Ăn xong cá nướng lại uống trà ngọt ngốc nấu, Archi đi một ngày đường đã mệt chết rồi, nói muốn nghỉ ngơi, ngốc muốn ôm hắn ngủ, nhưng người nọ sau khi trải qua sự kiện bị tấn công hồi chiều, sống chết cũng không chịu.

“ Ngốc, ta cảnh cáo ngươi, dám bất kính với ta nữa, ta xiên ngươi làm cá nướng ăn!” Uy hiếp.

Ngốc vẻ mặt lúng túng.

Trong nhận thức của y, vợ chính là dùng để ôm ngủ buổi tối, đâu có gì kính hay bất kính? Y thật sự rất thích Archi, dù không phải vợ, y cũng muốn mãi mãi ôm người ta, ôm cả đêm cũng không biết chán.

Archi coi như không thấy hai mắt đẫm lệ lưng tròng như con chó nhỏ của y, đoạt đi cái chăn duy nhất, bọc lấy liền ngủ, ngốc đành phải cầm một bộ y phục hơi dày làm chăn đắp, hai người nằm dưới cây chà là, cách nhau mấy bước, đây là Archi quy định.

Sự thật là, nếu ngốc không yểm trợ hoàn mỹ lúc đi đường, lại luôn cẩn thận hầu hạ hắn, chỉ với chuyện hồi chiều thôi đã đủ cho Archi giết y.

Chênh lệch nhiệt độ đêm ngày của sa mạc rất lớn, ban ngày nóng bức không chịu nổi, ban đêm lại lạnh tới cực điểm, dù bọc trong chăn dày, Archi vẫn sẽ phát run như cũ, nhớ mấy ngày trước còn ngủ trong chăn gấm ấm áp ở hoàng cung, hiện tại lại buộc phải ăn bờ ở bụi, muỗi kêu phiền người gió sương khắc cốt, tư vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục chính là như thế.

Rất muốn khóc, nhưng hắn bản thân quật cường không thể cho phép mình khóc.

Trằn trọc, giữa mơ mơ màng màng cảm thấy có hơi ấm tiếp cận, tương tự lò lửa, cho hắn cảm giác vô cùng an tâm, càng ngủ càng say, rốt cuộc ngủ đến hừng đông.

Tới buổi sáng, hương chà là nồng nàn đánh thức Archi, hắn còn buồn ngủ, cảm thấy oi bức, tỉnh táo lại mới phát hiện ngốc cư nhiên vượt ranh giới, ôm lấy cả hắn lẫn chăn, cùng hắn mặt đối mặt ngủ cực kỳ ngọt ngào.

Archi giật mình muốn vùng vẫy, ngốc cũng đúng lúc tỉnh lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Archi tức giận bừng bừng đang muốn mắng, ngốc lại mặt mày hớn hở nói. “Vợ lúc ngủ phát run liên tục, bị lạnh đúng không? Ta ôm ngươi sẽ không phát run nữa…”

Một câu như vậy, Archi cũng mắng không nổi nữa.

Ngốc lại tinh thần rất tốt, nhìn vợ mình xinh tươi trong ngực, tác động đến tâm lý muốn yêu thương của y, cúi đầu liền hôn miệng người ta.

Thật mềm, thật mềm, toàn thân vợ cao thấp đều mềm, ngay cả môi cũng thơm ngọt như thế, y hôn đến nghiện, không nỡ thả ra.

Archi vốn đang muốn nói ngốc thông minh lên, biết mình ban đêm bị lạnh, hy sinh nhiệt độ cơ thể sưởi ấm hắn, tương lai chờ lấy lại vương quốc Pima, trở về hoàng cung, sẽ tưởng thưởng thật lớn cho y, nhà cao áo đẹp không là vấn đề, lại không nghĩ rằng y lại có thể, lại có thể…

“ Buông… Uhm uhm… Buông…” Đối phương liếm mút mạnh mẽ, lời nói đều bị nuốt đi.

Archi tự nhiên hoảng loạn, dùng sức muốn cởi bỏ trói buộc giằng co, miệng đối phương lại như giác mút, thế nào cũng không chịu buông ra, dán chặt, dù thô bạo kéo ra được một chút khoảng cách, y vẫn bất khuất đuổi theo không buông không thả, phảng phất như đôi môi kia là món ăn trân quý ngọt ngào số một, y chết cũng không tha.

Như ong mật tìm được bông hoa yêu nhất, bên trong có rượu mật hương thuần tuyệt ngọt, y vội vàng vươn tới, dù bông hoa thẹn thùng run rẩy mà tạm thời lui tránh, cũng chỉ có thể lui tránh một hồi, y là ong thợ bất khuất, sẽ liên tục truy đuổi, cho đến khi chết chìm trong đó.

Đáng thương chính là đóa hoa cao quý nào đó, hắn chính là bực muốn chết vì con ong hái hoa này.

Archi bụng kêu ục ục cảnh báo, nhắc nhở tên ngốc nên đình chỉ nụ hôn, vì bụng vợ đang đói, với kiểu suy nghĩ đơn giản của y, để vợ đói bụng thì không phải là chồng tốt.

Chia tách môi tiếc rẻ, tách ra lại lưu luyến, vẫn hôn về phía trước, Archi dùng sức che chắn cũng không thành công, hình thể và sức lực đã định ai là kẻ tấn công, ai là người bị cướp đoạt.

Ngốc vừa hôn vừa nói. “Chờ, chờ một chút, ta làm đồ ăn sáng… Bánh mì, một ấm trà nóng ngọt…”

Một cái tát rốt cuộc đập qua, Archi vừa tức vừa đói vừa mắng. “Làm lẹ! Mau cút ra! Ta đang gấp rút lên đường ngươi có biết hay không?”

Ngốc da thô thịt dày, còn thêm thiên phú dị thường không sợ bị đánh, chỉ tiếc cho cái tát rất vang kia, tay vợ chắc hẳn phải đau lắm, vội nói. “Ta lập tức làm!”

Nể y chuẩn bị thức ăn, Archi cũng không làm khó dễ ngốc, chỉ nghĩ một ngày nào đó phải cho ngốc trả giá vì đã khinh bạc hoàng tử.

Ngốc vừa ăn vừa vui vẻ nói. “… Vợ này, chúng ta trước tìm hai con lạc đà đi, chuẩn bị băng qua sa mạc Tatenuric…”

“ Tại sao phải qua sa mạc? Ta muốn đến Bageke, ngươi quên rồi sao?” Hắn đột ngột nhớ ra. “Đúng rồi, còn có thương đội đang chờ ngươi. Không, ta không băng qua sa mạc với ngươi, ta phải đi gặp quốc vương Bageke…”

“ Vợ phải cùng ta về nhà, quay về nhà ta trong sa mạc… Còn gặp mẹ ta… Ừ, bà rất dữ, lại hay lải nhải, nhưng đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ đứng về phía ngươi…” Ngốc nói.

“ Ta không phải vợ ngươi, ngươi hiểu không! Ngươi thật ngốc hết thuốc chữa…” Archi rất không khách khí xem thường y. “Tới Bageke rồi, chúng ta đường ai nấy đi, chờ khi ngươi kết thúc công việc trở về, nhớ quay lại Hamra, đến hoàng cung tìm ta xin thưởng…”

Ngốc hơi hiểu, rất hoảng loạn nói. “Chúng ta không rời xa nhau, vợ à, ngươi sợ băng sa mạc phải không? Không sao đâu, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không lạc đường, ta không lừa ngươi đâu, nhà ta ở bên trong ốc đảo, nhà cửa rất lớn, rất lớn…”

Archi không nói lời nào, nghĩ thầm, nhà ngươi lớn hơn hoàng cung nhà ta sao? Ngốc cũng không giống kẻ khoác lác, xem ra là y nhầm lẫn khái niệm nhà cửa.

Ngốc nói nói, nghĩ tới gì đó, cúi đầu lại nói. “… Thiếu chút nữa quên, ta còn thiếu một thứ… Đợi đến khi tìm được thứ đó rồi trở về cũng được…”

“ Thứ gì?” Archi hỏi, đoán đáp án của đối phương có thể là vợ nhỏ này nọ kia.

“ Cái này, ách…” Ngốc ngửa đầu, rất mờ mịt, nhíu mày khoanh tay suy nghĩ nửa ngày, buồn rầu đáp. “Quên rồi… Nhưng chỉ cần nhìn thấy, ta chắc chắn sẽ nhớ lại…”

Phốc một tiếng, Archi phun trà ngọt trong miệng ra, toàn bộ bắn lên mặt ngốc.

“ Ngươi thật không hổ danh là ngốc, ngay cả mình muốn tìm cái gì cũng không biết được.” Hắn bị chọc cho cười.

Ngốc cũng cười ha hả, lấy vạt áo lau lau khuôn mặt, cảm thấy vợ cười lên nhìn cũng rất đẹp, y còn muốn nhìn thêm mấy lần nữa.

Nhân lúc ngốc rửa ấm trà thu dọn hành lý, Archi bốc cát dưới đất bôi lên mặt, tức khắc lại là bộ dạng dơ bẩn.

Ngốc quay đầu thấy, rũ vai xụ mặt nói. “Vợ này, ngươi thật sự không thích ở sạch…”

“Ta chỉ bẩn tới lúc đến được Bageke, mọi thứ làm bây giờ đều là bất đắc dĩ.” Hắn trả lời.

Đúng, bao gồm khoan nhượng tên ngốc này, hiện tại, vì đoạt lại vương quốc từ tay gian thần và cứu lại người nhà, hắn cái gì cũng có thể hy sinh.

Nước Bageke ở vào trung tâm trục Hành lang Cẩm thạch xanh, họ bây giờ cũng sắp đi qua biên giới vương quốc Pima, chỉ cần qua một cửa này, binh lính truy bắt cũng không dám hoành hành nữa, Archi cũng sẽ không cần thấp thởm che giấu bản thân.

Chỉ đi bộ mà muốn đến thành Chur – thủ đô Bageke, phải tốn khoảng trên dưới mười ngày, hiện giờ mới đi được lộ trình sáu ngày, nhưng nói thật, nhiêu đó thôi cũng đã làm hoàng tử Saichi vốn được nuông chiều từ bé bị tra tấn gần chết.

Hắn ngày trước đến thành Chur đều là cưỡi kiệu lạc đà hay cưỡi ngựa, một đống người ngựa trùng trùng điệp điệp, cực kỳ oai phong, hiện tại là lần đầu tiên dựa vào hai cái đùi khổ hạnh mà đi, ba bốn ngày trước còn tàm tạm, miễn cưỡng theo được với ngốc, nhưng tốc độ chiều nay rõ ràng chậm lại, hắn rất miễn cưỡng chống chịu, tái mặt theo sát người phía trước.

“ Vợ đi không được à?” Ngốc phát hiện dị trạng phía sau.

Archi quật cường không muốn thừa nhận.

“ Ta cõng ngươi!” Ngốc phấn khích đề nghị.

Archi nhìn, ngốc vóc người cao to, khiêng hành lý đi đường tuyệt đối không thấy mệt, không khéo thực sự dư sức cõng thêm người, chẳng qua, hắn từng ăn lỗ, tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội khinh bạc mình.

“Không cần.” Lạnh lùng trả lời.

Ngốc rất thất vọng, mấy ngày nay cũng chưa có cơ hội sờ sờ được vợ, dù buổi tối tìm được chỗ nghỉ ngơi có kênh hay sông chảy qua, vợ cũng tuyệt đối không xuống nước tắm, nhiều lắm gội đầu tẩy rửa mặt mày tay chân, chính là tuyệt đối không cởi đồ trước mặt y, phòng y như phòng cướp.

Duy chỉ có lúc ngủ là ngoại lệ, vì buổi tối quá lạnh, vợ không cự tuyệt y tiếp cận, nhưng chắc chắn khóa trong mền dày đưa lưng về phía y, thái độ còn lạnh hơn gió buổi tối.

Ôi… Y rất muốn dùng tay sờ da vợ, nóng nóng, trơn trơn, sẽ làm y tê dại đến đáy lòng, càng có thể khiến nội tâm y vui vẻ hơn cả ngửi thấy hương trầm hay mị dược tối cao.

Trái tim lưu lạc bao năm vẫn luôn trống rỗng, rất hy vọng được người trong ngực an ủi…

Gần giữa trưa, họ tới một thôn nhỏ, ngốc mang hắn đến giếng trong thôn múc nước, lại nói muốn tới gần đó mua chút trứng gà, bánh nướng và hoa quả tươi.

Archi mặc y vội đi, ngồi bên cạnh giếng nước cúi đầu cảm khái, than thở mình vô năng và hâm mộ tên ngốc tài giỏi.

Đúng, hoàng tử từng thấy qua kỳ trân dị bảo các loại, có thể nhận ra giá trị kỹ thuật của một cây đao cong, đĩnh đạc đàm luận độ nhọn, độ rèn, độ mài phải như thế nào mới có thể sắc bén chém giết kẻ địch, nhưng đó so với hiểu biết của ngốc, một chút cũng không hữu dụng.

Hắn ngay cả lửa cần dùng lúc cắm trại cũng đốt không cháy, không giống tên ngốc quen tay thạo việc, hại hắn hiện tại cũng không dám mặt dày kêu người ta ngốc. Nhưng ngốc từng nói, y ngay cả tên mình cũng đã quên, cho nên hoàng tử đành phải tiếp tục kêu ngốc ngốc, mỗi lần kêu là một lần chột dạ.

Đừng thấy ngốc bề ngoài ngớ ngẩn, quần áo xuềnh xoàng mà coi khinh, y thường theo các thương đội bất đồng băng qua sa mạc đến nhiều quốc gia, chỉ tính tiền lương thôi cũng đã không ít, bên trong hành lý còn chứa rất nhiều đồ vật ngoại quốc khó gặp, bao gồm muối thoa lên cá nướng trước kia, còn có mấy thứ như hương trầm các loại…

Nếu lấy những vật phẩm đó đổi thành tiền, tuyệt đối có thể cơm áo không lo nhiều năm, thê thiếp cũng có thể lấy được mấy người, ở trong nhà cao cửa rộng hưởng phúc, căn bản không cần lang thang đông tây như vậy.

Có lẽ đúng như lời ngốc nói, y lưu lạc là để tìm kiếm những vật phẩm khác nhau, một trong số đó chính là vợ, một thứ khác nghe nói chính bản thân cũng không biết.

Tên ngốc này rốt cuộc ngốc hay không ngốc? Không thể phân định được.

Cũng bởi vậy, cách nhận thức thế giới của hoàng tử thay đổi, cũng nổi lên hoài nghi với giá trị tồn tại của mình.

Hắn hiện tại chỉ có hai thứ còn giữ trong tay. Một viên đá quý phụ vương giao cho và một chiếc nhẫn đính hôn, hắn đều cất trong túi da dê trước ngực.

Nhẫn đính hôn ngọc lam thành đôi với công chúa Musha của Bageke, đây đại diện cho tình yêu kiên trinh trung thành, cho nên hắn không vứt bỏ mà kỹ lưỡng cất giấu.

Bên cạnh giếng lần lượt có phụ nữ đến múc nước, trong lúc chờ đợi gia súc uống nước, các nàng tán gẫu với nhau.

“…. Tiền thưởng lại tăng lên, chỉ cần cung cấp hành tung của hoàng tử Saichi, tân quốc vương tưởng thưởng bốn mươi đấu tiền vàng, bắt sống đưa về, sẽ ban thêm đất đai màu mỡ phì nhiêu và nhà đẹp…” Những người phụ nữ trò chuyện.

Archi theo bản năng kéo cao cổ áo, không muốn bị người khác nhận ra hắn chính là nhân vật trong cuộc trò chuyện của các nàng. Ngừng một chút, lại bật cười, hắn bẩn thỉu thế này, dù phụ vương mẫu hậu có đến cũng kêu không ra tên hắn.

Một phụ nữ bảo. “Chồng ta nói, rất có khả năng hoàng tử trốn thoát tìm cứu binh… Bageke, hoặc Uki…”

Một nàng khác nói. “Khó trách, nơi này là biên giới, binh lính mỗi ngày đều lục soát từng nhà, thật đáng sợ, gà mái nhà ta đều sợ tới mức đẻ không ra trứng. Chao ôi, những ngày như vậy còn phải trải qua bao lâu nữa?”

“ Hiện tại rất hỗn loạn, phải cẩn thận, rất nhiều thương đội đều không dám qua, trạm kiểm soát phía trước đặc biệt nghiêm ngặt, nếu hoàng tử thật sự muốn đi qua cũng rất khó…”

Người phụ nữ phía trước gật đầu. “Đúng đúng, ngày trước lúc đoàn tùy tùng của hoàng tử đi qua nơi này đến thành Chur, ta có nhìn lén, không ai có bộ dạng khôi ngô tuấn tú như chàng, nhưng như vậy mới hỏng, binh lính không thể không nhận ra chàng.”

Archi bên cạnh than nhẹ, dung mạo mình từng tự hào, là tiêu điểm mà những công chúa và tiểu thư quý tộc các quốc gia chạy theo như vịt, hiện giờ lại trở thành vật cản qua trạm, dù đã làm bản thân dơ bẩn, nhưng nếu có binh lính để ý, hắn vẫn trốn không qua.

Phải làm gì đây? Cần nghĩ biện pháp tốt…

Chuông đồng đinh đang đinh đang vang đầy đường, thu hút người bên giếng nước quay đầu nhìn lại, bao gồm cả Archi.

Ngốc dắt một con la chạy tới, chuông đồng thật to trên cổ con la lắc qua lắc lại, y vừa đến bên cạnh Archi liền bắt lấy eo hắn, nhấc lên không xoay hai ba vòng, Archi bị động tác bất ngờ của y làm kinh ngạc, kêu to. “Á á, ngươi làm gì vậy?”

Bế Archi lên con la, ngốc nhếch miệng cười to thoải mái, vẻ mặt tỏa sáng nói lấy lòng. “Ta mua con la cho vợ cưỡi, chân vợ sẽ không đau nữa.”

“ Ta?” Archi thực sự cảm động.

Mấy người phụ nữ bên cạnh nghe thấy, cũng đều đến bắt chuyện.

“ Chồng nàng thật biết quan tâm chăm sóc, không giống thùng cơm nhà ta, chỉ biết tụ họp hút shisha (*) nói chuyện tào lao, cũng không giúp chăm sóc gia súc…”

Archi mặt cũng đỏ, cúi đầu đè thấp giọng nói. “Đúng, đúng vậy…”

Ngốc nghe thấy có người khen ngợi, rất đắc ý, lớn tiếng nói. “Vợ ta rất được nuông chiều, là hoàng… Wooh! Sao lại đánh ta?”

Bị tát một cái, ngốc lấy tay sờ mặt, vô tội nhìn vợ.

Archi nhéo tai ngốc, kéo đối phương qua, ghé vào tai y nhỏ giọng hung tợn. “Trước mặt người khác không được nói ta là hoàng tử, sẽ hại chết ta!”

Ngốc vội gật đầu, dù không hiểu tại sao.

Cái tát vừa rồi rất vang, làm mấy người phụ nữ đều bất bình cho ngốc, ở một bên thầm thầm thì thì, lại cố ý phóng đại âm lượng cho Archi nghe rõ.

“… Cái gì được nuông chiều? Rõ ràng là một mụ điên xấu tính…”

Mấy người phụ nữ khác cũng gật đầu đồng ý, có người thấy chướng mắt lại nói. “Chàng trai kia tuy mù một con mắt, nhưng vẫn rất anh tuấn, vợ lại chẳng ra gì. Ôi, nếu là ta, đối xử tốt với chàng còn không kịp nữa là…”

Có người lập tức tiếp lời. “Đúng đấy, xem nàng ta kìa, vừa bẩn vừa xấu, còn dữ như vậy, nếu ở chỗ chúng ta, còn không phải bị đàn ông lôi tới đầu thôn dạy bảo hay sao?”

Archi tức giận, sắc mặt vừa trắng vừa xanh, có khổ cũng nói không nên lời, giật nhẹ ngốc nói phải đi, ngốc cũng nghe được những lời đó, muốn giãi bày thay vợ mình.

“Vợ ta thật ra rất dễ nhìn, không ai hơn được… Đúng đúng, hơi bẩn, ta sẽ khuyên vợ tắm rửa nhiều hơn.”

Nói xong còn khuyên Archi. “Vợ xem, tất cả mọi người đều nói ngươi bẩn, không phải chỉ có ta…”

“Câm miệng!” Archi gầm lên, vỗ con la đi về phía trước.

Ngốc xách hành lý vội vàng đuổi theo, còn nhao nhao nói. “….. Khi đến chỗ nghỉ, đừng quên tắm sạch sẽ, ta sẽ giúp ngươi…”

Phía sau, đám phụ nữ bên giếng nước vẫn tiếp tục lải nhải, bất bình thay cho ngốc.

Trong hành trình lại thêm một con la làm vật cưỡi, chân Archi rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, làm tâm tình hắn tốt lên một chút, cũng biết mọi thứ ngốc làm đều là suy nghĩ cho mình, cảm giác áy náy ở đáy lòng cũng chậm rãi tăng lên.

Ngốc thật sự đối đãi Archi như vợ, nhưng Archi biết mình không thể làm vợ của y, hắn là hoàng tử, thân mang trọng trách, còn có vị hôn thê…

Tương lai, hắn nghĩ, hắn sẽ tự mình lựa chọn một cô gái xinh đẹp ban cho ngốc làm vợ, coi như thù lao báo đáp vì đối phương giúp đỡ hoàng tử lúc lâm nạn.

Đúng, cứ làm như vậy…

Cảm giác áy náy hơi giảm một chút, hắn liền ôn hoà hơn với ngốc, bắt đầu hỏi lai lịch đối phương, bao gồm nơi sinh và cha mẹ…

Trước sau như một, ngốc chỉ nhìn bầu trời, nhìn phương bắc, cuối cùng gãi đầu cười ngây ngô nói: y đến từ sa mạc.

“Tộc Qazivn sao?” Archi hỏi, Qazivn là bộ lạc thị tộc có dân tộc du mục là chủ chốt, sinh sống trong sa mạc Tatenuric.

“Không phải, ta có một tòa nhà thật lớn trong sa mạc… Ừ…. Trung tâm sa mạc, qua Ốc đảo Trăng non, xuyên qua Thung lũng Bóng ma…” Ngốc hồi tưởng muốn nát đầu.

Archi bị gì đó kích động, cười ha hả hỏi. “Nghe ngươi nói, cứ như Cung điện cát vàng mộng ảo trong truyền thuyết, cũng phải vượt qua Ốc đảo Trăng non, còn qua thung lũng tử vong…”

Ngốc dùng sức gật đầu. “Vợ cũng có nghe qua nhà ta, quá tốt!”

“Vậy ngươi chắc cũng đã thấy đại thần sa mạc Thương gì đó, ngươi cùng hắn là hàng xóm à?” Archi hỏi như vậy, đơn thuần là giễu cợt.

“Thương Ưng? A, cái tên này rất quen thuộc… Chờ một chút, ta ngẫm lại… Thường nghe rất nhiều người gọi…” Mày ngốc nhăn lại khó thấy, hao tâm tổn huyết nhớ.

“Vậy, nếu…” Hoàng tử hỏi. “Ngốc này, nếu ta muốn đến Cung điện cát vàng, ngươi biết đường đi không?”

“Ừ, hẳn có thể, ta biết suối Trăng non ở đâu, theo hướng chỉ của trăng non là có thể tới được Thung lũng Bóng ma hồn quỷ khóc gào, sau đó kêu gọi…”

“Kêu gọi?” Archi hỏi.

“Kêu gọi Cung điện cát vàng… Hình như là… Vậy…” Không thể trả lời hoàn chỉnh câu hỏi của vợ, ngốc thật sự rất buồn rầu.

Archi lại cười đến vui vẻ, cười đến nước mắt cũng chảy ra, gần như muốn lăn xuống từ trên lưng con la, nếu chồng hắn không nhanh tay lẹ mắt, hoàng tử thật sự phải té ngã như chụp ếch.

“Cung điện cát vàng là kêu gọi mà ra sao? Ngươi thật sự ngốc, nhưng sức tưởng tượng rất phong phú!” Archi cười to, căn bản không tin.

Ngốc được khen ngợi, tinh thần phấn chấn lên, y thật sự rất thích nhìn vợ cười, nụ cười tươi đẹp trong vắt, mỗi lần nhìn, tâm hồn y tựa như được nước tuyết núi thần Mielpa chảy xuống tẩy gội, thanh mát nói không nên lời, nhịn không được cũng cùng cười ha hả.

“Ngươi lại cố ý sờ ta, buông tay!” Người nào đó đột ngột mắng mỏ.

Ngốc ngượng ngùng thu hồi tay, bị nhận thấy được ý đồ, vợ thật sự rất thông minh.

Một lần nữa ngồi thẳng, Archi còn muốn chế ngạo ngốc mấy câu, nhưng sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, cúi đầu, không dám nói thêm nữa.

“Vợ? Vợ?” Ngốc kêu, Archi sao lại bỗng nhiên trầm lặng?

“Suỵt, nhỏ giọng chút, phía trước là cửa khẩu vương quốc Pima. Nhớ đó, bất kể bọn lính hỏi cái gì, ngươi đều phải nói ta là vợ ngươi, không được rêu rao bảo ta là nam, hay hoàng tử…” Cấp tốc dặn dò.

“Ờ.” Ngốc đáp.

Biên giới bố trí trạm gác nghiêm ngặt, đối với thương nhân vãng lai tiến vào vương quốc Pima, binh lính đóng giữ tùy ý gặng hỏi rồi thả người, những người tới Bageke đều bị cẩn thận kiểm tra, hẳn là sợ hoàng tử Saichi lẫn trốn ra được.

Archi cứng ngắc ngồi trên lưng con la, nhịp tim tăng tốc, lòng bàn tay cũng đổ ra mồ hôi lạnh, kéo khăn trùm đầu che nửa bên mặt, lúc đi qua binh lính áo trắng canh phòng, hắn yên lặng cúi đầu không nói.

Binh lính quả nhiên ngăn họ lại, đầu tiên là nhìn kỹ bộ dạng ngốc, sau đó hỏi nơi bọn họ muốn đến.

“Ta cùng vợ muốn đến thành Chur, có thể sẽ cùng thương đội của ngài Rinehart băng qua sa mạc.” Ngốc thành thật trả lời.

Đội trưởng nhìn Archi trên lưng la, hỏi. “Có la lại không chở hành lý của ngươi, vợ ngươi bị thương hả?”

Nói nói, gã liền vươn tay muốn tháo khăn trùm đầu của Archi, Archi khẽ cắn môi, cũng không biết bộ dạng dơ bẩn của mình có thể giấu được đối phương không, tay cầm khăn trùm đầu nhịn không được nắm chặt, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Ngốc lại đột ngột ngăn gã, nói. “Vợ ta mang thai, thân thể khó chịu, đi không được, cho nên phải cưỡi la.”

Tay đội trưởng bị chấn động, không dám đụng tới Archi, vương quốc Pima có một tục lệ cấm kỵ, ngoại trừ chồng và người thân, người ngoài không thể chạm bậy vào phụ nữ có thai, sẽ hại người đó sinh non, cũng mang đến vận xui cả đời cho kẻ lỗ mãng.

Đội trưởng lại nhìn Archi, trong khăn trùm đầu lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt dơ bẩn của cô gái tóc tai tán loạn, gã cũng không muốn chạm vào, ngay sau đó khoát khoát tay, muốn họ đi.

Ngốc cộc lốc cười phất tay cảm ơn họ, dắt con la rời khỏi, đến khi không nhìn thấy trạm canh gác nữa, Archi mới hoàn toàn yên tâm, thân thể thả lỏng, hầu như nhũn ra, vừa rồi thật sự quá mạo hiểm.

Ngốc thấy thế, rất vui, lại có cơ hội sờ vợ, đỡ eo cùng lưng hắn, nói. “Vợ cẩn thận, đừng ngã xuống.”

Archi lúc này lại không mắng y, chỉ khen ngợi. “Ngốc này, ngươi thật lợi hại, tức thời nghĩ ra được lý do hay như vậy, bản thân ta cũng nghĩ không ra…”

Hắn cũng biết cấm kỵ về phụ nữ có thai, lại không nghĩ rằng có thể sử dụng để trốn chạy.

“Ta không muốn người khác sờ ngươi, vợ mềm như vậy, nếu họ cũng sờ nghiện thì biết làm sao đây?” Ngốc trả lời, còn trả lời hợp tình hợp lý, để chứng minh lời mình nói, y lại bóp bóp thắt lưng mềm mại của vợ.

Chát chát mấy tiếng, Archi thô bạo đập hai cái tay sờ trên thân ra, lại dùng lực vỗ xuống con la, con la mở bốn vó chạy về phía trước, bỏ ngốc ở phía sau kêu la ỏm tỏi rượt theo như điên.

(*) Shisha là tên gọi một loại điếu hút thuốc lá tẩm hương liệu có xuất xứ từ các nước Ả rập. Hút Shisha là một phong tục tập quán rất lâu đời của những người dân vùng Trung Đông, các vương quốc Ả rập. Từ 400 năm trước, khi mà hút Shisha là thú vui xa xỉ mà chỉ các bậc vua chúa ở xứ sở Ả rập được thưởng thức, họ đã yêu cầu những người thợ kim hoàn chế tác những bộ điếu Shisha bằng vàng ròng, nạm đá quý, chạm khảm hoa văn tinh tế như những kiệt tác nghệ thuật. Không lâu sau đó, Shisha được sử dụng rộng rãi với dân chúng. Mỗi ngày khi hoàng hôn buông xuống, mọi người dân từ người già đến phụ nữ, trẻ em quây quần bên nhau cùng hút shisha, cùng uống trà, tận hưởng những giây phút thảnh thơi sau ngày làm việc. Bên dưới bầu trời sao khuya, khi câu chuyện cổ tích Nghìn kẻ một đêm được kể cho những đứa trẻ, ánh lửa lập lòe của những viên than shisha càng làm những câu chuyện đó thêm huyền bí…