Mang Phật tổ phổ độ chúng sanh, Jesus cảm hóa lòng người, Bình Phàm đứng nguyên tại chỗ, miễn cưỡng đợi đến khi bớt đỏ mặt mới dám lên tiếng: "Anh cũng bị bệnh, vì sao không nằm nghỉ cho tốt, còn ra đây làm gì?"

Doãn Việt dựa vào tường, trên tường giấy có in hoa văn chìm, lúc má phải của hắn chạm lên phía trên, có một loại cảm giác khác thường.

Hắn nhìn Bình Phàm, có thể là vì đang bị bệnh nên nhìn sự việc trước mắt có chút hoảng hốt, nhưng trong tất cả hoảng hốt, Bình Phàm lại rất rõ ràng, rất chân thật.

Hắn nhìn rất lâu, lâu đến mức khuôn mặt nhỏ bé của Bình Phàm lại đỏ trở lại. Doãn Việt mở miệng: "Em... chưa đi."

Bình Phàm xác định đó là một câu trần thuật, cho nên cũng dùng câu trần thuật thuật lại cho hắn nghe một sự thật: "Ừ, em vẫn ở đây."

Nói xong, hai người đứng nguyên tại chỗ, nhìn nhau. Ánh mắt Doãn Việt sâu thẳm nhuộm chút nồng đậm, phóng ra, dấy lên từng tia lửa.

Ăn ngay nói thật, Bình Phàm chịu không nổi .

Nồi cháo trắng trong phòng bếp đang "Ùng ục ùng ục" sôi, Bình Phàm vội vã chuyển đề tài: "Anh đói bụng chưa, em nấu chút cháo loãng, anh ăn lót bụng trước nhé."

Lấy cớ xong, kiếp nạn kia mới xem như kết thúc.

Một lần nữa đẩy Doãn Việt lên giường, tay trái cầm chén cháo nhỏ tinh xảo, tay phải cầm cái muốn sứ Thanh Hoa. Múc một muỗng, thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng Doãn Việt.

Hiển nhiên là người mẹ.

Doãn Việt ăn hai miếng, mặc dù vẫn giữ mặt than như cũ, nhưng vẫn có thể thấy được tâm tình của hắn không sai.

Bình Phàm yên tâm. Cũng không biết yên tâm là vì bệnh của hắn giảm bớt hay là vì quan hệ của bọn họ ấm áp trở lại.

Hưởng thụ được bạn học nhỏ đút cháo, Doãn Việt mở miệng: "Gỡ khẩu trang xuống đi, mang như thế không thoải đâu."

Bình Phàm thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt. Dù sao Doãn Việt cũng là người đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt bị dị ứng của mình mà không chê.

Nhưng, người tốt sống không lâu, Bình Phàm cảm thấy mình không thể dùng khuôn mặt của mình mưu sát các tế bào của Doãn Việt. Vì vậy, nói như thế nào cũng không chịu gỡ khẩu trang xuống.

Doãn Việt nằm trên giường, đôi mắt thả lỏng: "Em chính là vậy, tình nguyện để bản thân khó chịu, cũng không muốn phá hỏng chuyện gì."

Bình Phàm suy nghĩ ý tứ của lời này, có cái gì đó không đúng, phun ra nuốt vào vài lần mới hỏi: "Ý anh là, em rất giả dối?"

"Không" Doãn Việt lật người, nằm nghiêng lại, đối mặt với Bình Phàm: "Anh muốn nói, những thứ em để ý, trên thực tế là mấy chuyện không quá quan trọng."

"Hả?" Bình Phàm vẫn có chút không hiểu ý của hắn lắm.

Nhưng mà, Bình Phàm luôn luôn không thích những chuyện khó khăn, cho nên cô không hỏi nữa, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Doãn Việt. Vừa nhìn, vẫn không hạ nhiệt.

"Có cần đi bệnh viện hay không?" Gương mặt Bình Phàm lo lắng nhăn thành ‘‘hoa cúc’’ nhỏ.

Đầu óc suất ca bị cháy hỏng thì thật đáng tiếc a.

"Không cần, ngủ một chút là được." Tròng mắt Doãn Việt vì sốt cao mà có chút mơ hồ.

"Vậy anh mau ngủ đi."

Bình Phàm vội vàng đứng dậy muốn đắp chăn cho hắn, nhưng vừa mới nhúc nhích, đôi bàn tay to quen thuộc lập tức ôm lấy hông cô từ phía sau, rất chặt.

Động tác thân mật này đã rồi thì không nói, nhưng mà còn xảy ra ở trên giường, sau từ nguy hiểm hẳn là có ba dấu cộng a.

Bình Phàm muốn giãy dụa, không động thì thôi, động rồi Doãn Việt lại đè cô xuống, kéo lên giường nằm với mình.

Hỏng bét, đây chính là thượng ~ giường trong truyền thuyết a. Tim Bình Phàm đập thình thịch, sợ bị ăn mất. Tuy Doãn Việt còn đang bị bệnh, nhưng với sức lực còn lại vẫn có thể làm gì kia với cô.

Mặc dù sốt cao, nhưng chức năng không giảm! ! !

Kỳ quái chính là, ngày thường cô cũng không đến nỗi nào, nhưng vì sao lại chọn đúng lúc mặt cô trở thành mặt heo đầy đậu đỏ như vậy?

Doãn Việt à, khẩu vị của anh thật nặng a! ! !

Giờ phút này, hai người cùng nằm với nhau. Bình Phàm đưa lưng về phía Doãn Việt, mà hai tay Doãn Việt thì ôm chặt lấy Bình Phàm, lồng ngực cũng dán chặt lấy lưng cô.

Điều quan trọng nhất nhất là, cái kia, tiểu Doãn Việt nhà hắn, dường như, giống như, nhìn qua, đang chống đỡ lấy mông Bình Phàm.

Cái này, không phải là quá mập mờ đi.

Thăng hoa rồi.

Bị súng dí đằng sau, Bình Phàm kinh hồn bạt vía, thân thể cứng ngắc, sợ Doãn Việt sốt cao sẽ biến thành sói vồ mồi, ăn sống nuốt tươi thân thể cô.

Nhưng đợi một hồi lâu, phía sau không có động tĩnh gì, nín thở nghe ngóng một hồi, phát hiện hô hấp Doãn Việt lần nữa trở nên đều đều.

Xem ra, đã ngủ say rồi.

Lúc này Bình Phàm mới thả lỏng thân thể, thở phào một hơi, muốn lặng lẽ đứng dậy rời giường, cách xa hiện trường vụ án. Nhưng làm cách nào cũng không gỡ tay Doãn Việt ra được.

Ôm rất chặt, nếu cứ cố gắng kéo, nhất định sẽ đáng thức bệnh nhân bị thương phía sau. Thật sự không đành lòng, Bình Phàm chỉ có thể miễn cưỡng nằm xuống.

Doãn Việt dựa rất gần cô, miệng mũi chạm nhẹ cái cổ trơn bóng của Bình Phàm, hô hấp nóng bỏng, xâm nhập thẳng vào lỗ chân lông, làm cho cả người cô nóng lên.

Đoán chừng lấy nhiệt kế đo thử, chính mình cũng sốt không nhẹ .

Song, có chút khó chịu, nhưng trong lòng Bình Phàm lại không ghét. Chẳng qua cô cảm thấy, bị ôm như vậy, có một loại cảm giác an toàn.

Rèm cửa buông xuống, che lại ánh sáng bên ngoài, trong phòng mờ mờ, không khí phảng phất mùi vị của Doãn Việt.

Tất cả giống như một giấc mộng, Bình Phàm yên tĩnh mở to mắt, yên tĩnh nhìn căn phòng đen thui, yên tĩnh trầm tư.

Cuối cùng, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Nằm mơ, nhưng lại không giống như mơ. Cô nhớ mang máng đó là chuyện xảy ra lúc trước.

Đó là một đêm trước kỳ thi cuối kỳ lớp mười một. Mọi người ai ai cũng như ngồi trên đống lửa, bận rộn học tập, hận không thể đem thời gian bẻ thành hai khối mà dùng. Nhưng trường lại giao nhiệm vụ, yêu cầu trong ngày hôm nay phải làm xong bảng tin để chào đón thanh tra về kiểm tra.

Chủ nhiệm đem nhiệm vụ này giao luôn cho Phương Nhan. Phương Nhan đồng ý, nhưng vì thời gian gần thi gấp gáp nên cô liền toàn quyền nhờ cậy Bình Phàm.

Nhìn mặt bạn tốt, Bình Phàm chỉ có thể đồng ý. Đợi bạn cùng lớp về hết rồi mới yên lặng leo lên cái ghế trên bục giảng để làm bảng tin.

Cái ghế rất cao, Bình Phàm đứng ở trên lung la lung lay, kinh hồn bạt vía. Đang vẽ tranh thì lại phát hiện viên phấn màu xanh để quên ở trên bàn bên bục giảng.

Bình Phàm vốn định cúi xuống, nhưng nghĩ lại thấy tư thế của mình quá không lịch sự, tứ chi sử dụng cùng lúc, giống như con sư tử biển.

Nếu như trong phòng học không có ai thì tốt, nhưng hết lần này tới lần khác Doãn Việt vẫn luôn ngồi ở dưới, không biết đang làm cái gì.

Không muốn mất thể diện trước mặt suất ca, cô chỉ có thể mặt dày năn nỉ.

"Doãn Việt, cái kia, phiền cậu lấy dùm tớ viên phấn màu xanh được không? Cảm ơn nhiều."

Những lời này xem như là vô cùng lễ phép, nhưng Doãn Việt vẫn cúi đầu đọc sách như cũ, không nói lời nào.

Thôi, loại cao nhân này không phải là người phàm phu tục nữ như mình có thể nói chuyện.

Cầu người không bằng cầu mình, Bình Phàm quyết định leo xuống. Đang bực bội chuẩn bị tư thế muốn nhảy thì cái ghế phía dưới lại lung lay kịch liệt, cô bị dọa sợ không khỏi hét lên một tiếng.

Vội vàng ngồi chồm hổm xuống, vỗ ngực cho đỡ sợ.

Mở mắt ra lần nữa, lại phát hiện viên phấn màu xanh đã được đặt trên kệ bảng giống như dịch chuyển tức thời, dời đến trước mặt mình.

Nhìn lại bạn học Doãn Việt bên cạnh, cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra .

Quả thực là được sủng mà kinh, cô liên tục không ngừng nói cảm ơn.

Song, lúc đó tiểu Doãn Việt mặt than lại lạnh lùng nói một câu.

"Không nên hạ thấp mình như vậy."

Sau khi nói xong, hắn đeo cặp sách, rời đi .

Mặc dù không hiểu rõ ý của những lời này, nhưng từ giọng nói cũng nghe ra được trách cứ. Bình Phàm xấu hổ, cả mặt đỏ rần.

Từ đó, cô không dám nói chuyện với Doãn Việt nữa.

...

Cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ an ổn như vậy, ngủ say ngọt ngào. Lúc tỉnh lại, thắt lưng vẫn được một cánh tay ôm lấy như cũ, mà lưng cũng đang tựa vào một lồng ngực bền chắc.

Khoảng trống tồn tại trong nội tâm Bình Phàm đã lâu kia, bỗng nhiên được lấp đầy.

Có lẽ, điều con gái kỳ vọng nhất, chính là được tỉnh lại trong vòng tay người mình yêu. Đây hẳn là nguyện vọng nhỏ nhoi mà khó khăn nhất.

Vừa tỉnh mộng đang hoảng hốt thì bên tai truyền tới một giọng nói khàn khàn: "Tỉnh?"

Thì ra là, Doãn Việt đã sớm tỉnh.

Lời còn chưa dứt, thân thể Bình Phàm lại cứng lại.

Doãn Việt ơi Doãn Việt, cho em thời gian giảm xóc với chứ.

Ổn định lại tinh thần, Bình Phàm muốn đứng dậy rời khỏi hiện trường vụ án: "Hơi đói bụng, em đi nấu cơm."

Nhưng Doãn Việt lại không cho, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, chặt đến nỗi giữa hai người không có một chút khe hở nào.

Hắn đem miệng mũi vùi thật sâu vào tóc cô, nhẹ bật ra một câu: "Thơm quá."

Động tác thân mật, lời nói mập mờ, Bình Phàm chịu không nổi. Trái tim nhỏ bé nhảy lên thịch thịch thịch, thiếu chút nữa tắc nghẽn mạch máu mà chết.

Doãn Việt, đây là mưu sát a! ! !

"Em, em muốn đi vệ sinh." Bình Phàm quyết định đi tiểu để chạy trốn.

"Đợi lát nữa, anh đi với em." Giọng nói Doãn Việt từ tóc của cô bay ra.

Nhà vệ sinh mà cũng muốn đi cùng ? ? ?

Dù sao cũng đang ở trong hang sói, không có cách, cô chỉ có thể nghe theo hắn.

Nhìn đồng hồ báo thức đầu giường một chút, đã là mười giờ tối, ngủ rất lâu nhưng một chút cảm giác cũng không có.

Ngoài cửa sổ đã là màn đêm, gió đêm thổi vào rèm cửa sổ, truyền hơi lạnh thấm vào người.

Doãn Việt phía sau mở miệng, khẽ làm chấn động da đầu của cô: "Thật xin lỗi."

Những lời này có thể nói là không đầu óc, Bình Phàm nhất thời không có cách nào hiểu được, rốt cuộc là thật xin lỗi cái gì?

Nhưng không cần gấp, Doãn Việt đã tiếp tục giải thích: "Đêm hôm đó, anh làm em sợ."

Bình Phàm bừng tỉnh, thì ra là chuyện đêm hôm đó.

Cẩn thận nghĩ lại, quả thật đêm đó cô có hơi sợ.

"Anh chỉ, rất giận." Doãn Việt nói: "Giận mình, giận em."

"Là lỗi của em, em không nên dấu tất cả mọi chuyện trong lòng, em cũng không nên bỏ đi mà không nói một lời." Bình Phàm cũng nói xin lỗi.

"Biết không? Có đôi khi anh rất sợ, " Doãn Việt dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Sợ em sẽ đi."

"Tại sao?" Bình Phàm không giải thích được.

Cô chưa từng nghĩ, Doãn Việt sẽ lo lắng như vậy.

"Bởi vì em luôn giữ trạng thái lúc nào cũng có thể rời đi, không đầu tư tình cảm sẽ không bị thương."

Doãn Việt từ từ nói trúng tim đen.

Quả thật, là thế.

Bởi vì sợ hãi, cho nên cô không dám yêu, muốn bản thân mình được thanh tĩnh nên vẫn luôn duy trì trạng thái lúc nào cũng có thể rời đi.

Chính vì như vậy, nên thiếu rất nhiều vui vẻ hạnh phúc.

Đau khổ cùng vui vẻ luôn ... song song tồn tại, cô sợ đau khổ, nên cũng rất khó mà vui vẻ.

Bình Phàm tự ti, luôn cho rằng mình không xứng với Doãn Việt. Vốn cho rằng mình chẳng qua chỉ là một trạm dừng chân trên con đường đời của Doãn Việt: vì nguyên nhân nào đó mà hắn nghỉ lại, cuối cùng vẫn phải đi tiếp.

Cho nên cô không dám bỏ ra quá nhiều tình cảm, không dám bỏ ra quá nhiều kỳ vọng, như vậy, cho dù Doãn Việt có rời đi thì cô đã chuẩn bị xong tâm lý, không đến nổi quá mức bi thương.

Bình Phàm vốn cho là, những ý nghĩ này luôn chôn sâu trong lòng chỉ có mình cô biết. Không ngờ, Doãn Việt đã sớm nhìn rõ tất cả.

Nhưng hắn không muốn vạch trần, hắn tiếp tục đối tốt với cô.

Hắn đối với cô thật tốt, không thể nghi ngờ.

Hắn không phải loại đàn ông thích biểu đạt tình cảm của mình, thậm chí chưa bao giờ nói một câu lãng mạn, nhưng mỗi chuyện hắn làm đều nồng đậm ôn tình.

Bây giờ Bình Phàm mới hiểu được, mình ích kỷ, muốn Doãn Việt không ngừng bỏ ra nhưng lại không hồi báo chút nào, thế mà nội tâm lại cảm thấy thất bại, từ từ ảm đạm thành tro.

Cứ tiếp tục cho tới một mức nào đó, hắn bộc phát, muốn có thời gian yên tĩnh.

Áy náy hóa thành rối rắm, cuối cùng ra khỏi miệng, chỉ là một câu.

"Thật xin lỗi."

Thật xin lỗi.

Thật xin lỗi.