Dị Tủng

Chương 13: 13 Tiếng Nói Chân Tay Bị Chặt Kết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trải qua điều tra của tổ trọng án, suối nước nóng Long Hổ là nơi cung cấp thuốc lắc cho khách hàng.

Suối nước nóng là giả, bán thuốc lắc là thật.

Quy trình bán như sau:

Trước tiên khách tới quầy lễ tân nói phải ngâm mình trong bao nhiêu giờ, thì số lượng thuốc là bấy nhiêu.

Sau đó người phục vụ sẽ cùng khách hàng đồng thời kiểm tra và thanh toán.

Triệu Nhị Cẩu không chỉ kiếm được tiền từ suối nước nóng, mà còn kiếm được từ việc bán thuốc lắc.

Hắn nghe nói Heaven on Earth đã bị đóng cửa, nghĩ tới nhất định chị Tường Lâm sẽ khai hắn ra.

Tổ trọng án đã tìm thấy vết máu của Trình Băng Hương trên cái tủ màu đỏ, trong văn phòng của Triệu Nhị Cẩu.

Hắn đã dùng bàn chải cọ sạch máu của Trình Băng Hương.

Triệu Nhị Cẩu tưởng không có ai phát hiện, nhưng hắn sai rồi.

Đến khi bị ánh mặt trời chiếu vào, thì trên tủ xuất hiện những vết màu đen.

Trải qua xét nghiệm, đó là máu của Trình Băng Hương.

Trong ngăn kéo tủ cũng tìm được hung khí giết Trình Băng Hương, là một con dao mổ lợn.

Trên dao mổ lợn vẫn còn dính vài sợi tóc của Trình Băng Hương.

Tối hôm đó, Triệu Nhị Cẩu đã thu dọn hành lý bỏ trốn.

Vừa ra khỏi cổng nhà, xe của tổ trọng án đã chờ sẵn.

Dạ Phạm Linh bước tới, còng tay hắn nói: "Triệu Nhị Cẩu, đi nào."

Phòng thẩm vấn tổ trọng án.

Họ tên: Triệu Nhị Cẩu.

Tuổi: 37

Nơi sinh: huyện Đông Sơn, thành phố Chương Châu.

Vốn làm nghề mổ lợn, mỗi ngày hắn xẻ thịt hàng trăm con lợn, đã sớm quen với máu.

Dù sao cũng là dao trắng tiến vào dao đỏ đi ra.

Triệu Nhị Cẩu cho rằng cả đời mình phải làm cái nghề giết lợn này, nhưng cuộc đời hắn thay đổi ở tuổi 28.

Hắn đã dành dụm được rất nhiều tiền, tính về quê xây nhà cưới vợ.

Nhưng hắn nghe bạn bè chỉ cách rất dễ kiếm tiền.

Bạn hắn nói chính là bán thuốc lắc, rủi ro cao nhưng lại rất nhiều tiền.

Triệu Nhị Cẩu bán cho người khác, nhưng chính hắn lại không dám đụng vào nó.

Hắn thà hại người để kiếm tiền, dù sao xã hội ngày nay muốn kiếm tiền rất khó.

Triệu Nhị Cẩu mua nó với giá rẻ từ một con buôn, sau đó bán giá cao cho những người cần thuốc lắc.

Kiếm được tiền, hắn liền để vào ngân hàng, sau đó mở ra suối nước nóng Long Hổ.

Suối nước nóng Long Hổ chỉ là bề ngoài, càng bán số lượng thuốc càng lớn.

Người mua đến càng nhiều, thì hắn càng nhiều tiền.

Triệu Nhị Cẩu đi theo vài người bạn trong giới làm ăn, được dẫn tới Heaven on Earth.

Hắn chưa từng nhìn thấy phụ nữ, nên cũng tò mò.

Sau khi tốn rất nhiều tiền, hắn cũng đã được nhìn thấy ngũ công chúa.

Hắn thật sự muốn nói: "Chị Tường Lâm, chị thật sự làm tôi tốn rất nhiều tiền.

TMD*"[*TMD: tương tự như nói F * ck you bằng tiếng Anh.]

Triệu Nhị Cẩu nhìn trúng Trình Băng Hương, hắn cảm thấy cô ấy rất đẹp.

Hắn bắt đầu bao nuôi Trình Băng Hương, Trình Băng Hương đã đòi hắn rất nhiều tiền.

Mỗi lần Triệu Nhị Cẩu đều đau lòng khi tiêu tiền cho gái, nhưng suy nghĩ lại có chút không nỡ: không thả cừu làm sao bắt sói.

Ngày sinh nhật của Triệu Nhị Cẩu, chị Tường Lâm nói muốn tặng Trình Băng Hương cho hắn làm quà sinh nhật.

Hắn rất vui, nhận món quà lớn từ chị Tường Lâm, sau đó gửi cho chị Tường Lâm 1000kg thuốc lắc.

Trình Băng Hương ngồi trong phòng riêng phục vụ Triệu Nhị Cẩu.

Sinh nhật vui vẻ, Triệu Nhị Cẩu cao hứng uống rất nhiều rượu.

Nhìn Trình Băng Hương trước mặt, hắn cảm thấy Trình Băng Hương chỗ nào cũng đẹp.

Không nhịn được, hắn nhào lên người cô nói: "Băng Hương, em theo anh đi.

Anh nuôi em cả đời."

Trình Băng Hương sợ, khóc lên: "Tránh ra, tôi không muốn.

Tôi không thích ở với người như ông, tôi đã có bạn trai, tôi đang chờ anh ấy hồi tâm chuyển ý quay về tìm......"

Triệu Nhị Cẩu liền tát cô một cái, mắng: "Bạn trai? Bạn trai mày cho mày tiền xài sao, đều do tao nuôi.

Mày xem, quần áo, trang sức, có món nào không phải là của tao bỏ tiền ra.

Tất cả đều là của tao mua cho mày!"

Trình Băng Hương sợ hãi khóc ròng: "Đừng tới đây, đừng........"

Triệu Nhị Cẩu nhốt Trình Băng Hương trong phòng, đi xuống lầu mua thuốc kích dục."

Khi trở về phòng, Trình Băng Hương đang trốn vào góc phòng khóc.

Triệu Nhị Cẩu pha thuốc kích dục vào rượu, sau đó cạy miệng của cô dùng sức rót vào.

Trình Băng Hương muốn nôn ra, nhưng Triệu Nhi Cẩu vẫn mạnh tay đổ hết tất cả vào họng cô.

Cô càng khóc dữ dội, khiến cơ thể Triệu Nhị Cẩu nóng lên.

Hắn bỏ tiền ra nhiều như vậy, mà cô còn nhớ bạn trai.

Dược tính phát huy, cơ thể Trình Băng Hương bắt đầu nóng lên.

Cô khó chịu cắn môi, cái cảm giác đáng sợ bắt đầu tập kích cô.

Hắn nhìn thấy cơ hội, liền ép Trình Băng Hương vào góc.

Bắt đầu cởi quần áo cô, đè lên người Trình Băng Hương mà trút hết mọi thứ.

Trình Băng Hương khóc đến tan nát cõi lòng, nhưng không ai biết được.

Triệu Nhị Cẩu cưỡng hiếp Trình Băng Hương, hắn say rượu đè lên người Trình Băng Hương.

Trình Băng Hương cảm thấy bị người ta cưỡng hiếp, cơ thể cô thật là dơ bẩn.

Trình Băng Hương muốn cắn lưỡi tự tử, Triệu Nhị Cẩu kịp thời cản lại.

Khóe miệng chảy máu, cô nói: "Để tôi chết, để tôi chết......"

Lúc này, điện thoại Triệu Nhị Cẩu vang lên.

Mấy ông chủ cùng làm ăn tới, nghe nói một trong ngũ công chúa đang trong tay Triệu Nhị Cẩu, nên muốn đến xem.

Triệu Nhị Cẩu đánh Trình Băng Lương bất tỉnh.

Hai ông chủ vừa bước vào liền hỏi: "Sao chú em lại đánh người ta bất tỉnh rồi, mấy anh đây còn chưa được hưởng qua."

Triệu Nhị Cẩu nói không sao: "Lấy một chai rượu tạt vào mặt là nó tỉnh thôi, rồi mấy anh muốn làm gì làm."

Trình Băng Hương bị rượu tạt vào đánh thức, lần này cô muốn bỏ chạy.

Hai ông chủ liền cởi đồ, nhào tới nói: "Này, không phải cô em có tuyệt kỹ băng hỏa cửu trọng thiên sao.

Lấy ra để mấy anh hưởng thụ một chút."

Ba người thay phiên ra trận, Trình Băng Hương chịu đủ sỉ nhục, rất muốn chết.

Cô hét: "Chết! Tôi muốn chết......."

Triệu Nhị Cẩu lại ép vào người Trình Băng Hương nói: "Chết? Không phải mày làm đĩ sao? Ông đây hôm nay sẽ toại nguyện cho mày, tao hiếp mày."

Sau khi bung xỏa hết mọi thứ, Triệu Nhị Cẩu đứng dậy.

Nhưng khi chạm vào Trình Băng Hương, mới phát hiện cô đã tắt thở.

Trình Băng Hương bị cưỡng hiếp cho tới chết.

Ba người sợ gánh tội giết người.

Liền quyết định phân thây Trình Băng Hương, sau đó vứt bỏ.

Triệu Nhị Cẩu trước đây là tên mổ lợn, hắn lấy dao mổ lợn ra.

Chặt đầu Trình Băng Hương, chặt tay chân, chỉ để lại cơ thể.

Chân tay bị bọn chúng chia ra vứt ở bãi rác Vạn Giang với sông Thành Nam.

Đầu và cơ thể được Triệu Nhị Cẩu chôn ở ngoại ô.

Trên sàn nhà và tủ còn một ít máu, Triệu Nhị Cẩu dùng bàn chải chùi sạch.

Dao mổ lợn được hắn nhét vào trong ngăn tủ.

Ba người cùng nhau thỏa thuận, không ai được nói ra.

Nói ra chính là chết, đều là châu chấu cùng chung cái thuyền.

Nhưng lại quên xử lý quần áo của cô.

Triệu Nhị Cẩu kể rõ tội ác của mình, Dạ Phàm Linh ghi chép xong.

Sau đó, hắn bị các nhân viên cảnh sát đưa đi.

Dù bạn làm gì, bạn cũng phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.

Đừng vì bất kì tình huống nào mà tự mê hoặc đôi mắt của mình, những điều bạn làm sẽ trở thành hối tiếc cả đời bạn.

Trong vụ án của Hàn Tuyết, tổ trọng án phát hiện trên đầu Hàn Tuyết có một ít máu.

Lần nữa, tìm Tô Thành Long hỏi cung.

Trước khi chết, Tô Thành Long là người hiểu rõ cô ấy nhất.

Sau hai ngày trong bệnh viện, tình trạng của anh ta đã cải thiện, nhưng vẫn không chịu hợp tác với cảnh sát.

Tổ trọng án quyết định, tiến hành thôi miên Tô Thành Long.

Nội tâm Tô Thành Long có sợ hãi, chứng tỏ anh ta đã thấy cái gì đó.

Sau nhiều lần yêu cầu, Tô Thành Long đã đồng ý thôi miên.

Tô Thành Long ngồi trên ghế, anh ta uống một ly nước.

Đầu cảm thấy hơi nhẹ.

Dạ Phàm Linh bắt đầu hỏi: "Tô Thành Long, cậu nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay tôi không?"

Đó chính là sợi dây chuyền làm Tô Thành Long thấy sợ hãi, "Hải Thần Apollon".

Dạ Phàm Linh bắt đầu lắc lư sợi dây chuyền, Tô Thành Long vẫn nhìn chằm chằm.

Anh ta cảm thấy hơi choáng váng khi nhìn nó.

Dạ Phàm Linh: "Tô Thành Long, chiều hôm đó, cậu đã thấy gì?"

Tô Thành Long: "Công viên Huệ Sơn, Hàn Tuyết, còn có một cô gái."

Dạ Phàm Linh: "Họ đang làm gì?"

Tô Thành Long: "Giết người......."

Sau khi nói xong, Tô Thành Long bắt đầu sùi bọt trắng, tay chân co giật.

Ánh mắt mang theo sợ hãi hét: "Cứu.....cứu.....cứu mạng....."

Tiếp đó Tô Thành Long ngất xỉu, được đưa về bệnh viện, Dạ Phàm Linh muốn hỏi nữa cũng không được.

Tô Thành Long bị ám ảnh không nhỏ.

Tổ trọng án đến công viên Huệ Sơn để điều tra hiện trường, phát hiện một vệt máu trên lan can.

Vết máu là của Hàn Tuyết.

Sau đó tổ trọng án lấy tất cả CCTV xung quanh công viên Huệ Sơn vào chiều hôm đó, họ nhìn thấy Hàn Tuyết và một cô gái đến công viên Huệ Sơn.

Cẩn thận phóng to hình ảnh, trước sự ngạc nhiên của tổ trọng án.

Cô gái đó chính là Tưởng Thanh Thanh.

Trên cổ Tưởng Thanh Thanh đeo dây chuyền Hải Thần Apollon, hơn nữa đang cãi nhau với Hàn Tuyết ở công viên.

Chiều hôm đó Tô Thành Long không đi một mình, mà đi theo dõi Hàn Tuyết.

Nhìn thấy Hàn Tuyết ăn mặc đẹp lại còn lén lén lút lút ra công viên, Tô Thành Long cho rằng Hàn Tuyết đi gặp tình nhân.

Nhưng anh không ngờ những gì anh ta nhìn thấy, sẽ ám ảnh mình.

Theo lời kể của các nhân chứng trong công viên, họ thấy hai cô gái đánh nhau.

Tưởng Thanh Thanh đẩy Hàn Tuyết vào lan can, lúc đó đầu của Hàn Tuyết bị đập vào lan can, phải đến bệnh viện.

Một chủ cửa hàng tạp hóa bên cổng đại học Triều Dương nói, đúng là có một cô gái khoảng 2 chiều, đến mua một sợi dây thừng.

Đặc điểm nhận dạng có phần giống Tưởng Thanh Thanh.

Tưởng Thanh Thanh có tình nghi lớn nhất, tổ trọng án bắt đầu thẩm vấn Tưởng Thanh Thanh.

Dạ Phàm Linh lấy ra túi nhựa, nói: "Tưởng Thanh Thanh, đây là thứ tìm thấy ở trong phòng tắm nơi Hàn Tuyết chết.

Vân tay trên tàn thuốc với dây thừng đều là của cô."

Điếu thuốc hút dang dở, vẫn còn lại một nửa.

Trên đầu lọc đã để lại dấu vân tay.

Tưởng Thanh Thanh nói: "Là em muốn giết chết con chó cái đó, báo thù cho Tiêm Tiêm."

Dạ Phàm Linh: "Có thể nói một chút tại sao không?"

Tưởng Thanh Thanh nói: "Em không hối hận."

Tưởng Thanh Thanh rất yêu bạn tốt của cô ấy là Dương Tiêm Tiêm, không phải tình cảm bạn bè, mà là người yêu.

Khi lớp 3 tiểu học, cô đã quen biết Dương Tiêm Tiêm.

Tưởng Thanh Thanh là người ít nói, nhưng Dương Tiêm Tiêm vẫn chơi cùng cô.

Tưởng Thanh Thanh phát hiện cô yêu Dương Tiêm Tiêm, nhưng Dương Tiêm Tiêm chỉ coi cô là bạn tốt.

Thật sự chỉ là bạn thôi sao?

Dương Tiêm Tiêm không làm được bài tập, cô sẽ dạy.

Dương Tiêm Tiêm muốn ăn gì đó, Tưởng Thanh Thanh liền trốn học đi mua.

Dương Tiêm Tiêm bệnh, Tưởng Thanh Thanh sẽ giúp uống thuốc, ở cạnh khi truyền nước biển.

Cô âm thầm thích cô ấy 20 năm, cùng nhau học cấp 2, cấp 3, cùng thi vào một trường đại học.

Tưởng Thanh Thanh không hề từ bỏ, vẫn rất thích Dương Tiêm Tiêm.

Có một ngày, Dương Tiêm Tiêm cuối cùng đã chấp nhận Tưởng Thanh Thanh.

Nhưng sau buổi chiều hôm đó, Tưởng Thanh Thanh không còn gặp lại Dương Tiêm Tiêm nữa.

Cô gọi Dương Tiêm Tiêm chờ mình ở phố Tây Hoàn, cô đi mua vé xem phim.

Tưởng Thanh Thanh cầm vé chạy về, thì đã nhìn thấy Dương Tiêm Tiêm nằm trong vũng máu, trước mặt một chiếc xe Mercedes-Benz.

Dương Tiêm Tiêm nhìn đồng hồ thấy Tưởng Thanh Thanh lâu chưa về, nên mới băng qua đường đi tìm.

Nhưng khi cô đi qua, thì một chiếc Mercedes-Benz đã lao tới.

Sau đó, Dương Tiêm Tiêm bị tai nạn chết tại chỗ.

Tay cô vẫn di chuyển về phía rạp chiếu phim, với chút ý thức cuối cùng, cô gọi: "Thanh Thanh.....Thanh....Thanh.."

Khi Tưởng Thanh Thanh chạy tới, Dương Tiêm Tiêm đã chết.

Tưởng Thanh Thanh điên cuồng ôm lấy Dương Tiêm Tiêm, gào thét: "Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm....."

Người gây tai nạn là Hàn Tuyết.

Hàn Tuyết ỷ vào nhà mình có tiền, liền bước tới nói: "Tiền bồi thường tôi cho cô, 200.000 đủ không, hay 300.000."

Tưởng Thanh Thanh nói: "Cút, tiền có thể hồi sinh người chết không!"

Cô hận Hàn Tuyết đã hại chết Dương Tiêm Tiêm, thế là quyết giết Hàn Tuyết để báo thù cho Dương Tiên Tiêm.

Tưởng Thanh Thanh hẹn Hàn Tuyết tới công viên Huệ Sơn, hai người cãi nhau.

Hàn Tuyết nói: "Không phải tôi đã đưa cô tiền sao? 300.000 không đủ, cái miệng cô cũng hám ăn thật.

Cô với cô ta có quan hệ gì? Đáng sao?"

Tưởng Thanh Thanh dùng tay nhẫn tâm đẩy Hàn Tuyết ngã vào lan can: "Hàn Tuyết, cô cho rằng tiền thực sự giải quyết được tất cả sao? Tôi cho cô biết, con người quan trọng hơn tiền."

Đầu của Hàn Tuyết đập vào lan can chảy rất nhiều máu, cô được đưa vào bệnh viện.

Trên đầu bị khâu hơn chục mũi, nhưng cô không chết.

Hàn Tuyết ra khỏi bệnh viện, Tưởng Thanh Thanh đã sớm theo dõi cô.

Tưởng Thanh Thanh nhìn thấy Hàn Tuyết đi ra, liền kéo Hàn Tuyết tới một nơi vắng vẻ.

Hàn Tuyết hét lên: "Cô muốn làm gì....."

Tưởng Thanh Thanh: "Tôi muốn giết chết cô!"

Tô Thành Long ở phía xa nhìn thấy, nhưng anh ta không dám tiến tới.

Anh nhìn thấy tất cả, nhưng không dám mở miệng nói hay la hét.

Sau đó, Tưởng Thanh Thanh rút một con dao bầu* ra, chém vào cổ Hàn Tuyết.

Nhát đầu tiên làm Hàn Tuyết ngã xuống đất.

Cổ Hàn Tuyết chảy máu, nhưng vẫn không chết.

Cô tiếp tục điên cuồng vung dao lên, chém nhát thứ hai.

Tô Thành Long nhìn việc Tưởng Thanh Thanh đang làm, sợ tới mức chỉ dám bò ra khỏi chỗ đó.

Lần này Hàn Tuyết không dậy được nữa, Tưởng Thanh Thanh chờ trời tối, âm thầm khiêng xác cô trở về ký túc xá.

Cô ném dao vào thùng rác của trường.

Hôm đó là ngày lễ, nên sinh viên cùng phòng với Hàn Tuyết đều về nhà.

Tưởng Thanh Thanh hút một điếu thuốc, rồi treo xác của Hàn Tuyết lên trần phòng tắm, khiến người ta hiểu lầm Hần Tuyết tự sát.

Nhưng khi rời đi, cô đã ném tàn thuốc còn dư lên bệ cửa sổ.

Tưởng Thanh Thanh đã viết một bức thư như thế này.

Tiêm Tiêm, cuối cùng mình đã báo được thù cho cậu rồi.

Mình chỉ muốn ở gần cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu với tư các bạn bè cũng được.

Bất cứ khi nào mình đi theo cậu dạo quanh khuôn viên trường trong bộ đồng phục, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của cậu cũng làm mình vui vẻ.

Cậu thích nhất là mùa hoa anh đào nở rộ trong trường đại học Triều Dương, còn mình thích nhất là cùng cậu ngắm nhìn ánh chiều tà.

Cậu nói nếu có ai có thể cùng cậu đi du lịch Phượng Hoàng Cổ Trấn, cậu sẽ đem theo máy ảnh, ghi lại những khung cảnh cùng với người cậu yêu thương nhất.

Ghi lại vào trong hình ảnh, ghi lại ở trong lòng.

Mình lúc nào cũng muốn trở thành "người trong lòng" của cậu, hãy cho phép mình được tiếp tục yêu cậu.

Cậu ở dưới đó cô đơn lắm phải không? Đừng sợ, mình sẽ đến bên cậu...sớm thôi!

- ------

Mình edit bộ này có vài chỗ thấy không thông cho lắm, có lẽ tác giả lượt bỏ hơi nhiều công đoạn.

Văn chương bèo nhèo, mong mọi người đọc vui.

*Dao bầu, thường dùng để chặt cây.

.