(QJ play: chơi trò cưỡng gian)

Lại đến một ngày mới, hai người trên giường tự nhiên tỉnh, đêm trước bị gây sức ép đến lúc trời gần sáng, thật vất vả thỏa mãn tính dục của Phan Nhị Cẩu, Nghiêm Tố đã bị người thao đến hôn mê bất tỉnh.

Phan Nhị Cẩu ngái ngủ gãi gãi mái tóc rối loạn, hít hít cái mũi, cánh tay dài duỗi ra đem yêu tinh bên cạnh ôm trọn vào trong ngực, nhìn đáy mắt người nọ một mảnh thanh hắc, lông mi bất an run rẩy, hơi hơi cau chặt mày làm Phan Lâm không khỏi giật mình, hôm qua làm quá rồi sao?

Tuy rằng mỗi lần đều là yêu tinh này câu dẫn mình, nhưng mỗi khi tới lúc người nọ khóc lóc cầu xin tha thứ chính mình lại không dừng được, muốn nhìn y khóc càng hung, muốn đem y hung hăng thao đến khóc to. Lúc yêu tinh gắt gao vịn lưng Phan Lâm vừa khóc vừa cầu xin tha thứ cũng là lúc Phan Lâm hưng phấn nhất.

dương v*t chôn trong thân thể lửa nóng, càng lúc càng trướng to, yêu tinh mẫn cảm liền khóc càng hung, càng như vậy Phan Lâm lại càng hưng phấn, cho nên lại đem người thao đến vừa khóc vừa bắn, nước miếng không nuốt kịp theo khóe miệng chảy xuống làm ga giường một mảnh ẩm ướt.

Từ sau khi chuyển tới sống chung với yêu tinh, ga giường trong nhà bắt đầu không đủ, mỗi tuần phải đổi ba, bốn lần, làm cho đến người bán hàng cũng quen mặt hai nam nhân cơ hồ mỗi tuần đều đến mua ga giường.

Mang đến hiệu giặt thì thật ngượng, kia ga giường đầy dấu vết dịch thể khô cạn cùng hương vị đặc thù sao có thể để cho người khác nhìn thấy, đều là bảo bối của Phan Lâm, tiểu yêu tinh nhà hắn quyết không cho phép bất kì kẻ nào thị gian.

Vì thế Phan lão công mỗi ngày trừ bỏ đi làm, hầu hạ yêu tinh nhà hắn, còn có thêm một nhiệm vụ là giặt ga giường, chính là tốc độ khô không kịp tốc độ bẩn, cái nào dính quá nhiều không thể giặt liền thuận tay vất bỏ.

Hiện tại cũng vậy, ga giường dưới thân có nhiều chỗ khô ráp, nhất định là do đêm qua để lại.

Như là cảm thấy dưới thân không thoải mái, Nghiêm Tố “ngô ngô” ngâm khẽ, giơ chân đá văng chăn, xoay người sang gác chân lên người Phan Lâm, bắp đùi cọ xát vài cái lại trầm trầm ngủ say.

Này lại làm khổ Phan Lâm, vốn buổi sáng là lúc nam nhân không thể chịu nổi trêu chọc nhất, lại thấy mĩ vị ngon miệng trước mắt, huynh đệ phía dưới đã sớm rục rịch, hơn nữa yêu tinh kia dùng bắp đùi trắng nõn cọ lên đùi trong của nam nhân, giống như núi lửa bùng nổ, nam căn tức thì thẳng tắp đứng dậy, ở dưới chăn dựng thành một cái lều.

Khóe mắt Phan Lâm “thình thịch” giật lên, nheo mắt lo lắng muốn đánh thức người kia, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của yêu tinh, mái tóc đen hỗn độn, đôi môi đỏ mọng chu lên…

Ai, quên đi, nhịn một chút đi. Thật không nghĩ tới Phan Lâm hắn cũng có ngày đau lòng vì một người mà kiềm chế dục vọng, thực mẹ nó không thể tưởng tượng nổi.

Kỳ thật, nói không thể tưởng tượng nổi thì phải là Nghiêm Tố. Trải qua thời thơ ấu như vậy, thân mình sớm đã bị điều giáo thành một *** thú, 419, NP, S, M đều đã chơi qua, y cho là mình cả đời sẽ bị bao phủ bởi các loại dịch thể, không nghĩ tới một ngày lại đặc biệt vì một người mà “hoàn lương”, sợ người kia chê y bẩn, không cần y.

Chính là nam nhân tên Phan Lâm kia chẳng những không ghét bỏ y, ngược lại mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống phóng đãng không kiềm chế được của y, khuẩy đảo tâm y.

Cũng từng kháng cự, cũng từng coi thường, những mỗi lần đều bị đầu lưỡi tiến đến mọi cách lấy lòng kia đả bại, người nam nhân kia giống như con chó ghẻ đuổi cũng đuổi không đi, không đem khối thịt thối rữa là y ăn tới miệng thì thề không bỏ qua.

Cho nên… cứ như vậy cả đời cũng rất tốt, Nhị Cẩu Tử chỉ thuộc về một mình y.

Bầu trời tháng hai xanh thẳm, mấy ngày trước được một trận mưa lớn cọ rửa cái âm lãnh của mùa đông, mặt trời cũng không còn ngủ đông, ly khai sào huyệt ấm áp trở lại không trung.

Nền xi măng phản chiếu lại ánh nắng giữa trưa, ấm áp tản ra.

Đôi giầy nhỏ bằng da hươu màu đen, quần kaki, áo sơ mi kẻ ca rô đơn giản, cà vạt màu lam nhạt bay bay theo gió, duy nhất không hợp tình hợp cảnh là gương mặt tê liệt không cảm xúc.

“Yêu tinh, chờ ta nha!” Nam nhân cao tráng phía sau mặc một cái quần bò cũ, áo khoác đen, vội vội vàng vàng cầm một cái áo gió đuổi theo người phía trước.

Nghiêm Tố không chờ hắn, cứ thế đi thẳng về phía trước.

“Mặc áo vào, trời lạnh như vậy, nếu bị cảm mạo thì sao?” Phan Lâm vòng tới trước người nọ, bắt y mặc áo khoác.

“Không lạnh, hàng năm lúc này ta đều như vậy…” Bị nâng lên cánh tay, yêu tinh nhỏ giọng than thở.

“Không được!” Nam nhân cường ngạnh cắt đứt lời của y, “Đó là khi không có ta, hiện tại có ta ở đây, không thể cho ngươi làm ẩu.” Vén tóc mai sang một bên, lộ ra cặp miêu nhãn thật to.

Cho ngươi mặc vậy đi câu dẫn người chắc? Phan Lâm nghĩ thầm trong lòng.

Nghiêm Tố tùy ý cho nam nhân giúp mình sửa sang quần áo, nhìn giữa trán nam nhân đã nhíu thành một chữ “Xuyên” (川), bên môi cong thành một nụ cười yếu ớt.

“Đi.” Nam nhân lôi kéo bàn tay có chút lạnh của y, dắt lấy y sóng vai đi tới phía trước.

“Chào mừng quý khách! Hôm nay trong cửa hàng có nhập mấy loại ga giường mới, có muốn xem hay không?” Nhân viên cửa hàng thấy hai vị khách quen một trước một sau đi tới, nam nhân hơi thấp đi phía trước trên mặt còn nổi lên một mạt đỏ ửng, nam nhân cao lớn đi phía sau gãi đầu, hướng nhân viên cửa hàng nhe răng cười, “Làm phiền rồi.”

Nghiêm Tố đi theo phía sau nhìn nam nhân cầm mấy cái ga giường, cắm cúi xem xét chất vải, đường may, lấy ra thẻ hội viên đi tính tiền.

Một cô gái bên cạnh nhìn nam nhân diện mạo yêu nghiệt, nhỏ giọng hỏi y: “Người đang tính tiền là gì của anh vậy?”

Nghiêm Tố chằm chằm nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân nhất thời có chút không kịp phản ứng, “A, là bạn…”

“Có bạn như vậy thật tốt, mỗi tuần đều thấy anh ta ở bên ngoài thì đi cạnh anh, vào cửa hàng lại tiến vào sau…”

Nghiêm Tố không tiếp tục nghe nàng lầm bầm lầu bầu, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu, “Đi cạnh anh…” Nam nhân của y luôn ở những lúc y không để ý đến, lặng lẽ yêu y.

Ăn cơm xong, Nghiêm Tố nhìn cái bụng phình to của mình, lắc đầu quầy quậy. Phan Lâm thu dọn xong nhìn thấy yêu tinh đầu đầy mồ hôi nằm trên đệm gập bụng.

“Mới vừa cơm nước xong không thể vận động mạnh, nói mấy lần mà ngươi vẫn không nghe!” Nam nhân bước nhanh về phía y, chữ “Xuyên” giữa hai đầu lông mày càng sâu hơn.

Nghiêm Tố ôm lấy bụng ngẩng đầu tội nghiệp nhìn nam nhân đứng chống nạnh bên cạnh, “Nhưng béo ”

“Béo ta cũng muốn ngươi! Ta còn đang ngại ngươi gầy kìa, đứng lên!”

Nghiêm Tố không tình nguyện nằm trên đệm, giang rộng tứ chi, không để ý tới nam nhân.

Phan Lâm nheo mắt, cắn răng ngồi lên người yêu tinh, “Hai ta… có thể làm vận động khác giảm béo a.” Sờ cằm, vẻ mặt gian xảo.

Yêu tinh gối đầu lên cánh tay, ánh mắt xoay chuyển, cười *** đãng, “Ngày hôm nay… muốn chơi QJ play!”

Nghe được lời này, Phan Lâm trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, “Thực… Thật sự?”

Yêu tinh nheo lại miêu nhãn, liếm môi, vẻ mặt *** đãng.

Phan Lâm không nói hai lời, ôm lấy eo yêu tinh, vội vàng chạy hướng phòng ngủ, hai chân yêu tinh quấn lấy eo nam nhân, liếm lấy hầu kết nam nhân bởi vì kích động mà không ngừng nuốt xuống.

“Ngày hôm nay sao lại có hứng thú vậy? Trước kia không phải thẹn thùng không cho chồng làm sao?” Phan Lâm đặt y lên đệm giường mềm mại, ngây ngô cười lên.

Nghiêm Tố không nói gì, hừ, còn lâu mới nói là muốn thưởng cho ngươi.

“Kia… Vi phu đã có thể..chuyển động ” Phan Lâm cười gian trá, khuôn mặt tiểu mạch sắc giống như phát ra hào quang màu vàng.

Đối với thân mình Nghiêm Tố mà nói, có thể làm cho hắn kích động chủ động tiến tới cũng không khó khăn, nhưng nếu để cho y cự tuyệt *** hấp dẫn, quả thực so với Phan Nhị Cẩu phải rời khỏi y còn không có khuôn phép hơn, Phan Lâm đã sớm muốn thử nhìn yêu tinh nhà hắn tràn đây mị hoặc xuân sắc lại kêu to không cho hắn lại gần, phỏng chừng sẽ có một loại mị thái khác.

Dùng dây ni lông đem hai tay yêu tinh trói chặt, co dãn tốt lại không dễ đứt, đúng là dụng cụ tình thú tốt nhất hiện tại, cẩn thận không chạm trúng cà vạt, cúi người hôn lên môi yêu tinh, Phan Lâm dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp nói, “Không hối hận?”

Tay yêu tinh bị trói chặt không thể cử động nhiều, ***g ngực phập phồng, thở dồn dập, liếc mắt nhìn nam nhân, “Sao hôm nay lại nhiều lời vô nghĩa như vậy?”

Phan Lâm cũng không hỏi lại, trầm mặt xuống, vẻ mặt càn rỡ nâng cằm yêu tinh lên, “Tiểu yêu tinh, cự tuyệt gia?” Nói xong liền đỏ mặt tía tai lột quần áo của y.

Nghiêm Tố thở phì phò, theo bản năng cự tuyệt, “Đừng…”

“Hắc hắc, tiểu yêu tinh, bây giờ mới cự tuyệt là quá muộn rồi ” Đem áo sơ mi màu trắng trên người yêu tinh mạnh mẽ xé bỏ, đè người lên trên người y.

“A đừng…” Nghiêm Tố giãy dụa thắt lưng bắt đầu cự tuyệt, “Cầu ngươi đừng…”

Phan Nhị Cẩu hoàn toàn là một bộ sắc lang ác nhân, dùng sức nắm lấy đầu nhũ đã muốn đứng thẳng trước ngực yêu tinh, dùng móng tay bấm lên, “Tiểu mĩ nhân, để gia hôn một cái ” Sau đó ở trên ***g ngực trắng nõn cắn cắn, liếm qua xương quai xanh, cổ, đầu nhũ, đi xuống bụng, thuận thế cởi cái quần ngủ xuống.

“A buông ra…” Nghiêm Tố lung tung đạp nam nhân. Phan Lâm há mồm ngậm lấy nam căn đã bán cương, ba, nam căn dính đầy nước miếng chỉ chốc lát đã bị kích thích đứng hẳn dậy, thình thịch nảy lên.

Nghiêm Tố cả người ngứa ngáy, muốn đưa tay cởi bỏ cà vạt nhưng hai tay lại bị trói chặt, hữu tâm vô lực, chỉ có thể như cá mắc cạn mạnh mẽ vặn vẹo thân mình.

“A…” Thân thể ngứa ngáy bị ý chí giam cầm làm thân thể y như bị băng hỏa cùng cắn xé, nam nhân kia dùng ngón tay thô to đâm vào tiểu huyệt đã phiếm nước, lại xấu xa không chịu động.

“Tiến vào… A đừng…” Nghiêm Tố mẫu thuẫn kêu to, thắt lưng cao cao nâng lên, chỉ muốn thoát khỏi đùa bỡn của nam nhân.

Phan Lâm nhìn yêu tinh dưới thân lời nói không đồng nhất, thân thể lại thành thực ở trước mặt mình phát tao, bộ mặt có chút dữ tợn, đỡ lấy lão nhị đâm thẳng vào huyệt động.

“A a a —— ra, đi…” Nghiêm Tố hai mắt trợn trắng, khoái cảm làm cho thân thể y sa vào dục vọng mãnh liệt, chính là ý chí thâm căn cố đế trong đầu lại làm y theo bản năng buột miệng nói ra, “Không…”

Nam nhân ôm lấy mông yêu tinh, kéo lại sát mình, hai khỏa âm nang đánh lên cánh mông “bành bạch”, thân thể chạm nhau phát ra âm thanh *** mỹ.

“Dùng sức… Đi ra ngoài…” Như là hai người ở trong cùng một thân thể lại biểu đạt ý nguyện khác nhau.

“A a a a ——” d*m thủy từ chỗ kết hợp chảy xuống làm ướt ga giường mới tinh, hai tay bị trói trên đỉnh đầu gắt gao nắm chặt, như là kháng cự lại như là hưởng thụ.

“Cầu ngươi… Cầu ngươi buông ra…” Nghiêm Tố bị nam nhân thao đến rơi lệ, nhưng vẻ mặt sảng khoái lại không phải là giả vờ.

Phan Lâm thuận tay với một cái gối đệm dưới lưng yêu tinh, bàn tay to nắm chặt thắt lưng ra sức đâm vào, “Tiểu mĩ nhân, bị thao sướng hay không?”

“A —— Thích! Cút…”

“Hắc hắc”, Phan Lâm cười rộ lên, lão tử giống như đang thao hai người cùng một lúc vậy.

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài… Đau…” Nghiêm Tố đứng đắn, thân mình bị thao đến vô lực nhưng vẫn cự tuyệt nam nhân.

“Thao ta… mạnh nữa…” Nghiêm Tố *** đãng, trung thực, thẳng thắn đi theo khoái cảm.

Yêu tinh lớn tiếng nức nở, bụng đưa đẩy, khóe mắt đỏ bừng, hai hàng thanh lệ chảy xuống, nước bọt không kịp nuốt lại chảy xuống ga giường, để lại vết nước ướt đẫm.

“Ngươi phá hư… đừng chơi nữa…. Ta…” Nghiêm Tố bị hai loại cảm giác hành hạ đến ủy khuất, “Ngươi vừa gặp… liền khi dễ ta… A a a —— Dùng sức…” Lại bị Phan Lâm mạnh mẽ thao mà đổi ý.

Nhìn thấy yêu tinh bị chính mình đùa bỡn đến một thân chật vật, Phan Nhị Cẩu rốt cuộc thỏa mãn mà mở lòng từ bi, “Yêu tinh, chơi đủ chưa?”

“Ta sắp… mau kéo ra!” Ngữ khí yêu tinh mặc dù tức giận, nhưng vẻ mặt của y chỉ càng làm cho Phan lão công hưng phấn.

“Ai, tuân mệnh, nữ vương của ta.” Phan Nhị Cẩu cúi người xuống cổ yêu tinh, cắn lấy cà vạt, kéo xuống, thắt lưng cường tráng mạnh mẽ trừu sáp, đâm vào huyệt động.

Yêu tinh ngưỡng cổ lên thành một đường cong, trong nháy mắt cà vạt được nới rộng, Phan Lâm một ngụm cắn xuống xương quai xanh, lưu lại một dấu răng.

Yêu tinh không còn bị tinh thần trói buộc, hai tay vẫn bị trói nhỏm dậy ôm lấy cổ nam nhân, Phan Lâm cũng ngồi xuống giường, để yêu tinh cưỡi trên người mình.

“Đúng… Ân ha… Dùng sức đâm…” Yêu tinh vừa nói vừa cao thấp giãy dụa cái eo.

“Tiểu yêu tinh cho ai thao?”

“Chồng… Ha Thật sướng…” Thắt lưng Nghiêm Tố mềm nhũn, ghé vào trên vai nam nhân.

Phan Lâm nâng người yêu tinh lên, đâm thật mạnh.

“A a a a a —— muốn chết…” dương v*t yêu tinh sưng đỏ chọc lên bụng nam nhân, theo động tác của nam nhân nảy lên, rốt cục hai chân kẹp chặt, tiểu huyệt co rút lại, dịch thể bắn đầy lên người nam nhân.

“Mẹ nó, ai cho ngươi bắn trước?” Nam nhân đánh một cái thật mạnh lên cái mông trắng nõn, bành bạch rung động, lại mạnh đâm một trận, cuối cùng xuất ra bên trong cơ thể yêu tinh.

“Ngươi dám đánh lão tử?” Nghiêm Tố hữu khí vô lực ghé lên trên người nam nhân oán giận.

“Bốp bốp” hai tiếng, “Lần sau còn dám bắn trước lão tử, lão tử còn đánh.” Nam nhân lại mò tay lên bờ mông ướt dính.

Nhẹ nhàng xoa bóp, Phan Lâm nhìn yêu tinh mệt mỏi nằm trên ngực mình, “Xem ngươi lần sau còn dám đòi chơi QJ play nữa không?”

“Hừ! Đi giặt ga giường!”

“Cho ta nghỉ ngơi một chút chứ!”

“Nhìn ngươi một chút cũng không có mệt mỏi, nhanh đi!”

“Vâng, tuân mệnh nữ vương của ta!”

Ngoài cửa sổ nhà nhà sáng đèn, một mảnh hạnh phúc hài hòa.

P/S: *lải nhải – ing…* Má ơi, cái chương này nó dài thấy bà cố luôn! Làm xong chẳng còn sức mà beta nữa, ai thấy lỗi sai nào thì nhắc ta nha.