Tiêu Hòa vốn cho rằng mình sẽ giấu chuyện này trong bụng cả đời, không nói ai biết.

Nhưng lúc này Tiêu Dung hỏi đến, Tiêu Hòa ngược lại có dục vọng muốn kể ra hết.

Nói thì đã sao? Chuyện hoang đường như vậy, sẽ có người tin ư?

Hoàn toàn không ai tin có được không!

Nếu không ai thèm tin, hắn còn sợ cái gì?

Kể ra dù sao cũng đỡ hơn một mình gánh chịu, dù sẽ không ai tin tưởng, dù sẽ cho đây chỉ là chuyện cười, nhưng hắn không cần dằn xuống đáy lòng, không cần thời thời khắc khắc đều hít thở không thông.

Dù chỉ thoải mái một giây đồng hồ, hắn cũng muốn hít thở chút không khí.

“Nói ra em nhất định không tin, anh đi làm một năm rưỡi, chữa bệnh cho một người không muốn tỉnh lại…”

Tiêu Hòa vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Dung càng khó coi hơn.

Cô còn gì mà không hiểu! Cô còn gì mà không rõ!

Bệnh của ông sếp mình cô biết rõ nhất!

Mẹ nó cái thiết bị kết nối với trung khu thần kinh còn do cô nghiên cứu ra chứ đâu!

Đờ mờ!

Trước đó cô còn tán dóc với đồng nghiệp, không biết là nhi đồng xúi quẩy nhà nào bị lừa trở thành vật thí nghiệm, liên tục đi chữa trị cho lão Đại.

Ai ngờ… nhi đồng xúi quẩy kia là anh già nhà mình!

Xảy ra chuyện gì a!

Đầu Tiêu Dung phát tiếng ông ông, ngay sau đó hoàn hồn lại.

“Hai năm trước, tui nhớ ông đến chỗ tui ở vài ngày hả?”

Tiêu Hòa hữu khí vô lực: “Đúng.”

Tiêu Dung khóe miệng co quắp, không dằn xuống nổi lửa giận trong ngực: “Sau đó ông đụng vào máy tính của tui?”

“Có…” Đúng là do động vào cái máy tính kia, động vào thứ đồ hư hỏng kia, hắn mới gặp gỡ Phàn Thâm, mới gặp tất cả chuyện này, mới phải chịu đựng ngày tháng dài dằng dặc sống không bằng chết.

Tiêu Dung nghe đáp án, đã hoàn toàn thông suốt.

Bộ đề lúc ấy còn đang ở giai đoạn xét duyệt lần ba, cô cần theo dõi nghiên cứu thêm, sau không biết vì sao bỗng nhiên nói đã tìm được người thích hợp, có thể bắt đầu kế hoạch.

Lúc ấy Tiêu Dung không nghi ngờ gì, còn cảm thấy may mắn.

May… may cái rắm a!

Tiêu Dung tức đến nổ phổi, rồi nghĩ lại một năm rưỡi mình vất vả như cẩu, tức thì tỉnh ngộ.

Giỏi a giỏi a, bọn họ là cố ý, sợ cô biết ông anh mình là người chữa trị, nên mới liều mạng an bài việc cho cô, khiến cô không thể thoát thân, không thể gặp mặt Tiêu Hòa, cũng khiến không cách nào ngăn cản ông anh.

Ngàn tính vạn tính, không ngờ đám người kia dám đào hố đến trên đầu cô!

Nhìn nhìn bộ dạng Tiêu Hòa đáng thương không chút sinh khí, nghĩ nghĩ ông anh ăn vô số tội chịu vô số khổ, con tim vạn năm bất động của Tiêu Dung cũng xoắn thành một đoàn.

Cô phải đi giết cái  đám khốn kiếp kia!

Lại dám lừa cô như vậy, dám ức hiếp Tiêu Hòa như vậy!

Tiêu Dung đứng bật dậy, Tiêu Hòa vẫn còn đang mờ mịt.

“Sao tức giận dữ vậy?”

Trong mắt Tiêu Dung không có tí men say, nhìn chằm chằm ông anh không có tiền đồ nhà mình, gặn hỏi từng chữ: “Có phải ông bị vứt bỏ không?”

Tiêu Hòa ngẩn ngơ, nhưng thực khoái hắn liền liễm mi, buồn buồn nói: “Không phải… chỉ là anh không cách nào ở bên cạnh người đó được.”

Ở bên nhau rồi phải đối mặt với vĩnh viễn xa nhau, chỉ tưởng tượng thôi trái tim hắn liền đau như bị dao cắt.

Với dáng vẻ này của hắn, Tiêu Dung không tin hắn không luyến tiếc.

Cô biết rõ tính tình ông anh mình, ôn hoà nhu nhược, dễ bị chèn ép, còn đơn thuần muốn chết, phỏng chừng bị lừa tới mất hết tất cả mà vẫn còn lo lắng cho người ta.

Giận ổng không biết tranh giành, cũng hận bản thân sơ suất, làm liên luỵ Tiêu Hòa.

Tiêu Dung không thể đợi thêm một phút nào nữa, cô dẫn Tiêu Hòa về nhà, giao cho ba mẹ rồi xách túi vội vàng ra ngoài.

Tốc hành lao đến căn cứ, Tiêu Dung mới vừa đi liền trở lại, nhóm đồng nghiệp thấy đều cười hì hì chào hỏi.

Nhưng Tiêu Dung chỉ muốn đánh cái đám chướng mắt này ngã lăn quay, bất quá… đoán chừng những tên này cũng không biết chuyện, nhưng có một tên nhất định biết.

Tiêu Dung một cước đá văng cánh cửa lớn màu trắng bạc, thấy tên khốn đeo mắt kính liền tung mạnh một cú đấm: “Tần Túc! Ông giỏi lắm! Đùa giỡn xoay hai chị em chúng tôi vòng vòng, vui lắm hả!”

Khoé miệng Tần Túc chảy ra máu, nhưng anh ta không nâng tay lau, chỉ rũ mắt nhẹ giọng nói: “Cô biết rồi à?”

“Ông sắp đùa chết anh tôi rồi, tôi còn không biết sao?” Tiêu Dung nghĩ tới bộ dạng đáng thương của Tiêu Hoà, đau lòng không thôi.

Tần Túc ngẩng đầu, chau mày nói: “Tình trạng của Tiêu Hòa rất tệ sao?”

“Vô nghĩa!” Tiêu Dung rất lớn tiếng “Cả nửa năm không ra ngoài, cả nửa năm không gặp ai, gầy y như đàn bà, một đầu ngón tay cũng đâm thủng được, ông nói coi  ổng có ổn không?”

Hàng mày Tần Túc nhăn càng sâu, giọng điệu có điều khó hiểu: “Nhưng… đây là lựa chọn của anh ấy, là anh ấy chủ động năn nỉ tôi, bảo tôi xoá đi ký ức của cậu chủ.”

Nghe câu này, Tiêu Dung cũng ngơ ngác.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tiêu Dung lạnh lùng nói “Kể rõ cụ thể cho tôi!”

Tần Túc quen biết Tiêu Dung đã lâu, không cần thiết gạt cô, thuật lại đầu đuôi sự việc.

“Lúc đó tôi nói với Tiêu Hoà, nếu nếu anh ấy và cậu chủ lưỡng tình tương duyệt, tôi sẽ giữ lại ký ức của cậu chủ, để họ đến với nhau như mong muốn, nhưng cuối cùng… Tiêu Hòa chọn bỏ đi, là Tiêu Hòa vứt bỏ cậu chủ…”

Tiêu Dung biết Tần Túc không cần thiết phải nói dối, nhưng cô không hiểu.

Cô hiểu tính cách ông anh nhất, rõ ràng đã động tình và hãm sâu, không thể kềm chế, sao mà cam lòng từ bỏ?

Chẳng lẽ vì ba mẹ?

Khả năng đó không cao, Tiêu Dung cũng hiểu ba mẹ mình, họ tuyệt đối không đến mức vì con trai là đồng tính luyến ái mà đuổi ổng ra khỏi nhà.

Vậy… rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Tiêu Dung nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, Tần Túc lại nói thêm: “Gần đây trạng thái của cậu chủ không tốt lắm.”

Tiêu Dung giật mình, Phàn Thâm rất quan trọng với bọn họ, Phàn Thâm xảy ra chuyện tương đương đại loạn lâm đầu.

Tiêu Dung nóng lòng hỏi: “Sao lại vậy? Không phải chữa khỏi hoàn toàn rồi à?”

Tần Túc nói: “Lúc đó tôi cũng nghĩ đã hoàn toàn chữa khỏi, nhưng xem hiện tại e là trị được phần ngọn không trị được gốc.”

Họ ở trong này tranh chấp không ngừng, đột nhiên cửa phòng bật mở, một người đàn ông tây trang tinh xảo đứng ở ngoài cửa.

Tiêu Dung quay đầu nhìn ra, không giống như thường ngày chào một tiếng ‘Phàn tiên sinh’ mà giữ trầm mặc, mang thái độ sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng Phàn Thâm liếc mắt một cái, liền biết rõ tâm tư bọn họ.

Y không nhớ nổi Tiêu Hòa, một chút ấn tượng cũng không.

Nhưng y thấy được sự lo lắng của Tần Túc, phẫn nộ của Tiêu Dung.

Trên mặt lý trí, Phàn Thâm biết mình không nên đi gặp Tiêu Hòa.

Lúc trước bản thân từ bỏ, có lẽ là vì không muốn nghe trộm nội tâm Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa bỏ đi có lẽ cũng đạt tới thống nhất với y.

Nhưng tại thời khắc này, ý niệm đang điên cuồng nảy lên trong lòng chính là: đi gặp người nọ.

Dẫu cuối cùng sẽ thất vọng, dẫu cuối cùng sẽ mất đi, nhưng vẫn nên đi gặp hắn

Một người đã trả giá vì y rất nhiều, một người vì tách khỏi y mà thương tâm đau khổ.

Về tình về lý, y nên đi gặp.

Dù là để có một kết thúc triệt để.

-Hết chapter 92-