bình thường khác. Lại thêm gã thi thoảng còn phải trở về địa ngục, tuy có giả vờ là mình đang “bế quan”, mà nào ai bế quan lại không có cả nhịp thở?

Từ khi gã nói rằng Thanh Hồng Vô Thường thường xuyên xuất hiện thành đôi, mà sở dĩ mình là ngoại lệ là bởi vì Hồng Vô Thường của gã đã chết đi, gã lại không muốn Hồng Vô Thường mới, Nhan Phi đã ngày ngày quấn lấy gã đòi học phép thuật của Hồng Vô Thường, luôn miệng nói rằng muốn làm Hồng Vô Thường của sư phụ.

Đàn Dương Tử chỉ cho rằng y đang nói đùa, gã không biết Nhan Phi nghiêm túc tới mức nào.

Từ khi y nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng có gì đó đáng sợ của Đàn Dương Tử dưới đòn roi, y đã bất giác cảm thấy, mình đã tìm thấy nơi mình thuộc về.

Rõ ràng người này không hề là kiểu người sẽ làm cho người khác nảy sinh cảm giác thân cận, thế nhưng khoảnh khắc Nhan Phi nằm nhoài trên lưng của sư phụ, hít lấy mùi hương trên người sư phụ, y sẽ có một cảm giác quen thuộc khắc sâu vào linh hồn từ ngàn xưa rất khó giải thích. Phảng phất như đây chính là người y cần tìm ở kiếp này, đây chính là nửa còn lại khiến cho y có thể hoàn chỉnh.

Kỳ quái tới cỡ nào, tuy tuổi tác còn nhỏ, thế nhưng sống trong gánh hát trông thấy nhiều chuyện như vậy, y cũng biết trên thế gian này, nửa kia của nam hẳn phải là nữ mới đúng. Nhưng tại sao y lại mãnh liệt cảm nhận được rằng, người đàn ông quái lạ không hề dịu dàng chẳng hề thân thiết thoạt nhìn rất hung dữ, không rõ đã già hay vẫn còn trẻ này mới là người mà y cần tìm?

Theo thời gian qua đi, bên trong thứ tình cảm hỗn hợp từ ỷ lại, quý mến, kính ngưỡng, ước ao này dần dà đã được trộn thêm một loại tình cảm có gì đó u ám…

Y muốn có thể nắm giữ sư phụ trọn vẹn trong tay mình, một mình giữ lấy tất cả của sư phụ…

Nếu như lên làm Hồng Vô Thường là có thể khiến cho y nắm giữ được sư phụ, vậy thì y sẽ đi làm Hồng Vô Thường. Nếu như xuống địa ngục mới có thể làm cho y nắm giữ được sư phụ, vậy thì y sẽ xuống địa ngục. Y đã nghĩ như vậy.

Cho nên y dùng đến đòn sát thủ lợi hại nhất của mình — làm nũng đại pháp. Hai tay y nắm lấy tay áo xanh xanh của Đàn Dương Tử, ngước cặp mắt lanh lợi sáng ngời, dùng giọng điệu ngọt ngào nói, “Sư phụ, dạy con đi! Dạy con đi! Con sẽ học tập nghiêm túc mà, nhất định sẽ nghiêm túc hơn so với hiện tại!”

Đàn Dương Tử thấy y như vậy thì càng đau đầu thêm. Gã dùng ngón tay đặt lên trán Nhan Phi, đẩy nhẹ ra sau một cái, “Nghiệt đồ con, sao lại không chịu nghe lời như vậy! Nào có đồ đệ kén cá chọn canh sư phụ dạy gì?”

“Nhưng con căn bản cũng đâu phải hạt giống luyện võ.”

Đàn Dương Tử cúi đầu nhìn đứa bé hơi tùy hứng này, chậm rãi ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn Nhan Phi nói, “Nếu như không học võ, tương lai có người muốn bắt nạt con, con phải tự vệ thế nào?”

“Sư phụ người sẽ bảo vệ con!”

Đàn Dương Tử nở nụ cười hơi bất đắc dĩ, “Nếu có một ngày ta không còn nữa thì sao?”

Sắc mặt Nhan Phi chợt thay đổi, nỗi sợ hãi bất thình lình ập tới bao trùm lên cả khuôn mặt y, gần như lại biến y trở về đứa bé suýt nữa bị đánh chết trong ngôi miếu đổ nát, “Không thể!”

Đàn Dương Tử nói, “Ta chẳng qua cũng chỉ là một Thanh Vô Thường nho nhỏ, thậm chí còn không phải Thanh Vô Thường lợi hại nhất. Biết đâu đấy, một ngày nào đó gặp phải một tên quỷ lợi hại đánh chết ta, hoặc là gặp phải tiên nhân nào đó tâm trạng không tốt thiêu chết ta, con phải làm sao bây giờ?”

“Không thể! Sẽ không đâu!”

Đàn Dương Tử bị phản bác ấu trĩ của y chọc cười, “Làm sao con biết được là sẽ không?”

Nhan Phi cắn chặt lên môi, đáp, “Bởi vì con cũng sẽ bảo vệ sư phụ!”

Một đứa bé chín tuổi nho nhỏ, mở tròn cặp mắt ngây ngô mà lại cố chấp kiên định, thề rằng sẽ phải bảo vệ sư phụ của mình, người quan trọng nhất trong số mệnh mình.

Giữa quang ảnh mông lung, sắc mặt Đàn Dương Tử trở nên dịu dàng, nhìn qua lại đẹp đến lạ, “Nếu như muốn bảo vệ ta, thì hãy cố gắng luyện võ đi. Kể cả là Hồng Vô Thường đi nữa, cũng có một ngày cần dùng đến võ công.”

Từ sau ngày hôm đó, Nhan Phi đã không bao giờ oán giận chuyện luyện võ nữa. Thậm chí kể cả sư phụ không hề gọi y đi luyện võ, y cũng sẽ chủ động chạy đến dưới đáy mặt trời luyện trung bình tấn. Dù sao y cũng đã hứa rằng, y phải trở nên càng thêm mạnh mẽ, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được sư phụ, mới sẽ không mất đi sư phụ.

Nhưng y đã nuốt lời.

Y không trở nên mạnh mẽ, không thể bảo vệ được sư phụ. Cho nên, y đã mất đi sư phụ rồi.

Nhan Phi không chịu tỉnh lại, bởi vì y biết sau khi tỉnh lại, mình sẽ phải đối diện với điều gì.

Trong vũ trụ này đã không còn bất cứ thứ gì đáng để y phải tỉnh lại nữa.

“Nhan Phi! Nhan Phi!” Là giọng Liễu Ngọc Sinh, “Ta biết ngươi đã tỉnh.”

Y vẫn không chịu tỉnh lại.

“Ta biết trong lòng ngươi đang rất đau khổ, nhưng mà bây giờ vẫn chưa an toàn, thiên binh đang tìm ngươi khắp nơi, người của Y Tiên Phái cũng vậy! Chúng ta nhất định phải mau chóng rời khỏi Trung Nguyên!”

Rời khỏi?

Rời khỏi Trung Nguyên… Đi thảo nguyên… Đi đại mạc… Đi Tây Vực…

Là lời y đã nói với sư phụ, y nói muốn cùng sư phụ cao chạy xa bay…

Nhưng bây giờ sư phụ đã biến mất, cho dù y có đi thảo nguyên, đi đại mạc, đi Tây Vực, đi đến chân trời góc biển, đi đến tận cùng vũ trụ, tìm khắp lục đạo luân hồi đời đời kiếp kiếp, cũng không tìm thấy được sư phụ nữa rồi.

Sư phụ đi rồi, đi triệt để, biến thành tro bụi, không có kiếp sau.

Y lại vẫn còn sống…

Tại sao lại như vậy cơ chứ… sống sót mà đau đớn đến vậy, đến tột cùng là để làm gì? Không có mục tiêu, không có linh hồn, không có gì cả.

Không, còn có một thứ…

Hận… nỗi hận cực nóng, nồng nặc nhất, tỏa ra máu và mùi lưu huỳnh đủ để thiêu trụi xương cốt…

Rõ ràng y đã chẳng muốn tranh đoạt điều gì, càng không muốn biết điều gì. Trong lòng y chẳng hề ôm những lý tưởng to tát của Ba Tuần, lòng y quá nhỏ, không chứa nổi chúng sinh lục đạo. Y chỉ quan tâm đúng một người, chỉ muốn một người, chỉ nguyện ý đi theo một người.

Nhưng bọn họ… bọn họ đã cướp mất người này.

Bọn họ mang đến cho người này cực khổ vô tận, căn bản không hề quan tâm xem người này có bị thế đạo, bị lòng dạ đen tối của người khác bức ép thành như vậy hay không… Bọn họ chỉ biết cao cao tại thượng, đứng tại điểm đạo đức cao trên tất cả, khiển trách dù chỉ một chút bất công, không dung thứ dù chỉ một vệt màu xám, không chịu nghe dù chỉ một câu nghi vấn. Thế nhưng, chính bọn họ lại có thể làm hết mọi việc dơ bẩn tội lỗi nhất trong thiên hạ, vì phúc báo và quyền lợi của mình mà không tiếc hi sinh kẻ khác, còn muốn giương cao cờ hiệu lương thiện cao thượng gì đó.

Lục đạo muôn dân cái gì kia chứ, thứ bọn họ nhìn thấy chẳng qua chỉ là một đám kiến mênh mông như biển. Thi thoảng giẫm chết mấy chục con trăm con thì có vấn đề gì? Bọn họ chiếm được quá nhiều ích lợi, sống quá an dật, nắm quyền lực quá lâu, để rồi quên mất rằng… thực ra chính bọn họ cũng chỉ là con kiến.

Bọn họ cũng sẽ bị sức mạnh càng to lớn hơn nuốt chửng, xé nát, nghiền ép thành những vết bẩn không đáng liếc mắt trên đất…

Nhan Phi bỗng nhiên mở mắt ra, bên trong con ngươi đen kịt đã không còn một tia sáng nào nữa, tĩnh mịch chẳng khác nào Côn Luân Quy Khư.

Mặt Liễu Ngọc Sinh hiện lên vẻ vui mừng, “Nhan Phi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”

Hiện giờ bọn họ đang ẩn náu trên một hòn đảo vô danh ở Đông Hải, có điều nơi này chật hẹp nhỏ bé, bốn phương tám hướng đều là nước biển mãnh liệt vô bờ. Sóng biển ầm ào, từng cơn sóng vuốt lên cát mịn trên bờ, lưu lại vài con cá nhỏ mắc cạn đang giãy giụa.

Nhan Phi ngồi dậy, lấy tay vén nhẹ tóc rối trên trán, nghiêm túc chải tóc mình cho gọn gàng lại, sau đó đứng lên, phủi bùn cát trên áo ngoài xuống.

“Nhan Phi?”

“Liễu Ngọc Sinh, ta đổi ý rồi,” Y nhìn về điểm cuối của biển cả, nhìn những rặng mây tuôn trào phương xa, “Ta muốn trở về đảo Bồng Lai, tìm lại nhân thân của sư phụ ta, sau đó đi tu la đạo… Tìm về mệnh hồn của ta.”