Dung mạo tôi rất giống Phàn Thâm…

Giống, đâu chỉ là giống!

Tiêu Hòa trợn mắt há mồm nhìn đối phương, không dám chớp mắt lấy một cái.

Đôi mắt, cánh mũi, bờ môi, phần cằm… hoàn hoàn toàn toàn y hệt nhau! Ngay cả tí xíu khác biệt cũng không có.

Trong nháy mắt đó, Tiêu Hòa thật muốn cho rằng người đang che chở hắn chính là Phàn Thâm, vị thủ lĩnh kiên cường đã hoàn toàn trưởng thành, vị hoàng tử trẻ tuổi đang chiến đấu đoạt lại quyền lợi của mình.

Chỉ là… Phàn Thâm sẽ không xuất hiện ở đây, càng không mặc chế phục đế vương của Ngân Hà đế quốc, bảo hộ hắn dưới thân.

Đây là Phàn Sâm.

Chẳng phải y bị huỷ dung sao?

Nhận ra mặt nạ của mình rơi xuống, đáy mắt Phàn Sâm thoáng hiện vẻ lo lắng, nhưng  y bình tĩnh lại rất nhanh, chỉ yên lặng  nhìn hắn.

Tiêu Hòa lại không cách nào nhìn thẳng mặt y.

Hắn bối rối dời tầm mắt đi, giãy dụa đứng dậy, vùi đầu vào trận chiến.

Cảm xúc Tiêu Hòa dao động, Phàn Sâm xem ở trong mắt, cánh môi mỏng khẽ mím, không nói lời nào.

Cuộc chiến vẫn đang kéo dài, tuy Tiêu Hòa cố ép bản thân đừng suy nghĩ, nhưng vẫn không thể khống chế mà dao động.

Một ít chuyện cũ nảy lên trong đầu, đó là những ký ức tồi tệ không dám nhớ lại, khiến Tiêu Hòa phân tâm mấy lần.

Lòng chủ soái rối loạn, làm sao dẫn dắt chiến cuộc?

Chống đỡ đến cuối cùng, Tiêu Hòa thật không có cách nào, đành nhường quyền chỉ huy cho phó soái, hắn về phòng nghỉ ngơi điều hoà một chút.

Mà lúc này, Phàn Sâm qua đây.

Tiêu Hòa ngẩng đầu, nhìn thấy Phàn Sâm không mang mặt nạ, con tim đập dồn dập.

Hắn quay đầu sang nơi khác, không nhìn y, cúi đầu ấp úng hỏi: “Vì sao… gạt tôi?”

Rõ ràng không bị hủy dung, lại nói bản thân hủy dung.

Phàn Sâm tới gần, bước chân vững vàng, thanh âm lãnh tĩnh: “Anh hẳn đã biết tình cảm của tôi.”

Y nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra, lại khiến trái tim Tiêu Hòa thít chặt.

“Tiêu Hòa.” Phàn Sâm cúi người, đôi con ngươi đen như bóng đêm, nhưng bên trong có vô số cảm xúc bắt đầu tuôn tràn, như ngàn vạn ngôi sao kết thành một tấm lưới lớn, hận không thể dung nhập người đàn ông trước mắt vào trong nó “Anh biết tôi yêu anh, đúng không?”

Tiêu Hòa nhìn y, lại không cách nào phát ra thành tiếng.

Hắn biết… Nhưng biết thì sao chứ, hắn…

Phàn Sâm không cho hắn cơ hội nói chuyện, tiếp tục thổ lộ: “Nếu tôi không đeo mặt nạ, mỗi ngày anh nhìn tôi, là thấy tôi hay thấy cậu ta? Tiêu Hòa, tôi biết anh không bỏ được cậu ấy, nên tôi cam nguyện che dấu dung mạo, cam nguyện cả đời đeo mặt nạ ở bên anh, cam nguyện cứ như vậy tiếp tục lặng lẽ yêu anh, nhưng tôi không muốn dùng khuôn mặt này dụ dỗ anh.”

“Tiêu Hòa, nếu tôi không đeo mặt nạ, anh đã sớm chấp nhận tôi đúng không? Mà nếu như vậy, cả đời tôi sẽ phải sống trong bất an lo lắng, vì tôi không biết người anh yêu rốt cuộc là ai.”

Nói rồi, Phàn Sâm lại cười khổ: “Tôi cho rằng thời gian có thể thay đổi tất cả, tôi cho rằng mình bỏ ra chân tâm, sớm muộn gì anh cũng sẽ đáp lại tôi, nhưng mười năm rồi, anh biết rõ tâm ý của tôi, lại không có tí xíu ý tứ muốn đáp lại, tôi si tâm vọng tưởng muốn để anh yêu chính con người tôi, nhưng đến cuối cùng… hoàn toàn vô dụng.”

Ngữ điệu y nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng nội dung trong lời trộn lẫn nồng đậm chua xót, tâm Tiêu Hòa nhói đau từng cơn.

“Phàn Sâm… Tôi…” Hắn nhìn y, rồi lại không dám nhìn thẳng.

Quá giống, thật sự quá giống… Hắn không thể phân biệt được hai người họ.

Phàn Sâm cúi đầu, toàn bỏ cảm xúc của Tiêu Hòa y đều thấy rõ.

Y có thể thấy Tiêu Hòa khẩn trương mà siết chặt nắm tay, có thể thấy ánh mắt trốn tránh của hắn, càng có thể nhìn đến con tim nơi lồng ngực kia, rõ ràng thương tích đầy mình, lại bởi vì gặp lại gương mặt này mà đập nảy liên hồi.

Từng cơn đau đớn lan tràn trong ngực, cay đắng và áp lực suốt ròng rã mười giờ khắc này hoàn toàn bùng nổ.

Y luôn bồi bên cạnh hắn, toàn tâm toàn ý đối đãi hắn, dành trọn tình ý một đời này cho hắn.

Chỉ là… hắn nhìn không tới, nghe không được, cảm giác không đến.

Tròn chỉnh mười năm, Tiêu Hòa im lặng cự tuyệt, Phàn Sâm đều hiểu rõ.

Kỳ thật y đã chuẩn bị kỹ càng, một cái mười năm không đủ thì hai cái mười năm, hai cái mười năm không đủ thì ba cái, bốn cái, năm cái… Tóm lại y sẽ phụng bồi hắn, sẽ đợi hắn, luôn ở bên cạnh hắn.

Y vẫn có cơ hội.

Nhưng tại một khắc kia, thời điểm chiếc mặt nạ bóc ra, Phàn Sâm biết, bản thân không có cơ hội, tới bây giờ cũng chưa từng có.

Mười năm bầu bạn không đổi được chút xíu đáp lại, hiện giờ chỉ để lộ khuôn mặt này, vậy mà liền thấy tình ý nơi đáy mắt kia.

Cảm giác mỉa mai tràn ngập trong lòng, cuối cùng hóa thành từng cơn lửa giận cùng không cam.

“Vì sao.” Con ngươi Phàn Sâm dần dần sa sầm “Vì sao nó tổn thương anh tới vậy mà anh vẫn còn yêu nó?”

Thanh âm trầm thấp làm toàn thân Tiêu Hòa giật mình run rẩy.

Đúng vậy… Phàn Thâm phản bội tình cảm của bọn họ, Phàn Thâm vứt bỏ hắn, nhưng hắn… Nhưng hắn…

“Tiêu Hòa! Anh tỉnh lại đi! Nó không yêu anh, chưa bao giờ yêu anh, nó chỉ xem anh như một món đồ chơi, biến anh trở thành đối tượng để tiết dục!”

Từng câu từng chữ chất vấn vạch trần vết sẹo ẩn sâu nhiều năm của Tiêu Hoà, khiến nơi đã tạm ngừng chảy máu kia ào ạt tuôn trào lần nữa.

Sắc mắt Tiêu Hòa trắng bệch, cả môi cũng mất chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt đen nhánh trống rỗng, không còn nhân khí.

Nhìn đối phương như vậy, Phàn Sâm lại đau lòng không thôi, y cúi người ôm lấy hắn, dán bên tai hắn vỗ về: “Tiêu Hòa, quên nó đi, nó phản bội tình cảm của hai người, nó không yêu anh, nó không quan tâm anh, nó ôm người phụ nữ khác đến châm chọc anh sỉ nhục anh, nó nói anh ghê tởm, nói anh không xứng, nói anh…”

Phàn Sâm thì thầm, dẫn dắt sự việc mười năm trước trở lại trước mắt Tiêu Hòa.

Nỗi đau day dứt ngấm xương bốc trong cơ thể, Tiêu Hòa nhịn không được co rúm lại, quên luôn cả hít thở.

Đoạn hồi ức đó, hắn không dám nghĩ tới, không dám chạm vào, lại càng không dám nói ra.

Không có ai biết, bản thân hắn từ từ rồi sẽ quên hết.

Chỉ là… Không thể quên được…

Không còn cách nào, với giọng nói của Phàn Sâm, một màn kia cứ như thật sự phát sinh lần nữa.

Vì sao đã qua mười năm, hắn vẫn không thể thoát ra, vì sao lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn khắc ghi rõ đến thế.

Từ đó đến nay chưa từng nhắc lại… cớ sao vẫn không thể quên…

Khoan… Từ từ…

Đầu Tiêu Hòa rối như tơ vò.

Đột nhiên một dòng suy nghĩ vọt vào đại não, không ngừng khuếch tán.

Sự việc năm đó, tình cảnh chi tiết của năm đó, Tiêu Hòa vô cùng chắc chắn bản thân chưa từng kể cho ai.

Vậy vì sao… Phàn Sâm biết rõ như vậy?

Thậm chí cả mấy câu Phàn Thâm nói cũng rành rẽ.

Tựa vào lòng ngực đối phương, đáy lòng Tiêu Hòa dâng lên từng cơn ớn lạnh.

Lời của tên thích khách trước đó cũng vọt vào tai hắn.

‘Đoạn thời gian đó tôi theo Phàn Thâm hoàng tử ra ngoài, cách xa khoảng hai tinh hệ, làm sao ngài trở về ôm ấp với cô gái nào được? Tiêu Hòa, ngươi muốn tìm lý do thì cũng lựa cái nào đáng tin chút đi!’

Chân tướng đáng sợ dần dần trồi lên mặt nước, Tiêu Hòa tĩnh tĩnh lặng lặng, nhưng ngũ tạng lục phủ đều bị băng châm đâm nát.

“Phàn Sâm… người năm đó, là cậu nhỉ.”

Nhẹ nhàng một câu, khiến người thanh niên ôm lấy hắn cứng đờ cả người.

Phàn Sâm cứng ngắc, trái tim Tiêu Hòa cũng rơi xuống đáy cốc.

“Ta đã điều tra, đoạn thời gian đó đúng là Phàn Thâm đã ra ngoài, cậu ấy không thể nào về kịp.. Cho nên, là cậu giả làm cậu ấy.”

Phàn Sâm minh bạch, Tiêu Hòa đang ngả bài.

Chính y cũng biết, Tiêu Hòa đã nghi ngờ thì chuyện tuyệt không thể che giấu được nữa.

Một cỗ bi thương chạy tán loạn trong máu, Phàn Sâm đột nhiên cảm thấy hết thảy không còn ý nghĩa.

Đã định trước không chiếm được hắn, đã định trước không thể có hắn, Tiêu Hòa vĩnh viễn không thèm nhìn y, y cứ chấp nhất mãi, sau cùng thứ đạt được chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

Cho nên… hà tất phải giấu giếm nữa?

Nếu không được yêu, vậy hận phải chăng cũng là một loại để ý nhỉ?

“Phải, là tôi làm.”

Nhẹ giọng nói mấy chữ, lại giống như búa tạ nện vào đầu quả tim Tiêu Hòa.

Đúng là Phàn Sâm, thật là Phàn Sâm, Phàn Thâm kia là do Phàn Sâm giả trang…

Phàn Thâm không phản bội hắn, Phàn Thâm không hề vứt bỏ hắn, Phàn Thâm cũng không làm chuyện gì quá đáng với hắn.

Sau mừng rỡ như điên, là nỗi hối hận và tuyệt vọng vô bờ bến.

Còn hắn thì làm cái gì?

Hắn đã làm những gì với Phàn Thâm.

Tiêu Hòa hồi tưởng lại, suy xét lại, mặc cho dòng máu chảy xuôi trong cơ thể đông đặc.

Lời chất vấn bi thương của thiếu niên quanh quẩn bên tai, ánh mắt lạnh lùng của thanh niên rơi vào trong óc…

Khi toàn bộ chân tướng phơi bày, Tiêu Hòa mới phát hiện, hắn vẫn hãm sâu vào vực thẳm tuyệt vọng như trước, vĩnh viễn vô pháp thoát ra.

Hồi ức kết thúc, Tiêu Hoà biết được tất cả, một lúc lâu sau mới hồi thần.

Trăm triệu lần không ngờ, chân tướng sự việc lại là vậy.

Hiện tại nhìn người thanh niên thương tích đầy mình, ánh mắt Tiêu Hòa rất phức tạp.

‘Tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại tôi.’ Phàn Sâm nói với Tiêu Hòa như vậy.

Tiêu Hòa chỉ có thể cười khổ trong lòng, anh làm ra chuyện như vậy, làm sao nhận được tha thứ a!

Hủy một đôi tình nhân vốn ngọt ngào ân ái, hủy nhất sinh nhất thế của hai con người, càng khiến cho bản thân sống trong thống khổ tra tấn.

Một người thống khổ, cuối cùng hại cả ba người tuyệt vọng.

Hà tất làm vậy?

Phàn Sâm… hà tất làm vậy?

Tiêu Hòa lắc lắc đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Hắn trầm mặc đi tới, cẩn thận cởi trói cho Phàn Sâm, rồi dốc lòng bôi thuốc cho y.

Phàn Sâm vẫn không nhúc nhích, duy độc đôi con ngươi đen nhánh nổi lên chút gợn sóng, tựa như sóng gợn trên mặt hồ đêm đông, cực nhẹ cực nhỏ, nhưng cẩn trọng tỉ mỉ.

Tiêu Hòa nhìn thấy, trong lòng thở dài, không khỏi mềm nhũn đi ba phần.

Chỉ cần nghĩ đây là Phàn Thâm, bất luận thế nào hắn cũng không cứng rắn nổi.

Sao phải tra tấn bản thân như vầy?

Tiêu Hòa đau lòng, đồng thời không kiềm được tức giận.

Nhưng y bị bệnh, mi giận y thì có ích gì?

Tiêu Hòa nhìn vết thương trên người y, không khỏi nhíu mày, trong mắt đau lòng không nguôi, xuống tay nhẹ nhàng hơn vài phần.

Hắn cẩn thận săn sóc, Phàn Sâm xem ở trong mắt, lòng nghi hoặc khó hiểu.

Y đã mất đi ý nghĩa sống tiếp, đến tận cuối đời, cũng không chiếm được thứ gì mình muốn.

Gia đình, cha mẹ, Tiêu Hòa.

Thứ y mong mỏi, đều một lòng đặt lên người đàn ông bề ngoài giống hệt mình kia.

Y không cam lòng, cố gắng đi tranh đoạt, nhưng đến cuối cùng, y vẫn là thua.

Thất bại một cách thảm hại.

Vào phút cuối có thể gặp lại Tiêu Hòa, lòng Phàn Sâm có cao hứng cũng có sợ hãi.

Y sợ nhìn thấy ánh mắt oán hận mình chán ghét mình của Tiêu Hoà, càng sợ Tiêu Hòa nói ra một câu tàn nhẫn nào đâm nát tâm mình.

Y đã không muốn sống nữa, ít nhất cuối cùng, hãy lưu cho y một hồi ức.

Mười năm bầu bạn kia, trong vô số khoảnh khắc lơ đãng, cũng có thể cô đọng thành một đoạn hồi ức đẹp nhất của riêng y.

Như vậy là đủ rồi.

Song… hoàn toàn vượt xa dự liệu của y, Tiêu Hòa không oán y, không mắng y, thậm chí không hề bài xích y.

Ánh mắt hắn nhìn y, dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, một đôi mắt xinh đẹp chất chứa lo lắng và đau lòng.

Thật giống như đang nhìn người thương, muốn trách đối phương không biết quý trọng bản thân, rồi lại không nỡ trách móc.

Tình ý nồng nàn như vầy, là cảnh tượng mà Phàn Sâm chỉ lúc nằm mộng mới thấy.

Nhưng hiện tại, nó thiết thiết thực thực phát sinh ngay trước mắt, Phàn Sâm không thể tin được.

Y không dám nhúc nhích, sợ chính mình quấy rầy hắn, rồi lo phá tan giấc mộng, trở về hiện thực.

Tiêu Hòa kiên nhẫn xử lý toàn bộ miệng vết thương của đối phương, thậm chí còn tiêm thuốc trị liệu, đánh thức con tim gần sắp ngừng đập kia tỉnh dậy.

Mắt thấy sinh mạng Phàn Sâm có dấu hiệu ổn định, Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm một tràn, nhưng đồng thời không nén nổi cơn tức nữa.

Tự hành hạ bản thân bộ vui lắm hả? Dù là thế giới tinh thần, nhưng thống khổ tinh thần cũng không tốt chút nào hết.

Vừa đau lòng vừa nóng lòng, Tiêu Hòa nhịn không được oán giận: “Phàn Thâm, anh…”

Vừa mở miệng, lập tức khiến không khí chung quanh sa vào hầm băng.

Tiêu Hòa chợt ý thức mình buột miệng gọi nhầm, mà Phàn Sâm lại tức thì minh bạch.

Quả nhiên… Quả nhiên là đang trừng phạt y…

Đối xử y thế này, quả thật so với mắng y giết y, còn thống khổ hơn gấp trăm lần.

Cậu xem, nếu cậu là Phàn Thâm, tôi liền đối với cậu dịu dàng thế đó, chu đáo thế đó, săn sóc đầy đủ thế đó.

Cậu xem, nếu cậu là Phàn Thâm, cậu sẽ cẩn thận xử lý miệng vết thương cho cậu, bên đau lòng bên nóng vội, tình ý dạt dào.

Chính là đãi ngộ hoàn toàn bất đồng vậy đó.

Chênh lệch giữa Phàn Sâm và Phàn Thâm lớn như vậy đó.

Lúc không biết, thì tưởng tượng không tới.

Lĩnh hội rồi, mới biết chênh lệch như trời và đất này rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu.

Sắc mặt Phàn Sâm tái nhợt, nhưng y vô lực nói bất cứ lời nào.

Chung quy là y làm ra chuyện quá đáng như vậy, chung quy cũng là y hủy mất một đời hắn.

Thế nên dù là dạng trừng phạt gì, y hẳn nên thừa nhận.

Chỉ là… đừng tàn nhẫn như vậy có được không?

Chẳng sợ hắn cầm đao đâm y, chẳng sợ hắn trực tiếp giết chết y, nhưng đừng tàn nhẫn như vậy, bóc trần nơi tối tăm nhất yếu ớt nhất trong lòng y ra, dùng phương thức này để quất roi.

Cả đời này của y, không cam tâm nhất là không sánh bằng Phàn Thâm.

Cả đời này của y, không cam tâm nhất là không tranh lại Phàn Thâm.

Rõ ràng y tốt hơn Phàn Thâm, rõ ràng y càng yêu hắn hơn Phàn Thâm.

Nhưng hết thảy của y đều bị gạt bỏ, Tiêu Hòa chưa bao giờ nhìn thẳng y.

Vô tận bi thương lan tràn, đáy mắt Phàn Sâm trống rỗng, không thấy một tia hy vọng sống.

Tiêu Hòa nhận ra mình nói sai, vội vàng bổ sung: “Phàn Sâm, anh đừng nghĩ nhiều, nhìn tôi này.”

Phàn Sâm không biết Tiêu Hòa muốn nói tiếp lời gì, nhưng y không muốn nhìn Tiêu Hòa nữa.

Sao Tiêu Hòa không biết đối phương trốn tránh chuyện gì, sợ chọc gia hoả tính tình biệt nữu(1) này thêm thương tâm, hắn dứt khoát không nói luôn, trực tiếp ngẩng đầu hôn lên.

Môi chạm vào môi, Phàn Sâm mở choàng hai mắt.

Tiêu Hòa nếm được mùi máu trong miệng y, lòng chua chua, nhịn không được chạm nhẹ vào y.

Nhưng… ngay sau đó, chờ đợi hắn là cái hôn kịch liệt đến ngay cả hít thở cũng bị đoạt đi.

Chuyện chưa từng dám nghĩ, người cầu mà không được, giờ phút này lại chủ động hôn y.

Tâm trạng Phàn Sâm vào giây phút, bất luận ngôn từ gì đều không diễn tả hết được.

Tiêu Hòa lo va phải vết thương của y, nhưng Phàn Sâm thì không quan tâm, cánh tay chảy máu duỗi ra, chặn ngang ôm hắn, mạnh bạo hôn xuống.

Mùi tanh máu tươi, hơi thở thơm ngọt giao hoà vào nhau, khiến tâm thần người đều say.

Hơi thở Tiêu Hòa dồn dập, đầu óc ngẩn ngơ, đúng lúc này, đột nhiên cảm giác được cơn chóng mặt quen thuộc.

Phắc, thời điểm này Tần Túc tìm hắn làm gì a…

Đáng tiếc Tiêu Hòa không có cơ hội phản kháng, sau khi hôn mê một trận, liền tỉnh lại trong hiện thực.

Tiêu Hòa nổi giận đùng đùng: “LÀM GÌ ĐẤY? CHUYỆN GÌ ĐẤY!”

Tần Túc bị hắn rống mà sửng sốt, tức thì biết có thể thời điểm mình gọi tỉnh quá không hợp lúc, ho nhẹ một cái, nhanh chóng nói trọng điểm: “Tiêu tiên sinh, vừa rồi tôi mới làm kiểm tra đo lường toàn diện, phát hiện trong thế giới tinh thần lần này có hai mảnh vỡ nhân cách của cậu chủ, cho nên anh…”

Quả thế! Tiêu Hòa chẳng bất ngờ chút nào, từ khoảnh khắc nhìn thấy Phàn Sâm hắn đã biết.

Phàn Thâm và Phàn Sâm đều là mảnh vỡ nhân cách, má nó, một thế giới tinh thần lại có hai mảnh vỡ nhân cách, khó trách gây sức ép quá trùi.

Tần Túc thấy Tiêu Hòa không ngạc nhiên, nghĩa là hắn đã biết, vội vàng bổ sung thêm: “Tiêu tiên sinh, xin anh chú ý nhiều hơn một chút, giữa các mảnh vỡ nhân cách có mối quan hệ cạnh tranh, họ sẽ theo bản năng muốn chiếm đoạt thế giới tinh thần kia, sẽ đối địch với nhau, khó mà ở chung, nhưng ngài chỉ có một, cùng lúc trấn an hai mảnh vỡ nhân cách có lẽ có chút khó khăn, lỡ như vô ý sẽ…”

“Được rồi được rồi.” Tiêu Hòa cắt lời anh ta “Tôi hiểu rồi, cho tôi chút thời gian, yên tâm đi, không ai trong họ chết được.”

Tiêu Hòa chắc mẩm như thế khiến Tần Túc hơi sững sờ, nhưng Tiêu Hòa không có thì giờ giải thích: “Tin tôi đi, không sao đâu, tôi xử lý được, giúp tôi kết nối với thiết bị đi.”

Tiêu Hòa gấp gáp như vậy, Tần Túc có thể thông cảm, dù sao anh không biết tình trạng cụ thể của thế giới tinh thần, không cách nào làm ra phán đoán, nếu Tiêu Hòa tự tin, anh cũng không quấy nhiễu nữa.

Nhanh chóng kết nối dụng cụ, Tiêu Hòa trở lại thế giới tinh thần.

-Hết chapter 75-

Chú giải:

(1) Biệt nữu: có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà, nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.