Tới đêm, huyền giao nhanh chóng xuyên qua sông lớn tựa như sôi trào, chém rách cuồng lang che lấp bầu trời, chở ba người một mèo rời khỏi Hán Thủy, tiến vào một nhánh sông uốn lượn mà tĩnh lặng. Hai bên bờ sông núi rừng trùng điệp, ôm lấy một sợi thắt lưng ngọc bích trong veo chảy chậm chính giữa. Giữa núi đá lô nhô thông xanh bách biếc không biết đã nảy mầm cắm rễ tự niên đại nào, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng vượn kêu, như sơn quỷ khóc lóc nỉ non.

Trời trong nắng đẹp, gió nhẹ dìu dịu phất phơ qua mặt. Nhan Phi bị nắng chiếu mở mắt ra, lập tức thấy Khiên Na đang cuộn tròn rúc vào lồng ngực mình, ngủ say sưa. Nhan Phi cảm thấy trong lồng ngực mình tựa như có một lớp đường hoa quế rì rào rơi ra, chảy xuôi trong đuôi mày khóe mắt mỹ lệ là ân cần có thể hòa tan hết thảy băng đá. Y đưa tay ra vuốt nhẹ lên cái đầu nhỏ của mèo mướp, duỗi tay cào cào cái mũi nho nhỏ màu hồng nhạt. Khiên Na nhíu mày, dùng chân xoa xoa mạnh qua mũi mình, như thể muốn xua đuổi sự quấy rối không thức thời này.

Cũng chỉ có khi ở bên cạnh mình, sư phụ mới có thể ngủ yên bình như vậy. Nghĩ như vậy bỗng nhiên, cảm giác hãnh diện lại dâng lên trong lòng.

A Lê Đa đã tỉnh từ lâu, đang khoanh chân ngồi, ngước mắt nhìn khắp nơi xung quanh. Hắn hơi trợn tròn hai mắt, như thể không quá tin tưởng thì ra nhân gian lại đẹp đẽ đến vậy. Ở địa ngục, hắn chưa bao giờ trông thấy nước sông xanh biếc như vậy, núi đá như đã được đẽo gọt tinh xảo đến vậy, và cả những loài thực vật xinh đẹp lại không hề mang độc tính đang bung nở khắp núi đồi. Hắn giống như một tên ăn mày nghèo khó khốn cùng chưa bao giờ được tận hưởng mùi vị của thịt băm, lại bỗng nhiên được nếm thử món ngon sơn hào hải vị làm ra từ bàn tay của đầu bếp hạng nhất, tiếc đến cả một chớp mắt, muốn thu hết tất cả những cảnh đẹp này vào đáy mắt.

Nhân loại, một chủng tộc yếu đuối mà lười nhác tới cỡ nào, nhưng bọn họ lại có thể nắm giữ một thế giới xinh đẹp như vậy, Những phong cảnh mà bọn họ xem như đương nhiên, đối với chúng sinh địa ngục lại là mộng đẹp xa xỉ mà đến mường tượng cũng không ra nổi.

Nhân gian đã như vậy, thế thiên đình thì sao?

Nếu như địa ngục cũng có thể nắm giữ những thứ đó, thì sẽ tốt biết bao?

Nhan Phi ngồi dậy, cẩn thận dè dặt nhích người sang bên cạnh, vốc nước rửa mặt. A Lê Đa nói với y, “Sau đây các ngươi có dự định gì không?”

Nhan Phi thở dài, nói, “Phải nghĩ cách tìm ra được nhân thân của sư phụ. Ngươi thì sao? Ngươi có tính toán gì?”

A Lê Đa nói, “Ta đương nhiên sẽ đi theo các ngươi. Ta còn đang muốn gặp tiên quân của bọn họ đây.”

“Tiên quân? Ý ngươi là Liễu Ngọc Sinh?”

“Liễu Ngọc Sinh?”

“Ừ, chưởng phái của bọn họ chính là hắn.” Nhan Phi nói như thấy hơi kỳ quái, “Nhưng tại sao ngươi lại gọi hắn là tiên quân?”

A Lê Đa bật cười nói, “Ta không biết hai chúng ta có đang nói tới… cùng một người không. Bên trong Y Tiên Phái tất phải có một nhân vật quan trọng, đủ để khiến cho yêu cũng phải nghe theo mệnh lệnh của kẻ đó, thậm chí đến ngay cả tu la đạo cũng nguyện ý nghe theo. Nếu người mà ngươi nói chỉ là một nhân loại nho nhỏ, thì không có khả năng lắm.”

Nhan Phi cau mày, suy tư nói, “Liễu Ngọc Sinh nói với ta, Y Tiên Phái là do Dược tiên A Tu Vân sáng lập. Mục đích của bọn họ là kế thừa chí nguyện của Ba Tuần, hoàn thành “đại nghiệp” gọi là lục đạo quy nhất trận.”

“A Tu Vân à.” A Lê Đa cười như không cười, “Xem ra chính là hắn.”

“Ý ngươi là sau lưng bọn họ còn có thiên nhân sai phái?”

“Nếu không có người như vậy, thì sao có thể mời được cả tu la đạo?” A Lê Đa lấy tay xoa nhẹ cằm, dùng ánh mắt như đang tính kế nhìn Mộc Thượng Kê lại đang bị bịt miệng ném qua một bên, “Có thể lợi dụng người này để bàn điều kiện với người ngươi nói, đổi lấy nhân thân của sư phụ ngươi. Dù sao thì mục tiêu của bọn họ cũng là ngươi, trở mặt với ngươi vào lúc này sẽ không có lợi cho bọn họ.”

Nhan Phi nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng âm thầm tính toán. Rõ ràng là địa ngục A Tì có cấu kết với thiên đình, tại sao Tam vương tử này lại nguyện ý vì đại nghĩa diệt thân, dính vào những người đang bị thiên đình truy nã như bọn họ? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?

Hắn nói với sư phụ rằng hắn không tin thiên đình, muốn dùng một phương pháp khác để cứu địa ngục… Hắn dự định liên thủ với Y Tiên Phái sao? Đã như vậy thì tại sao hắn lại cứu y và sư phụ khỏi bàn tay của Y Tiên Phái?

Hơn nữa, sư phụ trông có vẻ rất tin tưởng hắn.

“Đã như vậy thì chúng ta cứ đi ra Đông Hải đi.” Nhan Phi nghĩ ngợi rồi nói, “Chúng ta trực tiếp đến Bồng Lai Tiên Đảo, đến đại bản doanh của bọn họ.”

A Lê Đa nhíu mày, “Tự chui đầu vào lưới?”

“Lợi thế duy nhất của bọn họ chính là sư phụ, nhưng mà bây giờ sư phụ đã ở bên cạnh ta rồi. Ta muốn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.” Nhan Phi vuốt mái tóc bị gió thổi rối, “Vả lại giờ cũng không thể trở về Phong Đô được, chúng ta chung quy cũng phải có một nơi để dung thân.”

Vậy mà đúng lúc này, bên chân lại vang lên tiếng mèo kêu, Nhan Phi cúi đầu, nhìn thấy Khiên Na đang lắc đầu quầy quậy với y. Nhan Phi thoáng kinh ngạc, “Sư phụ, người không đồng ý sao?”

Khiên Na đương nhiên không đồng ý.

Gã không muốn Nhan Phi dính dáng gì với Y Tiên Phái, gã có một linh cảm không lành rất kỳ quái, nếu như gặp lại Liễu Ngọc Sinh, mình rất có thể sẽ mất đi Nhan Phi.

Khiên Na dùng chân không ngừng viết gì đó xuống đất, Nhan Phi cẩn thận nhìn kỹ, mới nhận ra sư phụ đang viết là, “Ta không cần nhân thân nữa, ta có thể chuyển sinh.”

Nhan Phi giật mình, “Sư phụ, người đang nói gì vậy! Đây là nhân thân mà người đã dốc lòng duy trì tới gần trăm năm cơ mà, chuyển sinh mất tận mười tám năm, hơn nữa còn chưa chắc sẽ phải trải qua những gì nữa. Mỗi lần hai chúng ta xa nhau đều sẽ xảy ra chuyện, con không muốn phải xa sư phụ đâu!”

Trong lòng Khiên Na như có lửa đốt, nhưng lại không thể nào nói rõ ràng ra với Nhan Phi được. Tâm hoảng ý loạn, nôn nóng bất an, đến hai cái tai cũng rũ phẳng xuống. Nhan Phi thấy vậy, ý chừng cũng đã cảm nhận được sư phụ đang lo lắng gì đó, hẳn là đang lo lắng cho an nguy của mình? Thế nên y nhẹ nhàng bế Khiên Na lên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào cặp mắt dài mảnh, “Sư phụ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ nghĩ cách đoạt lại nhân thân cho người mà. Tin tưởng con đi, được không?”

Khiên Na thấy Nhan Phi nói nghiêm túc như vậy, hơn nữa trong ánh mắt còn lẫn theo cả vài phần lo sợ. Có lẽ nó thật sự sợ phải tách khỏi mình.

Hơn nữa, chẳng lẽ mình lại không muốn biết cớ gì Nhan Phi lại không có mệnh hồn sao? Một khi Nhan Phi không có mệnh hồn chết đi, nó sẽ không thể nào đi vào luân hồi, chỉ còn dư lại đúng một con đường là hồn phi phách tán. Đây thật sự là điều mình muốn nhìn thấy sao?

Mà chỗ Liễu Ngọc Sinh có lẽ sẽ có đáp án…

Ôm tâm trạng rối rắm và thấp thỏm khôn cùng, Khiên Na im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

…………………………

Hai ngày sau, huyền giao bơi vào Đông Hải, xé sóng biếc vạn dặm, cuốn tầng tầng tơ bạc, hướng thẳng một mạch về phương xa nơi trời biển gặp nhau. Vị trí của tiên cảnh trên biển là một bí ẩn tràn ngập ảo tưởng thần bí, không một ai biết hòn đảo đó rốt cuộc nằm ở nơi nào. Thậm chí có người còn nói hòn đảo này có thể di chuyển, không có vị trí cố định, người bình thường căn bản không thể nào tìm ra được

Thế nhưng huyền giao lại biết vị trí của Y Tiên Phái.

Bọn họ chạy trên mặt biển bao la như hoang mạc, phong cảnh xung quanh một mực bất biến, tựa như kéo dài tới vĩnh hằng. Đến khi màn đêm buông xuống, trên biển cả tối tăm lại là một cảnh tượng khác. Nàng như biến thành một cái lọ chứa đựng vô số sinh mệnh và tử vong, thường xuyên có thể nghe thấy những oan hồn chôn thây trong lòng đại dương đang phát ra tiếng nỉ non ảo mờ như khói trong gió biển, quấn quyện cùng với tiếng sóng vỗ. Dưới làn nước đặc quánh, mơ hồ hiện lên từng khuôn mặt trương phềnh tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mở ra, mặt mày nhăn nhó mà đau khổ. Xem lâu, sẽ làm người ta muốn cắm thẳng đầu xuống.

Nhưng đối với Nhan Phi và Khiên Na, cảnh tượng như vậy lại không thể bình thường hơn được nữa. Bọn họ hành tẩu trong trung âm giới dưới sự ảnh hưởng từ mùi hương Thi Chúc không biết còn âm u hơn cảnh này bao nhiêu lần. Chuyện khiến bọn họ kinh ngạc chính là, vì sao vùng biển này lại thu hút nhiều oan hồn trong trung âm giới như vậy?

Có thể là bởi vì Y Tiên Phái? Bởi vì thầy thuốc là khắc tinh của tử vong, cho nên những oan hồn du đãng trong trung âm giới chưa thể đầu thai mới bất tri bất giác bị dẫn dắt đến đây, hi vọng có thể nhận được cứu vớt?

Tờ mờ sáng, mặt biển trước mặt dâng lên một đám sương mù gió thổi không lọt. Huyền giao lái thẳng vào trong sương mù, bóng dáng của đám người chẳng mấy chốc đã bị sương khói nuốt mất.

Bốn bề toàn là nước, lại không thể nhìn thấy vật gì khác, khiến cho Khiên Na cảm nhận được nỗi căng thẳng bản năng toát ra từ thân thể này, đến lông trên đuôi cũng dựng đứng lên. Nhan Phi biết mèo sợ nước tới mức nào, cho nên dọc đường y luôn ôm lấy Khiên Na. Giờ khắc này Khiên Na cũng không đoái hoài tới tôn nghiêm làm sư phụ của mình nữa, chân bấu thật chặt lấy áo Nhan Phi, tim đập hối hả thình thịch.

Sương mù dần dần tan đi, đằng xa xuất hiện một cái bóng khổng lồ màu đen. Tinh thần mọi người đều giương lên, nghĩ hẳn là cuối cùng cũng tới gần!

Ánh nắng lại xuyên thấu qua làn sương nước ướt nhẹp chiếu xuống, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng. Ngoại trừ Mộc Thượng Kê, ba người khác đều thoáng mở to mắt..

Chẳng trách lại có lời đồn Bồng Lai Tiên Đảo có thể di chuyển.

Trên đảo núi non chập trùng, tán cây thành sóng, bao phủ một lớp hào quang tim tím mịt mờ, lộng lẫy. Nhưng khiến người ta càng thêm chấn động chính là nó không thể xem như một hòn đảo, bởi vì núi non cây cỏ đều đang được một con rùa biển đồ sộ hùng vĩ hiếm thấy thồ trên lưng. Không biết nó đã sống bao lâu, da dẻ mọc lên san hô và tảo biển dày đặc như mặt đất. Cái đầu to tướng phảng phất như được đúc khắc từ nham thạch cứng rắn, nếu không phải đã nhìn thấy con mắt sâu thẳm tựa vực sâu, gần như sẽ cho rằng nó không phải vật sống.

Nhan Phi không ngờ được rằng ở nhân gian lại có thể xuất hiện một con cự thú như vậy. Cảnh tượng này quá không chân thực, gần như có thể khiến người ta lầm tưởng rằng mình đang nằm mơ.

A Lê Đa nói, “Rồi thế nào? Cũng đâu thể xông thẳng lên đảo chứ?”

Nhan Phi đáp, “Chúng ta không cần làm gì cả, cứ chờ đợi ở chỗ này. Bọn họ nhất định sẽ chủ động tới tìm chúng ta.”

“Nếu như bọn họ vây chúng ta lại thì sao?”

“Vậy thì thế nào?” Tuy giọng điệu nghe rất tự tin, mà thực ra trong lòng Nhan Phi cũng không chắc chắn, “Nếu như bọn họ cần ta giúp đỡ, thái độ cũng không thể quá tệ chứ?”

Qua khoảng chừng một canh giờ, quả thực đã có một con thuyền nhỏ dần dần bơi lại gần. Thuyền không có người chèo, nhưng lại có thể băng nhanh như gió. Chỉ có một thiếu niên áo trắng đứng thẳng tại mũi thuyền, dáng dấp trông cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Thuyền đến trước mặt, thiếu niên kia dùng thần sắc cung kính khom người thật sâu vái chào, “Nghe nói Nhan công tử đến thăm, phụng lệnh tiên quân tới đón tiếp trước.”

Nhan Phi lại dùng vẻ mặt lạnh lùng đáp, “Bớt nói nhảm đi, nhân thân của sư phụ ta đâu?”

Thiếu niên kia vẫn hết sức cung kính như cũ, “Thân thể của tôn sư, phái ta đương nhiên không dám thất lễ, hiện đang được đặt trên đảo, cẩn thận chăm sóc.”

Nhan Phi duỗi tay chỉ vào Mộc Thượng kê đang bị A Lê Đa kéo dậy, “Nếu như các ngươi còn muốn nhận về đàn chủ của các ngươi, thì hãy mang nhân thân của sư phụ ta tới gặp ta. Bằng không, ta sẽ ném hắn xuống nước lấp bụng cá mập!”

Đương nhiên y sẽ không ném Mộc Thượng Kê xuống nước thật, mà dù sao cũng không thể thua ở khí thế được. Nhan Phi ngoài cương trong nhu, giọng điệu trầm trọng, trái lại cũng làm khá ra dáng. Y cố ý thi triển mị thuật, nhưng lần này là dùng để uy hiếp, trên người y tràn ngập một tầng sát khí, nhân loại tầm thường chỉ e sẽ bị khiếp sợ bởi dáng vẻ của y vào lúc này.

Nhưng đương nhiên A Lê Đa vừa nhìn đã biết loại trò vặt này, chỉ âm thầm thấy buồn cười.

Thiếu niên kia dường như cũng đã hơi chùn chân, suy nghĩ rồi lập tức nói, “Xin công tử cho phép ta đi bẩm báo.”

Nhan Phi không buông tha, chỉ cười lạnh, lệ khí vô tận càng lan tràn ra, “Ngươi nói với tiên quân nhà ngươi là, nếu còn muốn nhờ ta giúp các ngươi đi kiếm lục đạo quy nhất thuật gì đó, thì hãy đưa nhân thân của sư phụ ta tới đây trước khi mặt trời lặn tối nay, bằng không chúng ta trở mặt, ta sẽ không bảo đảm được tính mạng của Bắc Thủy đàn chủ các ngươi đâu!”

Thiếu niên kia vội vàng xoay người đi về, A Lê Đa cười nói, “Không tồi không tồi, ngươi cũng giỏi dọa người khác đấy chứ, đây là năng khiếu của Hồng Vô Thường các ngươi?”

Nhan Phi ngạo nghễ nói, “Chẳng qua chỉ là chút phép thuật nông cạn nhất mà thôi.”

A Lê Đa quay người đi tới bên cạnh Mộc Thượng Kê, đưa tay dựng người Mộc Thượng Kê thẳng dậy, hết sức dịu dàng lấy nhúm vải bịt miệng hắn ra. Mộc Thượng Kê lạnh lùng nhìn A Lê Đa, tuy đang rơi vào cảnh khốn khó, mà trong ánh mắt vẫn mang theo vài phần ung dung thong thả. Hắn hạ thấp giọng hỏi, “Ngươi muốn lấy được gì từ Y Tiên Phái?”

A Lê Đa nở nụ cười quỷ bí, “Có lẽ thứ các ngươi muốn và thứ ta muốn cũng không khác lắm đâu.”

Không khác lắm… thật sự là một từ ngữ rất mơ hồ. Tuy cách biệt không xa, nhưng cũng không phải hoàn toàn tương đồng. Chỉ một chút khác biệt đó sẽ để lại biến số vô cùng vô tận.

Mộc Thượng Kê rối rắm trong lòng. Những ngày gần đây, hắn đã lấy được một vài thông tin từ cuộc đối thoại giữa Nhan Phi và A Lê Đa. Do Đạt Tát Ma La mang theo Khố Mã Ma La đến cậy nhờ Y Tiên Phái, hắn đã sớm biết chuyện thiên đình lặng lẽ đánh cắp địa khí của các đạo khác, thu lấy mệnh hồn của nhân loại để luyện chế anh cổ. Chỉ là hắn vẫn cho rằng tất cả ma gia quỷ đều đã bị thiên đình mua chuộc, thế nhưng bây giờ nhìn lại, việc này vẫn có biến số.

Tên quỷ A Lê Đa này có tâm tư kín đáo khó lường, hơn nữa lập trường cũng rất khó đoán. Hắn vẫn chưa hề để lộ mảy may những hoài nghi đó ra với Nhan Phi, bề ngoài nhìn như cùng một phe với Nhan Phi, trên thực tế lại giữ kín ít nhiều.

Bây giờ A Lê Đa đã sử dụng Câu Mưu Đầu mà thiên đình cho vương tộc ma gia quỷ trước mặt địa tiên, cũng đã phá hủy hoàn toàn giao dịch giữa ma gia quỷ và thiên đình. Địa ngục A Tì không muốn gánh đại họa, chắc chắn cũng sẽ nóng lòng rũ sạch quan hệ với hắn. Tên quỷ này vì cầu che chở, biết đâu sẽ có thể để cho bọn họ sử dụng.

Mộc Thượng Kê liếc mắt nhìn A Lê Đa thật sâu, đã không còn hoảng loạn như mấy ngày trước nữa, “Mấy Hắc Bạch Vô Thường đó cũng là ngươi đưa đến đúng không? Ngươi biết chỉ có Thanh Hồng Vô Thường sẽ không đủ để khiến Phong Đô tin tưởng, cho nên mới sớm để lộ hoa Câu Mưu Đầu, biết Thanh Hồng Vô Thường đối mặt với thánh hoa sẽ bó tay hết cách, tất sẽ thông báo với Phong Đô. Nếu như Nhan Phi biết ngươi dùng cách này để lộ hành tung của y cho Phong Đô, liệu y còn tiếp tục tin tưởng ngươi nữa không?”

“Ta không cần y tin tưởng ta.” A Lê Đa thân mật vén tóc mái rối bời cho hắn, ánh mắt thậm chí còn chan chứa nhu tình, “Thứ ta muốn chính là… hỗn loạn vô cùng vô tận.”

Sắc mặt Mộc Thượng Kê thoáng thay đổi.

Lẽ nào… Hắn muốn dẫn chiến hỏa tới Y Tiên Phái?

Mà đúng lúc này, Nhan Phi đứng trên đầu huyền giao bỗng nhiên hô to về phía A Lê Đa, “Này! Hai ngày nay ngươi vẫn chưa đùa giỡn người ta đủ sao! Gần đủ rồi đấy!”

A Lê Đa lười biếng quay đầu lại liếc mắt nhìn y, “Sao? Chỉ cho ngươi và sư phụ ngươi khanh khanh ta ta, không cho ta thả lỏng tâm trạng một lúc?”

Nhan Phi trợn trắng mắt, không nhận ra cái trợn mắt này giống Khiên Na tới nhường nào, “Ngươi đàng hoàng cho ta, chúng ta muốn dùng hắn để uy hiếp người khác! Ngươi chọc tức hắn ra bệnh thì phải làm sao?!”

A Lê Đa giơ hai tay lên, đứng dậy, “Được rồi được rồi, ai bảo hiện giờ ngươi ta là châu chấu cùng thuyền cơ chứ?” Nói như vậy, rồi lại nháy mắt phải với Mộc Thượng Kê một cái.

Tới gần lúc mặt trời lặn, Nhan Phi lại càng thêm lo lắng, đi đi lại lại trên lưng huyền giao không dừng được. Khiên Na ngồi xổm trên bả vai y, dùng đuôi nhẹ nhàng quét qua sau gáy y tựa như muốn động viên. Thế nhưng Nhan Phi lại đang lo lắng rằng, giả như giá trị của mình đối với Y Tiên Phái chẳng hề lớn như mình tưởng thì nên làm thế nào cho phải đây? Y Tiên Phái hoàn toàn có thể phái một lượng lớn người ra đây đoạt người.

Liễu Ngọc Sinh thân là chưởng phái có thể chưởng quản Ngọc Thiền lại bỏ ra tâm tư lớn như vậy với y, mới khiến cho y có được sự tự tin như vậy, một mình đối mặt với một hòn đảo toàn thần y quỷ y cao thâm khó dò. Thế nhưng nếu như đây chỉ là giả thì sao? Thời cuộc biến chuyển nhanh như vậy, chưa biết chừng bọn họ đã có cách khác để đọc Lục Dục Bổn Tương Kinh rồi? Những suy nghĩ rối như tơ vò đấu đá lung tung trong đầu y, làm y không tài nào tĩnh tâm được.

Thấy y như vậy, Khiên Na cũng càng sốt ruột hơn. Gã càng không dám chắc về thân phận của tiên quân kia, cũng càng không biết con đường phía trước rốt cuộc sẽ dẫn tới nơi nào.

Mà cuối cùng vẫn có một con thuyền bơi đến gần.

Khoảnh khắc ấy, Khiên Na đã cảm nhận được cảm giác bị hút lấy rất quen thuộc, một cảm giác gã không thể nào thân thuộc hơn được nữa, mỗi lần đến nhân gian gã đều sẽ cảm nhận được. Phút chốc, gã thấy mình phảng phất như bị kéo ra khỏi thân thể mèo, lông cả người đều dựng thẳng lên.

Nhân thân của gã!

Nhưng vẫn có điều gì đó không đúng, có thứ gì đó vẫn còn ngăn cản gã trở về trong thân thể của mình. Phảng phất như một lớp màn rất mỏng, mà làm thế nào cũng không thể chọc thủng nổi.

Con thuyền tới lần này lớn hơn và xa hoa hơn so với lần trước không ít, mười mấy đệ tử áo trắng đứng trên thuyền, người nào người nấy tiên phong đạo cốt, tay áo cuốn gió. Thiếu niên trước đó đứng bên cạnh một nữ tử ở đầu thuyền, nữ tử này mặc áo tím ngọc ngà, dáng người thướt tha yểu điệu, mặt lại đeo một tấm mặt nạ bị bôi vẽ trắng toát, chỉ có chỗ hai con mắt và miệng là mấy cái lỗ đen ngòm, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng.

Nhan Phi liếc mắt đã thấy quan tài kính tỏa ra ánh sáng thanh thánh nhàn nhạt kỳ dị trên thuyền, mà nằm bên trong chính là nhân thân của sư phụ y!

Thế nhưng, lực chú ý của Khiên Na lại đặt vào trên người cô gái bí ẩn đeo mặt nạ. Đây là tiên quân trong miệng bọn họ sao?

Đi đến cách huyền giao mấy trượng, con thuyền kia dừng lại. Cô gái đeo mặt nạ cao giọng nói, “Tại hạ là đàn chủ Nam Lâm đàn của Y Tiên Phái, Bạch Lộ Ân. Chưởng phái Liễu Ngọc Sinh của phái ta trước đây có điều hiểu lầm với công tử, mới tạo thành cục diện hiện nay. Nay tiên quân đặc lệnh cho ta mang thân thể của tôn sư đến để làm sáng tỏ hiểu lầm, mong rằng các hạ cho phép ta được nói vài lời.”

Nhan Phi lại không hề nể mặt, y lạnh nhạt nói, “Ta không muốn nói gì với các ngươi cả, giao thân thể của sư phụ ra đây, bên ta sẽ lập tức thả người!”

Bạch Lộ Ân kia lại vẫn đúng mực, không hề màng tới uy hiếp từ Nhan Phi, dùng giọng dịu dàng động lòng người nói, “Lo âu kính mến của các hạ đối với tôn sư, chúng ta có thể lý giải. Có điều, lẽ nào công tử lại nhẫn tâm để cho tôn sư cả đời đều phải đeo trên cổ một cái vòng cổ mà Trường Canh tinh quân dùng để thuần phục thú nuôi trên Ly Hận Thiên, đồng thời không sử dụng được thần thông lực, vượt qua cõi đời đằng đẵng như một kẻ tàn phế sao?”

Nhan Phi ngây ra.

Mà Khiên Na cũng lập tức hiểu ra, chuyến đi này, chắc chắn sẽ khó mà thuận lợi được.

“Ngươi có ý gì!”

Dưới mặt nạ vang ra một tiếng thở dài xa xôi, thê thiết vô cùng, “Ngươi không biết sao, trên quỷ thân của lệnh tôn sư luôn có một thánh vật không tầm thường của Ly Hận Thiên, ngoại trừ một vài thượng tiên thượng thần trên Ly Hận Thiên thì không còn thần tiên nào có năng lực tháo ra. Mỗi giờ mỗi khắc, nó đều đang thiêu đốt làn da của tôn sư, cắn nuốt sức mạnh của hắn. Tuy vào giờ phút này vẫn chưa ảnh hưởng tới sinh mệnh, nhưng cứ thế mãi, không ngừng tiêu hao, ở tương lai không lâu sau, có lẽ chỉ một hai năm sau, hắn sẽ dầu cạn đèn tắt, hồn phi phách tán.”