La thị ở trong giới hắc đạo có tầm ảnh hưởng, từng tại phố làng chơi S thị một tay che trời, mại ***, cờ bạc, ma túy ba hạng toàn bộ chiếm, thuộc địa giới không ai quản lý. Sau đó, La lão gia tử La Thế Mạnh từng quyết đoán cải cách, nhưng bất đắc dĩ người phạm pháp ùn ùn, đều là loại người ồn ào không muốn sống hít thuốc phiện, buôn lậu ma túy.

Lão gia tử đã lớn tuổi, cũng buông tha cho vị trí này, tới La phụ La Đệ Kính thay mặt dần dần tẩy trắng, mở một công ty, mặc kệ mọi việc trong hắc đạo. Nhưng con rết chết vẫn có trăm chân, vẫn còn chút địa bàn nằm trong tay La thị.

Giết người phóng hỏa thì không có. Lúc trước vì tìm Tiêu Hàn, La Tư Dật cũng tốn không ít công phu.

Một La thị hắc bạch đều dính như vậy ăn mừng khánh thành, tất phải làm cho thương giới S thị chú ý. Từ một tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.

Tháng ba cỏ xanh chim hót, lễ mừng ba mươi năm của tập đoàn La thị náo động S thị rốt cục mở màn.

Làm trợ lý đặc biệt của tổng tài Tuyệt Thế, Nghiêm Tố có rất nhiều việc phải làm. Sắp xếp lộ trình của tổng giám đốc, ký kết hợp đồng, giám sát chỉ tiêu, kiểm tra công tác, tóm lại một chữ: Vội!

Nghiêm Tố bề bộn nhiều việc, không chỉ vội chuyện làm ăn, về đến nhà còn muốn vội vàng thỏa mãn Nhị Cẩu nhà y. Muốn, lão công Phan Lâm mỗi ngày trừ bỏ làm huấn luyện viên trong câu lạc bộ, về nhà chính là từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đi lòng vòng hầu hạ tiểu yêu tinh nhà hắn.

“Đói bụng!” Đưa đồ ăn vặt.

“Khát!” Dâng trà mới.

“Lạnh!” Ôm làm lò sưởi.

“Muốn làm!” Liền làm. Tóm lại là nha hoàn, quản gia kiêm bạn giường miễn phí.

Phan lão công đem tiểu yêu tinh nhà hắn hầu hạ từ trong ra ngoài. Nhưng hắn một chút hứng thú cũng không giảm, mỗi ngày tung tăng quấn bên yêu tinh. Ở trong thế giới của Phan Nhị Cẩu, tiểu yêu tinh nhà hắn là mặt trời, hắn chính là địa cầu; tiểu yêu tinh nhà hắn là địa cầu, hắn chính là ánh trăng; tiểu yêu tinh nhà hắn là ánh trăng, hắn chính là Hằng Nga “thượng” trên mặt trăng.

Hắn đem Nghiêm Tố cưng chiều lên đến trời, thật sự là cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể mỗi ngày 24 giờ đều vây quanh yêu tinh kia.

Người ta nói kẻ đang yêu chỉ số IQ tụt xuống âm, tới Phan Nhị Cẩu, phỏng chừng đã biến thành âm vô cùng.

Nhưng là đêm nay, Phan Nhị Cẩu rất là khó chịu, bởi vì tiểu yêu tinh cùng tổng tài đi tham dự lễ mừng không cần hắn. Đành phải một mình “Cô độc ngắm trăng”, “Nhìn gương dán hoa vàng” (Đại khái là tự kỉ -_-)

Nghiêm Tố trong khi làm việc, vẻ ngoài yêu nghiệt hoàn toàn biến mất, âu phục trang trọng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, y vốn không thích nói chuyện, lúc này chỉ trầm mặc đi phía sau Tuyệt Dạ.

Lễ kỉ niệm khánh thành, nói dễ nghe là tiệc xã giao giữa các công ty xí nghiệp, nói khó nghe chính là nơi các thương nhân lớn nịnh bợ lẫn nhau, thậm chí có khi đâm lén sau lưng nhau.

Những năm gần đây Tuyệt Thế phát triển nhanh chóng, giá cổ phiếu lên như diều gặp gió, giá trị con người tự nhiên cũng thành đối tượng để người khác ganh đua so sánh. Nữ nhân là muốn so xem ai được gả cho người chồng tốt hơn, vợ chồng hòa hợp hơn. Nam nhân là muốn so quyền thế.

Nghiêm Tố vốn không thích mấy trường hợp này, nhưng thân là đặc trợ tổng tài nên phải cố nén bất mãn để tránh người có ý đồ nhân cơ hội xen vào.

Tuyệt Dạ nhìn trợ lý phía sau cố nén không khỏe, để cho y đi nghỉ ngơi trước, mình và người khác tự lo liệu.

Ban công rộng mở thật là chỗ đi tốt nhất, không còn đèn đuốc sáng trưng, người lừa ta gạt. Nhìn vào bóng đêm, bên môi thoáng hiện nét mỉm cười: Người kia, đang chờ y về nhà đi?

Trong lòng tràn đầy đều là Phan Lâm, Nhị Cẩu đối y ân cần hỏi han, Phan quản gia đối y bưng trà rót nước, Phan lão công dũng mãnh trên giường… Người nam nhân kia trong lòng chỉ nghĩ đến mình, làm sao có thể không thương hắn. Từng ngày từng ngày xâm nhập vào trong cuộc sống của Nghiêm Tố làm một người chưa bao giờ tin tưởng tình yêu như y sớm tước vũ khí đầu hàng.

“Tố nhi.” Giống như độc xà phun ra độc dịch, thanh âm dấp dính ghê tởm gọi lên nhũ danh của Nghiêm Tố.

Đồng nghiệp gọi y là Đặc trợ, bằng hữu gọi y là Tiểu Nghiêm, Tiêu Hàn gọi y là Tố Tố, mẫu thân gọi y là Tiểu Tố. Trên đời này, chỉ có một người từng gọi y là “Tố nhi”, nghe như thân thiết, kì thực giống như độc dược xỏ xuyên qua thân thể Nghiêm Tố.

Thân thể cứng ngắc đứng tại chỗ, không thể xoay người, trong nháy mắt không thể làm bất cứ cái gì, phản ứng bản năng của thân thể không chịu nghe theo khống chế của đại não.

“Tố nhi của ta đã trưởng thành, quay lại để ba ba nhìn xem.”

Thanh âm nói năng tùy tiện, gót giày nện lên sàn nhà, giống như con chuột nhắt hôi hám, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi phất qua vạt áo âu phục, mùi khói thuốc gay mũi cùng cảm giác da thịt bị đốt cháy, mùi rượu xái chất lượng kém rót vào miệng, theo xoang mũi dũng mãnh tiến ra, người nọ dần dần tiếp cận thân thể phát ra nhiệt khí.

Chính là Nghiêm Tố không cách nào bước ra chỗ khác, rõ ràng muốn chạy trốn lại không nhúc nhích được, thân mình chết tiệt này. Y không ngừng ở trong lòng hò hét: Phan Lâm cứu ta, cuối cùng lại phí công.

Nghiêm Phụ Lễ từ phía sau ôm lưng y, Nghiêm Tố cho tới bây giờ chưa từng hối hận việc mình đi tới ban công như thế, lúc này hai người ở sau bức màn, chính mình kêu không ra tiếng, chỉ sợ không ai để ý đến chỗ này.

Hơi thở ẩm ướt phun lên vành tai Nghiêm Tố, bàn tay quanh năm mang theo bệnh thấp khớp mò lên đôi môi đang gắt gao mím lại của y, men theo viền môi qua lại sờ soạng, cánh tay kia đặt ở bên hông, theo khe hở cúc áo sơ mi trượt lên làn da, nửa người dưới tựa lên khe mông, nhẹ nhàng di lên, giống như đối đãi thân thiết với người yêu nhiều năm không gặp.

“Mười năm không thấy, Tố nhi của ta càng ngày càng đẹp, muốn ba ba sao? Ba ba chính là rất muốn Tố nhi đây.” Nói xong, liếm lên vành tai y, chảy xuống một tia nước bọt dấp dính.

“Tố nhi, theo ba ba về nhà được không?” Không nhanh không chậm hỏi, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hơi thở, phương thức nói chuyện quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, “Quay về ngôi nhà chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Y nghĩ đến, mười năm quá khứ, ngươi nam nhân kia hẳn là đã bị mình đâm một dao chết ở bên ngoài, không nghĩ tới, gã vẫn trở lại, hơn nữa là ở sau lưng mình, tại… này, lúc mà y đã yêu Phan Lâm.

“Tố nhi từ trước đến nay đều là đứa bé rất nghe lời ba ba, đi, chúng ta về nhà đi.” Nhẹ giọng nói, không có chút thái độ phản kháng, Nghiêm Tố từ nhỏ đã nghe thanh âm ôn nhu này,giống như bị thôi miên, biến thành một con rối nghe theo lời của gã.

Động đi chứ, nghe được lời của ta y hẳn là không hề phản kháng, chấp hành theo, đáng chết, vì cái gì y vẫn không nhúc nhích?

Nghiêm Phụ Lễ khuôn mặt vặn vẹo, nheo lại ánh mắt như độc xà theo dõi đồ chơi của gã. Khóe miệng bất giác co rúm. Y đã thay đổi, trở nên không nghe lời, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì?

“Tố nhi ngoan, nghe lời ba ba, chúng ta về nhà a ” Nghiêm Phụ Lễ tiếp tục thúc giục đồ chơi của mình tự cử động.

Không, thả ta ra, ta không biết ngươi, cách ta xa một chút, đừng đụng vào ta, cứu ta, Phan Lâm… Đại não Nghiêm Tố nổi lên kháng cự, vừa vặn lại nghe đến lời người nọ muốn y động. Vì thế Nghiêm Phụ Lễ liền cho rằng đồ chơi của gã không nghe lời.

Ta nên làm cái gì bây giờ, Phan Lâm, cứu, cứu ta… Bất giác hốc mắt sớm ngấn đầy nước mắt.

Nghiêm Phụ Lễ nghĩ đến chuyện xấu, cười lạnh một tiếng: “Tố nhi, xem ra ngươi thật sự trưởng thành rồi, ngay cả lời lão tử cũng không nghe.”

Vòng qua Nghiêm Tố, đứng trước mặt y, thay đổi nét mặt, cười nhạo nói: “Như thế nào? Tìm được người có thể thỏa mãn ngươi? Tên tiểu tử ngàn nhân áp vạn nhân kị như ngươi.” Nghiêm Phụ Lễ dùng sức xoa nắn khuôn mặt cứng ngắc của Nghiêm Tố, ghé vào bên tai y nhẹ nhàng nói: “Ta đi gặp hắn, thuận tiện nói cho hắn biết, ngươi là như thế nào liếm lấy đại kê kê của ta, cầu xin ta thao ngươi.”