Khuyên can mãi, rốt cuộc mới ôm được hai tờ chứng nhận vào trong ngực.

Mặc dù có nhạc đệm như vậy, Bình Phàm vẫn rất vui, thỉnh thoảng lại len lén đem hai tờ chứng nhận này ra nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn vui sướng mà nghẹn thành màu hồng đào.

Hơi sơ sẩy đã bị Đổng Tiểu Dưa nhìn thấy.

Tiểu Dưa đứng trước mặt Bình Phàm, một tay chống cằm, dùng đầu óc của mình suy tư một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Cô giáo Mộ, có phải cô muốn đi tiện hay không? Em mới xem giúp cô rồi, nhà vệ sinh nữ không có ai."

Khuôn mặt của cô cư nhiên bị Đổng Tiểu Dưa hiểu lầm thành muốn đi tiện, Bình Phàm nhức đầu.

Nhức đầu hơn chính là, Đổng Tiểu Dưa tiểu lưu manh này lại một mình đến nhà vệ sinh nữ, làm cô giáo vỡ lòng của nó, Bình Phàm cảm thấy áp lực rất lớn.

Gần tan làm, bỗng nhiên chuyển trời, đang nắng đột nhiên lại mưa tí tách, ào ào xôn xao, trời cũng âm u.

Lúc này, cô nhận được điện thoại của Doãn Việt, nói lúc tan làm tới đón cô, đi ăn cơm chúc mừng.

Trong lòng Bình Phàm ngọt ngào như mật, nhưng trước mặt đồng nghiệp chung quanh, cô cũng không nên biểu lộ ra, chỉ có thể âm thầm ẩn ẩn vui sướng trong lòng, chẳng qua chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Lúc cúp điện thoại, Doãn Việt bỗng nhiên đổi lời, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vợ ơi."

"Hả?" Bình Phàm nhất thời không kịp phản ứng.

Bên kia, Doãn Việt cúi đầu gọi một tiếng nữa: "Vợ à."

Biết là gọi mình, Bình Phàm thừa nhận trái tim mình giống y cục mật ngấy không tan.

"Em phải nhớ kỹ..."

"Nhớ cái gì?" Giọng nói Bình Phàm cũng dịu xuống.

"Nhớ giữ giấy hôn thú, đừng vất."

"..."

Giấy hôn thú, lại là giấy hôn thú, Bình Phàm thua.

Ngày hôm nay nhất định là ngày nhiều chuyện, cúp điện thoại không bao lâu lại nhận được điện thoại của quản lý khu chung cư bên kia, nói rằng bếp nhà mới của cô bị rỉ nước, thấm xuống nhà khác, nói cho cô nhanh nhanh trở về mở cửa đóng nước lại.

Liên lụy đến nhà hàng xóm, cái này không thể được. Bình Phàm lập tức cầm túi xách lên. Lúc gần đi, nhìn trời âm u bên ngoài một chút, trong lòng có chút căng thẳng, không nhịn được xoay người, gọi tiểu Đậu đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt với cô đi cùng.

Hai người đi vốn không nên xảy ra vấn đề gì .

Một chiếc xe taxi đi tới nhà mới, làm sao có thể trùng hợp như thế, ngay dưới lầu trong đại sảnh, tiểu Đậu gặp bạn tốt ngày xưa, vui mừng bận rộn hàn huyên, Bình Phàm đợi không được, chào hỏi một tiếng liền đi lên lầu.

Mới đi tới cửa phòng, quả nhiên thấy một người mặc quần áo của quản lý đang đứng chờ với một người mặc đồ thường.

Đại khái chính là quản lý cùng hàng xóm lầu dưới. Quả nhiên, thấy cô người mặc thường phục liền nói mở cửa ra: "Nước nhà các người tràn xuống làm ẩm ướt hết trần nhà nhà chúng tôi, giờ vẫn nhỏ giọt, thế là sao? Còn không mau mở cửa đóng van lại? !"

Bình Phàm liên tục nói xin lỗi, tay chân luống cuống mở cửa, đầu tiên là vọt tới phòng bếp, muốn đóng van, nhưng đi vào vừa nhìn, có chút há hốc mồm —— phòng bếp bình yên vô sự, không có chút rỉ nước nào.

Từ phòng bếp đi ra ngoài, lưng cô cũng thẳng lên không ít, hướng về phía quản lý cùng người đàn ông mặc thường phục giải thích: "Phòng bếp nhà chúng tôi đâu có rỉ nước, chắc là hai người nhầm rồi."

Nhưng hai người đàn ông kia lại bất động, đứng như vậy, ánh mắt đó, rất đáng sợ.

Giống một con dao hung giữ lạnh như băng.

Mà cửa, đã đóng lại.

Đầu Bình Phàm "Đùng" một tiếng, chân không tự chủ được mềm nhũn —— hai người kia, nhất định là người do hang ổ buôn lậu thuốc phiện phái tới.

Thiên tính vạn tính, vẫn không tính được một chiêu như vậy.

Bình Phàm nghĩ, lần này, cô thật sự xong rồi.

Thật.

Mặc dù xem nhiều phim như vậy, cũng nghe Doãn Việt nói qua rất nhiều chuyện, nhưng lúc chân chính đối mặt với đám sát thủ máu lạnh, Bình Phàm vẫn không nhịn được run run lên.

Trái tim "Thịc thịch thịch thịch" nhảy không ngừng, giống như không thở nổi, mà tứ chi đã rũ xuống, phảng phất chảy bên trong không phải là máu, mà là bùn, khiến cho tay chân không có một tia khí lực.

Mặc dù như thế, trước thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, cũng sẽ có tiềm năng.

Bình Phàm nhịn xuống nỗi sợ hãi khổng lồ, từng bước lui ra ngoài sân thượng —— đem cửa ngăn bọn họ lại, phương thức cầu cứu duy nhất chính là sân thượng.

Vừa lui về phía sau, vừa len lén lấy điện thoại ra muốn báo cho Doãn Việt —— đây là người đầu tiên hiện lên trong đầu cô.

Giống như một khúc gỗ cứu mạng.

Nhưng đúng là vẫn chậm một bước, những người đó đều là bọn hung ác, không cho cô có thời gian kịp phản ứng, ba bước xông đến, đóng sầm cửa sân thượng, giật cái túi của cô ném xuống đất.

Toàn bộ đồ vật đều rơi ra ngoài —— chìa khóa, ví tiền, điện thoại, còn có hai tờ giấy hôn thú.

Bình Phàm bổ nhào muốn đoạt lại, nhưng lại bị đá ngã lăn trên mặt đất, giày da đá trúng bả vai trái, đau vô cùng.

Nhưng đau hơn nữa cũng phải trơ mắt nhìn hai người đó đập nát điện thoại của cô, cầm tờ giấy hôn thú của cô và Doãn Việt lên. Diện mạo hai người kia đều bình thường, đúng là như thế, nhưng cái loại lạnh như băng hung hãn trong mắt lại càng làm cho người ta khiếp đảm.

"Ồ, thật là đáng tiếc, hôm nay vừa mới kết hôn đã phải đi làm quỷ." Tên giả làm quản lý dường như đang cười nhạo.

Bình Phàm nằm trên mặt đất, vai đau đến phát run, thân thể cũng lạnh đến phát run.

"Cô đừng trách chúng tôi, muốn trách thì trách chồng chưa cưới của cô kia kìa, nếu không phải vì hắn xen vào việc của người khác, cô cũng không rơi vào kết cục này." Tên giả làm hàng xóm bổ sung.

Bình Phàm không nói gì, bởi vì giờ phút này toàn bộ lực lượng của cô đều dùng để suy nghĩ, đến tột cùng nên làm sao để chạy trốn.

Cần phải chạy đi, nói thì dễ, nhưng ở nơi bị bịt kín như thế này, hai người đàn ông kia muốn bóp chết cô thì dễ như trở bàn tay.

Cầu nguyện dường như trở thành biện pháp duy nhất, cầu nguyện có người có thể tới cứu cô.

"Lần trước giết chết người đàn bà kia, chúng ta đâm mười sáu dao, đứa bé kia bị đâm năm đao, cộng lại làm tròn là hai mươi đao. Cô không có ai gánh dùm, vậy thì chịu toàn bộ hai mươi đao này đi." Tên giả quản lý cười, giọng nói cùng thần thái của hắn không hề giống như đang nói về chuyện sống chết của một người, mà giống như đang nói một câu chuyện bình thường trên phố.

Tính mạng, trong mắt bọn chúng là thứ thấp kém nhất.

Bình Phàm cảm thấy cổ họng mình cũng đang run rẩy.

Cô không muốn chết, đặc biệt là không muốn chết ở chỗ này, căn nhà này, cô đã tỉ mỉ bố trí, là nơi cô muốn ở cùng Doãn Việt cả đời, là nơi cùng hắn sinh con dưỡng cái.

Cô không muốn chết ở chỗ này.

Nhưng hai người kia đã bắt đầu hành động, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, Bình Phàm theo bản năng chạy trốn, nhưng di động vẫn chậm, cái cổ nóng lên, một dòng máu đỏ tươi nóng hổi rơi trên mặt đất.

Sau nóng bỏng chính là đau đớn, đau đến khiến cho người ta sợ hãi. Nhìn máu càng chảy càng nhiều, Bình Phàm bắt đầu bối rối, giống như một loại động vật bị chấn kinh bò dậy.

Nhưng bọn chúng bắt được cô, dễ dàng giống như bắt một con thỏ.

Mái tóc dài của cô bị nắm chặt, da đầu bị kéo tới đau nhức, rất nhanh, trên cánh tay cũng trúng một đao, đau vô cùng. Lần này, ngay cả khóc la Bình Phàm cũng không có khí lực.

Bọn họ không một đao lấy mạng của cô, mà là giày vò cô, mấy đao trước đó không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại làm cho cô nếm trải thống khổ, từng đao từng đao một, đao cuối cùng, mới có thể lấy mạng cô.

Mà trước đó, là hành hạ.

Vô cùng tàn nhẫn.