Không khí quả thật là lạ.

Cảnh Triệt ngồi cùng với Lâm Thiên Sơn, đối diện là vẻ mặt hoang mang của cậu biên tập và một nam sinh có mái tóc màu vàng rực rỡ đeo cặp kính râm to bự như muốn che khuất cả gương mặt.

“Chuyện này, Tiểu Triệt, anh vốn chỉ muốn hẹn gặp em, nhưng mà… Anh ta lại muốn đi cùng…” Cậu biên tập ấp a ấp úng, hình như rất sợ người đang đeo kính râm không lộ vẻ mặt gì ở bên cạnh.

“Thì ra tên thật của anh là Lâm Thiên Tầm, nếu biết sớm thì em đã đoán ra được anh là anh trai của Thiên Diệp, em trai của Lâm tiên sinh rồi.” Cảnh Triệt có hơi buồn bực về chuyện này.

Mặc dù quen biết Lâm Thiên Tầm đã hơn một năm, nhưng bởi vì chủ yếu là liên lạc qua mạng nên hai người đều chưa từng cố ý hỏi tên thật của đối phương, chỉ gọi nhau là “Tiểu Thiên” “Tiểu Triệt” mà thôi.

“A Tầm, em bỗng nhiên gọi anh đến là có việc gì?” Lâm Thiên Sơn nhìn về phía em mình, nở nụ cười. Lâm Thiên Tầm bị nụ cười này dọa sợ, ấp úng hồi lâu mới mở miệng: “Ban đầu em chỉ muốn hẹn Tiểu Triệt ra tán gẫu thôi… Sau đó anh ta lại…” Lâm Thiên Tầm quay đầu nhìn thoáng qua cậu trai vẫn đang đeo kính râm không lộ vẻ mặt gì bên cạnh, cố lấy dũng khí tiếp tục nói: “Anh ta biết em hẹn… người khác… nên cứ khăng khăng muốn đến cùng, em nghĩ dù sao cũng phải nói cho người trong nhà biết, nên đã… Tìm anh hai trước… Mà Tiểu Triệt cũng vừa khéo là bạn duy nhất của em, nên em cũng muốn…” Một đoạn kể lể đứt đoạn, nhưng Cảnh Triệt và Lâm Thiên Sơn vẫn hiểu được ý của Lâm Thiên Tầm.

Tình cảm của cậu trai đeo kính râm và Lâm Thiên Tầm không bình thường thì phải.

Lâm Thiên Sơn uống một ngụm cà phê, chậm rãi mở miệng: “Em biết tìm anh hai đến xem trước, đã cẩn thận suy xét rồi hửm. Vậy sao em không giới thiệu vị… tiên sinh kính râm này đi? Em phải biết rằng, lời nói của anh hai rất có ảnh hưởng trong nhà…” Lâm Thiên Sơn không nhìn cậu trai đeo kính râm nhưng uy nghiêm trong giọng nói đã lộ ra.

Cảnh Triệt nghĩ thầm: Đã muốn đến với em trai nhà người ta, vậy mà còn giả bộ ngầu trước mặt anh hai người ta nữa cơ đấy, người này quả thật là không hiểu rõ hay cố ý đây.

Lâm Thiên Tầm vừa nghe anh hai nói đã vội giải thích: “Chuyện này, là vì cổ họng của anh ta bị thương nên không thể nói chuyện trong một tuần, còn cái kính râm này…”

Cậu ta đột nhiên tháo kính râm xuống, làm Cảnh Triệt xém phun cà phê.

“Hổ Phách!” Cảnh Triệt kinh ngạc kêu lên, Lâm Thiên Tầm đã vội vàng ý bảo cậu im lặng. Cảnh Triệt che miệng lại, cũng may khách trong tiệm cà phê rất ít, không ai chú ý đến tình huống ở bên này.

Hổ Phách không trang điểm, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt hẹp dài, lông mi cao mỏng, mũi thẳng và nụ cười lạnh lùng kia giống y như trên TV. Mà dễ làm người khác chú ý hơn cả vẫn là dấu xanh tím ở xung quanh vành mắt trái của cậu ta.

“Chuyện đúng là như vậy.” Lâm Thiên Tầm hít sâu một hơi, cuối cùng cũng kể lại chân tướng toàn bộ sự việc.

“Nói cách khác, anh là nhiếp ảnh gia của một tạp chí giải trí, lúc chụp hình cho Hổ Phách bị anh ta hiểu nhầm là paparazzi, trong lúc tranh cãi với nhau anh lại đánh trúng mắt anh ta, sau đó anh ta yêu cầu bồi thường, anh không có tiền bồi thường nên vẫn kéo dài, hôm nay muốn tìm em đến kể khổ không ngờ lại đụng phải cậu ta, thế nên anh nghĩ chi bằng gọi luôn anh hai anh đến giúp anh giải quyết việc này?” Cảnh Triệt tổng kết lại lời của Lâm Thiên Tầm.

“Ừm, là vậy đó.” Lâm Thiên Tầm gật đầu. Hổ Phách cũng không tỏ ra phản đối gì.

Trong lòng Cảnh Triệt nói thầm còn tưởng là anh ta muốn theo đuổi anh cơ. Còn tự mình phấn khích một hồi.

“Vậy về tiền bồi thường, anh hai anh chắc sẽ không thờ ơ đứng ngoài cuộc chứ.” Cảnh Triệt nháy mắt với Lâm Thiên Tầm.

“Đúng đúng… Anh hai à…” Lâm Thiên Tầm nhìn về phía anh hai mình.

“Muốn bao nhiêu?” Lâm Thiên Sơn nhàn nhạt hỏi.

“À… Anh ta nói… Phải bồi thường mười vạn.” Lâm Thiên Tầm lí nhí.

Mọi người trầm mặc. Cảnh Triệt xém chút nữa đã mắng ra câu rồi, đây rõ rành rành là bắt chẹt còn gì! Cho dù Lâm Thiên Sơn có là tổng giám đốc đi chăng nữa, đùng một cái phải bồi thường mười vạn cũng… Mẹ nó quá đáng!

Thấy đương sự còn chưa phát biểu ý kiến, Cảnh Triệt chỉ biết yên lặng khinh bỉ thần tượng của mình ở trong lòng một phen.

Lâm Thiên Sơn mỉm cười nhìn Hổ Phách, “Cậu đã biết trước A Tầm là em trai của tôi?”

Hổ Phách liếc nhìn sang thỏ con ngoan ngoãn Lâm Thiên Tầm ngồi bên cạnh, sau đó lắc lắc đầu.

“Tạm thời tin cậu, mặc kệ ý đồ của cậu là gì, tôi cũng muốn nói một điều, A Tầm là người trưởng thành, họa do em ấy gây nên thì tự mình giải quyết, chuyện này tôi sẽ không nhúng tay vào. A Tầm, anh còn có việc, đi trước.” Lâm Thiên Sơn nói xong bèn đứng lên, “Tiểu Triệt, cùng đi với tôi chứ?”

Cảnh Triệt vẫn đang tiêu hóa ý của Lâm Thiên Sơn, người này cứ thế mà bỏ mặc hả! Quá… ác! Aiz, là em trai mình đó! Aiz, bị người ta vơ vét tài sản đó!

“Vậy cậu cứ tâm sự tiếp với A Tầm đi, công ty có việc, tôi đi trước. Liên lạc sau.” Lâm Thiên Sơn mỉm cười xoay người đi.

Lâm Thiên Tầm trừng mắt nhìn anh hai rời đi, vẻ mặt cứng đờ cực kỳ.

“Tiểu Thiên, anh của anh không phải anh ruột sao…” Cảnh Triệt cả buổi mới thốt ra một câu.

“Rất đáng tiếc, là anh ruột đấy…” Lâm Thiên Tầm uể oải ghé lên bàn.

“Này… Anh có thể ký tên cho tôi không?” Cảnh Triệt nhìn Hổ Phách, nhẹ giọng hỏi. Lâm Thiên Tầm nghe được như thế bèn bốc hỏa: “Ký tên cái gì chứ! Người như vậy mà em còn…”

“Tôi là loại người thế nào vậy hửm?” Hổ Phách đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.

“Anh anh anh… Không phải cổ họng của anh…” Lâm Thiên Tầm bắt đầu nói lắp.

“Cậu giải thích cho tôi trước đã, tôi là loại người gì vậy hửm.” Đôi mắt sắc bén của Hổ Phách nhìn Lâm Thiên Tầm.

“Tôi tôi tôi… Ý tôi không phải vậy… Anh anh anh…”

“Mười vạn tệ, một chút cũng không được thiếu.” Hổ Phách quay sang Cảnh Triệt, “Cậu ta nói cậu là bạn bè duy nhất của cậu ta, vậy hôm nay cậu làm chứng luôn, cậu ta đánh tôi, ít nhất là trong một tuần tôi không có cách nào lên sân khấu, phải trì hoãn nhiều buổi ghi hình và chương trình truyền hình (1), hơn nữa còn tổn thất tinh thần, tôi muốn mười vạn là quá đáng sao?”

Cảnh Triệt khó xử. Dựa theo mức độ nổi tiếng hiện tại của EYE, mỗi tuần có ít nhất ba chương trình truyền hình cần phải ghi hình, bởi vì gần đây đang truyền bá tập mới ra, cho nên mỗi ngày đều có thông báo.

“Chuyện này, hay là, trả tiền theo từng đợt?” Cảnh Triệt đề nghị, “Hoặc là, dùng cách khác xí xóa luôn?”

“Còn có một lựa chọn.” Trong đôi mắt của Hổ Phách lóe lên sự đắc ý, “Tôi ở trong kí túc xá mà công ty sắp xếp không thoải mái, cậu để tôi đến nhà cậu ở, làm bảo mẫu một tháng cho tôi. Mười vạn tệ xem như xí xóa hết.” Hổ Phách nhìn về phía Lâm Thiên Tầm, chậm rãi nói ra đề nghị của mình.

Lâm Thiên Tầm hóa đá hoàn toàn. Ở cùng mình? Mặc dù chỗ mình thuê là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng mà người kia là ngôi sao đó, là ngôi sao thần tượng mà tùy thời đến chỗ nào thì chỗ nấy đều được ngàn vạn cô gái điên điên cuồng cuồng vây kín thành một vòng đó, cuộc sống của mình sẽ bị sự ầm ĩ này làm thành cái dạng gì đây! Mà, bảo mẫu, một tháng… Mặt của Lâm Thiên Tầm nhanh chóng đen như đáy nồi.

“Quyết định nhanh chút đi, trong vòng ba ngày trả mười vạn tệ, hoặc là tôi dọn đến nhà cậu cậu làm bảo mẫu một tháng cho tôi.” Hổ Phách không kiên nhẫn gõ lên bàn.

Cảnh Triệt đồng cảm nhìn Lâm Thiên Tầm. Xem ra Lâm Thiên Sơn là người đã nói một thì không có hai, bản thân mình cũng chỉ là một sinh viên nghèo, không có tiền cho Tiểu Thiên mượn, Tiểu Thiên đáng thương, hay là, cậu cứ để tên kia qua ở đi? Đang nghĩ ngợi, Lâm Thiên Tầm bỗng nhiên ngồi ngay ngắn: “Một tháng thì một tháng! Sau một tháng anh phải lập tức dọn đi!”

Không phải là bảo mẫu một tháng thôi sao! Mệt sống mệt chết chịu đựng một tháng, ai bảo mình đánh ngôi sao rồi mắc nợ chứ, ai bảo mình không hiểu sao lại chọc anh hai đến mức ảnh không chịu trợ giúp chứ, anh hai nói đúng, mình là người trưởng thành rồi, tự mình gây ra rắc rối tự mình giải quyết!

Lâm Thiên Tầm hùng hổ khí thế bừng bừng không nghĩ tới rằng, xúc động nhất thời mà đồng ý chuyện này, về sau sẽ mang lại nhiều phiền phức hơn mình tưởng tượng.

Hổ Phách sau khi nghe thấy Lâm Thiên Tầm đã nhận lời xong lại đeo kính râm lên, thản nhiên nói câu: “Bạn của cậu làm chứng. Vậy nên cậu không được nuốt lời nữa. Sáng mai tôi sẽ dọn qua, phiền cậu dọn dẹp phòng xong xuôi. À mà, tôi còn có một con cún cưng. Cậu phải chuẩn bị một cái ổ cho nó đấy.”

Nhìn Hổ Phách tiêu sái rời đi, Cảnh Triệt và Lâm Thiên Tầm hai mặt nhìn nhau. Không chỉ làm bảo mẫu cho người ta, mà còn phải chăm sóc cún nữa?

Trời ơi, Lâm Thiên Tầm đã tạo ra phiền phức gì đây trời!

Cảnh Triệt về đến nhà tắm rửa sạch sẽ đã đến 6 giờ chiều, bởi vì dạo gần đây phải ôn tập thi cử nên xin nghỉ phép ở “Vân Luyến”, mới ngồi xuống mở sách ra đã nhận được tin nhắn của Triệu Gia Đồng.

“Hôm nay cái bản kế hoạch ngắn gọn của công ty MARS đã gửi cho tớ rồi, các bạn học trong lớp đã tự chia nhóm xong, tớ là tổ trưởng của cậu. Ngày mai sau khi thi xong nhóm nhỏ phải bắt đầu thảo luận với nhau. Có ý kiến gì, có thể nói luôn. Nhận được tin thì nhắn lại.”

Cảnh Triệt nhìn di động, nghĩ thầm: Ý kiến của tớ là có thể đổi tổ được không… Nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhắn lại hai chữ: Nhận rồi.

Thật sự không muốn ở cùng một tổ với Triệu Gia Đồng, bởi vì bây giờ không xác định được thái độ của cậu ta là gì. Cảnh Triệt rất ghét loại chuyện không có cách nào ngăn cản được như thế này. Không có lí do để đổi tổ, còn rất mất tự nhiên. Cũng không thể nói vì tôi nghi ngờ cậu thích tớ nên không muốn cùng tổ với cậu.

Dù sao thì người ta cũng không nói thẳng ra “Tôi thích cậu.” Thế nào thì thế nấy đi, đừng tự mình đa tình nữa. Cảnh Triệt ngẫm lại, tiếp tục đọc sách.

Đến khoảng mười giờ đột nhiên có người gõ cửa. Cảnh Triệt mở cửa, là Đào Nhiễm và Chu Diệc Trạm đang đỡ Cố Tự Do say xỉn.

Cảnh Triệt vắt khăn mặt đưa cho Đào Nhiễm, Đào Nhiễm cẩn thận lau mặt cho Cố Tự Do, Cố Tự Do nằm trên giường lăn qua lộn lại, sau đó nước mắt chảy ra.

Cảnh Triệt bị nước mắt này hù dọa, đến bây giờ cậu vẫn chưa từng thấy Tự Do khóc. Ngay cả trong lúc phải khổ cực xoay xở với tiền bạc, thấy cậu ấy suy sụp, uất ức, căm phẫn, nhưng vẫn chưa từng thấy cậu ấy khóc bao giờ.

Chu Diệc Trạm thấy Cảnh Triệt ngây người, bèn nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi phòng ngủ của Cố Tự Do, thuận tay đóng cửa lại.

“Tự Do cậu ấy… Hôm nay cũng không đến họp lớp…” Cảnh Triệt nhìn Chu Diệc Trạm, “Sao lại thế này?”

“Mẹ cậu ấy, đã qua đời đêm qua. Sáng sớm cậu ấy nhận được điện thoại đã chạy đến bệnh viện, nhưng cha cậu ấy không cho cậu ấy tham gia lễ tang, chỉ cho cậu ấy nhìn thoáng qua xác trong bệnh viện, rồi đuổi cậu ấy ra ngoài…” Chu Diệc Trạm cảm thấy nói ra rất khó khăn, bởi vì hắn đã thấy nước mắt mắt đầu nổi lên trong mắt Cảnh Triệt.

Cố Tự Do đã từng có một thời come out. Lúc ấy y yêu một tên họa sĩ rất sâu đậm, người họa sĩ đó cũng nói sẽ đến Hà Lan kết hôn với y. Mẹ nghe y nói sẽ không đi học nữa mà muốn đi ra nước ngoài với một người đàn ông, tức giận quá độ mà ngất xỉu. Y quỳ ở trước giường bệnh viện suốt một đêm, sau khi mẹ tỉnh lại chỉ nói không cần đứa con này nữa. Nhưng sau đấy sức khỏe lại càng ngày càng kém, đơn vị của cha đột nhiên giảm biên chế, trong nhà bắt đầu túng quẫn. Họa vô đơn chí (2) là khi y phát hiện tên họa sĩ bảo muốn đến Hà Lan kết hôn đó không chỉ có mình y là người yêu. Cuối cùng trong một buổi chiều tại phòng vẽ tranh nhỏ hẹp u ám kia nhìn thấy hai thân thể lõa lồ quấn quýt cùng một chỗ, y phẫn nộ đập nát những thứ trong phòng, sau đó không gặp lại tên họa sĩ kia nữa.

Lúc đó năm hai đại học cũng vừa khai giảng xong, y và Cảnh Triệt cùng nhau dọn ra ngoài. Từ đó về sau y bắt đầu điên cuồng làm việc, cũng trong thời gian đó, y biết mẹ bị mắc bệnh ung thư dạ dày.

CHÚ THÍCH:

(1): Raw:  要耽误多场演出和综艺节目 => Đoạn này tớ tra baidu ra cái hình poster của Running Man nên liên tưởng đến các chương trình truyền hình hay đại loại vầy

(2): Họa vô đơn chí đại khái là đen rủi này đến đen rủi khác, như kiểu “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” (?)