Ven đường phong cảnh như vẽ, mùa đông ở Anh quốc, tuyết phủ khắp nơi, không khí thanh sạch. Nhưng Phan Lâm không có thời gian rảnh rỗi đi tình thơ ý họa, hắn rung đùi, tay đập vào cửa kính xe, phát ra tiếng “thùng thùng”.

“Anh đừng gõ nữa, ai không biết còn tưởng anh đang say thuốc phiện.” Phan Lang nhìn anh trai vẻ mặt hung ác cũng không nhịn được khẩn trương lên.

Phan Lâm ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, không còn gõ cửa sổ nhưng hai chân vẫn rung bần bật, “Em nói đơn giản thật, anh trai em đây là đi gặp lão bà. Ai nha, trẻ con cái gì cũng không hiểu.”

Phan Lang tức giận, anh trai hơn một năm không gặp vừa mở mồm đã hỏi lão bà còn chưa nói, lại còn kêu nàng là trẻ con, thật sự càng ngày càng không đáng yêu chút nào. Hô Phan Lang cố điều chỉnh lại sắc mặt, vẻ mặt bất mãn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe không một tiếng động, rốt cục xa xa thấy đỉnh nhọn màu trắng của một tòa kiến trúc Gothic, Dương Húc nhẹ nhàng đối Phan Lâm ngồi phía sau dặn dò, “Anh vẫn là chuẩn bị sẵn sàng đi, y… có thể không muốn gặp anh.”

Tuy rằng Phan Lâm cũng từng tới Anh quốc nhưng đều là đi làm nhiệm vụ, cho tới bây giờ chưa từng khẩn trương như vậy, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Lời nói vừa rồi của Dương Húc như đập cho hắn một gậy vào đầu, nhưng nghĩ lại, quản ngươi có muốn gặp lão tử hay không, lão tử mẹ nó muốn gặp ngươi. Cho nên vẫn từng bước đi tới, suy đoán không yên tâm, đi đến trước cửa phòng bệnh.

Nghiêm Tố vừa mới ngủ một lát, Trình Thanh Duệ vẫn ở bên coi chừng y. Hắn đưa lưng về phía cửa, ngồi xổm bên giường, cho nên Phan Lâm ở cửa liền cho rằng nam nhân này có ý đồ quấy rối yêu tinh của mình.

Một cước đá văng cửa, ba bước thành một bước lao tới xách cổ áo Trình Thanh Duệ lên, không nói hai lời một quyền đánh tới khóe miệng.

Nghiêm Tố vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ nghe thấy một trận thanh âm “bốp, loảng xoảng” ở bên tai, y liền tỉnh.

“Ai u Đánh người —— Tố cứu ta ——” Trình Thanh Duệ bị đánh ngã trên mặt đất, ôm nửa bên mặt từng trận khóc thét.

Ta kháo? Thế nhưng dám gọi y “Tố”? Lão tử cũng chưa bao giờ gọi như vậy. Phan Lâm cởi áo khoác, muốn xông lên giáo huấn tên tiểu bạch kiểm dám câu dẫn yêu tinh nhà hắn.

“Ngươi phát điên cái gì?” Nghiêm Tố xuống giường, trừng mắt nhìn hán tử một cái, xoay người đỡ Trình Thanh Duệ đứng dậy. Ngoài cửa đã tụ tập một đám người đến xem náo nhiệt, xem điệu bộ này là tình địch gặp nhau ghen tị đỏ mắt đây, bệnh viện yên lặng đã lâu chưa từng có náo nhiệt như thế, cho nên người bệnh ở những tầng lầu khác, cả hộ sĩ cũng kéo nhau tới xem.

Mắt thấy người tới càng ngày càng nhiều, Nghiêm Tố lại không thích bị người nhìn như con khỉ trong rạp xiếc, tức giận rống lên với Phan Lâm, “Đi ra ngoài!”, trực tiếp đỡ tiểu bạch kiểm kia ngồi lên giường.

“Tố, hắn đánh ta.” Trình Thanh Duệ hốc mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy nhìn Nghiêm Tố, vẻ mặt ủy khuất đối Nghiêm Tố cáo trạng.

“Đừng giả bộ, người đi hết rồi.” Nghiêm Tố ngồi bệt trên mặt đất, nắm lấy vạt áo từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

“Hắc hắc, diễn xuất của ta rất tốt đi, ít nhất lừa được hắn đi rồi.” Trình Thanh Duệ vội vàng đỡ người đang ngồi dưới đất lên.

“Ta liếc mắt một cái liền nhìn ra người này ở trong lòng ngươi không giống người bình thường.” Xoa nhẹ bên mặt bị đánh, lại kiểm tra sơ qua cho Nghiêm Tố, thấy coi như ổn định, Trình Thanh Duệ lúc này mới mở miệng.

Nghiêm Tố liếc nhìn hắn một cái, Trình Thanh Duệ nói tiếp: “Lúc rơi đồ xuống đất, ta nhìn ngươi, phát hiện ngươi vừa tỉnh dậy nhìn thấy hắn, trên mặt một trận vặn vẹo, ân… Giống như là…” Hắn nghĩ nghĩ nói, “… Nhìn thấy thứ chờ mong đã lâu, kinh ngạc, hưng phấn, khủng hoảng, ta cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy ngươi có biểu tình phong phú như vậy, cho nên ta biết, hắn tuyệt đối đúng là người đó.” Trình Thanh Duệ còn vì phát hiện của mình mà âm thầm đắc ý.

“Cho nên ngươi liền cố ý làm nũng với ta?” Nghiêm Tố đối với lý do thoái thác của bác sĩ chủ trị của mình chỉ đơn giản từ chối cho ý kiến.

“Dù sao ngươi cũng không muốn gặp lại hắn, để cho hắn hiểu lầm không phải tốt sao? Bất quá nam nhân nhà ngươi xuống tay quá độc ác, ngươi xem, ngươi xem…” Nói xong, hếch lên cái miệng tiến đến trước mặt Nghiêm Tố.

“Thế là nhẹ rồi.” Nghiêm Tố quay đầu đi, liếc cũng không liếc một cái, thu thập bình bình lọ lọ bị đánh đổ.

“Tốt xấu gì ta đây cũng coi như là bị tai nạn lao động a, ngươi không đền ta một bữa lót dạ được sao?” Trình Thanh Duệ một tay bụm mặt, một tay phủi phủi vết bẩn trên người, nhìn trời, “A, ông trời, ông đối đãi với ta thật bất công, ông cho chúng ta một đêm mập hợp rồi lại muốn đoạt hắn khỏi tay ta, a ”

” Ngươi đọc nhiều tiểu thuyết Shakespeare quá hả?” Nghiêm Tố thu dọn xong, quay người liền chứng kiến vẻ mặt sinh li tử biệt của kẻ dở hơi kia.

Thấy trò đùa của mình vô dụng, Trình Thanh Duệ đành phải khôi phục bình thường, ngồi trên ghế đối mặt với Nghiêm Tố, rốt cuộc xuất ra bộ dạng nghiêm trang của bác sĩ tâm lý, nếu như bỏ qua động tác giả bộ đẩy kính mắt của hắn, “Ngươi dự định làm sao bây giờ?”

Nghiêm Tố cúi đầu không nói.

“Nếu không để ta giả bộ làm bạn trai của ngươi đi?”

“Ngươi không sợ bị hắn đánh cho bán thân bất toại sao? Hắn đến giết người cũng dám làm rồi.” Mặt không chút thay đổi uy hiếp.

Mắt chớp chớp… mồm đớp đớp… Trình Thanh Duệ thấy đường này không thông, đành phải tìm lối khác, “Vậy nói với hắn chúng ta đã ngủ với nhau.” (Tên này là ngu bẩm sinh hay có luyện tập vậy trời (;¬_¬))

Nghiêm Tố đảo mắt nhìn hắn, làm hại Trình Thanh Duệ một trận run run, “Sai lầm rồi, sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta không bao giờ… nói tới chuyện này nữa là được rồi.”

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn như thế nào a? Người ta vừa ra tù đã chạy tới gặp ngươi, nhất định là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, chẳng lẽ ngươi muốn thẳng thừng nói từ mặt hắn?”

“Đầu ngươi bị con lừa đá à?” Nghiêm Tố không dấu vết chặn lời hắn.

“Aish Ta không quản nữa, dù sao làm bác sĩ chủ trị của ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi có thể sớm một chút giải tỏa khúc mắc trị hết bệnh, còn lại ngươi tự mình lo liệu đi.” Nói xong, sửa soạn lại một chút đầu tóc loạn thất bát tao, tinh thần phấn chấn đi ra ngoài.

Đi tới trước cửa lại xoay người nhỏ giọng hỏi: “Người ngoài cửa, muốn hay không cho hắn đi vào?”

“Nói ta ngủ.” Dứt lời, Nghiêm Tố quơ lấy cái bình nhỏ trên đầu giường, uống mấy ngụm nước ấm, đắp chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Trình Thanh Duệ bĩu môi một cái nhìn trời, thẳng lưng ly khai phòng bệnh.

Quả nhiên, Phan Lâm đang tựa vào tường, vẻ mặt thất vọng. Vừa thấy người mở cửa đi ra, ánh mắt lại nhất thời biến thành hình viên đạn, trừng mắt nhìn người ta.

Trình Thanh Duệ giơ hai tay lên, vẻ mặt thản nhiên, “Đừng hiểu nhầm, ta chỉ là bác sĩ chủ trị cho Nghiêm Tố.” Phan Lang ngồi bên cạnh thấy Trình Thanh Duệ đi ra cũng hỏi tình huống người bên trong, Phan Lâm lúc này mới xấu hổ vuốt vuốt cái mũi, tới bên nghe cùng.

“Người bệnh đang ngủ, Phan tiên sinh vẫn là không nên vào quấy rầy y.” Trình Thanh Duệ thấy Phan Lâm muốn đi vào, vội vàng chắn trước cửa.

“Lão tử đi gặp lão bà cũng cần sự đồng ý của ngươi sao?” Vẻ mặt là không phục khó chịu, không đợi Thanh Duệ mở miệng nữa, nhẹ một cái lách mình đi vào.

Tố, ngươi tự cầu phúc đi, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây.

Phan Lâm nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, bước chân không tiếng động tiến đến bên giường.

Chôn giấu trong đệm chăn tuyết trắng là khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, thân thể vốn đã gầy yếu bây giờ càng gầy yếu hơn. Lông mi thật dài ở trên khuôn mặt trắng nõn trông càng rõ ràng, kia mũi, kia miệng vẫn không chút thay đổi.

Vẫn là yêu tinh của ta a. Phan Lâm kéo cái ghế ngồi xuống bên giường, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn người đã một năm không gặp.

Hô hấp nhẹ nhàng, ***g ngực phập phồng, còn có hàng lông mi hơi hơi rung động. Phan Lâm vói vào trong chăn kéo lấy tay y, khẽ mỉm cười.

Chú thích:

Tiểu bạch kiểm: Thư sinh mặt trắng, ý nói yếu ớt, ẻo lả.

Bạn chưa từng đi spoil đâu, cơ mà làm chương này bấn 0 chịu được nên phải lanh chanh tí chút