Châu Nhã Lâm vừa trở về nhà thì đã thấy người đứng trước cửa đang đợi sẵn.

Ngay khi nhìn thấy cô, bà ta lập tức lên tiếng:

- "Nhã Lâm à, tiền điện nước tháng này con còn chưa thanh toán đấy."

Nghe hỏi, cô vội vàng lục lọi trong túi sau đó đưa về phía bà ta số tiền còn lại của mình.

Vẻ mặt ban đầu có chút nhăn nhó, khó chịu liền trở nên vui vẻ mà nhanh tay giật lấy số tiền sau đó đếm kĩ từng tờ.

Bất ngờ, người đàn ông từ phía sau mạnh tay giật lấy số tiền từ tay người phụ nữ mà đưa ngược lại phía Châu Nhã Lâm, trầm giọng trách móc người bên cạnh:

- "Thục Uyên à, em có lương tâm hay không.

Con bé hiện đang vất vả tìm việc kiếm tiền chữa bệnh cho cha của nó thế mà em lại nhẫn tâm thu phí ăn ở là sao?"

Nghe chồng lớn tiếng với mình, bà ta lập tức phản bác:

- "Khi trước, em đã nể mặc anh họ của anh mà cưu mang Nhã Lâm lớn đến chừng này.

Cũng đã đến lúc con bé trả nợ ân nghĩa cho chúng ta chứ."

- "Thục Uyên, em quên rằng khi trước anh chị Châu đã giúp đỡ chúng ta ra sao.

Lúc em sắp hạ sinh Tấn Sinh cũng là nhờ anh ấy đưa em đến bệnh viện kịp thời."

Nghe đến đây, Thục Uyên hụt hẫng bĩu môi mà quay trở vào bên trong nhà.

Mặc dù bà ta có chút tham tiền nhưng ngay khi nghe chồng nói cũng ngoan ngoãn nghe theo lời ông.

Tuy nhiên, bản thân Châu Nhã Lâm cũng phần nào hiểu được sự khó chịu của người dì này.

Ai mà chịu cảnh người khác ăn nhờ ở đậu nhà mình hoài vậy chứ.

- "Nhã Lâm, xin lỗi con.

Ngoài việc lo cho con nơi ăn ở, chú không thể nào kiếm đủ số tiền để chữa bệnh cho cha con."

Ông tự trách bản thân không thể nào giúp đỡ được cho hai cha con cô.

Ngay lập tức, Châu Nhã Lâm mĩm cười đáp:

- "Chú à, chú đừng nói những lời như thế.

Suốt thời gian qua, chú và dì đã giúp đỡ con rất nhiều cho nên việc dì lấy tiền điện nước cũng là lẽ thường tình."

- "Không được.

Con đừng đưa tiền cho bà ấy, lâu dần sẽ biến điều đó thành thói quen khó bỏ."

Châu Nhã Lâm chỉ biết cười trừ liền sau đó lễ phép xin trở vào bên trong phòng.

Khoảng một lúc sau, một tiếng nói văng vẳng từ phía ngoài.

Ngay lập tức, Châu Nhã Lâm mở tung cửa sổ hiện ra trước mặt cô là dáng vẻ một chàng trai đậm chất phong trần trong chiếc áo thun giản dị cùng với nụ cười duyên dáng đang đứng phía ngoài vẫy vẫy tay nói:

- "Nhã Lâm, hôm nay anh được lãnh lương nên mang tiền đến đưa em nè."

Người ở phía ngoài là Dương Tấn Sinh, chính là con trai của Thục Uyên và Dương Tấn Việt, người đã cưu mang cha con cô suốt thời gian qua.

Từ nhỏ anh đã có tình cảm đặc biệt với Châu Nhã Lâm và ước mơ sau này lấy cô về làm vợ.

Hằng ngày mỗi khi tan làm, anh đều mua thức ăn ngon đến tìm cô ăn cùng, thi thoảng còn giấu lại số tiền đưa đến cho cô để chữa trị bệnh tình cho cha mình.

- "Tấn Sinh, cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc cho em.

Có điều, em không thể tiếp tục làm phiền gia đình anh hoài được."

Nghe những lời này, hàng lông mày Dương Tấn Sinh khẽ nhíu lại liền lập tức mở cửa chạy vào bên trong phòng cô, không vui đáp:

- "Nhã Lâm, chúng ta xem nhau như người một nhà, làm sao gọi chuyện này là làm phiền chứ."

Phải, anh vốn đã xem cô là người một nhà, tựa như cô vợ chưa cưới từ bé vậy, nhưng chỉ tiếc là cô chỉ xem anh như một người anh trai mà thôi.

Ngay khi cô vừa xoay người liền cảm nhận cái ôm bất ngờ của người phía sau.

Dương Tấn Sinh hai tay ôm chặt lấy eo cô, anh trầm giọng nói:

- "Lúc nhỏ anh đã hứa sẽ dùng cả đời bảo vệ em cho nên anh nhất định phải thực hiện nó cho bằng được."

Ngay lập tức, cô tách tay anh ra khỏi người mình liền sau đó mặt đối mặt, nghiêm túc đáp:

- "Tấn Sinh, chúng ta bây giờ đã lớn, không giống như lúc nhỏ cho nên anh cũng đừng tự tiện ôm lấy em."

- "Vậy thì sao chứ? Lúc nhỏ và bây giờ có gì khác nhau."

Châu Nhã Lâm vội vàng phân tích:

- "Dì Thục Uyên cũng đã định hôn ước cho anh với Thanh Thanh rồi.

Mặc dù chúng ta là anh em nhưng cũng có thể gây hiểu lầm cho cô ấy."

Dứt lời, Châu Nhã Lâm mở cửa đi ra ngoài.

Cô bây giờ đã đưa ra quyết định đó chính là tự mình kiếm tiền để chữa bệnh cho cha.

Nhìn dáng người rời đi, ánh mắt nuối tiếc hiện rõ chỉ biết nhìn theo bóng lưng cô.

Dương Tấn Sinh hai tay siết chặt, trầm giọng nói thầm:

- "Nhã Lâm, em thực sự không biết người anh thích chính là em sao? Nhiều lần anh trì hoãn hôn sự với Thanh Thanh chính là mong em một lần hướng về phía anh mà thôi."

NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.