Bạch Tiểu Trì cho rằng sự thông minh của mình lần thứ hai bị sỉ nhục, không thể nhịn được nữa, vì vậy vén chăn lên: “Điền Đạt Đan tôi chửi tên xấu xa nhà bên anh!”

Vừa nói xong đã bị Điền Đạt Đan nhào vào giường, miệng bị ăn sạch sẽ.

“Nếu lười đi ngân hàng phiền hà vậy có thể tới tìm tôi. Về sau gặp phải chuyện không vui cũng có thể tìm tôi. Tôi sẽ khuyên bảo cậu, giúp đỡ cậu, phù trợ cậu, sau đó sẽ hôn cậu. Hiệu quả một nụ hôn cũng khá lớn. Nếu chưa đủ, vậy thì hai cái.”

Hô hấp chưa hoãn Bạch Tiểu Trì lần nữa bị lưỡi Điền Đạt Đạt điên cuồng quấy phá miệng môi.

Một nụ hôn làm hắn mơ mơ màng màng.

Trứng To nói có lý. Bạch Tiểu Trì nghĩ vậy, liền vòng cánh tay ở cổ Điền Đạt Đan.